Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 127: Liễu Quý phi tự rước lấy nhục

Buổi tối, trở lại trong phòng Nhiệt Ba còn đang cau mày suy tư về chuyện của công chúa Trường Nhạc. Mặc dù trong mắt Nhiệt Ba thì công chúa Trường Nhạc vẫn còn là con nít, nhưng thật ra thì cũng đã trưởng thành.

Dù nàng thỉnh thoảng khiêu khích Liễu Quý phi nhưng là lại rất rõ ràng cái gì nên nói cái gì không nên nói. Cho nên câu hỏi của Nhiệt Ba thì nàng cũng chỉ tùy ý tìm cớ vượt qua. Nhiệt Ba cũng hiểu nàng mặc dù thân là công chúa lại cũng không tự do, cũng không có miễn cưỡng.

"A Lệ đang suy nghĩ gì?" Từ phía sau đỡ lấy hai vai của Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng hỏi. Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười yếu ớt nói: "Không có gì. . . Ta đang suy nghĩ, chuyện của công chúa Trường Nhạc."

Đường đường Đại Sở vì hôn sự của một công chúa Nam Chiếu để cho một Quý phi và một công chúa tự mình đi tới thật sự là có chút không hợp với lẽ thường. 

Dĩ nhiên, Liễu Quý phi đi so với công chúa Trường Nhạc đi lại càng không hợp lẽ thường, nhưng Nhiệt Ba chỉ quan tâm công chúa Trường Nhạc còn đối với Liễu Quý phi tự nhiên không có ý kiến gì rồi.

Mặc Diệc Phàm ở bên cạnh Nhiệt Ba ngồi xuống, vừa đưa tay vì hai người rót một chén trà, vừa nói: "Trường Nhạc thế nào?"

Nhiệt Ba nói: "Chẳng lẽ chàng không cảm thấy đám cưới công chúa An Khê, Mặc Cảnh Kỳ mình không đến coi như xong, nhưng lại phái một Quý phi và một công chúa tới thì rất kỳ quái sao?"

Công chúa đi sứ nước khác vẫn còn coi như là đi theo có lý, nhưng là để cho một Quý phi một mình đi sứ nước khác lại lộ ra vẻ quái dị vô cùng.

Mặc Diệc Phàm đem chén trà hướng trên bàn để xuống, giương mắt nhìn Nhiệt Ba nói: "Mặc Cảnh Kỳ. . . Đại khái là muốn hòa thân."

"Hòa thân?" Nhiệt Ba sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, "Người nào hòa thân? Hòa thân với ai?"

Mặc Diệc Phàm bình tĩnh nhìn nàng không nói, Nhiệt Ba tự mình cũng rất nhanh kịp phản ứng, cau mày nói: "Chàng nói là công chúa Trường Nhạc? ! Nhưng Nam chiếu cũng không có vương tử, dường như cũng không có quý tộc nào cần trưởng công chúa Đại Sở đi hòa thân."

Nam Chiếu Vương không có nhi tử, thậm chí ngay cả huynh đệ con cháu còn sống cũng không có. Cho nên An Khê công chúa mới được làm Hoàng thái nữ, Nam Chiếu nữ vương kế tiếp. Như vậy, trưởng công chúa sẽ hòa thân với ai? 

Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói: "Mặc dù Nam Chiếu không có vương tử, nhưng còn có Nam Chiếu Vương."

"Chàng muốn nói. . . . . ." Nhiệt Ba lập tức yên lặng, cũng rốt cục hiểu vì sao công chúa Trường Nhạc nghe được câu hỏi của nàng thì thần sắc lại u ám như vậy.

Mặc dù lúc nàng ở Nam Chiếu cũng không bái kiến Nam Chiếu Vương, nhưng An Khê công chúa năm nay đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, hình như Nam Chiếu Vương lúc hai mươi tuổi mới có công chúa An Khê, nói cách khác, hiện nay Nam Chiếu Vương này đã gần thiên mệnh chi niên.

Nếu thật sự là như thế, so với công chúa Trường Nhạc thì lúc quận chúa Dung Hoa gả cho Thái tử Bắc nhung coi như là may mắn rồi. 

Còn có một điều, nếu hai nước thật lòng muốn hòa thân, liền phải làm trước là nộp quốc thư, quyền quý triều thần hai nước sau khi thương nghị chuẩn bị mở hôn lễ, sau đó bên kia phái người tới đón hôn mới chính thức hòa thân.

Như bây giờ trực tiếp làm cho người ta mang theo công chúa Trường Nhạc đi tới Nam Chiếu, rõ ràng là muốn đưa công chúa Trường Nhạc cho Nam Chiếu Vương. 

Kể từ đó, cho dù tương lai thật thành hôn, sự tôn trọng của người Nam Chiếu với công chúa Trường Nhạc cũng có hạn vô cùng. Thật không biết tên Mặc Cảnh Kỳ này rốt cuộc nghĩ như thế nào ?

"Mặc Cảnh Lê âm thầm đều có liên hệ với Thánh nữ Nam Cương và mấy bộ lạc của Nam Cương, công chúa An Khê bởi vì quan hệ với công tử Thanh Trần xưa nay cũng quan hệ tốt với chúng ta. Hiện nay Đại Sở loạn trong giặc ngoài, Mặc Cảnh Kỳ đại khái muốn kết minh với Nam Chiếu Vương." Mặc Diệc Phàm bình tĩnh nói.

"Kết minh?" Nhiệt Ba nhướng mày, Mặc Diệc Phàm mỉm cười ôm nàng vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu nàng thản nhiên nói: "Nam Chiếu Vương thế hệ này chính là Chí đại tài sơ, năm đó tùy tiện tiến Đại Sở bị Bản vương đánh trở về suýt nữa diệt quốc. Vừa vặn ngược lại, công chúa An Khê từ nhỏ liền biểu hiện ra thiên phú chính trị cực kì cao minh. Năm vừa mới mười bốn là có thể hiệp trợ Nam Chiếu Vương thống trị Nam Chiếu, những năm này nếu không phải có công chúa An Khê thì Nam chiếu cũng không thể sau đại chiến khôi phục lại ban đầu nhanh như vậy. Có nữa Thánh nữ Nam Cương. . . Mặc dù về phía chính sự không quá có tài, nhưng tâm kế thủ đoạn còn có người sau lưng nàng coi như không tệ. Ban đầu Nam Chiếu Vương và Thánh nữ Nam Cương cân bằng áp chế công chúa An Khê, mấy năm này nghe nói công chúa An Khê và Thánh nữ Nam Cương càng đấu càng kịch liệt, Nam Chiếu Vương bị chen chúc ở chính giữa chỉ sợ sống cũng không tốt."

Nhiệt Ba hiểu rõ, thì ra là chuyện tranh quyền đoạt lợi giữa một phụ thân vô năng và hai người con gái lợi hại. 

Nhiệt Ba gật gật đầu nói: "Ta hiểu, dù sao Nam Chiếu Vương cũng là Nam Chiếu Vương, cho dù lão ta không có bản lãnh gì, chỉ cần lão vẫn ngồi ở vị trí đó có địa vị ngang nhau với công chúa An Khê và Thư Mạn Lâm. Ngại từ sau lưng công chúa An Khê và Thư Mạn Lâm có người tương trợ, cho nên Nam Chiếu Vương cũng có ý định kết minh với Đại Sở Mặc Cảnh Kỳ? Lại nói. . . Thư Mạn Lâm sớm nên từ vị trí Thánh Nữ lui qua cái Thánh Địa Nam Cương gì đó dưỡng lão đi chứ ?"

Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt nói: "Quy củ là người đặt ." Tự nhiên cũng có biện pháp đánh vỡ, ít nhất hiện tại Thư Mạn Lâm còn thoải mái ngồi ở vị trí Thánh nữ Nam Cương, càng hơn người đó lại có được tự do và quyền lợi nhiều hơn trước gấp mấy lần.

Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, nói cho cùng đây đều là Mặc Cảnh Kỳ, Nam Chiếu Vương những người này ở giữa quyền lực đánh cờ, mà người hy sinh duy nhất cũng vô tội là công chúa Trường Nhạc.

Mặc Diệc Phàm đưa tay ôm Nhiệt Ba, ôm nàng vào trong lòng. Một cái tay vỗ nhẹ nhẹ đập tay nàng, thấp giọng nói: "A Lệ mềm lòng?"

Nhiệt Ba thở dài nói: "Công chúa Trường Nhạc vẫn còn trẻ con."

Mặc Diệc Phàm nói: "Hoàng gia không có trẻ con, con bé biết mình phải làm cái gì."

Nhiệt Ba nhíu mày, xoay người nhìn hắn nói: "Công chúa Trường Nhạc hỏi ta muốn môt cây chủy thủ."

Mặc Diệc Phàm suy nghĩ một chút nói: "Cho cô bé."

Nhiệt Ba gật đầu, một lần nữa dựa vào trong ngực Mặc Diệc Phàm. Nàng không thể cứu công chúa Trường Nhạc, nếu như chỉ là một mình Trường Nhạc, trực tiếp làm cho người ta mang nàng giấu đi là được.

Nhưng phía sau công chúa Trường Nhạc liên lụy đến Hoa gia, hoàng thất Đại Sở, hoàng hậu, còn có vận mệnh của vô số người lại cũng không phải là nàng có thể chi phối . Cho nên, nếu không cách nào cứu nàng, như vậy. . . liền cho nàng cái muốn.

"Diệc Phàm, sau này ta không muốn làm cho Bảo Bảo liên hôn với người khác." Tựa vào trong ngực Mặc Diệc Phàm, Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

Mặc Diệc Phàm nhẹ vỗ về tóc của nàng, đáy mắt tràn ngập nhàn nhạt ấm áp, "Nhi tử của chúng ta không cần dựa vào liên hôn làm bất cứ chuyện gì."

Nghe vậy, Nhiệt Ba không khỏi thư thái cười một tiếng, đúng vậy, con của bọn họ không cần vì bất kỳ ích lợi gì bán đứng hôn nhân của mình. Giờ phút này, Nhiệt Ba vô cùng cảm kích ban đầu Mặc Cảnh Kỳ chỉ hôn nàng cho Mặc Diệc Phàm.

Không chỉ có bởi vì chính nàng, lại càng bởi vì con của nàng, "Diệc Phàm, ta vừa rồi đã nói chưa, có thể gặp được chàng là chuyện hạnh phúc nhất của ta."

Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong mắt ẩn chứa rừng rực cảm xúc. Cúi đầu hôn xuống đôi môi thơm mát kia ôn nhu quấn quýt, "Không có, sau này ngày ngày cũng phải nói."

Ngày tiếp theo, không chỉ có đoàn người Mặc Diệc Phàm không rời đi Vĩnh Lâm, đám người Liễu Thừa tướng cũng không rời đi.

Lại một lần nữa ở trong tửu lâu tốt nhất trong thành đụng phải, Nhiệt Ba không khỏi nhếch đôi mi thanh tú, liếc qua Liễu Quý phi đứng ở bên cạnh công chúa Trường Nhạc, một tay kéo cánh tay Mặc Diệc Phàm cười yếu ớt nói: "Quý phi và công chúa cũng đi ra ngoài dạo phố à? Sao lại không thấy Liễu Thừa tướng đi theo?"

Liễu Quý phi trầm mặc nhìn hai người sóng vai mà đứng, Nhiệt Ba tự nhiên kéo một cánh tay của Mặc Diệc Phàm, mà hiển nhiên Mặc Diệc Phàm cũng không có bất kỳ thần sắc bài xích nào, cúi đầu nhìn Nhiệt Ba với ánh mắt mang theo ôn tình mà lúc nhìn người bên cạnh chưa bao giờ có.

Ánh mắt Liễu Quý phi trầm xuống, thản nhiên nói: "Gia phụ thân thể khó chịu, làm phiền Địch tiểu thư quan tâm rồi."

Nhiệt Ba cũng nghe nói ngày hôm qua chuyện Liễu Thừa tướng bị ép buộc té xỉu tại chỗ. Muốn nói trong Định Vương phủ có thể ép buộc người nhất chính là ....ngoại trừ Phượng Chi Dao chính là Trác Tĩnh rồi.

Phượng Chi Dao quang mình chính đại dùng ngôn ngữ công kích để biểu hiện sự miệt thị, mà Trác Tĩnh mặc dù thời gian làm ám vệ dưỡng thành biểu lộ mặt than, nhưng trong lòng của hắn lại không có tê liệt một chút nào. Mang thù cũng không cần nói, còn có thỉnh thoảng toát ra lời nói ác độc cũng rất dễ dàng đả kích người.

Liễu Thừa tướng đồng thời chọc tới hai người kia còn có Mặc Diệc Phàm cái chủ tử không có trách nhiệm chưa bao giờ ước thúc thuộc hạ, Liễu Thừa tướng trừ giả bộ bất tỉnh thật cũng không có biện pháp nào khác có thể rút lui. Nói thân thể khó chịu, không bằng nói là xấu hổ gặp người đi?

"Thì ra là như vậy." Nhiệt Ba không có hứng thú rốt cuộc Liễu Thừa tướng bị làm sao, cho nên cũng chỉ là gật đầu cười nói: "Vậy thì chúc Liễu Thừa tướng sớm ngày khang phục. Vợ chồng chúng ta còn muốn đi dùng bữa, sẽ không quấy rầy Quý phi và công chúa nữa. Trường Nhạc. . . Lễ vật ngươi muốn, ta đã thay ngươi chuẩn bị xong, trở về sẽ để người mang qua cho ngươi?"

Liễu Quý phi này ngay cả cách gọi cũng muốn làm ra vẻ, nàng ta cho rằng xưng hô nàng là Địch tiểu thư thì nàng sẽ không phải là Định Vương phi sao? Công chúa Trường Nhạc nhoẻn miệng cười nói: "Cám ơn Vương phi."

"Nếu hai vị cũng chưa dùng bữa, không bằng vào cùng nhau đi." Liễu Quý phi tiến lên một bước, bình tĩnh nhìn Mặc Diệc Phàm nói.

Mặc Diệc Phàm thì làm như không thấy, đôi mi thanh tú của công chúa Trường Nhạc hơi chau lại. Nơi này hiện tại mặc dù không có người ngoài nào, nhưng rốt cuộc vẫn đang ở bên ngoài, vị ái phi này của phụ hoàng nàng không khỏi cũng quá không chú ý một chút,

"Liễu Quý phi, Định Vương thúc và Vương phi cùng dùng bữa, chúng ta người ngoài đi theo tham gia làm cái gì? Nếu như ngươi muốn ăn thì chúng ta đi khách sạn a."

Lúc này cuối cùng công chúa Trường Nhạc đã hiểu Liễu Quý phi luôn luôn biến mình làm không khí tại sao lại lôi kéo mình đi ra ngoài dùng bữa rồi. Còn nói cái gì sợ đồ ăn khách sạn không hợp khẩu vị của nàng, dọc theo con đường này cũng không thấy nàng ta quan tâm đồ ăn.

Nếu không phải nàng không muốn ở khách sạn phiền muộn, ai muốn cùng nàng ta đi ra ngoài ăn cơm? Đối với gương cho là thánh khiết không thể xâm phạm, nàng mới không có khẩu vị đó? Lại lôi kéo nàng tới cùng Định Vương thúc và Định Vương Phi vô tình gặp gỡ.

Nếu bây giờ không phải là ở bên ngoài mà đang trong cung, thì công chúa Trường Nhạc đã sớm không chút khách khí trách cứ nàng không biết liêm sỉ rồi! 

Từ trước đã nghe nói Liễu Quý phi ái mộ Định Vương thúc, lại không biết nàng ta mặt dầy như vậy quấy rầy vợ chồng người ta dùng bữa.

Liễu Quý phi lại không thèm nghe Trường Nhạc công chúa khuyên bảo, ngược lại bình tĩnh nhìn Mặc Diệc Phàm nói: "Chúng ta coi như là quen biết cũ , chẳng lẽ ngay cả mời một bữa cơm cũng không được sao?"

Mặc Diệc Phàm khẽ cau mày, đang ở lúc Liễu Quý phi cho rằng khuôn mặt hắn rốt cục buông lỏng nở ra nụ cười, mới ngẩng đầu lên cau mày nói: "Bản vương không quen ngươi."

Nụ cười trên mặt Liễu Quý phi còn chưa kịp hoàn toàn nở ra lập tức đọng lại ở trên mặt. Nghiêm túc mà nói, Mặc Diệc Phàm và Liễu Quý phi thật không tính là quen thuộc. 

Thời điểm còn trẻ hắn sớm có hôn ước nên sẽ không đi nhìn cô gái khác, cho dù không có hôn ước thì hắn cũng không thể nào thích một nữ tử người nhà mà cha và huynh trưởng không kết giao.

Sau khi Tô Túy Điệp rời đi hắn bởi vì bị thương nên đóng cửa không ra mà Liễu Quý phi đã sớm vào hoàng cung, đợi đến sau khi cùng Nhiệt Ba thành hôn thì trong mắt lại càng không để ý đến bất kỳ cô gái nào, cho nên hắn không quen Liễu Quý phi.

Hiển nhiên Liễu Quý phi bị câu nói không quen này làm cho thương tổn rồi, dung nhan mĩ lệ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cắn răng nói: "Ta. . . Chẳng lẽ cứ như vậy không thể vào mắt ngươi?"

Nhiệt Ba cau mày, lôi kéo Mặc Diệc Phàm nói: "Ta đói bụng, chúng ta đi vào trước dùng bữa đi. Quý phi và công chúa Trường Nhạc cùng đi chứ?"

Cũng không phải Nhiệt Ba mềm lòng muốn mời các nàng, mà chỗ bọn họ đứng mặc dù không có người nào nhưng vẫn là tửu lâu chỗ người đến người đi. 

Liễu Quý phi chính mình không quan tâm danh tiếng nhưng nàng lại không thích nghe được chuyện xấu của trượng phu mình cùng với nữ nhân nào khác.

Mặc Diệc Phàm gật đầu một cái, lôi kéo Nhiệt Ba xoay người vào sương phòng đã sớm định tốt cách đó không xa. Thời điểm đi qua bên cạnh Liễu Quý phi, chỉ nghe Liễu Quý phi thấp giọng cắn răng nói: "Không cần phải ngươi giả vờ làm người tốt!"

Nhiệt Ba dừng lại cước bộ, quay đầu lại tự tiếu phi tiếu nhìn nàng giễu cợt nói: "Vậy ngươi đến hay là không đến?" dung nhan tái nhợt của Liễu Quý phi nhất thời đỏ lên, cắn răng cuối cùng vẫn cất bước đi theo.

Mặc Diệc Phàm người này xưa nay không có đạo đãi khách gì. Này dĩ nhiên cũng không thể trách hắn, từ nhỏ đến lớn vô luận đi đến chỗ nào cũng có người khác nhiệt tình khoản đãi hắn, người có thể làm cho hắn chiêu đãi chỉ đầu ngón tay cũng không hết.

Cho nên khi Liễu Quý phi và công chúa Trường Nhạc chậm mấy bước tiến vào thì Mặc Diệc Phàm đã gọi các món ăn cho tiểu nhị đem đi.

Không chút nào ngoài ý muốn đều là đồ mà hắn và Nhiệt Ba thích ăn, Nhiệt Ba bởi vì cùng Hoa Lệ Dĩnh rất quen thuộc nên mới có chút hiểu rõ công chúa Trường Nhạc, lại thêm mấy món mà công chúa Trường Nhạc thích ăn.

Cho nên sau khi một bàn món ăn đi lên, sắc mặt Liễu Quý phi càng thêm khó coi. Nhiệt Ba nhìn Liễu Quý phi đối diện sắc mặt âm trầm chỉ chọn lấy vài miếng rau cỏ có chút nổi lên nghi ngờ.

Cho dù không có hoàn toàn dựa theo tâm ý của nàng gọi thức thì món ăn của tửu lâu này cũng không quá khó ăn đến loại tình trạng này đi?

Nhiệt Ba đang nghi ngờ, Mặc Diệc Phàm đã gắp một chút món ăn nàng thích món ăn thả vào trong chén của nàng, nhẹ giọng nói: "Đầu bếp của tửu lâu này thủ nghệ coi như cũng khá. Nếm thử xem. . . . . ."

Nhiệt Ba cúi đầu nếm thử một miếng, thấy được quả nhiên cũng không tệ lắm. Mặc dù vẫn kém đầu bếp chuyên dụng của Định Vương Phủ và đầu bếp của Ngưng Hương các, nhưng tuyệt đối tốt hơn tay nghề của Nhiệt Ba nhiều.

Nhiệt Ba cũng không phải là người kén ăn, ngay cả thức ăn mình làm cũng có thể ăn ngon huống chi là tay nghề như thế này. 

Đưa tay lên cũng gắp cho Mặc Diệc Phàm một khối thịt gà xào nấu hết sức ngon miệng cười nói: "Nếm thử cái này, ăn thật ngon."

Thần sắc trên mặt Mặc Diệc Phàm lập tức càng thêm ôn hòa rồi, mặc dù nhìn thịt gà nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu nuốt trọn khối thịt gà vào. Nhìn bộ dáng Mặc Diệc Phàm thật tình dùng bữa, Nhiệt Ba cười nhạt thỉnh thoảng thay hắn gắp một chút món ăn.

Bởi vì trong mười năm Mặc Diệc Phàm bị thương kia, mặc dù đồ ăn vô cùng thanh đạm nên cũng không thích ăn thức ăn mặn. Nhưng Nhiệt Ba cho rằng mặc dù ăn nhiều món ăn chay là cần thiết, nhưng vẫn phải ăn mặn phối hợp.

Cho nên thỉnh thoảng liền gắp một chút thịt cho Mặc Diệc Phàm. May là mặc dù Mặc Diệc Phàm không thích ăn những thứ này, nhưng chỉ cần là Nhiệt Ba gắp thì hắn luôn không nói một lời ăn xong, mấy năm trôi qua cũng thầm dưỡng thành thói quen thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm Nhiệt Ba sẽ gắp thức ăn cho hắn.

Thế cho nên một lần Nhiệt Ba vừa nghĩ chuyện vừa ăn cơm đã quên gắp thức ăn cho hắn, đợi đến thời điểm phát hiện thế nhưng Mặc Diệc Phàm đã ăn hơn nửa chén cơm trắng, nhất thời vì người nào đó trẻ con mà dở khóc dở cười.

"Định Vương thúc và Vương phi tình cảm thật tốt ." Công chúa Trường Nhạc nhìn hai người một chút, rất là hâm mộ cười nói. 

Mặc dù đã gặp rất nhiều vợ chồng trong đó không thiếu có người ân ái vạn phần, nhưng công chúa Trường Nhạc vẫn cảm thấy tình cảnh trước mắt tốt đẹp như thế lại để cho người ta hâm mộ.

Trong cung, phụ hoàng ăn một món ăn cũng phải làm cho người thử không biết bao nhiêu độc, hơn nếu cung nữ thái giám đặc biệt thử ăn mới có thể yên tâm nuốt xuống. 

Dưới tình huống này, làm gì có người phi tử hoặc là con gái nào dám gắp thức ăn cho phụ hoàng? Ít nhất ở trong trí nhớ của Trường Nhạc, cho tới bây giờ mẫu hậu và phụ hoàng đều là mình ăn của mình.

Nhiệt Ba liếc nàng một cái, tức giận nói: "Tiểu nha đầu biết cái gì tình cảm có được hay không? Định Vương thúc của ngươi rất khó hầu hạ đấy."

"Địch tiểu thư, ngươi biết rõ Vương gia không thích ăn những thứ đó, vì sao còn cố ý gắp cho hắn?" Liễu Quý phi vẫn trầm mặt đột nhiên mở miệng nói, hơn nữa trong lúc mọi người nhìn chăm chú thì gắp một ít măng non xào chay đến trong chén của Mặc Diệc Phàm, cười nhạt nói: "Ta nhớ được Vương gia thích ăn măng non nhất ."

Trong sương phòng lập tức yên lặng, không khí trở nên ngưng trọng. Mặc Diệc Phàm mới vừa buông đũa xuống định bưng canh gà hầm nấm sâm do Nhiệt Ba múc cho lên uống thì bất thình lình thấy Liễu Quý phi gắp thức ăn vào trong chén của mình, sắc mặt lập tức chìm xuống, đang uống một nửa súp cũng không cần liền giơ chén lên ném qua Liễu Quý phi.

Liễu Quý phi cũng không phải là cô gái yếu đuối, vừa nhìn thấy chén canh trước mặt đến lập tức nghiêng người tránh ra. Đáng tiếc cái bàn vốn cũng không lớn, khoảng cách hai người cũng không coi là xa cho nên mặc dù tránh ra một chút nhưng vẫn bị canh gà đổ lên bên bả vai. Chén sứ trắng tinh xảo kia đụng vào trên tường phía sau Liễu Quý phi, kêu lớn mà vỡ ra.

"Định Vương, ngươi!" Liễu Quý phi thế nào cũng không còn nghĩ đến Mặc Diệc Phàm lại sẽ trực tiếp đối đãi thô bạo với mình như thế, trong lúc nhất thời khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nói không ra lời.

Nhìn sắc mặt khó coi của Liễu Quý phi thì trong lòng Nhiệt Ba không có chút nào đồng tình. Nếu không phải không muốn làm cho mình quá mức thất lễ, Nhiệt Ba quả thực muốn trực tiếp mở miệng mắng: rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không? !

Loại chuyện gắp thức ăn cho người ta này, đừng bảo là thời đại này, coi như nàng ở kiếp trước cũng là người hết sức thân mật hoặc là giao tình tốt mới làm. Giống như Liễu Quý phi thì Nhiệt Ba không biết trong đầu nàng nghĩ cái quái gì.

"Cút ra ngoài!" Mặc Diệc Phàm nhìn chằm chằm Liễu Quý phi lạnh lùng nói.

"Ngươi. . . . . ." Liễu Quý phi không chịu nổi cắn môi, nhìn Mặc Diệc Phàm.

Mặc Diệc Phàm bất vi sở động, lần này lời của hắn càng thêm đơn giản, "Cút!"

Vẫn là cô gái, lại bị Mặc Diệc Phàm đối đãi tuyệt tình như thế, rốt cục Liễu Quý phi vẫn phải đứng dậy chạy ra khỏi sương phòng.

Mặc Diệc Phàm ghét bỏ nhìn măng non trong chén của mình, đưa tay đẩy chén sang một bên. Nhiệt Ba không tiếng động đưa canh gà còn chưa uống qua ở phía trước mình đặt ở tay hắn nhẹ giọng nói: "Uống thêm một chút."

Mặc Diệc Phàm lúc này mới lại bưng canh gà lên từ từ uống hai hớp, chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần mở ra.

Nhiệt Ba lại từ một bên lấy ra cái chén không chưa dùng qua, một lần nữa múc một chén cơm cho hắn mới cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn của mình.

Công chúa Trường Nhạc cười híp mắt nhìn hai người, nói: "Đương nhiên ta biết rõ Định Vương thúc và Vương Phi tình cảm tốt. Bởi vì Định Vương phi gắp đồ ăn cho Vương thúc mặc dù không thích thì Định Vương thúc cũng sẽ toàn bộ ăn sạch. Nhưng là người khác cho dù đưa cho Vương thúc món ăn hắn thích ăn, Định Vương thúc cũng sẽ đập chén. Vương Phi, ngài thấy ta nói có đúng hay không?"

"Quỷ sứ!" Nhiệt Ba mím môi cười nói.

Nhiệt Ba cho rằng sau khi trải qua chuyện ở tửu lâu, thì Liễu Quý phi nhất định sẽ hận bọn họ thấu xương cách càng xa càng tốt. 

Cho nên sáng sớm ngày thứ hai thời điểm đoàn người bọn họ rời khách sạn đi ra khỏi ngoài thành vừa lúc lần nữa vô tình gặp gỡ đoàn người Liễu Thừa tướng phiền não trong lòng Nhiệt Ba quả nhiên lại tăng lên một độ cao mới. 

Đặc biệt là khi thấy bộ dáng Liễu Quý phi bình tĩnh phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, tới đây cùng bọn họ nói chuyện, Nhiệt Ba cũng chỉ đành câm nín.

Công chúa Trường Nhạc đi theo bên cạnh Liễu Quý phi, âm thầm nhún vai với Nhiệt Ba, nặn ra một vẻ mặt tác quái hướng về phía Nhiệt Ba cười cười. Khóe mắt Nhiệt Ba thâm thúy, không để lại dấu vết liếc Liễu Quý phi một cái. 

Công chúa Trường Nhạc khẽ lắc đầu, nhìn trời liếc mắt. Nhiệt Ba cũng chỉ được bất đắc dĩ đi theo nhìn trời.

"Định Vương, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?" Liễu Quý phi đi tới trước mặt Mặc Diệc Phàm đứng lại, nhẹ giọng hỏi. 

Mặc dù vẫn là thần sắc nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng, lại có thể làm cho người ta nghe rõ sự quan tâm trong đó.

Công chúa Trường Nhạc tự mình dừng lại, cách chỗ Liễu Quý phi xa hơn một chút làm bộ ngắm cảnh. Phụ hoàng của nàng thật giống như mẫu hậu nói rất đa nghi sao? 

Vậy tại sao phụ hoàng chưa từng hoài nghi tới ái phi của hắn sẽ cho hắn đội nón xanh sao, còn muốn thả nàng ra đi quấn quýt người đã có vợ?

"Buồn nôn." Mặc Diệc Phàm lãnh đạm nói, sợi tóc màu bạc ở dưới ánh nắng nổi lên một vòng nhàn nhạt sáng bóng, quay người lại bỏ lại Liễu Quý phi còn đang nhìn hắn đi tới bên cạnh Nhiệt Ba. 

Liễu Quý phi trầm mặc nhìn thân ảnh tóc trắng như tuyết kia quyết tuyệt đi, trong mắt hiện lên một tia lưu luyến si mê cùng với bi thương.

Nhiệt Ba nghiêng người nhìn về phía Liễu Quý phi, cười nhạt nói: "Liễu Thừa tướng, Quý phi, xin hãy tha lỗi. Vương gia chúng ta bình thường tính tình không như vậy. Chẳng qua là buổi trưa hôm qua bị buồn nôn quá, tối hôm qua và sáng nay cũng không có khẩu vị gì nên mới có thể như vậy" 

Mặc Diệc Phàm trực tiếp ôm lấy Nhiệt Ba thả nàng trên lưng ngựa, sau đó mình mới nhảy lên thân ngựa ngồi ở phía sau Nhiệt Ba, cầm lấy dây cương dẫn đầu đi trước một bước chạy ra khỏi thành.

Để lại phía sau một đám người thần sắc khác nhau, trong đó sắc mặt Liễu Quý phi và Liễu Thừa tướng vô cùng khó coi. Liễu Quý phi thì không cần phải nói, Liễu Thừa tướng ngày hôm qua mặc dù không có ở đó nhưng cũng biết ở tửu lâu xảy ra chuyện gì, giống như trước cũng cảm thấy nữ nhi làm quá mức rồi, nhưng đối với Mặc Diệc Phàm ở trước mặt mọi người chẳng lưu tình như thế, trong lòng cũng không vui. 

Nhìn Liễu Quý phi một cái, Liễu Thừa tướng trầm giọng nói: "Quý phi nương nương, chúng ta cũng nên lên đường rồi. Đi thôi." 

Liễu Quý phi có chút không cam lòng nhìn một cái phía trước cửa thành đã không thấy thân ảnh của Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm, rốt cục vẫn phải xoay người lên xe.

Bị để lại cuối cùng đám người Phượng Chi Dao hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu Trác Tĩnh cau mày nói: "Đại công tử, hình như Liễu gia có cái gì không đúng."

Ánh mắt Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc qua xe ngựa đã chạy phía trước, bên môi nụ cười tựa như gió xuân, lại làm cho người chỉ cảm thấy xuân hàn se lạnh, "Đúng là có cái gì không đúng. Đã sớm nghe nói năm đó Định Vương kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu. Không nghĩ tới hiện nay đang lúc thịnh niên, hẳn là so với năm đó càng thêm có cô gái lọt mắt xanh rồi?" Lời này nói xong ôn hòa phong nhã vân đạm phong khinh, người nghe lại thấy lưng chợt lạnh.

Phượng Chi Dao nhìn cỗ xe ngựa phong nhã tinh sảo kia, có lòng muốn vì cấp trên kiêm bạn tốt nhà mình giải thích mấy câu cũng không được, chỉ đành phải yên lặng dừng lại. Ngay cả Quý phi Đại Sở đều si mê thành như vậy, đây không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt sao? 

Thấy mọi người đều chấp nhận, Từ Thanh Trần lúc này mới thỏa mãn gật đầu đem đề tài vòng vo trở về, "Ngươi cảm thấy có chỗ nào không đúng?" 

Trác Tĩnh suy nghĩ một chút, ngưng mi nói: "Hoàng đế phái Liễu Quý phi tới Nam Chiếu đã không hợp lý. Khác. . . Liễu Quý phi không khỏi cũng quá mức lớn mật một chút. Hôm nay lời nói của Liễu Quý phi nếu truyền vào trong tai hoàng đế, chỉ sợ cho dù hoàng đế sủng ái nàng như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ trở mặt vô tình a."

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Không tệ, nàng cả gan làm loạn như thế, chắc chắc những chuyện này sẽ không truyền tới trước mặt hoàng đế rồi. Như vậy. . . Lần này bên trong sứ giả Đại Sở phái tới không có người của hoàng đế."

"Điều này sao có thể?" Phượng Chi Dao nói. Bệnh đa nghi của Mặc Cảnh Kỳ có bao nhiêu nghiêm trọng bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, Phượng Chi Dao rất hoài nghi cõi đời này rốt cuộc có người Mặc Cảnh Kỳ có thể tín nhiệm chân chính hay không. 

Cho dù hắn tín nhiệm Liễu Thừa tướng như thế nào, sủng ái Liễu Quý phi như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể không xếp người nằm vùng bên cạnh bọn hắn. 

Từ Thanh Trần cúi đầu trầm tư chốc lát, nói: "Như vậy chính Mặc Cảnh Kỳ cho rằng mình sắp xếp nhân thủ, nhưng trên thực tế. . . Những người đó bản thân cũng không phải là người của hắn. Liễu gia. . . Muốn làm gì?" 

Phượng Chi Dao lắc đầu, chuyện mà công tử Thanh Trần nghĩ mãi mà không rõ thì hắn càng không rõ, kéo con ngựa bên cạnh qua nhảy lên nói: "Trở về lại nghĩ a, nếu ngươi không đi thì Vương gia Vương Phi cũng ra khỏi Toái Tuyết quan rồi."

Đoàn người Mặc Diệc Phàm ở Toái Tuyết quan cũng không bị bất kỳ khó khăn nào, cùng đoàn người Liễu Thừa tướng một trước một sau ra khỏi Toái Tuyết quan. 

Sau khi ra khỏi toái Tuyết quan chính là thổ địa của Nam Cương, Nam Cương nhân dân đặc tính bưu hãn hơn nữa giỏi về sử dụng độc vật, mặc dù bọn họ không sợ nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền toái. 

Dọc theo đường đi không hề dừng lại nữa ngựa không ngừng vó chạy thẳng tới Đô thành Nam Chiếu. Đoàn người Mặc Diệc Phàm đều là khoái mã mà đi, mà đoàn người Liễu Quý phi lại là mang theo xe ngựa, cho nên vừa ra khỏi Toái Tuyết quan đã bị bọn họ xa xa bỏ rơi. 

Kể từ đó dọc theo đường đi cũng thanh tịnh không ít. Đi mất mấy ngày thì đoàn người cũng đã đến vương thành Nam Chiếu.

Vương thành Nam Chiếu vẫn phồn hoa huyên náo như nhiều năm trước, chỉ ở cửa thành liền thấy các tộc người mặc khác nhau chờ nối liền không dứt. 

Được phép bởi vì đám cưới của công chúa An Khê, mặc dù Nam Cương có thật nhiều Bộ Lạc xa xôi cũng không thuộc sự quản lí của Nam Chiếu, nhưng đám cưới của công chúa An Khê là đại sự như vậy, thủ lĩnh của rất nhiều Bộ Lạc cũng nể tình đến đây, cho nên trong vương thành Nam Chiếu lại náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều. Giống như trước, trong thành ngoài thành thủ vệ thị vệ vương thành cũng không ít. 

Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba đến, đương nhiên là công chúa An Khê tự mình ra khỏi thành tới đón chào. Nhiệt Ba vừa nhảy xuống lưng ngựa, công chúa An Khê cũng đã dẫn người nghênh tiến đến đây cười nói: "Định Vương phủ, hồi lâu không thấy Vương Phi phong thái càng hơn trước rồi." 

Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Công chúa quá khen, chúc mừng đại hôn của công chúa."

Nụ cười trên mặt An Khê công chúa hơi nhạt, lại như cũ vẫn là mỉm cười đón nhận chúc mừng của Nhiệt Ba, nghiêng người nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh nói với Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm: "Định Vương, Vương Phi, đây là vị hôn phu của ta Phổ A."

Nhiệt Ba ngẩng đầu đi nhìn thanh niên kia, là một thanh niên tuổi tương đương với công chúa An Khê. Thân hình cao lớn thon dài, gần như cao bằng Mặc Diệc Phàm, có điều màu da không giống nam tử Trung Nguyên, màu da màu lúa mạch khiến cho hắn lộ ra vẻ càng thêm tinh tráng oai hùng. 

Gắng gượng mang trên mặt một chút cứng ngắc cùng với quẫn bách không dễ dàng phát giác, Nhiệt Ba trực giác cảm thấy người thanh niên này là một người đàng hoàng tâm tư thuần phác. Ngược lại cũng thật sự không ngờ công chúa An Khê sẽ vừa ý người này.

Thanh niên hướng về phía Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba chút gật đầu, nói mấy câu Nhiệt Ba hoàn toàn nghe không hiểu..., nghe cũng không phải là ngôn ngữ thông dụng của Nam Chiếu. 

Mặc Diệc Phàm hướng về phía thanh niên gật đầu, cũng đáp lại mấy câu. Thanh niên kia hiển nhiên cảm thấy ngạc nhiên khi thấy nam tử áo trắng trước mắt này lại nói tiếng nói của mình, ánh mắt nhìn Mặc Diệc Phàm cũng lập tức trở nên nhiệt tình rất nhiều. 

Công chúa An Khê cười nói với Nhiệt Ba: "Phổ A là con trai độc nhất của tộc trưởng Bộ Lạc phía nam, thời đại Bộ lạc bọn họ cùng với Bộ lạc của ngoại tổ phụ ta có quan hệ tốt. Khi ta còn bé cũng đã gặp hắn mấy lần, chỉ là bọn hắn tự có tiếng nói riêng của chính mình lại bài xích bên ngoài, ngôn ngữ Nam Chiếu của hắn cũng mới học, đoán chừng ngươi cũng nghe không rõ. Hắn mới vừa rồi nói với các ngươi hoan nghênh các ngươi."

Công chúa An Khê nói chuyện với Nhiệt Ba, những người khác tự nhiên cũng nghe thấy. Phổ A nhìn công chúa An Khê một chút, trên mặt hiện lên một tia không giải thích được. Công chúa An Khê nói nhỏ với hắn mấy câu, Phổ A lúc này mới ngẩng đầu lên gật đầu cười cười với Nhiệt Ba, dùng tiếng Nam Chiếu hơi ngượng ngạo nói: "Hoan nghênh các ngươi." 

Nhiệt Ba nghe tiếng Nam Chiếu cứng nhắc kia, nói còn cứng nhắc hơn nàng, nghe cũng làm cho người biết quả nhiên là mới học . 

Gật đầu dùng tiếng Nam Chiếu trả lời một câu, "Đa tạ, chúc mừng." 

Thanh niên hiển nhiên nghe rõ lời nói của Nhiệt Ba..., càng nhiệt tình với mọi người hơn, hướng về phía công chúa An Khê huyên thuyên nói mấy câu. 

Công chúa An Khê mỉm cười với Nhiệt Ba nói: "Hắn nói các ngươi là bằng hữu của ta, các ngươi rất tốt." Nhiệt Ba không nhịn được cười một tiếng, cảm thấy người thanh niên này thật ra thì cũng không phải là không xứng với công chúa An Khê.

Bọn họ bên này hàn huyên xong, bọn người Từ Thanh Trần theo ở phía sau mới đi theo đi lên. Từ Thanh Trần mỉm cười nhìn công chúa An Khê nói: "Công chúa, chúc mừng."

Đáy mắt công chúa An Khê hiện lên một nụ cười khổ, khẽ đảo mắt nói: "Đa tạ, cám ơn ngươi có thể tới." 

Từ Thanh Trần lại cười nói: ""Ta cũng rất vui tham gia hôn lễ của ngươi." 

Công chúa An Khê rất nhanh liền điều chỉnh xong, gật đầu cười nói: "Đã nhiều năm không thấy, ta cũng thật hân hạnh thấy ngươi tới. Đây là vị hôn phu của ta Phổ A."

Công chúa An Khê lại dùng một loại tiếng nói khác cùng Phổ A giới thiệu Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần được gọi là công tử đệ nhất Đại Sở tự nhiên không phải là nói không . Dùng lời nói của Nhiệt Ba nói, nếu như Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần đứng chung một chỗ, mọi người đầu tiên nhìn nhìn qua nhất định là Mặc Diệc Phàm, nhưng này tuyệt đối là bởi vì một đầu tóc trắng của Mặc Diệc Phàm. 

Mà ánh mắt cuối cùng của mọi người dừng lại cũng tuyệt đối là Từ Thanh Trần. Dĩ nhiên trong chuyện này không phải Nhiệt Ba cố ý hạ thấp phu quân nhà mình, nhưng ít nhất cũng nói Từ Thanh Trần và Mặc Diệc Phàm đứng chung một chỗ cũng tuyệt đối sẽ không thua kém đối phương.

Thật ra thì nếu chỉ lấy dung mạo mà nói, Từ Thanh Trần chưa chắc bằng Phượng Chi Dao càng thêm tuấn dật, dung mạo cũng không hoàn mĩ giống như Hàn Minh Tích. Hắn cũng không để ý tới quần áo vật phẩm trang sức. 

Y phục đều là màu trắng, kiểu dáng đều bình thường nhất, cũng không thích giống như Phượng Chi Dao tùy thời tùy chỗ chiết phiến hoa lệ mạ vàng không rời tay. Thỉnh thoảng cầm trong tay cũng chỉ là một cái chiết phiến hắn tùy tiện vẽ ở trong thư phòng. Bên hông treo lấy ngọc bội tổ phụ tặng lúc thiếu niên, bao nhiêu năm cũng không thấy thay đổi. 

Nhưng chỉ cần hắn vừa đứng trước mặt người khác, ánh mắt mọi người sẽ không tự chủ chuyển qua trên người của hắn không thôi rời đi. Từ Thanh Trần luôn làm cho người ta có một loại thanh nhã thoát tục thoát khỏi Hồng Trần, nhưng không phải là cái loại cao cao tại thượng của tiên nhân kia. 

Mà là một loại làm cho người ta không tự chủ được vui lòng phục tùng hơn nữa cảm thấy cảm giác ôn hòa thoải mái dễ chịu. Cõi đời này đại đa số nam tử ưu tú cùng so với Từ Thanh Trần đều quá mức có tính chất uy hiếp rồi, luôn làm cho người ta không tự chủ được ở trong lòng đề phòng và bất hòa. 

Chỉ có Từ Thanh Trần. . . Cho dù là Nhiệt Ba cũng chưa từng gặp được nam tử có hơi thở làm cho người ta không nhịn được muốn nhích tới gần cũng cảm thấy ấm áp an bình như Từ Thanh Trần vậy, cho dù là người biết rõ thủ đoạn của Từ Thanh Trần một lúc lâu cũng nhịn không được bị hắn hấp dẫn.

Phổ A thấy Từ Thanh Trần cũng ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc còn có nhiều hơn thoải mái cùng ảm đạm đan xen. Hắn hướng Từ Thanh Trần gật đầu, giống như trước nói câu hoan nghênh. 

Thật ra hắn cũng không biết nhiều tiếng Nam Chiếu, Từ Thanh Trần ôn văn cười một tiếng, dùng ngôn ngữ của bộ lạc Phổ A thăm hỏi hắn. Đồng dạng là tiếng nói của Bộ lạc kia, Mặc Diệc Phàm phát âm giống công chúa An Khê, hẳn là tiếng chuẩn thuộc về người ngoại tộc học được, mà từ trong miệng Từ Thanh Trần nói ra lại hoàn toàn khác, càng giống như Phổ A, nhưng tiếng nói càng thêm dễ nghe.

Nhìn tia ảm đạm nhàn nhạt trên mặt người trẻ tuổi, Nhiệt Ba không nhịn được tựa đầu dựa vào bả vai Mặc Diệc Phàm không muốn ngẩng đầu lên gặp người. Đại ca, huynh còn dám cố tình thêm một chút sao? Huynh chướng mắt công chúa An Khê người ta thì thôi đi, bây giờ còn tới đả kích vị hôn phu của người ta là có ý gì?

"A Lệ, mệt mỏi à?" Mặc Diệc Phàm quan tâm hỏi, hắn không quan tâm Từ Thanh Trần đả kích người nào, dù sao đả kích không tới hắn.

Nhiệt Ba suy yếu gật đầu, có chút đồng tình người thanh niên chán nản đứng ở bên cạnh Từ Thanh Trần. 

Công chúa An Khê nhìn Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đan chéo hai tay, đáy mắt xẹt qua một tia hâm mộ, cười nói: "Chúng ta chỉ lo ở chỗ này nói chuyện, vẫn là mau mau vào thành đi. Ta đã cho người ta chuẩn bị xong dịch quán, nếu tiếp tục đứng ở nơi này, không chừng đem linh hồn nhỏ bé của các cô nương trong thành Nam Chiếu của chúng ta đều câu đi mất, đến lúc đó có thể bị phiền toái a."

Công chúa An Khê nói một chút không sai, mặc dù đoàn người bọn họ không chắn ngay ở giữa cửa thành, nhưng bất đắc dĩ là đoàn người này thực sự quá làm người khác chú ý rồi. 

Từ Mặc Diệc Phàm, Từ Thanh Trần, đến Phượng Chi Dao Trác Tĩnh Lâm Hàn Tần Phong, tùy tiện ném một người đi ra đều đủ để cho một lượng lớn cô nương động tâm. 

Lúc này cửa thành đã sớm đứng không ít cô nương thanh xuân. Người Nam Cương xưa nay nhiệt tình, nếu không phải là có thủ vệ vương thành ngăn, nói không chừng đã xông lên đến đây tỏ tình rồi.

Vào thành, công chúa An Khê trực tiếp đem đoàn người dẫn tới dịch quán cách Vương Cung vàphủ công chúa cũng không coi là xa. Đoàn người Mặc Diệc Phàm một đường mệt nhọc, tự nhiên sẽ không vừa vào thành liền tiến đi gặp Nam Chiếu Vương. 

Công chúa An Khê tự mình đưa bọn họ dẫn vào trong một tòa dịch quán đã sớm chuẩn bị xong trong viện dàn xếp xuống tới, lại phân phó người ở dịch quán hầu hạ cho tốt. 

Thấy công chúa An Khê hao tâm tổn trí, trong lòng Nhiệt Ba càng cảm thấy ngượng ngùng vì đại ca nhà mình không phúc hậu.

Nhận thấy áy náy của Nhiệt Ba, công chúa An Khê bất đắc dĩ cười. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Phổ A đang nói chuyện cùng với Mặc Diệc Phàm, Từ Thanh Trần cách đó không xa, hai người Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần đều tinh thông không ít ngôn ngữ của bộ lạc Nam Cương, cùng Phổ A nói cũng không có bị rào cản ngôn ngữ. 

Ở phương hướng của Nhiệt Ba đã thấy ra ba người hàn huyên rất vui vẻ, chỉ là người thanh niên bị kẹp ở giữa Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần lại cũng chỉ có thể lộ ra vẻ không thu hút. 

Công chúa An Khê bất đắc dĩ thở dài nói: "Định Vương và Thanh Trần đều quá mức ưu tú, muốn tìm được một người ưu tú bằng bọn họ thật sự là khó càng thêm khó. Ta và Phổ A coi như là quen biết từ nhỏ, hắn tâm địa không xấu lại một lòng rất tốt với ta. Gả cho hắn cũng không có cái gì không tốt ."

Nhiệt Ba gật gật đầu nói: "Công chúa lựa chọn đúng."

Chỉ từ cử chỉ thần sắc của Phổ A liền nhìn ra được hắn nhất định rất xem trọng công chúa An Khê. Hơn nữa quan trọng hơn chính là hắn hiển nhiên cũng biết công chúa An Khê chung tình Từ Thanh Trần, nhưng trong đôi mắt nhìn Từ Thanh Trần cũng chỉ có một tia ảm đạm và bội phục, lại không có ý ghen ghét chút nào, điều này nói rõ là người lòng dạ rộng lớn. 

Công chúa An Khê thân là Vương thái nữ Nam Chiếu, Nam Chiếu Vương tương lai, nếu như bản thân Từ Thanh Trần là người Nam chiếu vừa lại đối với nàng chung tình thì tự nhiên là tuyệt phối. 

Nhưng Từ Thanh Trần mặc dù lúc thiếu niên thích dạo chơi tứ phương, nhưng cuối cùng phải trở lại gia tộc của mình. 

Mà công chúa An Khê thân là Vương Thái nữ không thể rời xa Nam Chiếu đi theo Từ Thanh Trần trở về Từ gia. Mà Từ đại công tử văn thải phong lưu tươi đẹp thiên hạ, muốn hắn cả đời sống ở Nam Chiếu chỗ như thế chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái. 

Quan trọng hơn là . . Từ Thanh Trần người này nhìn như ấm áp thân thiết gần gũi, kì thực tính tình lạnh nhạt cùng người khác không thân. Trừ phi là người để cho hắn để ở trong lòng thì muôn vàn duy trì, nhưng đối với người không có để ở trong lòng lại lãnh đạm vô cùng. 

Rất lâu thời điểm ngươi còn đắm chìm khi hắn ấm áp như gió xuân, thật ra thì hắn đã sớm cùng ngươi cách xa nhau ngàn dặm rồi. Nhiệt Ba cho là nếu quả thật công chúa An Khê gả cho Từ Thanh Trần thì cũng chưa chắc có thể cảm thấy hạnh phúc hơn khi gả cho Phổ A. 

Người được yêu vĩnh viễn hạnh phúc hơn người yêu người, dĩ nhiên nếu như vừa có thể được yêu vừa lúc yêu người kia thì càng tốt lắm.

Công chúa An Khê nhìn Nhiệt Ba mím môi cười nói: "Thật ra thì ta hâm mộ nhất vẫn là Định Vương phi. Chỉ sợ cô gái trong thiên hạ này cũng hâm mộ Định Vương phi ."

Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn Mặc Diệc Phàm một cái, vừa lúc Mặc Diệc Phàm cũng quay đầu nhìn về phía nàng. Hai người nhìn nhau không khỏi bèn nhìn nhau cười, tình ý nhàn nhạt ấm áp ở giữa hai người truyền lưu. 

Nhiệt Ba quay đầu lại, nhìn công chúa An Khê cười nói: "Công chúa cũng có thể giống ta, Phổ A nhất định sẽ là một người chồng tốt ." 

Nhìn công chúa An Khê, Nhiệt Ba đưa tay cầm tay của nàng chân thành nói: "Nếu quyết định, liền để xuống chuyện lúc trước nắm chắc cho tốt. Trung Nguyên có câu gọi là hữu hoa đương chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi. Dùng ở chỗ này mặc dù không quá thỏa đáng nhưng vẫn là có chút đạo lý . Phổ A có tình ý với công chúa, nếu công chúa chọn hắn tất nhiên cũng tin tưởng hắn . Đã như vậy, sao không kinh doanh đoạn hôn nhân này cho tốt? Lòng người cũng đều là thịt lớn lên, nếu như chờ đến lòng người nguội, hối hận cũng đã không kịp. Ta cùng với Vương gia ban đầu lập gia đình lúc trước cũng chỉ mới gặp một hai lần, các ngươi tốt hơn chúng ta nhiều lắm rồi không phải sao?"

Công chúa An Khê gật gật đầu nói: "Ta hiểu ý của ngươi, Định Vương phi, cám ơn ngươi."

Nhiệt Ba lắc đầu, liếc công tử Thanh Trần phong lưu bên kia một cái, nhướng mày nói: "Về phần người kia, ngươi cũng đừng quá coi trọng hắn. Đại cữu mẫu ở nhà ngày ngày mắng hắn đi, ở trong Lệ thành không biết bao nhiêu cô nương bị hắn không nhìn rồi. Ta đoán chừng Lệ thành hiện nay ít nhất có một nửa cô nương ngày ngày ở nhà nguyền rủa hắn." 

Công chúa An Khê nghe thú vị, tò mò nói: "Nguyền rủa hắn cái gì?"

Nhiệt Ba cười nói: "Không phải là nguyền rủa hắn đời này đều không lấy được vợ, đại khái chính là nguyền rủa hắn ngày nào đó thích cô nương người ta nhưng chẳng thèm ngó tới hắn ... . Dù sao nếu ta là một cô nương bị không nhìn như vậy rồi, ta liền nguyền rủa hắn như vậy!"

Rốt cục công chúa An Khê không nhịn được cười ra tiếng, hai đầu lông mày đang ảm đạm thương tâm cũng tản đi rất nhiều, cười nói: "Cả đời không lấy được vợ quá thảm, liền nguyền rủa hắn thích cô nương người ta nhưng chẳng thèm ngó tới hắn đi."

Nhìn nụ cười nhàn nhạt cùng thoải mái trong mắt công chúa An Khê, trong lòng Nhiệt Ba yên tâm, mặc kệ nói thế nào, buông xuống là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com