Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15-1: Địa vị của lư đỉnh quá thấp, tương lai sẽ rất đáng thương

Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương

Trên thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là mỗi người một phương, mà chính là khi ta đứng ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại không biết rằng ta yêu chàng.

Hà Bạng không biết tông miếu – nơi diễn ra Quốc tiếu – ở đâu, nhưng Ngọc Cốt dù gì cũng đã sống ở nhân gian mười mấy năm, không biết thì có thể hỏi. Vậy là hai người cứ vừa đi vừa hỏi, trừ quãng thời gian Hà Bạng dừng lại ăn ăn uống uống dọc đường, cộng với việc Ngọc Cốt hỏi rõ nơi Hà Bạng vừa Độn thủy ra, thì tổng cộng đã đi mất sáu ngày. Sau sáu ngày, Ngọc Cốt lại hỏi đường tiếp, thì phát hiện ra Hà Bạng Độn thủy quá lố, nên cả hai lại vòng vèo thêm ba ngày nữa.

Sau chín ngày, cuối cùng hai người đã đến được nơi cần đến. Xung quanh người chật như nêm, có thị vệ mặc áo giáp mang đao, có ẩn sĩ được mời tới tham gia Quốc tiếu, cũng có người dân đến góp vui.

Hà Bạng đảo đi đảo lại khắp xung quanh, lần này nàng phá lệ không tham ăn nữa. Thời tiết nóng nực, Ngọc Cốt che ô cho nàng, còn mua thêm cả nước mát. Vì thánh giá sẽ đích thân tới dự, nên thủ vệ ở tông miếu rất nghiêm ngặt, người tới dự cũng chỉ đứng nhìn từ xa.

Hà Bạng dẫn theo Ngọc Cốt len lỏi giữa đám đông, âm thầm lặng lẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, đương nhiên cũng không thiếu ánh mắt của bao kẻ háo sắc định mon men tiến đến sàm sỡ. Đối với loại người lưu manh ấy, Ngọc Cốt cũng hiểu biết được ít nhiều: "Chủ...". Chưa nói hết lời, nàng lại nghĩ giờ mà gọi hai tiếng "chủ nhân" này trước mặt người khác thì có hơi kì quặc, nên nàng dứt khoát sửa lại rằng: "Tiểu thư, cẩn thận đừng để bọn họ chạm vào người!".

Hà Bạng vẫn vô tư hỏi lại: "Tại sao?".

Hà Bạng đang nói, thì có người vuốt mạnh lên cánh tay nàng, nàng chưa bị người ta sàm sỡ bao giờ, còn đang nghi hoặc không hiểu gì, thì đột nhiên một bàn tay khác lại thò tới định sờ lên người nàng! Nàng lập tức biến ra một vòng tròn sóng nước bảo vệ cơ thể, Ngọc Cốt tranh thủ giải thích: "Là hành động của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ...".

Hà Bạng nghe xong, liền dứt khoát thu vòng sóng nước về, chen lên tiếp. Ngọc Cốt ngăn không được, nên chẳng bao lâu cả hai đã chen lên tít trên. Hai nàng ướt đẫm mồ hôi, Hà Bạng uống một ngụm nước mát, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dung Trần Tử đầu đội mũ cửu ngọc vân, trên người mặc áo tiên vây cá, eo thắt dây lưng ngọc phiêu phong, chân đi giày bộ vân tiên, khí thế nghiêm nghị, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhưng Hà Bạng lại dám nhìn thẳng!

Nàng reo lên một tiếng, dang hai tay lên lao về phía trước: "Tri quan!".

Đó cũng chính là lúc buổi lễ đang diễn ra, Dung Trần Tử đang cầm thẻ ngọc bấm khẩu quyết chuẩn bị khai đàn, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám đông. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng biết có gì đó không ổn, tuy lúc ấy đám đông chật cứng, nhưng bóng dáng Hà Bạng trong bộ váy áo màu vàng nhạt vô cùng bắt mắt, ba người dường như chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra được ngay.

Dĩ nhiên, Diệp Điềm rất ngạc nhiên: "Cái này... lúc muội đi nàng ấy vẫn còn ngoan ngoãn ở trong Quan cơ mà, sao lại chạy tới đây thế kia?".

Hà Bạng ra sức chen lên phía trước, da thịt nàng vô cùng trơn mịn, nên chẳng bao lâu sau đã chen được ra khỏi đám đông. Đám đông liền trở nên nhốn nháo, lập tức có ngay quan binh xông tới cản lại. Nhưng nhìn thấy dung mạo nàng xinh đẹp dị thường, nên không có hành động thô lỗ, chỉ quát: "Lui xuống, không được ồn ào!".

Hà Bạng vừa nhìn thấy Dung Trần Tử, nhất thời cảm thấy tủi thân vô cùng: "Tri quan! Hu hu hu, lão già đó không cho ăn, còn mắng người ta... hu hu hu hu...".

Thời tiết nóng nực, nàng chen lấn cả người đầm đìa mồ hôi, nên giờ khóc lóc thực sự trông rất đáng thương. Tâm tư Dung Trần Tử lập tức rối loạn hoàn toàn, ngay cả Hoàng đế ngồi trên ghế rồng cũng nhận thấy có điều gì đó: "Xảy ra chuyện gì vậy?".

Trang Thiếu Khâm đứng bên cạnh ông ta vội vàng đáp lời: "Không có gì đâu ạ, có một dẫn nữ ồn ào gây chuyện, bần đạo sẽ đi xem thử".

Nói xong, hắn sải bước đi xuống, vừa đi vừa không ngừng ra hiệu với Dung Trần Tử mau khai đàn.

Dung Trần Tử nhìn thấy Hà Bạng đứng giữa đám đông, nàng khóc lóc mãi không thôi, binh sĩ xung quanh đang cầm đao đuổi nàng đi. Hắn rất sợ đống vũ khí sắc nhọn ấy làm nàng bị thương, cũng may Trang Thiếu Khâm đã nhanh chóng bước tới. Hắn tập trung lại khai đàn, Hà Bạng thấy hắn không tới ôm mình, liền càng khóc lóc càng thương tâm hơn.

Bậc đế vương đang ở đây, Trang Thiếu Khâm cũng không dám nhiều lời với nàng, đành nhỏ giọng dặn dò Ngọc Cốt: "Ở phía nam thành có một khách quán tên là Thông Nguyên, dẫn nàng ấy tới đó trước đi, cứ nói tên của ta ra, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa, những chuyện khác đến tối sẽ nói kĩ càng hơn".

"Tri quan!". Hà Bạng gào lên nức nở, trên đàn tràng Dung Trần Tử bái lạy ngũ phương, không hề quay đầu lại, giống như không hề quen biết nàng.

Ngọc Cốt kéo tay áo Hà Bạng, thấp giọng dỗ dành: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi. Thời tiết nóng bức, mà ở đây lại có quá nhiều người".

Đôi mắt to tròn của Hà Bạng ầng ậc nước, Trang Thiếu Khâm dặn dò đám binh sĩ xung quanh: "Trước mặt thánh đàn không được vô lễ, đưa người ra ngoài là được rồi".

Đám binh sĩ cúi người hành lễ, cũng không xô đẩy nữa, mà đưa bọn họ ra khỏi đám đông. Dung Trần Tử vẫn tiếp tục làm pháp sự, nhưng lúc Trang Thiếu Khâm quay về liền liếc nhìn hắn một cái, Trang Thiếu Khâm hơi gật gật đầu, ra hiệu cứ yên tâm.

Thực tế suốt cả một buổi chiều Dung Trần Tử không thể yên tâm được, hắn cố gắng gượng đến chạng vạng tối khi buổi pháp sự kết thúc, nhưng Thánh thượng lại muốn luận đạo pháp với hắn. Trái tim hắn đang rối như tơ vò thế này, còn tâm trí đâu mà luận đạo?

Trang Thiếu Khâm đương nhiên là nhìn ra được tâm tư của Dung Trần Tử, nhưng hiện giờ điều hắn băn khoăn lại hoàn toàn khác. Tranh thủ lúc thay quần áo, hắn lại gần Dung Trần Tử nói: "Sư huynh, giờ cả huynh và đệ đều không thể rời khỏi đây. Buổi tối, đành bảo Diệp Điềm đến xem thế nào vậy. Bất luận đã xảy ra chuyện gì, thì giờ nàng ấy đã an toàn ở đây rồi, huynh cũng đừng lo lắng quá. Thế cục trong triều hiện thay đổi trong nháy mắt, đây vốn là thời cơ rất tốt để Thanh Hư quan được vinh hiển, nhưng một khi việc huynh ra ngoài gặp gỡ riêng tư với nàng ấy bị kẻ xấu truyền đến tai Thánh thượng, thì sợ rằng sẽ đảo ngược tình thế mất".

Sao Dung Trần Tử lại không hiểu những đạo lí đó chứ, chỉ là hắn thực sự không thể yên tâm. Trang Thiếu Khâm cũng đành lựa lời khuyên nhủ: "Dù gì nàng ấy cũng là đại yêu đã đắc đạo, sư huynh không nên lo lắng quá mức như vậy. Trong khách quán Thông Nguyên có người của đệ, sẽ chăm sóc cho nàng ấy chu đáo, huống hồ, tối nay đã có sư muội đến đó, huynh đâu cần phải bận tâm nữa".

Dung Trần Tử thở dài: "Phải nhanh lên mới được, nàng ấy ham chơi, chỉ sợ là sẽ không chịu ngoan ngoãn ở trong khách quán đâu".

Trang Thiếu Khâm đương nhiên vâng lời: "Sư huynh, đi gặp mặt Thánh thượng trước đi, đệ sẽ đi tìm sư muội".

Dung Trần Tử đàm đạo với Hoàng thượng đến tận đêm khuya, Trang Thiếu Khâm đương nhiên cũng phải tiếp chuyện cùng, còn Diệp Điềm thì lại đi mãi chưa thấy về. Dung Trần Tử lòng như có lửa đốt, cũng may mà có Trang Thiếu Khâm gánh vác hộ, nên mới không lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm.

Giờ Tí qua đến quá nửa, Diệp Điềm mới vội vã trở về, việc đầu tiên là đi tìm Trang Thiếu Khâm: "Nàng ấy không hề đến khách quán Thông Nguyên".

Trang Thiếu Khâm lập tức huy động tất cả mối quan hệ trong thành tìm kiếm suốt một vòng, người cuối cùng nhìn thấy Hà Bạng chính là ông chủ quầy bán thịt dê xiên nướng.

Cả hai người không ai dám nói chuyện này cho Dung Trần Tử biết. Diệp Điềm giục Trang Thiếu Khâm đi tìm tiếp, Trang Thiếu Khâm cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Thuật Độn thủy của nàng ấy hóa xa thành gần, nháy mắt đã đi được đến ngàn dặm, dù ta có huy động tất cả mọi người đi tìm cũng khó mà thấy. Việc khẩn cấp trước mắt là nhất định không được để sư huynh biết chuyện này, để huynh ấy yên tâm chủ trì Quốc tiếu mới là chuyện quan trọng".

Ngày thứ hai, quốc đô xảy ra chuyện, bàn tay của mấy người đàn ông thoạt đầu chỉ bị mắc bệnh thủy đậu, nhưng mới qua có hai khắc đã bắt đầu phù thũng, sau đó toàn bộ cánh tay đều sưng mọng lên. Trong số họ, có không ít người thuộc gia đình giàu có, đã mời cả danh y của quốc đô tới xem, nhưng không ai đưa ra được cách chữa trị.

Trang Thiếu Khâm nghe tin, nghi ngờ do bệnh dịch, nhưng sau khi tập trung mười mấy người bị bệnh lại, mới phát hiện ra tất cả bệnh nhân đều là đàn ông, chỗ bị đau đều ở trên tay, chỉ khác nhau tay phải hoặc tay trái mà thôi. Bệnh lí tuy cổ quái, nhưng, hoàn toàn không lây truyền phát tán. Trang Thiếu Khâm sử dụng bùa chú thử tìm hiểu, cũng không thấy có phản ứng gì. Nhưng đến chiều hôm đó, da tay của mười mấy gã đàn ông này bắt đầu bong tróc, chảy ra nước trong, thậm chí còn thấy được màu trắng mờ mờ của cơ bắp trong lớp bọng nước.

Sau khi truy đi hỏi lại, cuối cùng cũng có một người ấp a ấp úng kể: "... Chuyện đến nước này, tiểu nhân cũng không dám giấu Quốc sư nữa, hôm qua trong lúc tổ chức Quốc tiếu, tiểu nhân nhìn thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không nhịn được sờ nàng ta một cái... Tiểu nhân thề rằng chỉ sờ một cái thôi. Lúc ấy, chỉ cảm thấy tay hơi ngưa ngứa, nhưng khi quay về tới nhà thì bắt đầu phát bệnh...".

Hắn ta vừa thú nhận xong, thì những người còn lại cũng nhất loạt thú nhận theo. Trang Thiếu Khâm vừa tức vừa buồn cười, cũng không muốn để tâm đến bọn họ nữa, đành viết hai chữ lên bức thư báo cho bậc đế vương – Thần làm!

Hà Bạng mất tích đến ngày thứ ba, thì Dung Trần Tử biết chuyện – Từ đầu đến cuối hắn vẫn không yên tâm, tranh thủ lúc Diệp Điềm nói dối là mình đang ở cùng Hà Bạng, hắn liền yêu cầu lấy bùa Truyền âm để nói chuyện với nàng.

Trang Thiếu Khâm cũng không hi vọng xa vời rằng sẽ giấu được lâu, hắn chỉ lo một khi Dung Trần Tử biết Hà Bạng lạc đường, sẽ không còn tâm trí đâu chủ trì chuyện cúng tế. Nhưng không ngờ sau khi biết được chuyện này, Dung Trần Tử lại không hề lo lắng giống như trong tưởng tượng của hắn: "Ta đã từng ấn lên người nàng ấy Đồng tâm sa, cứ đi tìm theo khí tức thì nhất định sẽ tìm thấy. Đợi đến tối ta sẽ Li hồn đi tìm".

Đồng tâm sa là một loại pháp môn quen thuộc của người trong đạo môn khi muốn truy tìm tung tích ai đó. Nghe đến đây Trang Thiếu Khâm mới thở phào nhẹ nhõm: "Sư huynh không chịu nói sớm, vô duyên vô cớ khiến đệ bị một phen hốt hoảng".

Diệp Điềm cũng an tâm hơn nhiều: "Nói đi nói lại cũng là do muội không chu toàn, rõ ràng biết Vu Diễm chân nhân không có thiện cảm với nàng ấy, mà lại để nàng ấy một mình ở trong Quan".

Dung Trần Tử xua xua tay nói: "Chuyện này không liên quan gì đến muội, nghỉ ngơi trước đi, tự ta sẽ đi tìm nàng ấy".

Có Đồng tâm sa truy tìm theo khí tức, Dung Trần Tử gần như trong thoáng chốc đã tìm được cô nàng không chịu nghe lời kia – Quốc đô có một con hào, dòng chảy của nó hướng về phía đông, dòng chảy ấy quanh co ở một chỗ núi đá, hình thành nên một khung cảnh đào nguyên cây cỏ sông nước tươi tốt đẹp đẽ vô cùng. Đây cũng là nơi rất tuyệt để nam nữ thanh niên tới du xuân. Xung quanh có rất nhiều những sạp hàng bán rong, đồ ăn cũng rất nhiều. Thời tiết nóng nực, Hà Bạng lại lười vận động, nên làm một cái động phủ trong một tảng đá cực lớn dưới một con vực sâu, vừa thoáng mát lại yên tĩnh còn có cả đồ ăn nữa. Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nên định sẽ ở đây đến khi thu tới hạ đi rồi sẽ chuyển đến nơi khác.

Lúc Dung Trần Tử tìm tới nơi thì Ngọc Cốt vừa mới hầu nàng ngủ xong, nhìn thấy Dung Trần Tử nàng ta liền thấy thấp thỏm bất an, chỉ biết cúi đầu nói: "Tri quan".

Dung Trần Tử đương nhiên không có ý định làm khó nàng ta – Trước mặt Hà Bạng nàng ta chỉ là một con thỏ, Hà Bạng muốn sao, nàng ta cũng chẳng thể ngăn được. Hang đá không lớn lắm, nhưng vẫn thừa đủ cho ba bốn người ở. Dung Trần Tử đi thẳng vào trong, nhìn thấy bên trong động có một cái bàn tròn rất to, cạnh bàn có một đám bèo rong vô cùng tươi tốt.

Lúc này, Hà Bạng đang chui vào nằm trong đống bèo rong ấy, vỏ trai khép chặt ngủ rất say. Dung Trần Tử lắc đầu đầy bất lực, cũng may hắn Li hồn đến đây, bèn thi triển pháp thuật, chui vào trong vỏ trai của Hà Bạng.

Bên trong vỏ trai tỏa ra luồng ánh sáng của trân châu êm dịu, Hà Bạng nằm ở chính giữa nhỏ nhắn yêu kiều, ước chừng chỉ hơn ba thước thôi. Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay bé xinh mềm mại của nàng, nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài: "Sao lại chạy lung tung đến đây thế này?".

Lúc đầu, Hà Bạng còn tưởng mình đang nằm mơ, một lúc lâu sau ra sức chớp mắt, thấy Dung Trần Tử đang ở bên cạnh mình, nàng lập tức nổi giận: "Ngươi đã không để ý đến người ta, giờ còn tìm đến đây làm gì!".

Dung Trần Tử nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, chậm rãi kéo nàng vào lòng. Pháp thuật của đạo gia đúng là thần bí, tuy chỉ có nguyên thần của hắn tới đây, nhưng lại cứ như một thực thể vậy: "Ta có lúc nào là không để ý đến nàng chỉ, chỉ là Quốc tiếu không phải chuyện nhỏ, nhất định không thể qua quýt vội vàng được. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, vài ngày nữa chuyện cúng tế kết thúc ta sẽ đưa nàng quay về".

Hà Bạng chu cái miệng nhỏ hồng hào mềm mại lên, nghiêng người sang một bên hồi lâu, quay lưng về phía hắn nói: "Không quay về, không bao giờ quay về nữa".

Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên ngực mình, cũng không nói gì nhiều, mà cứ thế ôm nàng ngủ.

Sáng hôm sau, lúc Hà Bạng tỉnh giấc thì Dung Trần Tử đã đi mất rồi. Nàng vẫn còn nghi ngờ đêm qua mình nằm mơ, vừa hay Ngọc Cốt mang thức ăn vào rồi nói cho nàng biết: "Tri quan quay về tông miếu rồi, Tri quan nói buổi tối sẽ lại đến".

Cơn giận của Hà Bạng vẫn chưa nguôi: "Ở đây đâu có hoan nghênh hắn tới chứ? Đợi thời tiết hết nóng rồi, ta sẽ về Đông Hải".

Ngọc Cốt khẽ hỏi: "Chủ nhân, người thật sự không đi theo Tri quan ư?".

Hà Bạng dẩu môi lên nghĩ ngợi một thoáng, rồi lát sau lại nhét một miếng gân bò đã được ninh mềm vào miệng: "Nhưng địa vị của lư đỉnh quá thấp, tương lai sẽ rất đáng thương".

Nàng là đại yêu nghìn năm, trải qua biết bao sóng gió, mọi việc cũng nên nghĩ xa hơn chút. Thực ra mọi cay đắng ngọt bùi của vạn vật, chẳng qua đều do bản thân tự chuốc lấy. Quả thật, niềm vui thích trong mười mấy năm không đáng để đổi lấy kết cục thê thảm.

Chủ nhân suy nghĩ như vậy, Ngọc Cốt nào dám nói gì thêm, chỉ đành chuẩn bị thức ăn đầy đủ, cứ để nàng được ăn no ngủ kĩ vậy là được rồi.

Đến hôm sau, vừa hoàn thành xong việc cúng tế quả nhiên Dung Trần Tử lại Li hồn tới đây. Hắn vào đến trong thạch động cũng không nói tiếng nào, nhấc thẳng Hà Bạng vừa mới ăn no lên. Hà Bạng đang cuộn mình ngủ ngon trong vỏ trai, đột nhiên bị quấy rầy nên rất bất mãn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài trăng sáng sao mờ, gió mát hiu hiu, sảng khoái dễ chịu vô cùng.

Đời sống tinh thần của muôn dân bách tính ở đế đô phong phú hơn ở trấn Lăng Hà nhiều, lúc ấy chưa cấm đi lại vào ban đêm, nên buổi tối chính là lúc náo nhiệt nhất. Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi xem kịch, bên trong rất nhiều những quầy hàng rong bán những thứ như nước uống, điểm tâm, táo ngọt, hạt dưa. Dung Trần Tử trải lên mặt bàn một chiếc khăn lụa mềm mại, cẩn thận đặt Hà Bạng vào chính giữa tấm khăn. Chỗ ngồi gần phía trước, nên Hà Bạng mở vỏ ra nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng Dung Trần Tử lại cho nàng ăn nho khô, táo tàu, hạt dưa, nàng vừa ăn vừa xem kịch, cơn buồn ngủ dần bay sạch. Vỏ trai của nàng di chuyển theo góc độ đánh đấm của những hình con rối trên sân khấu, được một lúc, nàng quay lại nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử còn đang mải bóc vỏ hạt dưa, hạt lạc, hạt hồ đào, rồi xếp thành một đống cho nàng. Thấy Hà Bạng đang nhìn mình, hắn lại cho nàng một hạt hồ đào.

Hà Bạng vui vẻ xem kịch, đang trong lúc cảm thấy hạt lạc và hạt dưa không ngọt, thì thấy một người bán đậu phộng đường đang bán cho khách xem kịch đứng ngay bên cạnh. Hà Bạng thèm thuồng nước dãi nhỏ tong tỏng, thấy xung quanh không có ai để ý, liền thò chân rìu mềm mại của mình vào trong làn ngoắc ra. Dưới sân khấu kịch, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, người bán hàng rong đang mải buôn bán, nên cũng không để ý. Hà Bạng thấy hời, dứt khoát không thèm ăn món hạt dưa Dung Trần Tử bóc cho nữa.

Một lúc lâu sau, không biết một vị tiểu thiếp của một gia đình nhà giàu nào đó đột nhiên hét lên: "Trời ơi, có một con trai đang ăn trộm đậu phộng tẩm đường kìa!".

Đêm thứ hai, có một nhân sĩ trong võ lâm đặc biệt dựng lôi đài, tỉ võ chiêu thân cho con gái mình. Từ sớm Hà Bạng đã nóng lòng mong ngóng Dung Trần Tử quay về đưa mình đi chơi, bởi vậy ăn no xong nàng cũng không đi ngủ ngay.

Dung Trần Tử dắt nàng đi dạo khắp phố chợ, mua cho nàng một chiếc đèn lồng hoa sen, nàng nhấc lên chiếu hết chỗ này đến chỗ kia, vô cùng vui vẻ. Đến chỗ lôi đài, nàng lại ngửi thấy mùi thơm của bánh bao. Dung Trần Tử đành phải chạy đi mua, nàng đứng cạnh lôi đài, váy dài màu vàng nhạt bị gió đêm hiu hiu thổi tung bay, tay áo lay động, trông nàng còn nhẹ nhàng uyển chuyển hơn cả cánh hoa đang rơi, bàn tay trắng nõn khẽ nhấc chiếc đèn lồng lên đung đưa theo chiều gió, tựa như thần tiên điện Dao Trì giáng trần.

Vô số người xung quanh tưởng nàng là vị tiểu thư mở lôi đài cầu thân, nên lập tức bàn tán sôi nổi hẳn lên, sĩ khí anh hùng vô cùng phấn chấn, ồn ào cãi nhau nhốn nháo sán đến xun xoe tỏ vẻ ân cần, thề rằng sẽ vì mĩ nhân mà nguyện đầu rơi, máu chảy!

Mãi đến khi Dung Trần Tử mua bánh bao quay về, dẫn nàng đến ngồi ở quán trà gần đó, người ta ngờ rằng đó là tên thuật sĩ bất lương ở đạo quan nào đó lừa được một thiếu nữ xinh đẹp nên mang ra ngoài bán. Trong khoảng thời gian uống hết một bình trà mà có đến mười mấy tên tiến tới, tên nào tên nấy mặt mày lấm la lấm lét gạ gẫm làm quen, sau đó vòng vo hỏi giá. Các bên tranh chấp bất phân thắng bại, giá tiền tăng lên như vũ bão, cuối cùng dứt khoát lao vào đánh nhau. Cũng may đạo gia chú trọng tu thân dưỡng tính, nếu không sợ là Dung Trần Tử đã lấy phất trần gõ vỡ đầu đám người đó ra từ lâu rồi.

Đêm thứ ba, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi xem tháp chuông. Đây là tòa tháp có kiến trúc cao nhất quốc đô, thân tháp cao hơn mười hai trượng, tầng cao nhất treo một quả chuông bằng đồng rất to. Dung Trần Tử ôm Hà Bạng đứng trên đỉnh tòa tháp chuông quý, phóng tầm mắt nhìn những ánh đèn ngọn đuốc từ ngàn vạn gia đình dưới nhân gian, ánh sáng từ những vì sao sáng lúc hợp lúc tan, lưu quang lấp lánh, dường như toàn bộ dải thiên hà như được trải ra dưới chân vậy.

Gió mát hiu hiu thổi, Hà Bạng dang rộng hai tay ra đón gió, mái tóc dài và tà váy nhẹ lay động như đang múa. Vầng trăng tròn vành vạnh từ từ nhô lên phía sau lưng nàng, bầu trời đêm như một khối đá ngọc bích. Hà Bạng nhắm mắt lại tận hưởng cơn gió mát mẻ mơn man thổi đến, rất lâu sau mới nói: "Đứng ở đây, giống như đang đứng ở trên trời vậy".

Dung Trần Tử nở nụ cười hờ hững, ôm nàng ngồi xuống mái lợp bằng sành lưu li của tòa tháp. Hiện giờ chỉ có hồn phách của hắn đến đây, nên không ngửi được mùi thơm của thịt thần tiên. Nhưng Hà Bạng lại cảm thấy cứ ngồi mãi thế này cả đời cũng chẳng có gì là không tốt. Dung Trần Tử để nàng dựa vào người mình, rất lâu sau mới nói: "Một trăm năm sau, cùng ta quay về trời nhé?".

Hà Bạng đột nhiên quay đầu sờ lên phần mái tháp chuông quý giá được mạ vàng nói: "Cái này trông giống kẹo hồ lô quá!".

Dung Trần Tử cũng không muốn ép nàng, cuối cùng nắm tay nàng đứng lên nói: "Đi nào, đi xuống mua kẹo hồ lô".

Đêm thứ tư, lúc Dung Trần Tử đến thì Hà Bạng lại không muốn đi chơi cùng với hắn nữa. Li hồn vốn hao tổn sức lực rất lớn, hiện giờ thân thể của Dung Trần Tử vẫn là của người phàm, cả ngày bận rộn làm Quốc tiếu đã vô cùng vất vả rồi, buổi tối Li hồn tới đây lại còn phải cùng nàng ra ngoài vui chơi, như vậy là cả ngày lẫn đêm đều không được nghỉ ngơi, cho dù có là bậc cao đạo như hắn cũng không thể chịu được. Hắn ỷ vào tu vi của mình cao thâm, nên không bao giờ nhắc tới chuyện đó, nhưng Hà Bạng có được sự nhạy cảm của Nội tu, nàng có thể cảm nhận được nỗi mệt mỏi của hắn, nên hôm đó nàng đã để Ngọc Cốt chặn hắn lại bảo hắn quay về, còn mình thì khép vỏ ngủ vùi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com