Chương 17: Sóng ngầm
Cao Đồ đứng ngoài phòng họp, im lặng quan sát. Ánh mắt cậu dừng lại nơi Thịnh Thiếu Du, người đang ngồi đối diện Hoa Vịnh, trao đổi công việc một cách chuyên nghiệp, bình tĩnh nhưng vẫn toát ra khí chất Alpha cấp S. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, Cao Đồ đều để ý.
Cao Đồ lặng thinh, nhưng trong lòng nhói lên một cảm giác khó tả. Cậu nhớ lại những tháng ngày mình đứng bên lề, âm thầm dõi theo Thịnh Thiếu Du từ xa, từng rung động khi anh cứu mình khỏi bọn lưu manh, từng lo lắng khi chứng kiến anh ngã xuống nước, từng tiếc nuối khi biết Thịnh Thiếu Du là thiếu gia của tập đoàn lớn. Và bây giờ, nhìn thấy Hoa Vịnh hiện diện bên anh, Cao Đồ cảm giác tim mình vừa gợn sóng vừa căng thẳng.
Cao Đồ biết mình cũng không thể phủ nhận cảm xúc dành cho Thịnh Thiếu Du. Mùi xơ thơm đặc trưng của cậu như đánh thức ký ức xa xưa trong Thịnh Thiếu Du, nhưng đồng thời cũng làm Cao Đồ tự nhủ: Mình không thể dễ dàng chen vào giữa họ. Mình chỉ là một Omega bình thường, yếu ớt, không nổi bật...
Trong phòng họp, Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du vẫn đang trao đổi công việc. Cao Đồ rời phòng họp, lặng lẽ đi về góc làm việc của mình, lòng rối bời. Trái tim cậu vẫn nhói lên. Cậu nhận ra, bản thân không chỉ yêu Thịnh Thiếu Du – người đã làm cậu rung động từ 10 năm trước – mà còn phải đối mặt với cảm giác ghen tuông, rối bời khi thấy Hoa Vịnh bên cạnh anh.
Cao Đồ ngồi trong phòng làm việc, tay vẫn run nhẹ, mắt dõi theo Thịnh Thiếu Du từ xa. Hình ảnh Thịnh Thiếu Du cười với Hoa Vịnh vẫn hiện lên trong tâm trí cậu, khiến trái tim cậu vừa ấm áp vừa nhói đau. Cậu thừa nhận với chính mình rằng: Mình yêu Thịnh Tổng... và mình cũng ghen tị với Hoa Vịnh.
Nhưng Cao Đồ không vội vàng, cậu biết mình còn quá nhiều nỗi sợ. Sợ rằng bản thân không đủ đặc biệt, sợ rằng tình cảm của Thịnh Thiếu Du vốn dành cho Hoa Vịnh sẽ khiến mình mãi chỉ đứng ngoài, và quan trọng hơn, sợ rằng những quan tâm lúc trước Thịnh Thiếu Du dành cho cậu chỉ là những ảo tưởng của riêng cậu, là cậu hiểu nhầm tất cả là tình yêu.
Thịnh Thiếu Du ngồi trong phòng làm việc, đầu óc vẫn còn bận rộn với các báo cáo tài chính. Nhưng đôi mắt anh nhiều lần dõi theo Cao Đồ, người đang lặng lẽ thu xếp hồ sơ ở góc phòng.
Anh nhớ về ký ức tuổi thơ – hình ảnh Omega xơ thơm, dịu dàng cho mèo con ăn dưới nắng chiều – và bỗng dưng nhận ra mùi hương thoang thoảng của Cao Đồ khi gần anh, nhè nhẹ nhưng quen thuộc đến mức làm tim anh lỡ một nhịp.
Khoảnh khắc đó, Thịnh Thiếu Du nhìn thẳng vào mắt Cao Đồ, ánh mắt không che giấu chút gì. Anh nhận ra rằng mình muốn bên cậu ấy, muốn chăm sóc cậu ấy, muốn cậu ấy hiểu rằng mình trân trọng tình cảm này như thế nào.
Trong căn hộ, ánh đèn vàng nhè nhẹ chiếu xuống phòng khách rộng lớn. Thịnh Thiếu Du đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố Giang Hỗ, nhưng tâm trí anh hoàn toàn không ở đó. Anh quay lại, ánh mắt gặp Cao Đồ – người đang ngồi trên ghế sofa, với ánh mắt đầy lo âu và mông lung.
Thịnh Thiếu Du tiến lại gần, giọng trầm ấm nhưng chắc nịch:
— "Cao Đồ, anh biết em đã sợ hãi, lo lắng khi Hoa Vịnh quay về, nhưng anh có thể khẳng định với em, anh yêu em, anh chỉ muốn ở bên em."
Cao Đồ giật mình, mắt mở to, tim đập dồn dập. Cậu không nghĩ Thịnh Thiếu Du – người anh thầm yêu từ 10 năm trước – lại có thể nói thẳng những lời này. Cậu run rẩy, lưỡng lự:
— "Thịnh Tổng... em... em... em không dám mơ... em sợ..."
Thịnh Thiếu Du nhẹ nhàng nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
— "Đừng sợ. Không phải em trèo cao. Em không cần phải hoàn hảo. Em chỉ cần là em. Anh yêu em, không ai thay thế được."
Cao Đồ nghẹn lời, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng sự quan tâm, những cử chỉ nhỏ nhặt, tất cả đều là thật, không phải do bất cứ lý do nào khác. Cậu khẽ mím môi, rồi cuối cùng thốt ra:
— "Thịnh Tổng..." Thịnh Thiếu Du ngắt lời cậu, "Gọi tên anh"
"Thịnh Thiếu Du, em cũng yêu anh"
Thịnh Thiếu Du mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Pheromone dịu dàng tỏa ra, an ủi và xoa dịu mọi sợ hãi còn sót lại trong cậu. Lúc này, thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn hai con người – một trái tim đã đợi chờ quá lâu và một trái tim vừa tìm thấy bến bờ.
Bạn đã nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com