Chương 12-3: Ta thích ngươi
Dưới lòng núi vừa lạnh lại vừa tối, Dung Trần Tử tiếp tục sử dụng nguyên thần để dò đường, Giang Hạo Nhiên đi đằng sau hắn. Đột nhiên cả người hắn chợt rùng mình, rồi bước nhanh vào một cửa động nằm ở hõm phía tây, phía dưới huyệt động u ám, đầu tiên hắn sờ được vào một góc áo, rồi sau đó là sợi dây chão trói được thần tiên. Toàn thân hắn run lên, đột nhiên lao tới ôm chặt lấy dáng người nhỏ nhắn trong bóng tối, mái tóc dài và tà váy này đều vô cùng quen thuộc với hắn. Hắn hôn lên trán nàng: "Tiểu Hà?".
Giang Hạo Nhiên cũng nhào tới, trước tiên chặt đứt sợi dây chão trói thần tiên. Vũ khí của hắn chính là hai cánh tay, quả nhiên là cắt được vàng, mài được ngọc. Trong bóng tối, Hà Bạng an tĩnh hình như đã hôn mê. Dung Trần Tử vội vàng ôm nàng lên, thấy hơi thở và nhịp tim của nàng vẫn còn, hắn liền vận công điều tức cho nàng, cảm nhận được nội công của nàng đã bị hao tổn quá lớn, nội tức trống rỗng không còn gì.
Trái tim hắn đau đớn không nói nên lời, hắn vận hành nội tức rất lâu, cuối cùng dường như Hà Bạng cũng đã tỉnh lại. Nàng kéo lấy tay áo Dung Trần Tử, giọng nói yêu mị: "Tri quan, ngươi đến rồi?".
Dung Trần Tử vì quá quan tâm mà tâm trí rối loạn, hắn siết chặt lấy nàng: "Tạ ơn trời đất, may mà nàng không sao?".
Giang Hạo Nhiên kéo mạnh Dung Trần Tử ra, bước lên ôm chặt lấy Hà Bạng, nhưng mục đích của hắn lại không giống như Dung Trần Tử: "Phán Phán, đợi chuyện ở đây xong xuôi, theo ta quay về Giang gia, được không?". Giọng nói của hắn tha thiết: "Ta hứa, ta tuyệt đối sẽ không một tí là nổi cáu, còn về các dì... sau này nàng không cần phải gặp mặt bọn họ nữa là được. Thêm nữa, ta sẽ sửa chữa lại cung thủy tinh mà nàng thích nhất cho nàng, sẽ chỉ có hai ta ở bên nhau thôi, có được không?".
Hà Bạng dựa vào lòng hắn, không nói một lời.
Dung Trần Tử cũng biết nơi này không nên ở lại lâu, tình hình bên ngoài thế nào còn chưa dám chắc chắn, hiện giờ nhất định phải ra ngoài tụ hợp cùng mọi người. Giang Hạo Nhiên bế Hà Bạng, Dung Trần Tử dẫn đường. Hắn sử dụng nguyên thần để dò đường, mọi lỗ chân lông trên người đều có thể cảm nhận được tình cảnh xung quanh. Và vì cảm nhận được nên không cần đến thị giác, và hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của ánh sáng.
Con Minh xà đực đứng trước chiếc nồi sắt, Hà Bạng ở trong nồi quả thật đã rất suy nhược rồi, nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ chết. Hắn hơi chần chừ, không dám liều mình xuống tay, lại sợ nếu nàng chết thật rồi, phong, thủy linh tinh sẽ bị hủy hoại đầy uổng phí. Hắn đứng trước nồi hồi lâu, Hà Bạng ở bên trong khản cả giọng: "Ngươi muốn phong, thủy linh tinh, thì tại sao không tự mình tới lấy đi?".
Con Minh xà đực cười lạnh lùng, không rơi vào kế khích tướng của nàng: "Sớm muộn gì cũng sẽ là đồ của ta, sao ta phải vội chứ?".
Hà Bạng gắng gượng chống cự nói chuyện với hắn, trong quy tắc của yêu, để đối phương nhìn ra vẻ yếu đuối của mình, thì cũng chính là ngày chết của bản thân đã đến trước thời hạn. Nàng đành cố gắng gượng chống đỡ tinh thần, khiến Minh xà đực không rõ tình trạng cuối cùng của nàng ra sao. Thời gian gấp gáp, chiếc nồi Minh xà tìm được chẳng qua cũng chỉ là tiện tay đem theo từ Lý Gia Tập, muốn làm tan chảy lớp vỏ trai dường như là chuyện không thể nào. Nhưng thổ khắc thủy, trong hoàn cảnh như thế này, thổ tiếp sức cho hỏa, cơ thể nàng lại mỏng manh, đương nhiên sống sẽ không bằng chết.
Hà Bạng nghiến răng gắng gượng, nàng không muốn chết, nàng muốn sống. Dường như nhớ đến điều gì, nàng đột nhiên hỏi: "Dung Trần Tử đến rồi phải không?". Minh xà đực hừ lạnh, trong lòng nàng dấy lên sự nghi ngờ: "Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở trong này?".
Minh xà đực khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nói: "Ngươi đoán xem?".
Trong lòng nàng nhộn nhạo, rồi đột nhiên kinh hãi tột độ: "Ngươi...".
Tiếng đánh nhau ồn ã nhốn nháo ngoài điện không ngừng vang lên bên tai, nhưng Minh xà vẫn đứng đó phe phẩy, tựa như không bao giờ dừng lại. Hà Bạng cuộn chặt người lại thành một đống, trong vỏ càng lúc càng nóng, nàng ép bản thân phải nói vài câu với Minh xà, nhưng giờ ngay cả mồ hôi cũng chẳng thể chảy ra được. Lượng nước trong cơ thể nàng đã hoàn toàn cạn kiệt, bên trong vỏ giống như một cái lò lửa, ngay cả khóc nàng cũng đã không còn chút nước mắt nào để chảy ra nữa. Trong này cách đại điện không xa lắm, nàng muốn mở vỏ ra xem tình hình xung quanh, nhưng nếu mở vỏ ra... có lẽ nàng sẽ bị thiêu cháy.
Trong đại điện, Giang Hạo Nhiên ôm Hà Bạng không hề lơi tay, Dung Trần Tử đành tiến lên trước ngăn chặn Minh xà. Đại điện tuy rằng rộng lớn, nhưng cũng không thể chứa được nhiều rắn như vậy. Lửa và nọc độc tung hoành đan xen trong không gian nhỏ hẹp, lại thêm kiếm bay và pháp khí lẫn lộn, khiến cho khung cảnh vốn rộng rãi trở nên hỗn loạn. Giang Hạo Nhiên tránh vào một góc điện, Hà Bạng thở thoi thóp trong lòng hắn. Nhờ luồng ánh sáng vừa chợt lóe lên, Giang Hạo Nhiên liền gạt mái tóc dài trước trán nàng ra.
Trong điện quá nhốn nháo, những lời hắn nói với Hà Bạng không thể nghe thấy được. Hắn liền bớt lời, móc từ trong người ra một viên đan dược màu xanh biếc, đang định đút vào miệng nàng, thì đột nhiên sắc mặt hắn tái đi. Hà Bạng đã rút thanh đao hình chóp giắt ở bên thắt lưng hắn, đâm thẳng vào ngực hắn.
Giang Hạo Nhiên ngạc nhiên, ánh mắt mờ đi: "Phán Phán, nàng vẫn không tha thứ cho ta ư?".
Hắn có hai bàn tay có thể cắt được vàng mài được ngọc, nhưng lại chẳng làm gì cả chỉ đăm đăm nhìn nàng. Ánh lửa trong đại điện lập lòe sáng tối, vẻ mặt hắn bi thương: "Ta biết nàng hận ta, nhưng Phán Phán, hơn ngàn năm qua, nàng thật sự không sai chút nào sao? Nàng rõ ràng biết bọn họ là người thân của ta, nhưng ngay cả việc ứng phó qua loa cũng không chịu. Có lẽ ta đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng Phán Phán, ta thật sự rất yêu nàng...".
Máu chảy ra ở thắt lưng càng lúc càng nhiều, nhưng hắn không chịu kêu lên – Nàng nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở, nếu giờ kinh động đến người của Giang gia, họ sao có thể chịu buông tha cho nàng?
Xung quanh không một ai phát hiện ra điều gì kì lạ. Hà Bạng cầm thanh đao hình chóp tiến vào trong đàn rắn, chậm rãi đến gần chỗ Dung Trần Tử.
Hà Bạng ở trong nồi, nhưng thính lực của nàng vô cùng nhạy bén. Hai tay của Giang Hạo Nhiên sao có thể coi thường, nhưng sao hắn không ra tay? Dung Trần Tử thân tại đây, nhưng sao tâm trí lại không thể bình tĩnh được? Đạo gia chú trọng chính trực an nhiên, lúc lâm địch tâm trí lại không yên, chẳng phải là điều đại kị sao?
Lúc đầu, quả thực nàng đã từng tới bên cạnh con suối nước nóng trên đỉnh núi Trường Cương kia, có người đã lập ra khế ước thần ma cùng với nàng. Trong lúc giao lưu thần thức, nàng chỉ kịp nhìn thấy một đôi cánh màu đen. Con thủy yêu ở Lý Gia Tập có vẻ ngoài giống hệt nàng, chính là Minh xà mượn khí sao? Nàng cố sức giãy giụa, Dung Trần Tử ngốc vậy, chắc chắn hắn sẽ bị mắc lừa mất! Nhưng nàng không ra được, nên càng tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ nghe thấy phảng phất trong tiếng đánh nhau là một giọng nữ: "Tri quan...".
Nàng mở vỏ trai, luồng sóng nhiệt cuồn cuộn ngút trời. Nàng duỗi chân rìu ra, chiếc nồi đã sắp bị nung chảy lập tức vang lên một tiếng xèo xèo. Bàn chân non mịn dính chặt xuống nồi, trong nháy mắt tỏa ra một mùi thơm của thịt chín. Hà Bạng dùng sức trèo ra, chỉ thoáng chốc chân rìu đã thành than, làn khói nồng trong nháy mắt đã tỏa ra. Nàng đau đến nỗi hận không thể lăn lộn luôn dưới đất, nhưng không, nàng chỉ bước từng bước hướng về phía thành nồi trèo ra. Thì ra đây chính là đau, mặt nồi đỏ rực dán vào thân thể nàng, hai chân vốn non mềm đã biến dạng không thể nhận ra được từ lâu, nỗi đau đớn này, đã khiến một con yêu quái sống hơn bốn ngàn năm phải hận rằng mình đã từng tồn tại. Cuối cùng thành nồi cũng đã gần trước mặt, trong đôi mắt nàng ngân ngấn lệ, nhưng lại không thể để rơi – Một giọt thôi cũng không nỡ.
Lửa ở thành nồi quá lớn, nàng nhắm mắt trèo từ trên xuống, lúc rơi xuống đất nghe thấy tiếng hai chân vỡ vụn. Nàng sử dụng hết nguyên tinh tích trữ trong cơ thể, lại một lần nữa biến hóa huyền ảo thành hình dáng con người. Nhưng nàng không thể đứng dậy được, hai chân đã hoàn toàn bị hủy. Nàng vừa lên mình lên được vài bước đã muốn khóc, nhưng trong cơ thể một giọt nước cũng chẳng có. Nàng cũng chẳng thể nói ra tiếng được nữa rồi.
Hà Bạng đành cố bò ra bên ngoài phòng, trong phòng có một con rắn ba mắt đang canh chừng, nó nhìn thấy Hà Bạng trèo ra, thấy máu thịt nàng từng chút từng chút một dính trên nồi, chỉ thoáng chốc đã hóa thành đen sì. Nhưng nàng vẫn bò ra.
Chỉ là nàng của lúc này, đã rất yếu. Thậm chí là một con rắn ba mắt bình thường cũng không cần phải sợ nàng nữa. Nó từ từ bò lại gần, cái đuôi vừa cuốn một cái liền kéo nàng tới trước mặt nó, nó siết chặt lấy Hà Bạng, muốn ném nàng trở lại nồi. Hai chân bị đuôi rắn vặn xoắn, Hà Bạng gần như tuyệt vọng. Nhưng không thể quay lại, bọn họ đều sẽ chết... Dung Trần Tử cũng sẽ chết.
Nàng lấy pháp trượng ra, nhưng không có nước, nên không thể thi triển được thuật pháp. Nhưng nàng vẫn còn có máu. Nàng dùng pháp trượng cứa mạnh một đường lên cổ tay, suốt mười mấy ngày không được ăn uống gì, máu chảy ra cũng không nhiều lắm. Nàng lại dùng sức cứa thêm một đường nữa, lúc ấy một dải máu loãng mới chảy ra. Pháp trượng dính máu, liền phát ra luồng ánh sáng màu đỏ tanh nồng. Con rắn ba mắt chỉ cảm thấy trước mắt toàn là một màu đỏ tươi, ánh sáng rực rỡ diễm lệ như một nhát đao bổ thẳng lên người nó. Nó quấn chặt lấy Hà Bạng, nhưng lại không còn sức lực ném nàng vào nồi nữa. Thân hình màu trắng vân vàng của nó quằn quại không cam lòng một hồi, cuối cùng tắt thở. Nhưng Hà Bạng vẫn bị nó xoắn rất chặt, khiến nàng không thể trèo ra được, cũng chẳng nghe rõ động tĩnh ở bên ngoài. Nàng cúi thấp đầu, rất muốn ngủ một giấc, nhưng không thể ngủ được, nếu như ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa. Nàng biết mình phải bò ra ngoài.
Nàng cố hết sức rất lâu, mà đôi chân bị vặn vẫn hoàn toàn bất động. Nàng khản giọng khóc một trận, từ từ nâng pháp trượng trong tay lên. Miệng con rắn trên đầu trượng giấu một lưỡi rìu làm bằng hàn tinh, vô cùng sắc bén, nàng ấn xuống chiếc chốt, nện từng nhát từng nhát xuống hai chân. Máu vẫn chảy ra không nhiều lắm, đôi chân mà nàng từng ra sức bảo vệ chu đáo cũng đã cháy khô. Nàng muốn gào lên khóc thật to, nhưng xung quanh không có một ai, khóc cho ai nghe chứ? Cứ giáng trượng mãi xuống như thế, rốt cuộc hai chân nàng đã không còn trên người nữa.
Trong đầu dường như có âm thanh gì đó, thoáng gần lại thoáng xa. Nàng gắng gượng chống đỡ thần thức, liều mạng bò ra khỏi căn phòng đất. Bên ngoài tối đen, có một người đang nằm sấp, tóc đen y phục đỏ, khuôn mặt sáng ngời. Hà Bạng leo lên bên người hắn, cẩn thận nhìn ngắm hắn. Hơn ba trăm sáu mươi năm sớm tối bầu bạn, hắn trở nên quen thuộc giống như mỗi đợt thủy triều lên xuống ở hải vực Lăng Hà vậy.
Có lẽ Minh xà đã quay về thân thể của nó. Hà Bạng nán lại bên cạnh, cuối cùng nàng trèo lên, nằm sấp trên người hắn, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, giọng nói của nàng cũng không còn yêu kiều lảnh lót nữa, thậm chí nàng còn chẳng tìm được bất kì từ ngữ nào, chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Thuần Vu Lâm, người ta rất đau...".
Thuần Vu Lâm trước mắt đang ngủ rất say. Những đêm trước đây, cho dù hắn có ngủ say đến đâu, nàng chỉ cần khẽ khàng gọi một tiếng thôi, hắn đều sẽ tỉnh dậy. Chỉ cần nàng không vui, hắn sẽ kể chuyện cười cho nàng nghe, làm đồ ăn cho nàng. Hắn nói vỏ trai của nàng, là vỏ trai đẹp nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải này.
Hà Bạng nằm sấp trên ngực hắn hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng hiểu ra, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Hơn bốn ngàn năm, sư phụ, sư muội, sư huynh, còn cả hắn nữa, bọn họ từng người từng người một, đều lặng lẽ rời xa nàng.
Nàng từ trên người hắn trèo xuống, ngã lăn trên đất. Nàng thật sự không muốn chết. Nếu như ngay cả nàng cũng chết, thì những hợp tan đẹp đẽ và thê lương, những người đã từng yêu thương nàng sâu đậm, sẽ có ai nhớ tới đây? Nhưng sinh mệnh lẽ nào lại là thứ vĩnh hằng không có hồi kết? Nàng phải dũng cảm, đón nhận vòng tuần hoàn sinh ra và mất đi.
Nàng bò ra đến cửa, lại quay đầu nhìn lại, trong bóng tối Thuần Vu Lâm an tĩnh ngủ rất say, phảng phất như lúc nhắm mắt, vẫn còn nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm áp của hắn như thuở ban đầu.
Thuần Vu Lâm, thật ra vỏ trai của ta là thứ vỏ trai xấu xí nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải, ta biết rõ điều này mà.
Âm thanh của trận chiến càng lúc càng gần, từ lâu hai tay Hà Bạng đã đầm đìa máu tươi. Đám Minh xà trong điện đã bị diệt trừ quá nửa, xác rắn chất đống như núi. Minh xà thượng cổ với bốn chiếc cánh trên lưng, đang lạnh lùng nhìn mọi người. Người của Giang gia đã phát hiện ra sự bất thường của Giang Hạo Nhiên, Dung Trần Tử vừa liếc mắt thì nhìn thấy Hà Bạng đang bò ra từ sau lưng Minh xà. Quả thật hắn không dám tin vào mắt mình, vẫn còn một Hà Bạng khác đang đứng cạnh hắn, thân hình nóng bỏng, giọng nói yêu kiều. So với nàng, thì Hà Bạng đang bò ra kia quả thật giống như một cái xác bẩn thỉu. Nhưng vừa nhìn Dung Trần Tử đã nhận ra đó mới chính là nàng. Mặc kệ khuôn mặt dính đầy máu, ánh mắt của nàng vẫn trong veo, tươi sáng như xưa. Bên trong vẻ đau khổ đầy ẩn nhẫn thậm chí còn mang theo chút đắc ý, giống như đang chống nạnh hét lớn: "Chết tiệt, Minh xà thối, lão tử vẫn cứ bò ra đấy!".
Nàng cười rồi giơ cây pháp trượng lên, Dung Trần Tử nhìn thẳng vào mắt nàng, nụ cười bên môi, nhưng mắt lại rơi lệ. Hắn nhắm mắt lại, quay người ôm lấy Hà Bạng giả mạo bên người, trong khoảnh khắc thanh đao hình chóp đâm tới liền tung ra một quyền, cú thốn kình(*) này đã đánh nát cả thân người che chắn của nàng ta lẫn xác rắn bên trong ngực. Ngay cả cơ thịt dưới da cũng nát vụn thành huyết bọt, nhưng da lại không mảy may bị tổn hại. Con Minh xà đực vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, nó vỗ bốn cái cánh, như đang muốn phun lửa.
(*) Thốn kình là đòn đánh không cần lấy đà ở trong một khoảng cách rất gần, tốc độ cực nhanh và sức công phá rất mạnh.
Hà Bạng nhấc pháp trượng lên, một tia sáng đỏ rực tanh nồng chiếu sáng cả đại điện, đến lúc ấy Minh xà mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nó cũng hoảng sợ, vội vàng vung đuôi lên cuốn lấy nàng. Nó dùng sức cuốn rất chặt, cả người đều cuộn tròn lại với nhau. "Tiểu Hà!". Dung Trần Tử gào lên thê lương, nhưng Hà Bạng đã không thể nào trả lời hắn được nữa. Từng tấc xương cốt của nàng bị thân rắn vặn xoắn đến vỡ nát, nhưng không có máu, không một giọt máu nào hết.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn dáng vẻ lúc chết của mình quá xấu xí. Minh xà vẫn còn muốn phong, thủy linh tinh, nói cho cùng đó là bảo vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Nó cuốn Hà Bạng đến phía trước, nhưng rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh hãi. Hà Bạng khẽ nhếch môi không nói gì, sau đó bỗng một tiếng nổ ầm ầm cực lớn vang lên, toàn bộ đại điện đều chấn động nảy dựng lên.
Một trời sương máu.
Máu thịt bay khắp nơi bao phủ khắp đại sảnh, thấp thoáng còn thấy cả mảnh vụn của pháp trượng. Trai nước ngàn năm, ai mà biết được trong vỏ của nàng tích trữ bao nhiêu trân châu? Tất cả đã nổ tung, dù cho đó có là thần thú Minh xà thượng cổ đi nữa, suy cho cùng cũng vẫn là thân thể có máu thịt, sao có thể chống lại được? Thân rắn của nó bị nổ khiến khắp nơi thủng lỗ chỗ, nội tạng văng ra bốn phía, khiến cảnh tượng nơi này càng trở nên khủng khiếp đáng sợ. Nó điên cuồng muốn tìm phần tay chân đã cụt của Hà Bạng để tiếp tục xé nàng ra nát vụn, sau đó nó gặp một Dung Trần Tử cũng điên dại giống mình. Đã không cần phải so đo tính toán bên chính bên tà nữa rồi, ánh mắt Dung Trần Tử như muốn nứt toác ra, sử dụng toàn bộ số bùa chú vàng kim có trên người, đạo pháp gì chứ, thiên cương gì chứ, luân thường gì nữa chứ? Trong mắt hắn chỉ còn lại một trời mưa máu. Trong trí nhớ của hắn, nụ cười của nàng đẹp như hoa nở, giọng nói yêu kiều giòn tan: "Tri quan, ta không lừa ngươi đâu... Ta thích ngươi".
Tại sao chỉ một chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắt như vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngào nhất, cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng, khi đã không thể nào vãn hồi được nữa, mới chịu tin tưởng?
Giang Hạo Nhiên ở trong góc đã tìm được thân thể Hà Bạng, da thịt mềm mịn đã không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa. Con ngươi của nàng đã hoàn toàn mất đi tiêu cự, giọng nói vừa thô sạn vừa khàn khàn, giống như tiếng binh khí bằng sắt cọ vào nhau. Trong suốt hơn bốn ngàn năm qua đây chính là thời khắc nhếch nhác thảm hại nhất của con yêu quái yêu cái đẹp. Nhưng nàng lại cười, nàng không nhìn thấy một ai, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, nàng vẫn cười: "Lúc ta vẫn còn thật lòng, thì chẳng thể gặp được người thật lòng với mình. Cuối cùng sau này gặp được rồi, lại bị ghét bỏ vì không thật lòng".
Giang Hạo Nhiên che miệng vết thương cho nàng, nhưng vết thương trên người nàng quá nhiều. Hắn chỉ có thể nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp rạn nứt vỡ vụn. Hà Bạng vẫn còn thở, nhưng cơ thể... dần dần đã không còn cảm nhận được cơn đau nữa.
Con rắn ba mắt nền xanh lục vân đen chầm chậm bò đến bên Hà Bạng, nhìn thấy thương thế của nàng, nó trợn mắt không nói nổi nên lời. Hà Bạng mỉm cười yếu ớt: "Dung Trần Tử... có thể đánh thắng được Minh xà không?".
Giang Hạo Nhiên nắm lấy tay nàng, áp mặt vào tai nàng, con rắn ba mắt thấy thế, cúi đầu truyền đạt lại: "Có thể".
"Vậy thì tốt... Vậy thì tốt". Nàng ghé sát vào con rắn ba mắt một cách khó khăn, cánh môi khẽ mấp máy nói gì đó. Giang Hạo Nhiên nghe không rõ. Sau đó nàng lại ghé sát vào bên tai Giang Hạo Nhiên, giọng nói như mê man: "Giang Hạo Nhiên, thật ra từ lâu ta đã không còn hận chàng nữa rồi".
Giang Hạo Nhiên trầm mặc hồi lâu, chầm chậm thả tay nàng ra, cổ tay trắng nõn liền lẳng lặng buông xuống.
Một luồng ánh sáng vàng kim trút xuống, thân thể của Minh xà không thể nào chống đỡ được thêm nữa, nó không có cách nào để khống chế ngọn lửa do chính mình phun ra, những con Minh xà con ở gần đó đều bị ngọn lửa của nó thiêu đốt, đang bắt đầu bốc cháy. Không có Hà Bạng điều khiển nước, nhiệt độ dưới lòng đất cao tới đáng sợ, một số Thủy tộc tu vi yếu đã sớm không thể trụ được nữa, choáng váng ngã trên đất. Linh hồn của Minh xà đã rời khỏi cơ thể, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng kim, định độn thổ thoát khỏi đại điện. Đối phó với linh hồn là sở trường của Dung Trần Tử, kiếm của hắn như một luồng sáng chợt lóe lên, đâm một nhát xuyên thẳng qua hồn phách màu vàng kim của Minh xà. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng vẫn kịp trốn xuống huyệt động dưới chân núi.
Dung Trần Tử đuổi theo, Diệp Điềm không yên tâm, vội vàng kéo Trang Thiếu Khâm chạy theo. Trang Thiếu Khâm nhìn thi thể vỡ nát của Hà Bạng trong góc phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: "Muội có cảm thấy cảnh tượng này hơi quen mắt không?".
Diệp Điềm lo lắng, giậm chân; "Đã là lúc nào rồi mà huynh vẫn còn đứng ở đây? Sư ca đuổi theo đi!".
Trang Thiếu Khâm tìm đi tìm lại trên mặt đất, Diệp Điềm cuống đến phát khóc: "Huynh không đi thì muội đi!".
Trang Thiếu Khâm cũng không bận tâm – Hiện giờ Dung Trần Tử như đã hóa thành ma quỷ, Minh xà đang bị thương không thể là đối thủ của hắn. Bên trong đại điện la liệt chân tay cụt lủn máu thịt vương vãi, thân thể to lớn của Minh xà bị vứt sang một bên, ngay cả bốn cái cánh trên lưng của nó cũng bị chưởng phong làm cho bị thương, thủng lỗ chỗ khắp nơi. Trang Thiếu Khâm tiến lại gần Minh xà, kiểm tra xung quanh nhưng thấy không có gì khác thường. Con mắt thứ ba của Minh xà, trong truyền thuyết nói rằng có thể thông âm dương, giờ đang khép chặt.
Hắn thò tay ra sờ thử, mắt rắn liền chảy máu. Trang Thiếu Khâm khẽ thở dài, chẳng trách sức lực của Minh xà đột nhiên suy giảm, thì ra con mắt chính giữa đã bị thương. Hắn nhẹ nhàng bóc lớp màng mỏng màu xanh xám phủ đầy vảy rắn ra, con mắt ở phía dưới đã hoàn toàn bị vỡ nát, chỉ thấy đầm đìa máu tươi và một vật thể màu đen.
Trang Thiếu Khâm xé một góc áo, lót vào tay rồi lôi vật đó ra, máu trong mắt con rắn như một dòng suối đang phun trào, nhưng hắn coi như không, đứng dậy, không nói một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com