Chương 13-6: Đó là bảo bối quý giá của Tri Quan đấy
Ngoài cửa của khách quán là một mảng hoa cẩm đái(*). Giờ là mùa hoa nở, từ đằng xa đã nhìn thấy, quả đúng là hoa đẹp như gấm, diễm lệ vô cùng. Trưởng trấn, Lưu Các Lão và mọi người cùng Dung Trần Tử bước vào trong, Dung Trần Tử miệng tuy đáp lời, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Hà Bạng đang chạy ở phía trước.
(*) Hoa cẩm đái là một loại cây bụi còn có tên khoa học là Weigela Florida, cẩm đái có nghĩa là dải gấm, hoa nở từng chùm trải dài trên một nhánh cây màu rất đẹp, nhìn trông như một dải gấm mềm rủ xuống.
Bóng lưng nàng rất nhanh đã xuyên qua hành lang, đến khi có hai tiểu a hoàn dẫn nàng vào phòng nghỉ ngơi, Dung Trần Tử mới chịu thu tầm mắt lại. Vừa hay trưởng trấn dè dặt cẩn thận hỏi hắn: "Tri quan, trong trấn của chúng tôi... sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?".
Trong lòng Dung Trần Tử cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mệnh người, mệnh việc trong nhân gian, đâu có lí nào sẽ có hậu họa vĩnh viễn, cũng như cả đời suôn sẻ được chứ? Nhưng để làm an lòng tất cả mọi người, hắn cũng khẽ gật đầu: "Linh khí trấn Lăng Hà dồi dào, vốn là một vùng đất phúc. Chỉ cần mọi người tích đức làm việc thiện, nhất định sẽ gặp điềm lành".
Những lời này nói mà cũng như không, nhưng trước giờ trọng lượng của những lời hắn nói ra đều không hề tầm thường, nên mọi người lập tức đều yên tâm hơn hẳn.
Pháp sự Dương tiếu lần này vốn là làm cho người sống, chủ yếu là cầu thần giải hạn, phù hộ cho dân cư được bình an. Loại pháp sự như thế này đối với Dung Trần Tử mà nói chẳng có gì khó cả, nhưng hắn vẫn tắm rửa sạch sẽ thay quần áo chỉnh tề, vô cùng trịnh trọng. Lưu Các Lão nài xin hắn tìm con gái giúp mình, nên đợi suốt một buổi chiều vẫn không chịu rời đi.
Trong lòng Dung Trần Tử nhớ thương Hà Bạng, chuyện Lưu Tẩm Phương lén làm Hà Bạng bị thương vẫn cứ canh cánh trong lòng, nhưng dù sao hắn cũng là người xuất gia, đành niệm tình nàng ta dù sao cũng là một sinh mệnh. Hiện Hà Bạng đã bình an, tra tìm tung tích nàng ta cũng không phải chuyện không thể.
Lưu Các Lão cũng nhìn ra được điểm này, nên mới đau khổ cầu xin. Nếu đổi lại là Hà Bạng, đừng nói là ông ta nài xin cả buổi chiều, mà dù có quỳ đến trăm năm nghìn năm, thì cũng còn lâu nàng mới thèm đếm xỉa đến – Nếu tâm tình tốt, có lẽ nàng sẽ thiện tai tặng cho ông ta một cái bồ đoàn để quỳ cũng không biết chừng.
Hà Bạng tỉnh giấc thì cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, nàng tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng Dung Trần Tử đâu, liền bĩu môi đi thẳng ra khỏi tiểu viện. Thanh Vận tưởng nàng sẽ ngủ đến khoảng tầm giờ Tí, nên cũng không chú ý tới nữa, mà đến luôn phòng bếp làm món cổ vịt chay cho nàng. Nàng vẫn mặc bộ váy áo bằng lông vũ, chân trần tóc xõa, vì được ngủ đủ giấc nên hai má đỏ hồng yêu kiều mềm mại, tươi tắn như hoa quả mùa thu.
Thời điểm ấy trấn Lăng Hà đang rất náo nhiệt, tất cả lồng đèn trước những lầu gác gỗ đều được thắp sáng rực, vô số những sạp quán đang hô hào chào khách. Hà Bạng định bụng đi tìm Dung Trần Tử, nhưng lại bị mùi thơm hấp dẫn... nên nàng cũng quên luôn việc chính.
Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng mọi thứ, dân cư trấn Lăng Hà dù sao cũng là những người rất thuần phác, chưa từng thấy cô nương nào ăn mặc như thế bao giờ, nên mắt của tất cả mọi người đều mở lớn như mấy con gà đen, đuổi theo nàng suốt cả đoạn đường. Cũng may trong khách quán có người ở từng nhìn thấy nàng, liền lén thì thầm giải thích: "Ài, đừng có dọa nàng ta thế, đó là bảo bối quý giá của Tri quan đấy".
Nàng dừng trước một quán vịt quay, cau mày suy nghĩ nên đi tìm Dung Trần Tử trước hay nên ăn chút đồ ăn trước. Đang trong lúc rối rắm, thì ông chủ quán không dám chậm trễ, tay chân nhanh nhẹn đã chặt liền mấy đĩa vịt quay, còn chu đáo lăn qua nước chấm cho nàng nữa. Mùi thơm khiến nước miếng của nàng ứa ra ào ạt, cô nàng liền tạm thời gác việc tìm Dung Trần Tử lại. Thanh Vận chế biến xong món cỏ vịt chay, liền phái thị nữ trong khách quán tới tìm nàng, mới phát hiện nàng đã mất tích! Thanh Vận cuống quýt đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên, vội vàng lệnh cho đám nô bộc trong khách quán đi tìm.
Dung Trần Tử đang dẫn theo đám đệ tử Thanh Huyền, Thanh Tố cùng Lưu Các Lão tìm kiếm tung tích của Lưu Tẩm Phương. Hắn cũng cảm thấy việc này rất quái dị – Hắn đã dựa trên ngày tháng năm sinh của Lưu Tẩm Phương để diễn giải vận mệnh của nàng ta, người này dương thọ vẫn chưa hết, cho dù có đột tử, thì cũng không thể lưu lại chốn âm ti được. Nhưng hiện giờ nàng ta sống không thấy người, chết không thấy hồn. Dung Trần Tử lấy máu làm vật dẫn, sử dụng thứ đồ trang sức mà bình thường nàng ta thích nhất để thi triển thuật Tầm tung, nhưng hơi thở của nàng ta chỉ dẫn đến một ngôi nhà dân đơn sơ rồi sau đó biến mất không còn tăm tích. Bất luận có làm gì đi nữa cũng không tra ra manh mối. Dung Trần Tử cau mày trầm giọng hỏi: "Chủ nhân ngôi nhà này là ai vậy?".
Lưu Các Lão không biết, nhưng trưởng trấn lại biết, ông ta nói: "Đó là nhà của Dư Trụ Sinh, bình thường mọi người đều gọi ông ta là lão Dư, trong nhà có ông nội, vợ, một thằng bé tên là Dư Xuân". Trải qua vụ Minh xà, trong lòng ông ta vẫn còn rét lạnh: "Tri quan, lẽ nào mấy người nhà đó đã bị xà yêu ám vào người rồi sao?".
Dung Trần Tử lắc đầu nói: "Không nên suy đoán lung tung!". Hắn gõ cửa rồi bước vào, lưng lão Dư hơi gù, ông ta chưa bao giờ được tiếp cận với một nhân vật nào cỡ như Dung Trần Tử, nên có vẻ nhút nhát, từ đó có thể thấy ông ta là người thành thật. Dung Trần Tử sải bước tới trước, mới phát hiện ra chỗ hiện tại đang đứng cách vị trí thuật Tầm tung tìm đến lúc nãy có một bức tường, thì ra đó chính là chuồng lợn của nhà lão Dư. Bên trong nuôi khá nhiều lợn, vì giờ không phải là lúc ngủ nên chúng ủn à ủn ỉn khắp trong chuồng. Mùi trong chuồng rất nặng, Lưu Các Lão và trưởng trấn bịt mũi không đi vào cùng, chỉ có Dung Trần Tử chậm rãi đi lòng vòng qua mấy ngăn trong chuồng, như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Hắn tựa hồ nghe thấy một âm thanh rất khẽ, giống như tiếng khóc của một linh hồn. Một linh hồn đang khóc, là âm thanh của con người sau khi chịu đủ mọi tra tấn giày vò mà đến chính bản thân mình cũng không thể chịu được nữa phát ra, nỗi thống khổ ẩn trong đó không thể nào giả vờ được. Nhưng hắn lại chẳng thể tìm ra được nơi phát ra âm thanh đó, mọi thứ ở đây đều rất bình thường, không hề vương chút tà khí nào.
Mãi đến khi tới ngăn chuồng cuối cùng, nhìn thấy bên trong nhốt một con lợn nái màu đen, cả người đầy vết thương, đang nằm thở hổn hển trên một đống rơm. Hắn khẽ nhíu đôi mày rậm: "Đây là...".
Lão Dư còn chưa kịp trả lời, thì dường như con lợn nghe thấy tiếng của hắn, nó đột nhiên mở bừng mắt ra, mắt lợn nhìn không được xa, nên nó không nhìn rõ người đang nói là ai. Trong lòng Dung Trần Tử thầm kinh sợ – Hình như con lợn này nhận ra được giọng nói của hắn! Hắn lại nhẹ nhàng hỏi thêm câu nữa: "Ngươi có nghe hiểu được lời của bần đạo không?".
Con lợn khựng lại hồi lâu, rồi đột nhiên như phát điên. Nó nhào tới, không màng tới việc cả người đang bị thương chân trước nhảy lên, gác vào thanh chắn trước chuồng, tiếng kêu thê lương đau đớn như chảy máu, bi ai như lệ rơi. Mọi người đều bị dọa đến mức mặt vàng như đất, chỉ có Dung Trần Tử là vẫn vững vàng như núi đá: "Nếu như ngươi muốn người khác nghe thấy những điều ngươi nói, thì trước tiên phải bình tĩnh lại đã".
Nước mắt con lợn rơi lã chã, lão Dư cũng vô cùng hoảng sợ, run rẩy đứng lùi ra xa: "Tri quan, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân đâu! Con lợn này nhà tiểu nhân đã nuôi suốt mấy năm nay rồi, mấy năm trước vẫn yên lành, nhưng mấy ngày gần đây nó bắt đầu càng lúc càng vô dụng. Không chịu ăn uống gì thì thôi không nói, lại cón cắn chết tất cả mười một con lợn con nữa. Mười một con lợn con đấy, tiểu nhân đã cho nó ăn bao nhiêu thức ăn, tiểu nhân cũng có dư dả gì đâu. Lúc ấy chẳng qua tiểu nhân chỉ nhất thời cáu giận, nên mới đánh nó thôi...".
Dung Trần Tử giơ tay cắt ngang lời ông ta, hắn trầm giọng xuống chậm rãi nói: "Lưu Các Lão, ta nghĩ chúng ta đã tìm được lệnh ái rồi".
Khi nói những lời này giọng nói hắn trở nên nặng nề. Sao có thể biến một con người trở thành một con lợn được chứ, lại còn có thể khiến cho tất cả pháp khí mà hắn sử dụng cũng khó lòng phát hiện ra nữa? Lưu Tẩm Phương là tiểu thư khuê các yếu ớt, rốt cuộc là có thâm thù đại hận với ai, mới khiến kẻ đó phải sử dụng phương thức tàn độc đến vậy, khiến nàng ta sống không bằng chết?
Không cần nghĩ Dung Trần Tử cũng biết được đáp án. Trong lòng hắn có chút cảm thán, nhưng không hề có chút oán hận nào, có vẻ như hắn đã trở nên không giống với hắn trước đây luôn căm ghét coi những kẻ xấu như thù địch. Chỉ là Hà Bạng vẫn chưa sửa được tính tình của loài yêu, nhưng ai có thể nói rằng nàng đã sai? Nàng không đủ bao dung, không có trái tim, nhưng trên thế gian này ai phải có nghĩa vụ buộc lòng dạ rộng lớn như biển khơi, dung chứa được tất cả mọi chuyện chứ? Nàng không có lòng hại người, nhưng nếu bị kẻ khác hại, thì nhất định sẽ trả lại cho kẻ đó nỗi thống khổ gấp trăm ngàn lần.
Hắn thở dài, nói: "Chuyện này tuy quá tàn độc, nhưng nếu không phải cô có âm mưu đoạt bảo vật của nàng ấy trước, nảy sinh ác niệm, thì sao ra nông nỗi này?". Lệ máu tuôn ra từ hốc mắt con lợn, Dung Trần Tử khẽ thở dài: "Hiện giờ cố nhiên cô rất khổ sở, nhưng nếu nàng ấy không gặp được cơ duyên, thì chẳng phải sớm đã mất mạng, hơn ngàn năm tu hành cũng đều bị hủy hoại trong tay cô. Lẽ nào nàng ấy không khổ sở sao?".
Con lợn như sợ hắn sẽ rời khỏi đây, nên hai chân trước liều mạng như có ý muốn bắt lấy hắn, trưởng trấn vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng Lưu Các Lão suy cho cùng đã gặp đủ loại người, chứng kiến đủ mọi tình huống, rất bình tĩnh nói: "Tri quan... ý ngài nói con lợn này...".
Ông ta không hỏi tiếp nữa, nhưng ánh mắt Dung Trần Tử đã khẳng định điều mà ông ta nghi vấn. Ông ta quay đầu liếc nhìn con lợn. Con gái ông ta tuy không được coi là chim sa cá lặn gì, nhưng cũng là cô gái thanh tú dễ thương, mà nay con lợn này...
Ông ta trầm ngâm không nói gì, bản thân ông ta tốt xấu gì cũng là thầy giáo của Thánh thượng, cũng có chút vai vế, giờ dẫn một con lợn về nhà, lẽ nào muốn bị người đời chê cười hay sao? Con lợn nghe thấy tiếng của ông ta, càng điên cuồng muốn lại gần ông ta hơn. Nhưng ông ta lại tránh ra phía sau Dung Trần Tử, vẻ mặt thay đổi khó đoán.
Ước chừng sau một nén hương, ông ta điều chỉnh lại sắc mặt, cung kính nói: "Tri quan, tiểu nữ gặp phải bất trắc. Nhưng thế sự vô thường, vốn không thể đoán trước. Thiết nghĩ cả đời lão phu làm việc thiện, chưa từng làm chút chuyện xằng bậy nào, không ngờ cuối cùng lại gặp cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh". Ông ta từ từ lùi ra xa chuồng lợn, ánh mắt tuy buồn bã nhưng kiên quyết: "Đã làm phiền Tri quan rồi, chúng ta quay về thôi".
Con lợn có thể hiểu được lời của ông ta, nó dùng đầu đập vào thanh chắn ngang chuồng, da lợn thô ráp bị rách toạc, vết thương cũ lại vỡ ra, máu tươi chảy đầm đìa. Dung Trần Tử thở dài, hắn là người xuất gia, nhìn thấy tình cảnh đấy, quả thực không nhẫn tâm. Hắn xoay người rời khỏi chuồng lợn, con lợn ấy kêu lên một tiếng đầy bi thảm, thê lương mà tuyệt vọng.
Ra khỏi nhà lão Dư, trưởng trấn không hé răng nói tiếng nào, Lưu Các Lão là thầy giáo của Hoàng thượng, mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng địa vị vẫn không giảm. Việc của ông ta tuy không nên nhúng tay vào, đương nhiên cứ ít lời là ổn nhất. Dung Trần Tử là người thông minh, hắn rất hiểu suy nghĩ hiện giờ của Lưu Các Lão – Con gái biến thành lợn nái, sao ông ta còn gặp mặt người khác được nữa? Đương nhiên ông ta sẽ coi như không có đứa con gái này, tránh để tổn hại tới danh tiếng gia phong của Lưu gia. Chỉ là tình cha con vốn một giọt máu đào hơn ao nước lã, vậy mà lại bạc tình như vậy, không khỏi khiến một kẻ sĩ chính trực như hắn nảy sinh vài phần coi thường.
Hắn không muốn đi cùng mọi người nữa, nên sau khi chia tay liền dẫn đám đệ tử quay về khách quán. Trên đường chợt ngửi thấy một mùi rất thơm, mọi phiền muộn trong lòng hắn liền giảm đi, khóe miệng lại thoáng mang theo ý cười – Nếu Hà Bạng nhìn thấy thứ này, nhất định là sẽ rất thích. Hắn mới hơi dừng lại, Thanh Huyền, Thanh Tố đi theo hắn đã lâu, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của sư phụ mình. Hai người lập tức bước lên trước chuẩn bị gói mấy con vịt quay về. Nhưng vừa đi tới cửa, bọn hắn đã lại quay lại nói: "Sư phụ.... đồ nhi thấy... chỗ vịt quay này có lẽ không cần mua nữa đâu".
Dung Trần Tử nhướn mày, bước lên vài bước thì nhìn thấy Hà Bạng với bộ dạng ăn thùng uống vại đang ở bên trong! Khóe miệng nàng dính đầy dầu, xung quanh xếp một chồng bát đĩa! Ông chủ đầu đầy mồ hôi đang nướng một con vịt mới! Dung Trần Tử không biết nên khóc hay mếu, vội vàng lệnh cho Thanh Huyền trả tiền, nhưng nói sao thì ông chủ cũng không nhận: "Tri quan khách khí rồi, bình thường ngài giúp đỡ mọi người nơi đây biết bao nhiêu việc, tiểu nhân sao có thể tính toán chút tiền mọn này được".
Dung Trần Tử sao có thể để Hà Bạng ăn không uống chực như vậy, nhất quyết đòi trả tiền, rồi kéo nàng ra khỏi quán. Hà Bạng cau mày, lúc bắt đầu vì ham ăn nên không thấy gì, giờ lại cảm thấy hơi ngấy. Nàng kéo tay Dung Trần Tử chạm vào ngực mình, ngay dưới con mắt của hàng trăm người, Dung Trần Tử vội vàng rụt tay lại: "Có chuyện gì vậy?".
Hà Bạng lầm bầm: "Tri quan, chỗ này của người ta khó chịu".
Dung Trần Tử liền hiểu ra nàng ăn nhiều đồ có dầu nên ngấy, hắn thở dài, đành quay lại quán ăn rót một chén nước, hòa thêm một lá bùa Thanh trọc, rồi cho nàng uống. Hà Bạng dựa vào người hắn rên hừ hừ, hắn đành phải sai Thanh Huyền đi thuê xe ngựa, để nàng ngồi xe, tránh bị mọi người vây quanh nhìn ngó. Về tới khách quán, Thanh Vận đang lo lắng đến độ sắp tự bốc cháy, khi thấy nàng và Dung Trần Tử cùng bước vào cửa, trái tim đang treo lơ lửng của hắn mới được thả lỏng rơi bịch xuống đất. Dung Trần Tử nhanh chóng lệnh cho đám đệ tử chuẩn bị nước nóng để Hà Bạng tắm rửa. Trong biệt quán có thị nữ hầu tắm, nên hắn cũng không tiện có mặt ở đó.
Hà Bạng ngoan ngoãn ngâm mình trong nước nóng, tắm rửa thơm ngào ngạt xong liền chạy đến phòng Dung Trần Tử. Dung Trần Tử đang ngồi bên thư án đọc sách, bên án đặt một cái chân nến, một ly trà xanh. Thanh Huyền đứng một bên thấy nàng vào, dĩ nhiên không tiện ở lâu, vội vàng đi ra ngoài, còn tiện tay khép cửa phòng lại. Hà Bạng nũng nịu dựa vào lòng Dung Trần Tử, giọng nói vừa lảnh lót vừa mềm mại: "Tri quan". Âm cuối biến điệu xoắn xuýt hết cả lại, hắn khẽ thở dài, liền bỏ quyển sách trên tay xuống, xoa xoa bụng cho nàng: "Đỡ hơn chút nào chưa?".
Hà Bạng dựa hẳn vào lòng hắn, để hắn xoa bụng cho mình, rất thoải mái rên lên hừ hừ: "Người ta muốn Tri quan ôm ngủ cơ!".
Dung Trần Tử vừa bế nàng lên mới phát hiện ra cả người nàng chỉ khoác tạm một chiếc khăn tắm to, bên trong không mặc gì hết. Mặt hắn lập tức đỏ lên vì tức giận: "Nàng, nàng, nàng! Nàng lại ăn mặc thế này chạy ra ngoài! Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm thế nào hả?!".
Vẻ mặt hắn quá hung dữ, Hà Bạng nhất thời nước mắt lưng tròng: "Ngươi không thương người ta, cả ngày từ sáng đến tối đều chỉ biết lên lớp người ta thôi! Hu hu hu...".
Dung Trần Tử hít sâu một hơi, rồi đi đến phòng nàng lấy quần áo, cũng tiện thể bình tĩnh lại, định rằng lúc về sẽ giảm giọng xuống một hai tông rồi nói chuyện tiếp. Nhưng lúc hắn cầm váy áo về đến nơi, thì Hà Bạng đã nằm trên giường ngủ mất rồi. Chiếc chăn mỏng trên giường chỉ che được hết thắt lưng, cặp đùi của nàng thon dài thẳng tắp, đôi bàn chân lung linh tinh tế, da thịt lộ ra phía sau lưng lại càng mịn màng trắng nõn, mái tóc dài phủ hết nửa gối.
Định lực của Dung Trần Tử tuy rằng cực tốt, nhưng tình cảm của hắn giành cho Hà Bạng vốn sâu đậm, nên nhất thời cũng có chút rung động. Lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần của nàng, da thịt mềm mại trơn mịn, dường như nàng cảm nhận được, hấp háy mở đôi mắt đang buồn ngủ ra. Cổ họng Dung Trần Tử trở nên khô nóng, tay phải từ từ nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
Hà Bạng vẫn chưa tỉnh hẳn, nên Dung Trần Tử cũng không tiện nhắc lại chuyện lúc trước, giọng nói dịu dàng: "Ngày mai ta dẫn nàng đến một nơi".
Hà Bạng áp cái trán xinh xắn lên hõm cổ hắn, dáng vẻ lười nhác ngây thơ, hoàn toàn thuần khiết vô hại: "Đi đâu cơ?".
Dung Trần Tử nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng dỗ nàng chìm vào giấc ngủ: "Đi gặp cố nhân".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com