Chương 15: Sính lễ, lại mặt
"Địch Lệ Nhiệt Ba!"
Trong hoa viên Lê vương phủ, Hoa Lệ Dĩnh lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba vừa đi vừa nói chuyện, phía trước đột nhiên xuất hiện một người bóng người cao lớn chặn đường.
"Lê Vương điện hạ, xin hỏi có chuyện gì không?" Hoa Lệ Dĩnh chắn trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, hất khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên hỏi.
Từ ngày xảy ra chuyện ở Sở Hương các, ấn tượng tốt đẹp của Hoa Lệ Dĩnh đối với Lê vương điện hạ hạ thấp nhanh chóng, trước mắt đã tiếp cận giá trị âm.
Chứng kiến thần sắc Mặc Cảnh Lê bất thiện xuất hiện tại trước mặt hai người, chỉ cho rằng hắn muốn tìm Địch Lệ Nhiệt Ba gây phiền toái.
Mặc Cảnh Lê không vui nhíu mày, "Bổn vương không tìm ngươi."
Hoa Lệ Dĩnh không chút khách khí nói: "Vương gia bây giờ không phải là nên chào hỏi khách khứa sao? Hiện tại trong hoa viên này phần lớn là nữ quyến các phủ, Vương gia ra vào trong đó chỉ sợ có nhiều bất tiện. Cho dù Vương gia không quan tâm thanh danh của mình, tốt xấu cũng nên chú ý người khác một chút."
"Bổn vương có chuyện muốn nói với Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi tránh ra." Mặc Cảnh Lê không kiên nhẫn nói.
"Có lời gì nói thẳng là được, Lệ nhi nghe thấy." Hoa Lệ Dĩnh nói.
Mặc Cảnh Lê nguy hiểm nheo mắt lại, "Bổn vương nói tránh ra!"
Hoa Lệ Dĩnh còn muốn nói gì, đã bị Địch Lệ Nhiệt Ba kéo lại, "Lệ Dĩnh, ngươi đi trước xem Mộ Dung các nàng đã tới chưa. Ta lập tức tới."
"Nhưng mà. . ." Hoa Lệ Dĩnh lo lắng liếc Mặc Cảnh Lê.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Yên tâm đi, Diệc Phàm nói chuyện xong với Hoa lão phu nhân sẽ tới tìm ta."
Hoa Lệ Dĩnh nghe vậy, cưng chiều nháy mắt với Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, giọng nói mang vẻ trêu chọc, "Diệc. . . Phàm a... Được rồi, ta đi tìm Mộ Dung. Ngươi. . . Cẩn thận một chút."
Nói xong còn cảnh cáo liếc Mặc Cảnh Lê, mới phất phất tay với Địch Lệ Nhiệt Ba quay người rời đi. Nhìn cử động của Hoa Lệ Dĩnh khó nén được tính trẻ con, Địch Lệ Nhiệt Ba mặt ngoài buồn cười nhưng trong lòng cũng rất cảm động.
Hoa Lệ Dĩnh chân chính là tiểu thư khuê các có nguyên tắc, nếu không phải vì mình tuyệt đối sẽ không chủ động đi khiêu khích Mặc Cảnh Lê.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Lệ Dĩnh, khuôn mặt vốn âm trầm của Mặc Cảnh Lê đã có thể nhỏ ra mực rồi.
Đợi đến lúc Hoa Lệ Dĩnh biến mất tại ngã rẽ của hoa viên, Địch Lệ Nhiệt Ba thu hồi nụ cười trên mặt, quay người nhìn Mặc Cảnh Lê, "Vương gia có gì muốn nói?"
"Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi được lắm!" Mặc Cảnh Lê cắn răng nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba đánh giá Mặc Cảnh Lê từ trên xuống dưới, lời nói vẫn nhẹ nhàng , "Ta không hiểu Vương gia đang nói gì."
"Hừ! Chuyện tối ngày hôm qua ngươi cho rằng bổn vương sẽ để yên như vậy sao?" Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh nói.
"Ta cho rằng. . . Lời này không tới phiên Vương gia nói mới đúng." Rõ ràng là hắn tìm người trói nàng rồi lại muốn XX, hiện tại bộ dáng này như thế nào lại giống như nàng làm chuyện gì có lỗi với hắn? Cái thế giới này đến cùng làm sao vậy? Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi nghi hoặc.
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn báo thù bổn vương hay sao?" Mặc Cảnh Lê khinh thường trào phúng.
Thế thì không cần, nếu không phải đại sự gì bổn cô nương bình thường đã báo thù tại chỗ rồi, "Nếu như Vương gia không có việc gì, Địch Lệ Nhiệt Ba cáo từ."
"Đứng lại!" Mặc Cảnh Lê cả giận nói, bắt lấy Địch Lệ Nhiệt Ba kéo nàng đến phía sau hòn non bộ.
Địch Lệ Nhiệt Ba rũ mắt xuống nhìn thoáng qua cái tay khống chế cổ tay mình, giận tái mặt, "Lê Vương điện hạ, thỉnh tự trọng!"
"Tự trọng?" Mặc Cảnh Lê khinh thường cười lạnh, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ là nữ nhân bổn vương vứt bỏ. Ngươi cho rằng trèo lên Mặc Diệc Phàm là được rồi? Ngươi nói. . . Nếu hiện tại có người đến đây nhìn thấy, ngươi còn có ... mặt mũi gả cho Mặc Diệc Phàm hay không? Hoặc là nói, ngay cả tên phế vật Mặc Diệc Phàm kia cũng sẽ ghét bỏ ngươi?"
Con mắt khép hờ của Địch Lệ Nhiệt Ba xẹt qua một tia nguy hiểm, "Lê Vương điện hạ, thỉnh ngươi buông tay."
"Bổn vương không thả ngươi có thể làm thế nào đây?" Mặc Cảnh Lê cười lạnh, nhìn nữ tử mảnh mai trước mắt tựa như đang đánh giá một con chim bị nhốt trong lồng.
Đáng tiếc hắn không biết, cô gái trước mắt nhìn như nữ tử mảnh mai uyển chuyển hàm xúc nhưng bên trong lại là một con Liệp Ưng có thể cắn người.
Khóe môi Địch Lệ Nhiệt Ba nhếch lên, "Như thế nào à? Như vậy đấy!"
Một bàn tay trắng nõn tự do khác nhanh nhẹn mà có lực chế trụ cánh tay Mặc Cảnh Lê, vừa dùng thoáng lực đã là một hồi đau đớn như kim châm muối xát, Mặc Cảnh Lê còn kịp phản ứng đã bị người một tay làm ngã trên mặt đất.
Mà càng không may là hai người đứng dưới hòn non bộ, ót Mặc Cảnh Lê đập vào hòn non bộ hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, công kích phía sau lập tức thu trở về, cúi người kiểm tra tình huống Mặc Cảnh Lê một chút cũng không lo ngại mới đứng dậy, nhấc chân đá mấy cước trên người Mặc Cảnh Lê giảm cơn giận của mình.
Chức nghiệp từng làm khiến nàng so với đại đa số người càng quen thuộc kết cấu thân thể, đương nhiên cũng rõ làm thế nào dưới tình huống không để lại vết thương khiến một người càng đau nhức.
Dẹp đi lửa giận trong lòng, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được nhíu mày. Tại Lê vương phủ đánh ngất xỉu Lê Vương thực không phải chuyện tốt gì, đặc biệt là trong ngày Lê vương đại hôn.
Nhưng ngược lại cũng không phải không có cách nào giải thích phiền toái, nhìn thoáng qua người nào đó hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh vượt qua chướng ngại bình tĩnh đi ra ngoài.
Rời khỏi hòn non bộ, xuyên qua một hai ngã rẽ đã thấy vẻ mặt Hoa Lệ Dĩnh và Mộ Dung Liệt Hương lo lắng đợi ở đằng kia.
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba tới vội vàng nghênh đón, "A Lệ, ngươi không sao chứ? Lê vương có làm gì ngươi hay không?" Mộ Dung Liệt Hương lo lắng túm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Ngươi xem ta không phải đã tốt rồi sao? Giữa ban ngày hắn có thể làm gì với ta?"
Mộ Dung Liệt Hương ngượng ngùng cười cười nói: "Là ta nghĩ xấu, nhưng ngươi vẫn nên cách xa Lê Vương một chút mới tốt."
Hoa Lệ Dĩnh đồng ý gật đầu, có chút tò mò nói: "Như thế nào nhanh như vậy đã nói xong rồi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba buông tay nói: "Vốn cũng không có gì để nói a."
"Đừng nói những... người mất hứng này, chúng ta ngồi xuống uống chút trà đi. Thực hâm mộ Hân Dư, Tần đại nhân chưa bao giờ buộc Hân Dư tham dự yến hội nàng không thích."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, cùng hai người dắt tay đi đến chỗ có nhiều người.
Kế tiếp, hôn lễ đúng hạn cử hành, cái hôn sự này là bởi vì lúc trước bỏ lỡ giờ lành đón dâu mà có chút xấu hổ nho nhỏ cuối cùng cũng có thể chờ mong có một kết thúc viên mãn, nếu như có thể xem nhẹ cái mặt càng giống tham gia tang lễ của Lê vương điện hạ.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên người Hoa Lệ Dĩnh, chứng kiến trong mắt Mặc Diệc Phàm đối diện mang theo ý cười nhìn mình, sau đó ánh mắt tại chính trên người Mặc Cảnh Lê nắm lụa đỏ sóng vai cùng Địch Oánh đi tới dạo qua một vòng, trong mắt vui vẻ càng sâu.
Cơ hồ là ngay lập tức, Địch Lệ Nhiệt Ba đã hiểu khẳng định Mặc Diệc Phàm đã biết chuyện phát sinh trên người Mặc Cảnh Lê buổi chiều.
Nhưng nhìn ánh mắt Mặc Diệc Phàm thì Địch Lệ Nhiệt Ba lại cảm thấy nói không chừng chuyện này còn chưa xong.
Vì vậy, hành lễ đến một nửa, thời điểm người chủ trì hôn lễ hô to phu thê giao bái, sau đó bịch một tiếng chú rể ngã xuống đất không dậy nổi, Địch Lệ Nhiệt Ba không có chút kinh ngạc nào.
Ngược lại có một loại cảm giác quả nhiên là thế. Giờ khắc này, Địch Lệ Nhiệt Ba tuyệt đối tin tưởng Mặc Cảnh Lê đại khái đời này cũng không muốn cử hành hôn lễ rồi.
Bất kỳ một người nào tại hôn lễ trước sau không đến trong mười hai canh giờ té xỉu ba lượt sẽ đối với hôn lễ sinh ra bóng ma nào đó.
"Sao. . .sao có thể như vậy?" Mộ Dung Liệt Hương kinh ngạc suýt nữa không khép miệng được.
Hoa Lệ Dĩnh đồng dạng trợn mắt há hốc mồm, "Cái này..." Nàng cũng không biết nên nói gì. Trên thực tế nàng bắt đầu có chút đồng tình với Địch Oánh rồi. Đón dâu lầm giờ lành coi như xong, chú rể lại té xỉu trong hôn lễ...
"Hô. . . A Lệ, Lê Vương này, thân thể cũng quá kém. May mắn..."
Tất cả mọi người bị biến hóa bất thình lình làm cho sợ ngây người, vẫn là Hiền Chiêu Thái phi kịp phản ứng vội vàng sai người mang chú rể tân nương đưa về phòng, một mặt gọi người mời thái y.
Chú rể té xỉu, nhưng tiệc cưới vẫn tiếp tục, chỉ là khách nhân đều thực không cảm giác được mùi vị gì. Các quý phụ một bên suy đoán nguyên nhân chân thật khiến Lê Vương té xỉu, một bên trong lòng tự định giá ngày mai Kinh thành sẽ xuất hiện bát quái mới nhất.
Địch Lệ Nhiệt Ba thì đem đủ loại hậu quả của chuyện buổi chiều đánh ngất Mặc Cảnh Lê suy diễn trong lòng một lần, cảm thấy không có vấn đề gì lớn mới an tâm cùng Hoa Lệ Dĩnh và Mộ Dung Liệt Hương hưởng dụng món ngon mỹ vị.
Tại một nơi hẻo lánh không ngờ nào đó, nam tử xuân phong đắc ý lung lay được mời rượu, khẽ gật đầu biểu thị đáp lễ. Cái hôn lễ này. . . Quả nhiên rất thú vị.
.....
"Tiểu thư, phu nhân đã tới."
Trong Thanh Dật hiên u nhã bố trí thoải mái dễ chịu, Địch Lệ Nhiệt Ba đang cầm đồ thêu trên tay định thêu thùa thì Thanh Hà tiến lên bẩm báo.
Địch Lệ Nhiệt Ba buông đồ thêu xuống rồi ngẩng đầu lên, "Sao bà ta lại tới nơi này?"
Từ hai ngày trước hôn lễ của Địch Oánh xảy ra chuyện Ô Long như vậy, Vương thị bận rộn loạn thành một đoàn.
Hai ngày này trong phủ vừa lúc lại truyền ra tin tức đứa bé trong bụng Triệu di nương tương khắc với Địch Oánh và Địch Dung, càng huyên náo đến long trời lở đất.
Địch Thượng thư cũng hận không thể có hai cái đầu, một bên là con gái đã trở thành Lê Vương phi cùng với con trai độc nhất, một bên là tiểu thiếp được sủng ái nhất và nhi tử tương lai.
Cái gì nhẹ cái gì nặng Địch Thượng thư cũng không phải không phân rõ ràng, chỉ là nhìn bộ dáng Triệu di nương khóc lê hoa đái vũ, trong lòng vẫn có chút không bỏ được.
Đáng tiếc, sau ngày đại hôn của Địch Oánh, không hiểu sao Địch Dung lại bị xe ngựa trên đường tới học đường dọa cho kinh sợ nằm hai ngày trên giường. Vương thị lại huyên náo lợi hại hơn.
Lúc Vương thị đi tiến vào, thần sắc trên mặt lại là vẻ hòa ái khó gặp khi đối mặt Địch Lệ Nhiệt Ba.
Đáng tiếc Địch Lệ Nhiệt Ba không phải là thứ nữ con vợ kế phải xem sắc mặt của bà ta mà sinh hoạt, cũng không phải con nhóc đáng thương tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu.
Cho nên cũng chỉ đứng dậy nhàn nhạt hành lễ, "Tứ muội phải hồi môn rồi, sao phu nhân rảnh rỗi mà tới?"
Vương thị mang theo dáng vẻ tươi cười tự cho là hòa ái dễ gần nói: "Định vương phủ đã chọn thời gian, hai ngày này đã mang sính lễ tới. Hôn kỳ của Lệ nhi cũng tới gần, ta đến xem còn có cái gì chưa chuẩn bị chu toàn hay không."
Địch Lệ Nhiệt Ba mời Vương thị ngồi xuống, nói: "Có Lâm ma ma và vú nuôi lo liệu, mợ và đường thẩm cũng sang đây xem lại nhiều lần, không có vấn đề gì. Làm phiền phu nhân quan tâm."
Nụ cười trên mặt Vương thị cứng đờ, lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vào trong tai bà quả thực như đang nói mẹ cả là bà thất trách.
Kỳ thật trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba không có ý nghĩ này, bởi vì cho tới giờ trong lòng nàng không cho rằng Vương thị có nghĩa vụ nhất định phải xử lý hôn lễ cho mình. Chỉ cần mặt ngoài không có trở ngại là được rồi.
"Kỳ thật. . . hôm nay ta đến là có một việc muốn thương lượng cùng Lệ nhi." Vương thị rất nhanh khôi phục thần sắc, tha thiết nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Đôi mi thanh tú của Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ, nghi hoặc nhìn bà ta.
Vương thị thở dài một tiếng, "Sự tình mấy ngày nay Lệ nhi cũng nghe nói rồi chứ. Cũng không phải ta làm chính thất này không thể bao dung người, thật sự là đứa bé của Triệu thị kia tương trùng với con vợ cả Địch gia a. Hôm trước ta cố ý đi cầu Thủy Vân tự gặp được đạo trưởng Lăng Hư, ông ấy nói đứa nhỏ này của Triệu thị kiếp trước có cừu oán với nhà chúng ta, từ nhỏ đã là tai họa của Địch gia chúng ta. Con nhìn xem. . . Từ khi truyền ra tin tức nàng ta có bầu, nhà chúng ta mọi chuyện không thuận. Hết lần này tới lần khác lão gia còn luôn che chở nàng..."
Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh nghe Vương thị lốp bốp lốp bốp nói ra bất mãn với Triệu thị và Địch Thượng thư.
Vương thị cố ý kéo chuyện đứa bé của Triệu thị tương trùng với con vợ cả Địch gia mà nói, nếu bàn về con vợ cả, Địch gia có ai so được với Địch Lệ Nhiệt Ba là con vợ cả chính tông?
Nếu không phải vốn không cảm kích cũng không tin những thứ này, sau khi nhìn thấy hôn lễ nấm mốc của Địch Oánh, đổi thành người khác chỉ sợ thật sự sẽ sinh ra khúc mắc đối với Triệu thị và đứa bé chưa sinh ra rồi.
"Phu nhân có ý tứ gì? Bất kể thế nào, đứa bé kia vẫn là cốt nhục Địch gia chúng ta, cũng là em ruột của Lệ nhi, hiển nhiên phụ thân sẽ đau lòng."
Địch Lệ Nhiệt Ba thoải mái ném vấn đề trở lại cho Vương thị. Nếu không phải Triệu thị luôn đề phòng nghiêm, Vương thị không tìm thấy cơ hội ra tay, sao bà ta lại tìm mình thương lượng?
Nếu như mình thật sự bị mắc lừa thay bà ta ra chủ ý gì, tương lai đã xảy ra chuyện, cái nước thiu kia tự nhiên cũng chỉ có thể tự mình tiêu thụ.
Vương thị khẽ giật mình, cắn răng cười lớn: "Vô luận nói như thế nào, đứa bé kia chỉ sợ là. . . chuyện của Oánh nhi đã khiến Địch gia mất hết mặt mũi rồi, nếu hôn sự Lệ nhi lại xảy ra vấn đề gì, nhà chúng ta thật sự không còn mặt mũi nữa."
Địch Lệ Nhiệt Ba bộ dạng phục tùng cười yếu ớt nói: "Chuyện này chỉ sợ ta không làm chủ được, phu nhân vẫn nên thương lượng với phụ thân và tổ mẫu một chút mới tốt. Nữ nhi gia, xuất giá theo chồng. Huống chi. . . hôn lễ của Lệ nhi thật ra cũng không có mặt mũi gì mà nói."
Gả ra ngoài đã sửa thành họ Mặc rồi, cho dù đứa bé kia thật sự muốn khắc ai cũng đến phiên những người vẫn còn họ Địch kia trước đúng không?
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba dầu muối không vào như thế, Vương thị cũng biết không chiếm được kết quả mình muốn ở chỗ này. Giả vờ giả vịt an ủi Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, mới niết lấy khăn tay sắp biến hình trong tay mà đi.
"Tiểu thư, Vương thị này dụng tâm hiểm ác như thế, ngài ngàn vạn lần đừng trúng kế của ả ta." Vương thị vừa đi, Lâm ma ma và Ngụy ma ma liền từ phòng trong đi ra, Ngụy ma ma rất tức giận mà nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày cười nói: "Vú nhìn ra ý tứ của bà ta?"
Ngụy ma ma nói: "Còn có thể có ý gì? Chính ả ta muốn Triệu di nương bất lợi lại kéo tiểu thư vào làm bè. Nếu Tiểu thư là người mềm tai thực sự nghe theo ả..., tương lai truyền ra ngoài nữ nhi can thiệp sự tình trong phòng phụ thân, đối xử với thứ đệ bất nhân không từ, làm hỏng thanh danh tiểu thư."
Lâm ma ma mỉm cười trấn an Ngụy ma ma nói: "Muội tử ngươi cũng đừng có gấp, ta xem trong lòng tiểu thư tất nhiên đã tính toán."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Vương thị tất nhiên sẽ không tha cho Triệu di nương. Chỉ là hôm nay trong phủ có nhiều việc bà ta không có cơ hội ra tay mà thôi."
Lâm ma ma như có điều suy nghĩ nói: " Ý tứ Tiểu thư là phải cứu Triệu di nương kia?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: " Cũng không coi là cứu, tất cả vì lợi ích mà thôi. Những ngày này Triệu di nương cũng giúp ta không ít việc. Huống chi, ta xem Dung nhi bị phu nhân dạy dỗ không ra thể thống gì, tương lai Địch gia còn muốn lưu lại một chút hương khói đấy."
Lâm ma ma nói: "Chỉ sợ tương lai Triệu di nương kia có dã tâm lớn."
Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát tay cười nói: " Nếu nàng ta là người thông minh thì phải biết ta và nàng cũng không có xung đột về lợi ích."
Lâm ma ma nghĩ nghĩ, cười nói: "Tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lão nô quá lo lắng."
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười lắc đầu nói: "Ta đến cùng vẫn còn trẻ tuổi, luôn luôn có chỗ lo lắng không đến. Về sau còn nhờ ma ma và vú nuôi chỉ bảo thêm."
Đến buổi chiều, Vương thị không biết nói thế nào khiến Địch Thượng thư đồng ý đưa Triệu di nương về khu nhà cũ Địch gia chờ sinh.
Đương nhiên Triệu di nương khóc rống cầu khẩn một hồi, mấy di nương còn lại trong phủ xem bộ dáng thê thảm của Triệu di nương cũng không khỏi lộ vẻ mặt không đành lòng.
Quê quán Địch thị cũng không phải là nơi bằng phẳng dồi dào, chính là Tây Nam Đại Sở gần biên thuỳ Tịnh Châu.
Không chỉ là vùng khỉ ho cò gáy hơn nữa cách xa kinh thành ngàn dặm, từ khi Địch Thượng thư đến kinh thành làm quan đón Địch lão phu nhân về, Địch gia đã không còn trở lại quê quán.
Mấy năm trước ngay cả từ đường cũng cùng dời đến kinh thành, tại Tịnh Châu chỉ còn lại một tòa nhà cũ cùng một chút ruộng đất giao cho người trong tộc trông giữ.
Đừng nói Triệu di nương trở về có thể sống tốt hay không, nay mang thai qua đoạn đường này có thể sống sót hay không cũng là khảo nghiệm.
Sắc mặt Địch Thượng thư cũng có chút không đành lòng, nhưng nhìn thấy ái thiếp ngày xưa đau khổ cầu khẩn từ đầu đến cuối vẫn không nhả ra.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt nhìn thần sắc Triệu di nương từ lúc bắt đầu đau thương qua thời gian dần trở nên tuyệt vọng, tuy có thành phần diễn trò nhưng hiển nhiên cũng có vài phần tâm tình chân thật bên trong.
Địch Thượng thư vô tình như vậy cũng làm cho Triệu di nương cảm thấy trái tim băng giá đi.
"Phụ thân." Thấy ầm ĩ không sai biệt lắm, Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng nói: " Không nói Tịnh Châu đường xá xa xôi, đi đường cũng là một việc gian nan. Người bình thường cũng chưa chắc chịu được huống chi Triệu di nương còn đang có mang."
Thần sắc Địch Thượng thư hơi động, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Vậy Lệ nhi có ý tưởng gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Phu nhân đã có ý đưa Triệu di nương rời kinh thành phụng dưỡng, cần gì phải đưa đến Tịnh Châu? Vạn nhất trên đường đi có chuyện gì. . . Chiêu Nghi tỷ tỷ hôm nay có mang Long tự, chúng ta nên tích phúc vì tỷ ấy mới đúng."
Sắc mặt Vương thị trắng nhợt, trong lòng tức giận đến tâm can run rẩy. Cái gì gọi là ý của bà? Còn nguyền rủa nữ nhi bảo bối của bà và ngoại tôn!
Địch lão phu nhân nhíu nhíu mày, nói: "Vậy Lệ nhi thấy chỗ nào phù hợp?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Số mệnh tuy nói không thể không tin, nhưng thực sự không nên tin hoàn toàn. Dù sao chăng nữa Triệu di nương vẫn mang thai tử tôn Địch gia chúng ta. Nếu để người ngoài biết còn nói Địch gia chúng ta không niệm tình cốt nhục. Về phần Triệu di nương đi chỗ nào, chắc hẳn phụ thân và tổ mẫu đã có ý định."
Địch Thượng thư liếc Địch Lệ Nhiệt Ba một cái thật sâu, trong ánh mắt rõ ràng có ý thăm dò nói: "Nhà chúng ta có một tòa biệt viện tại Vân Châu, khí hậu Vân Châu cũng hợp lòng người. Không bằng đưa Triệu thị đến Vân Châu, thế nào?"
"Hiển nhiên hết thảy do phụ thân và tổ mẫu làm chủ."
Địch lão phu nhân đánh giá Triệu di nương một phen, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Phụ thân ngươi nói không sai, Vân Châu địa linh nhân kiệt có nhiều thế hệ văn nhân thánh hiền, nói không chừng có thể đè ép mệnh cách đứa nhỏ này đây."
Địch Lệ Nhiệt Ba cung kính nói: "Tổ mẫu nói rất đúng. Chỉ cần Địch gia tốt chúng ta mới có thể tốt không phải sao." Mệnh cách? Một đứa bé còn chưa ra đời ở đâu ra mệnh cách gì?
Địch lão phu nhân thoả mãn gật đầu vì Địch Lệ Nhiệt Ba nhận thức đạo lí, "Vẫn là Lệ nhi hiểu chuyện. Đã như thế, việc này quyết định vậy đi."
Triệu di nương quỳ gối trong nội đường, liếc qua Vương thị mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng, cung kính cúi đầu với Địch lão phu nhân, "Nô tỳ đa Tạ lão phu nhân ân điển. Tạ lão gia cùng Tam tiểu thư ân điển."
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, "Triệu di nương mau đứng dậy đi. Đây đều là ân điển của tổ mẫu và phụ thân, chúng ta làm vãn bối chỉ có thể nghe mà thôi. Di nương lần này đi đường xá xa xôi, một đường cẩn thận mới đúng. Đợi đến lúc đệ đệ sinh ra cũng trông vào di nương dạy dỗ, mới không cô phụ tâm ý của tổ mẫu và phụ thân."
Triệu di nương liên tục gật đầu, "Nô tỳ tạ ơn tiểu thư chỉ điểm."
"Nô tỳ tạ ơn ân cứu mạng của Tam tiểu thư."
Triệu di nương quỳ gối trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, một thân quần áo thanh lịch hoàn toàn bất đồng với xinh đẹp ngày xưa.
Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay ra hiệu Thanh Loan đỡ nàng dậy..., giọng điệu nhàn nhạt nói: "Không cần đa lễ, đến Vân Châu thì ngươi không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người an bài tốt hết thảy."
Triệu di nương gật gật đầu, nói: "Nô tỳ tin tưởng Tam tiểu thư lời nói ra như núi. Nô tỳ cũng sẽ tuân thủ ước định an phận nuôi dưỡng đứa bé này."
Cúi đầu nhẹ vỗ về phần bụng còn bằng phẳng như cũ, hai đầu lông mày Triệu di nương đều là mềm mại cùng yêu thương.
Về sau đứa bé này chính là tất cả của nàng. Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu, phân phó Thanh Sương bên người, "Đi lấy ngân phiếu năm trăm lượng cho Triệu di nương, coi như lộ phí trên đường." Thanh Sương lên tiếng trả lời, Triệu di nương cảm kích nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Toàn bộ Địch phủ đều dưới sự khống chế của Vương thị, đương nhiên kể cả thôn trang các nơi. Vương thị âm thầm cắt xén chi phí của nàng đã là chuyện tất nhiên, chính cô ta tuy rằng cũng tích lũy được một chút bạc nhưng lại không nhiều.
Toàn bộ Địch phủ ngoại trừ lão thái thái và lão gia, cũng chỉ có Tam tiểu thư có thể một lần lấy ra một món tiền lớn như vậy.
Trong lòng Triệu di nương hiểu rõ, tuy Tam tiểu thư không đối xử mọi người nhiệt tình như người thân, nhưng chỉ cần an phận, tuyệt đối là một người có thể tin cậy, "Đa tạ Tam tiểu thư rủ lòng thương."
"Đến đó sẽ có người phụ trách an toàn của ngươi và đứa bé, có phụ thân ở thì bà ta cũng không dám làm quá trắng trợn. Nhưng muốn sống tốt ở bên kia thì phải xem thủ đoạn của ngươi rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt nhắc nhở. Dù sao thôn trang cũng không phải là của nàng, nếu Triệu di nương có thủ đoạn, chính mình khống chế thì đứa bé cũng tốt hơn một ít.
Triệu di nương sững sờ, nhưng trong lòng thất kinh Địch Lệ Nhiệt Ba vậy mà có thể nhìn ra tâm tư của mình.
Nhưng nàng đã mở miệng tự nhiên biểu thị Từ gia sẽ giúp đỡ mình ở một trình độ nhất định, chỉ cần mình có đầy đủ thủ đoạn nắm chắc, thôn trang Vân Châu có thể thành chỗ sống an phận của chính mình và đứa bé.
Nghĩ đến đây, Triệu di nương vội vàng tạ ơn Địch Lệ Nhiệt Ba lần nữa, đồng thời tâm kính sợ trong lòng càng sâu thêm vài phần.
"Tiểu thư, sính lễ của Định quốc vương phủ đến rồi." Thanh Ngọc vui mừng đi tới cười nói, "Lão phu nhân và lão gia mời tiểu thư tranh thủ thời gian đi qua đây này."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu, thấy sắc mặt Thanh Ngọc có chút cổ quái, nhướn mày nói: "Còn có việc?"
Vẻ vui mừng trên mặt Thanh Ngọc có chút xoắn xuýt, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lê Vương điện hạ và Tứ tiểu thư cũng trở về rồi."
Hôm nay là thời gian Địch Oánh chính thức lại mặt. Cũng không biết là cố ý hay thật sự thời gian lại khéo như vậy, Tứ tiểu thư lại mặt và sính lễ của Tam tiểu thư vậy mà đến cùng một ngày.
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng sững sờ, nàng thiếu chút nữa đã quên hôm nay Địch Oánh cũng trở về, "Xảy ra chuyện gì?"
Thanh Ngọc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Lê Vương và cô gia không sai biệt lắm đồng thời đến đấy, còn có sắc mặt âm trầm giống như ai thiếu nợ hắn mấy vạn lượng bạc không trả. Thật sự là xui!"
"Làm càn." Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt trách mắng. Thanh Ngọc nháy mắt mấy cái, nghe ra trong lời nói của tiểu thư cũng không có chút tức giận gì. Mới dí dỏm thè lưỡi, bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn trốn qua một bên.
Thanh Sương cầm một cái hầu bao trắng trong thuần khiết đi ra giao cho Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba quay người cầm một cái khóa vàng phiến cùng một chỗ phóng tới Triệu di nương trong tay nói: "Cái này xem như lễ vật ta cho đệ đệ, đến lúc đó ta sẽ không tiễn di nương."
Triệu di nương con mắt đỏ lên, nhớ tới hôm nay là thời gian sính lễ của Định vương phủ đến nhịn xuống nước mắt cáo biệt cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, mới thu về đồ đạc đi ra ngoài.
Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nói: "Đi thôi, đi gặp tổ mẫu."
Bởi vì Định quốc vương phủ cũng không có người được coi là trưởng bối chính thức của Mặc Diệc Phàm tồn tại, bởi vậy Mặc Diệc Phàm cố ý xin hai vị trưởng lão có danh vọng cực cao trong kinh thành cùng đến cửa.
Địch Lệ Nhiệt Ba đã bái kiến Thái Học học chính lão đại nhân Tô triết cùng với phụ thân của đương kim hoàng hậu, Hoa lão quốc công một lần.
Hai vị này cũng coi là nhân vật hết sức quan trọng trong kinh thành, cũng làm Địch Thượng thư cảm thấy vinh dự.
Danh sách sính lễ thật dài kia của Định quốc vương phủ lại càng dễ khiến người nhớ tới tình cảnh lần trước khi sính lễ Lê vương phủ đến.
Vốn nhìn coi như không tệ, hôm nay mang hai bên ra so sánh, thế nào cũng khiến người cảm thấy Lê vương phủ thiếu vài phần thành ý.
Vì vậy trên mặt Địch Thượng thư mang tươi cười mời Tô lão đại nhân, Hoa lão quốc công cùng Định Vương đi thư phòng nói chuyện, trong lúc vô tình liền có chút không để ý đến Địch Oánh cùng Mặc Cảnh Lê đồng thời đến.
"Lệ nhi thỉnh an tổ mẫu, bái kiến Hoa lão phu nhân, bái kiến các vị phu nhân." Địch Lệ Nhiệt Ba bước vào Vinh Nhạc đường đã thấy Địch lão phu nhân và Hoa lão phu nhân đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, phía dưới còn có ít phu nhân quen mặt cũng đi theo góp vui, ngược lại Mặc Cảnh Lê và Địch Oánh, Vương thị ngồi ở một bên sắc mặt có chút lúng túng.
Vương thị và Địch Oánh hiển nhiên là không chen lời vào, mà sắc mặt Mặc Cảnh Lê ước chừng cũng làm cho người không dám nói chuyện cùng hắn.
"Lệ nhi mau tới đây, mọi người nhìn một chút xem cháu gái này của ta có được không?" Địch lão phu nhân thân mật vẫy Địch Lệ Nhiệt Ba, trong đôi mắt có chút đục ngầu già nua cũng tràn đầy hòa ái vui vẻ. Phảng phất Địch Lệ Nhiệt Ba chính là cháu gái tâm can bảo bối tốt nhất của bà.
Địch Lệ Nhiệt Ba thuận theo tiến lên, "Tổ mẫu."
Hoa lão phu nhân lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đến ngồi bên người, cười nói: "Lão phu nhân đừng trách lão thân đoạt cháu gái với ngươi, ta nhìn thấy Tam tiểu thư đã yêu thích không được. Khó trách nha đầu Lệ Dĩnh nhà ta kia cả ngày nhắc đi nhắc lại muốn tới tìm Tam tiểu thư chơi đây."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Lão phu nhân quá khen, Lệ nhi cũng rất nhớ Lệ Dĩnh."
Hoa lão phu nhân liên tục gật đầu nói: "Bé ngoan, quả nhiên có phong phạm của nương ngươi. Khó trách cái đứa bé Diệc Phàm kia nhiều năm không chịu đi ra ngoài, lần này lại đặc biệt đến thăm mời lão gia tử nhà chúng ta nhắc tới hôn sự này."
Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu xuống, dung nhan thanh lệ nhiễm lên một tia màu đỏ nhẹ nhàng. Thấp giọng cười nói: "Hoa lão quốc công nhiều năm mặc kệ thế sự, mệt nhọc như thế, Lệ nhi thật sự là..."
Hoa lão phu nhân âm thầm gật đầu, dù cho thẹn thùng vẫn có thể đoan trang, ứng đối vừa vặn tự nhiên như trước, không giống tiểu thư khuê các yếu ớt mỏng manh, nữ tử như vậy mới có thể xứng với gia nghiệp lớn như vậy của Định quốc vương phủ.
Hòa ái vỗ vỗ Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Cái này có là gì? Lão gia tử hôm nay cũng nhàn rỗi không có việc gì. Dĩ nhiên là nên quan tâm hôn sự của bọn vãn bối rồi. Diệc Phàm cũng là lão gia tử nhà chúng ta nhìn lớn lên đấy..."
Tựa hồ nhớ tới tình hình của Mặc Diệc Phàm hôm nay, Hoa lão phu nhân không khỏi than nhẹ một tiếng, dặn dò Địch Lệ Nhiệt Ba: "Về sau các ngươi là người một nhà rồi, phải sống thật tốt đấy..."
Địch Lệ Nhiệt Ba làm bộ e lệ, yên lặng nhận lời, đáy lòng đã sớm xếp thành một chữ quýnh sâu sắc :-( 囧.
Tựa hồ nhớ tới đã lạnh nhạt một đôi... vợ chồng mới cưới khác, Hoa lão phu nhân quay đầu cười nói với Mặc Cảnh Lê: "Lão thân còn chưa chúc mừng Lê Vương và Lê Vương phi rồi, Thái hậu nương nương và Hiền Chiêu thái phi đã sớm ngóng trông ôm cháu, chắc hẳn tâm nguyện của hai vị quý nhân rất nhanh có thể đền bù lại rồi."
Hoa lão phu nhân mới mở miệng, mọi người đang ngồi người cũng vội vàng chúc mừng Mặc Cảnh Lê và Địch Oánh.
Thật sự là Mặc Cảnh Lê lãnh khí dọa người, khiến cho người vốn muốn chúc mừng hắn cũng không dám mở miệng.
Lúc này Hoa lão phu nhân mở miệng, mọi người tự nhiên lập tức mở miệng nói theo rồi. Mặc Cảnh Lê mặt lạnh nhìn mọi người, không thể không cho Hoa lão phu nhân mặt mũi, nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên người Hoa lão phu nhân, vừa vặn xem rành mạch thần sắc Địch Oánh. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có chút kỳ quái, tuy nói hôn lễ ngày đó xảy ra một ít tình huống, nhưng cũng không liên quan đến bản thân Địch Oánh.
Dùng sự yêu thích của Mặc Cảnh Lê đối với Địch oánh, chỉ sẽ càng thêm áy náy mà đối xử với nàng ta tốt gấp bội mới đúng.
Nhưng biểu hiện của hai người này thật sự là không giống biểu hiện mà một đôi vợ chồng lưỡng tình tương duyệt mới cưới nên có.
Có lẽ là bởi vì Địch Oánh cơ hồ không cách nào che dấu được vẻ ảm đạm, sắc mặt Vương thị cũng không tốt. May mắn nàng còn biết nhìn trường hợp, chỉ trầm mặt mà không phát tác.
"Định Vương đến rồi."
Ngoài cửa truyền đến giọng bẩm báo của nha đầu. Địch Thượng thư và Hoa lão quốc công, Tô triết lão đại nhân, Mặc Diệc Phàm cùng nhau đi đến.
Người đến chưa vào, tiếng cười lớn của Hoa lão quốc công đã truyền vào, "Ha ha, lão phu đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đã uống được rượu mừng của Định Vương rồi. Vất vả một chuyến thì tính gì? Vừa lúc nhìn Định Vương phi tương lai như thế nào, lại khiến cho nha đầu kia của nhà ta cũng cam bái hạ phong."
"A Lệ tuổi còn nhỏ, lão quốc công cũng đừng làm nàng ấy sợ." Giọng nói nhàn nhạt của Mặc Diệc Phàm mang theo ôn nhuận vui vẻ.
"Đứa trẻ ngoan, còn chưa đại hôn đã biết che chở vợ rồi."
Trong sảnh một mảnh yên lặng, Hoa lão phu nhân mỉm cười đẩy Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Lão gia tử nhà chúng ta là người thô lỗ, Lệ nhi cũng đừng trách."
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía cửa ra vào lại thấy một người tóc bạc râu bạc đi đầu, tuy tuổi đã gần bảy mươi, vẫn long hành hổ bộ khí thế phi phàm như cũ.
Địch Lệ Nhiệt Ba vốn xuất thân thế gia quân nhân, vừa thấy lão gia tử này đã biết vị này nhất định là danh tướng tung hoành sa trường nửa đời, có ấn tượng tốt với ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com