Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9-3: Ngươi sẽ quay lại chứ?

Nhìn thấy ngay cả lối vào khe núi cũng cũng bị che lấp, mọi người ai nấy đều trầm tư, chỉ có tiếng khóc thê lương thảm thiết của Lưu Tẩm Phương vang lên. Trái tim Dung Trần Tử không ngừng run rẩy, rốt cuộc hắn vẫn không thể bảo vệ được nàng. Sau một khoảng thời gian im lặng kéo dài, dưới đất truyền tới âm thanh của đất đá va đập vào nhau, khuôn mặt Dung Trần Tử khẽ động, rồi hắn ra sức đào bới khe đá. hắn vừa động tay, Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng rút bảo kiếm ra giúp đỡ, Thanh Huyền và Thanh Tố đương nhiên không thể khoanh tay đứng yên. Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân cũng không tiện bỏ mặc, tất cả cùng nhau đào bới.

Dần dần, âm thanh càng lúc càng rõ ràng hơn. một bàn tay thò ra từ trong khe đá lởm chởm, Hành Chỉ chân nhân vội vàng dừng tay lại, mọi người cẩn thận đi chuyển những tảng đá xung quanh, trong đống đất đá lộ ra một góc áo màu đỏ. Là Thuần Vu Lâm, khắp đầu cổ mặt mũi hắn đều là bùn đất, bên dưới người hắn là Hà Bạng đang được che chở, bộ dạng nhếch nhác thảm hại vô cùng. Tay hắn sống chết cắm sâu vào đống đất đá, mọi người ở bên ngoài đương nhiên không để ý tới hắn, trước hết là kéo Hà Bạng ra ngoài.

Hà Bạng vẫn còn tỉnh táo, Thuần Vu Lâm nắm chặt lấy tay phải của nàng, ngừng lại hồi lâu, rồi bỗng nhiên hắn bật cười: "Hà Phán, chúng ta ở cùng nhau hơn ba trăm năm...".

Hà Bạng nằm trong lòng Dung Trần Tử, giọng nói của nàng yếu ớt như ngọn nến mong manh trong gió: "Là ba trăm sáu mươi hai năm, bốn tháng, lẻ bốn ngày". Thuần Vu Lâm ngước mắt lên nhìn nàng, mắt nàng như phủ một màng nước long lanh. Cuối cùng, Thuần Vu Lâm tươi cười: "thật ra... thần chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người". Giọng nói của hắn hơi trầm, nhưng vẫn dịu dàng như thuở ban đầu: "Thần chỉ hi vọng trong trái tim người, mình có thể quan trọng hơn một chút, thần vẫn luôn muốn biết...". hắn mạnh mẽ đề khí, muốn hỏi điều nghi vấn trong suốt ba trăm sáu mươi hai năm qua: "Thật ra thần chưa bao giờ yêu người? Thần chỉ trúng thuật Nhiếp hồn của người thôi, phải không? Kiểu con gái như người ấy à, ích kỉ, lạnh nhạt, rất khó hầu hạ, lại còn tham ăn đến liều mạng". Nụ cười của hắn vô cùng thê lương: "Sao thần có thể thích một cô gái như vậy được chứ?".

Hà Bạng nắm chặt lấy tay của hắn: "Ta không có".

Lưu Tẩm Phương chạy tới trước, lôi kéo Thuần Vu Lâm một cách đầy tuyệt vọng, nhưng Thuần Vu Lâm chỉ từ từ thả tay Hà Bạng ra, hắn căn bản không định ra khỏi khe núi, đến giờ mọi người mới biết là vì sao. một lực kéo chậm rãi lôi hắn xuống đống bùn đất phía dưới, nhưng trong mắt hắn lại đong đầy ý cười hiền hòa kéo dài mãi mãi: "Bây giờ thần lại thấy hối hận rồi, Hà Phán". Toàn thân hắn từ từ chìm trong bùn, ngoại trừ tiếng khóc của Lưu Tẩm Phương, xung quanh không hề có một âm thanh nào khác. "Thật ra ngay từ đầu, thần đã chẳng hề đòi hỏi bất cứ điều gì ở người cả".

Chỉ đáng tiếc là, không một ai biết thế gian này sẽ biến con người thành thế nào, cũng không một ai hay biết tình yêu cuối cùng sẽ ra sao.

Cánh tay cắm thật sâu vào trong lớp bùn đất của hắn cũng không thể ngăn cản được lực kéo cực lớn phía sau, một cái đuôi rắn đã vươn lên quấn lấy thắt lưng hắn. Máu tươi tràn ra bên khóe môi nhỏ từng giọt từng giọt thấm vào lớp bùn đất, nhưng ánh mắt hắn lại vương vấn ý cười, lưu luyến không nỡ rời xa. Đuôi rắn dần dần kéo hắn xuống càng lúc càng sâu, ngay cả tóc cũng không nhìn thấy nữa. Lưu Tẩm Phương gào thét thảm thiết, Hà Bạng ôm chặt lấy ngực, run rẩy như một chiếc lá cuối thu trong lòng Dung Trần Tử.

Dung Trần Tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhưng nàng không chịu ngẩng đầu lên, dáng vẻ thê lương như một đứa bé bị bỏ rơi. Dung Trần Tử khẽ thở dài, đành dặn dò Trang Thiếu Khâm: "Lập tức thông báo cho Đạo tông, tạo một kết giới khác quanh núi Trường Cương, tạm thời đề phòng con rắn giãy thoát ra ngoài!".

Trang Thiếu Khâm vâng lệnh, Dung Trần Tử liền bế Hà Bạng xuống núi, quan phủ đã chuẩn bị xe ngựa và đồ ăn thức uống ở dưới núi. Dung Trần Tử đặt Hà Bạng vào trong xe, nàng vẫn chưa ngủ, đôi mắt to tròn mở thật lớn nhìn đăm đăm vào hắn. Diệp Điềm cũng lên xe, Dung Trần Tử không tiện dựa quá gần, nên chỉ đưa tay ra bắt mạch cho nàng. Nhưng chỉ thoáng chốc, sắc mặt hắn tái đi: "Ngươi...". Hà Bạng nhìn hắn đầy vẻ chờ mong, Diệp Điềm không đợi hắn lên tiếng đã vươn tay ra sờ vào ngực Hà Bạng. Sau đó sắc mặt nàng cũng biến sắc – Hà Bạng đã vận toàn bộ sức lực để thúc đẩy pháp thuật, khiến cho trái tim bị trọng thương lúc trước gần như đã vỡ vụn, máu trên người từ lâu đã không còn chảy nữa. Nàng ta vẫn còn sống, chẳng qua là do thiên thủy linh tinh trong cơ thể còn ngưng kết lại một chút nguyên thần mà thôi. Hai nhát dao đó của Lưu Tẩm Phương, thật ra đã giết chết nàng rồi.

Bị thương nặng như vậy, nhưng suốt cả đoạn đường nàng vẫn kiên cường gắng gượng, không hề lộ ra dáng vẻ suy nhược. Dung Trần Tử không màng tới Diệp Điềm đang ở bên cạnh, cúi người ôm chặt nàng vào lòng, sắc mặt nàng nhợt nhạt yếu ớt vô cùng, nhưng vẫn không muốn bị hôn mê: "Tri quan, ngươi sẽ dẫn ta tới nơi nào trị thương?".

Trong nháy mắt, trái tim Dung Trần Tử đau như có ai vặn xoắn, hắn không biết nên trả lời nàng thế nào, đành lảng đi: "Bị thương nặng như vậy, tại sao không nói cho ta biết?".

Hà Bạng kéo vạt áo hắn, giọng nói nhỏ dần: "Không thể nói được, sẽ bị ăn thịt mất". Dường như nàng sắp rơi vào giấc mộng, thanh âm cũng mông lung: "Yêu quái đều rất hung dữ, ai yếu ớt nhất, kẻ đó sẽ bị đồng loại ăn thịt. Sư huynh và sư muội của ta... đều bị ăn thịt mất rồi...". Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng vẫn không quên nói: "Tri quan, ngươi sẽ dẫn ta tới nơi nào trị thương, giờ ngươi đưa ta đi đi".

Cánh môi Dung Trần Tử run rẩy, rất lâu cũng không nói gì. Hà Bạng cố nhướn mi mắt lên nhìn hắn, nàng đã quen lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nên giờ nghĩ Dung Trần Tử nhất định là không muốn dẫn nàng đi chữa trị. Nàng kéo vạt áo hắn rồi ngồi dậy, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời: "Thịt ngươi nợ ta, ta không cần tới nữa, ngươi đưa ta đi tìm đại phu đi". Ánh mắt Dung Trần Tử đau đớn bi thương, rũ mắt xuống không dám nhìn nàng. Nàng hơi hoảng loạn: "Tri quan? Ngươi đã hứa với ta rồi mà!". Dung Trần Tử siết chặt lấy cổ tay trắng bệch của nàng, dùng toàn lực ôm nàng vào lòng, dường như Hà Bạng biết được điều gì đó, nàng dùng sức đẩy hắn ra: "Ngươi lại nói mà không giữ lời, ngươi đã hứa với người ta rồi mà!".

Diệp Điềm quay mặt đi chỗ khác, rồi đột nhiên nàng bật dậy, hét lớn: "Ầm ĩ cái gì chứ! đi tìm đại phu, đi tìm đại phu ngay bây giờ!".

Nói rồi nàng xông ra bên ngoài, đạp tên phu xe xuống, tự mình đánh xe, gió lạnh táp vào mặt, nàng dùng tay lau đi, mới phát hiện lệ đã ướt đẫm hai má từ lúc nào.

Trong sách có nói, yêu quái thì động một tí là thấy chán đời, động một tí là cảm thấy năm tháng quá dài. Nhưng trải qua hàng ngàn năm, chịu đựng mọi nỗi niềm gian nan tịnh mịch của việc thanh tu, không dễ dàng gì mới có thể tồn tại được trên thế gian này bằng hình dạng mà bản thân mình mong muốn, có ai thật sự muốn chết chứ?

Diệp Điềm điều khiển xe ngựa, nàng không biết nơi nào có đại phu, nên đành để chiếc xe lao điên cuồng dọc theo những con đường quay về Thanh Hư quan. thật ra làm gì có vị thần y nào thật sự có khả năng cải tử hoàn sinh chứ?

Dung Trần Tử siết chặt cổ tay Hà Bạng đến biến sắc, nàng khóc nức nở trong lòng hắn: "Tri quan, ta biết ngươi là tốt nhất, ngươi hãy cứu ta đi!".

Dung Trần Tử hôn lên trán nàng, rất lâu sau, hắn hạ quyết tâm nói: "Được rồi! Đừng khóc nữa!". Hắn áp khuôn mặt lên gò má thấm đẫm nước mắt của nàng: "Ta sẽ không để người chết đâu! không bao giờ!".

Pháp lực của cả hai người đã cạn kiệt, không thể nào ngồi thú, cưỡi mây được. Xe ngựa chạy suốt một ngày một đêm mới về đến Thanh Hư quan, Dung Trần Tử một mặt hồi phục lại nguyên khí, một mặt dùng máu cầm cự hơi thở cho Hà Bạng. Nàng sợ rằng lại khiến Dung Trần Tử và Diệp Điềm ghét bỏ, nên suốt cả đoạn đường dài thậm chí đau đớn đến đâu cũng nhịn không rên la kêu khóc. Dung Trần Tử ôm chặt lấy cánh tay nàng, trước sau không hề lơi lỏng.

Xe chạy tới chân núi Lăng Hà, Dung Trần Tử ôm Hà Bạng lên núi. Mặt trời ngày đông ấm áp, những cây tùng cây bách trên núi vẫn rất xanh tươi, trong rừng thỉnh thoảng còn có những bông hoa dại nhỏ xinh. Nàng vươn tay ra, ánh mặt trời xuyên qua lòng bàn tay trắng trong suốt như ngọc, nàng khẽ hé miệng cười, dụi dụi lấy lòng Dung Trần Tử: "Tri quan, ngươi sẽ chữa khỏi cho ta chứ?".

Lòng Dung Trần Tử như lửa đốt, bước chân không hề chậm trễ một giây phút nào, nhưng giọng nói vẫn rất kiên định, mạnh mẽ âm vang: "Phải!".

Nàng nhắm mắt lại, ngước lên đón ánh nắng mặt trời, giọng nói yêu kiều mềm mại như măng xuân tháng Ba: "Vậy thì ngày nào ta cũng cho ngươi sờ chân ta".

Dung Trần Tử muốn cười, nhưng đôi mắt hắn dường như đang rơi lệ.

Dung Trần Tử ôm Hà Bạng về thẳng phòng mình, tuy rằng mấy ngày qua không về Thanh Hư quan, nhưng ngày ngày đều có người luân phiên tới quét dọn nên phòng hắn vẫn sạch sẽ không bám chút bụi như cũ. Bước vào trong mật thất, Dung Trần Tử đặt nàng lên giường, Hà Bạng có chút bất an, ôm chặt lấy cổ hắn không để hắn đi. Dung Trần Tử nhẹ nhàng trấn an nàng: "Ngoan, ta đi tìm pháp khí, sẽ quay lại ngay thôi".

Hà Bạng mở to đôi mắt tròn xoe lên nói: "Ngươi sẽ quay lại chứ?".

Dung Trần Tử chậm rãi gỡ tay nàng ra: "Hãy tin ta".

Dung Trần Tử vừa bước ra khỏi cửa, thì đã đụng phải Diệp Điềm đang vội vã chạy tới. Diệp Điềm quăng chiếc roi ngựa trong tay xuống đất, vẻ mặt đầy lo lắng: "Sư ca, tâm mạch của nàng ấy đã đứt, mệnh số đã tận, làm sao cứu được nữa?".

Bước chân của Dung Trần Tử khẽ dừng lại, hồi lâu sau mới nói: "Tâm mạch đứt thì có thể nối, số mệnh đã tận thì cũng có thể mượn".

Diệp Điềm ngẩn người, rất lâu sau mới ngơ ngác hỏi lại: "Sư ca, huynh muốn Mượn mệnh cho nàng ấy ư? Nhưng sư phụ đã từng nói đó là cấm thuật của bản môn, huynh...".

Dung Trần Tử ngăn những lời nàng định nói lại: "Chính vì sư phụ đã từng nhiều lần dặn dò đây là cấm thuật, nên ta chưa bao giờ đào sâu nghiên cứu, giờ cũng chẳng nắm chắc được điều gì. Việc xảy ra quá đột ngột, chỉ còn cách ta sẽ làm trước, còn muội hãy tìm hiểu thêm cho ta". Diệp Điềm lẳng lặng nhìn khuôn mặt hắn, không nhiều lời thêm nữa. Nàng biết hắn đã hạ quyết tâm rồi, nàng chỉ có thể nghe theo thôi.

Hai người đi tới hang Vô Lượng, thu thập hết tất cả những sách vở có liên quan đến thuật Mượn mệnh lại. Hà Bạng vẫn yên lặng nằm trên giường. Thanh Huyền có đến thăm nàng vài lần, cung cấp nước đầy đủ cho nàng theo lời dặn của Dung Trần Tử. Nàng có thể cảm nhận được sự tán loạn trong nguyên thần của mình, tâm càng lúc càng hoảng, nhưng vẫn gắng chịu đựng không động đậy. Nguyên thần ngưng do tĩnh, tán do động. Nàng nhất định phải kiên trì thêm chút nữa, có lẽ Dung Trần Tử thật sự sẽ có cách. Thanh Vận cũng tới thăm, nhưng Dung Trần Tử có lệnh, không ai dám quấy rầy nàng.

Ở gian ngoài Thanh Trinh nhỏ giọng nói: "Lần trước nàng ta thiếu chút nữa ám hại sư phụ, sao lần này sư phụ vẫn còn ôm nàng ta trở về đây nhỉ?".

Thanh Tố vừa thở dài vừa nói: "Ta nghĩ, nàng ta đã thật sự nắm được trái tim của sư phụ chúng ta rồi".

Giọng nói Thanh Vận ủ rũ: "Đệ không thể làm món thịt thần tiên kho tàu cho nàng ấy được! Đó là hành động khi sư diệt tổ...".

Cuối cùng Thanh Huyền nói: "Đừng có tụ tập ở đây nữa, mau đi làm việc của mình đi!".

Hà Bạng nằm yên trên giường, mái tóc dài đen như mực chảy xuống bên gối. Sau khi nàng đi rồi, Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Huyền vứt hết những thứ có liên quan đến nàng ra khỏi phòng, duy nhất chỉ có căn mật thất này là hắn vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, cũng không biết nên dọn dẹp thế nào. Quân tử đường hoàng thẳng thắn, hắn không phải là người có nhiều bí mật, thậm chí khi trên giường cũng phải tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, nên thực sự không thể tìm được chỗ nào không có người. Căn mật thất này cũng là do Tử Tâm đạo trưởng để lại, nhưng đối với hắn mà nói nó chẳng có công dụng gì lắm.

Đã rất lâu rồi Hà Bạng chưa được yên tĩnh để suy nghĩ về mọi chuyện như thế này. hiện giờ nàng yếu ớt như một đứa bé sơ sinh, bất cứ một đứa trẻ nào cũng có thể khiến nàng mất mạng ở nơi này. Nhưng nàng lại không có cách gì để cứu được bản thân mình, lồng ngực đau đớn như bị khoét rỗng, ngay cả sức lực để nhấc cánh tay lên cũng không có. một người đã sống suốt mấy ngàn năm, rất ít khi giao tính mạng của mình vào tay của kẻ khác. Ngoại trừ Võ tu của bản thân ra, bọn họ không tin bất cứ một ai. Nhưng hiện giờ, nàng nằm trong một đạo quan, đợi một một đạo sĩ tới cứu, có lẽ tên đạo sĩ này còn phải tiêu tốn rất nhiều sức lực đây.

Nàng ngây ngẩn nhìn lên đỉnh màn trướng, trong phòng không dám đốt hương, hiện giờ thân thể của nàng cũng là tà ma yêu quái, khí mạch lại rất yếu. Trong đạo quan thờ Tam thanh tứ ngự và nhiều vị thần tiên khác, sợ rằng linh khí của các bậc thần tiên ấy tổn hại đến nàng, nên Dung Trần Tử đã lệnh cho Thanh Huyền dọn dẹp sạch sẽ tất cả các pháp khí trong phòng đi. Không lâu sau, Thanh Huyền và Thanh Tố lại đi vào, nhẹ nhàng xếp rất nhiều những cây đèn hoa sen, giống y như thật thành một trận pháp, nàng không dám cử động nhiều, nên không thể nhìn rõ đó là trận pháp gì. Ánh sáng trong phòng dần dần trở nên rõ, luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt ánh lên lớp váy áo nàng đỏ thẫm của nàng, dung mạo của nàng càng đẹp một cách dị thường.

Đồ đệ của Dung Trần Tử cũng đều là những người chính trực, Thanh Huyền, Thanh Tố chỉ liếc nhìn một cái, rồi vội vàng quay đầu đi, bước ra khỏi mật thất.

Lúc Dung Trần Tử và Diệp Điềm đi vào, Hà Bạng vẫn bất động như cũ. Diệp Điềm tiến lên trước cởi váy áo của nàng ra, nàng bĩu môi vẻ mặt không vui chút vào, thấy vậy Diệp Điềm cũng bực mình: "Cô tưởng ta muốn nhìn của cô lắm chắc! cô có nhưng ta thì đang không có đây!". Hà Bạng nghe xong, mắt khẽ rũ xuống liếc sang bãi cỏ bằng phẳng của nàng ta, rồi lại cúi đầu nhìn đỉnh núi của mình, Diệp Điềm tức đến độ thiếu chút nữa thì quăng luôn nàng xuống đất. Mặt Dung Trần Tử khẽ ửng đỏ, hơi lúng túng. hắn quay đầu buộc một sợi chỉ đỏ lên ngón tay giữa của mình, rồi rạch một đường trên đầu ngón tay, để máu thấm đỏ sợi chỉ.

Diệp Điềm cởi toàn bộ váy áo của Hà Bạng ra, liền hừ lạnh một tiếng, tuy rằng coi thường dáng vẻ lúc này của Hà Bạng, nhưng vẫn không kìm được liếc nhìn nàng ta thêm vài cái nữa. Da dẻ Hà Bạng trắng như tuyết, xúc cảm mềm mịn trơn bóng, quả thật xứng đáng với bốn chữ xinh đẹp nõn nà. Bình thường nàng rất phàm ăn, nhưng eo lưng lại thon nhỏ, phần nhô ra phía trước chỉ dùng tay thì tuyệt đối khó mà ôm trọn được. Diệp Điềm không dám nhìn tiếp nữa, nàng là người rất ít khi nghĩ ngợi lung tung, nhưng không hiểu sao đột nhiên nhớ đến đêm Hà Bạng và sư ca của mình quấn quýt triền miên. Đêm ấy sư ca đã cùng nàng hoan ái thế nào... thân hình này... sư ca đã từng vuốt ve âu yếm rồi ư? Huynh ấy... nhất định là rất thích?

Khuôn mặt nàng bỗng nhiên giống như có lửa đốt khiến hai má đỏ hồng tựa ráng chiều, ánh mắt di chuyển, không khỏi liếc nhìn đến vết thương trước ngực Hà Bạng. Nhát dao của Lưu Tẩm Phương cũng thật là hiểm độc, nàng ta dốc toàn lực muốn lấy mạng Hà Bạng.

Dung Trần Tử cũng vô cùng xấu hổ, hắn buộc sợi chỉ đỏ ở ngón tay giữa của mình vào ngón giữa bàn tay phải của Hà Bạng, rồi lại lấy một cuộn chỉ đỏ khác không biết được làm bằng chất liệu gì, mà sợi chỉ còn mỏng hơn cả sợi tóc, lúc soi lên ánh đèn xem thử thì thấy thấp thoáng ánh sáng long lanh. hắn ngồi xuống trước giường, khi tấm màn trướng được vén lên cài vào chiếc móc bạc, ánh nến chiếu rọi cảnh xuân trong phòng.

Hắn đỏ mặt cách một khoảng không lấy trái tim của Hà Bạng ra, thân thể của Hà Bạng hơi tê, rồi đột nhiên mất đi tri giác. Ánh mắt của nàng đầy hoảng sợ, nhìn về phía Dung Trần Tử. hắn dùng một chiếc hộp bằng đá có hình dáng như một nghiên mực bên trong đựng nửa hộp đất sét màu đỏ. Đúng là hắn muốn vá lại tim cho nàng thật. Nhưng khi cầm quả tim của nàng trong tay, đột nhiên hắn cau mày – trên trái tim của Hà Bạng ngoại trừ vết thương mới do dao gây ra, còn có một vết tích cũ. Nhưng do vết thương cũ này vô cùng khéo léo tránh được các điểm yếu hại, nên chưa làm tổn thương đến tâm thất. Thêm nữa vết sẹo cũng đã mờ đi rất rất nhiều, nếu không phải hắn cần vá lại tim cho nàng, thì chắc chắn khó mà phát hiện ra được.

Hắn dùng sợi chỉ đỏ để nối lại mạch, lại nhúng đầu ngón tay vào thứ đất sét màu đỏ ấy, chăm chú vá lại tim. Huyết mạch có hạn, nên quả tim không thể cách quá xa cơ thể được.

Diệp Điềm không ngừng lật giở quyển "Thuật Mượn mệnh", xoay tới xoay lui giữa những cây đèn hoa sen, lần lượt bày những pháp khí cần dùng tới ra, chỉ sợ để sót thứ gì đó. Hà Bạng nằm ngửa không có việc gì để làm, chỉ có thể quan sát khuôn mặt Dung Trần Tử đang được phóng to trước mặt. Lông mày của hắn rất rậm, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt không thuộc kiểu mắt đan phượng như Thuần Vu Lâm, nhưng luôn mang theo thần thái uy nghiêm sắc bén. Cả khuôn mặt toát lên vẻ cương nghị rất có nét, lúc nào hắn cũng mang dáng dấp của người gặp biến không hoảng, thâm trầm đầy cao ngạo, dường như sớm đã thông tỏ chuyện nhân tình thế thái, hoàn toàn không có chút sôi nổi phấn chấn, không biết tại sao lại càng lộ ra vẻ già dặn. Nếu cùng đặt lên so, Hà Bạng cảm thấy mình và hắn đứng cạnh nhau sẽ có sự khác biệt giữa hai thế hệ. Hà Bạng không thấy đau nữa, thậm chí nàng lại có chút vui sướng – Con người già rất nhanh, không giống như mình, mãi mãi tuổi thanh xuân, yêu kiều xinh đẹp đến vĩnh viễn.

Dung Trần Tử nín thở tập trung vá tim, khóe mắt không hề liếc nhìn chỗ nào khác. Hà Bạng khẽ há miệng, lặng lẽ ngáp một cái – Nàng buồn ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com