5. Nó khác người, cậu còn thích không?
Lý Khải Tuyên chỉ muốn trêu chọc người đàn ông này một chút, ai ngờ hắn lại lên cơn nhéo má cậu. Bàn tay còn không rảnh rỗi ép chặt cậu vào người mình, tức giận nói:
"Em giỏi lắm, đợi tôi cưới em về nhà sẽ cho em biết ai mới là người không đợi nổi!"
Dương Đình Quyết nói rất chắc chắn, nhưng Lý Khải Tuyên nghe xong lại chẳng vui vẻ gì. Cậu giãy giụa muốn bước xuống khỏi đùi của hắn, rầu rĩ đáp:
"Em không muốn làm vợ của Nhị thiếu đâu, ngài đừng đùa em nữa."
Dương Đình Quyết khóa chặt cậu trong lòng, niềm vui ban nãy bị cậu dập tắt không còn sót chút nào. Mà Lý tiểu thiếu gia trong lòng hắn lại lựa chọn ngậm chặt miệng không nói lý do, biết không thể trốn cho nên giấu mặt vào vai hắn không chịu nhúc nhích.
"Hôm nay em không nói rõ lý do thì tôi sẽ lập tức bế em về Dương gia, chúng ta tân hôn trong đêm nay! Ông nội của em cũng không thể cản tôi đâu, tốt nhất là em nên thẳng thắn nói cho tôi biết."
Lý Khải Tuyên không ngờ hắn lại bạo gan đến vậy, nhưng cậu thật sự không muốn hắn biết bí mật cơ thể của mình, nếu chẳng may bị vứt bỏ một lần nữa thì chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao? Cậu không thể chấp nhận chuyện đó được, cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét người đàn ông này, cho dù có không thành đôi, ít nhất cậu cũng đã được quen biết với hắn.
"Em là đàn ông, ngài cũng là đàn ông. Hai chúng ta không thể kết hôn được, hơn nữa Nhị thiếu là người của Dương gia, nếu lấy em mà không sinh được con cái thì Dương gia phải làm sao? Đến lúc đó sẽ bị chê cười..."
Lý do này đối với Dương Đình Quyết mà nói nhỏ bé vô cùng, hắn chưa từng nghĩ sâu xa như vậy. Bây giờ đã là thời đại mới, cách suy nghĩ và quan niệm đã khác. Chuyện nam nam yêu nhau không còn là thứ lạ lẫm gì nữa, hắn yêu ai thì chính là người đó, quản làm gì chuyện sinh con hay không sinh con. Dương gia đã có anh trai hắn lo liệu đời sau, hắn cũng không thiếu người để bồi dưỡng. Vậy mà tiểu thiếu gia này lại lo lắng thay hắn, đúng là biết cách chọc giận hắn mà.
Dương Đình Quyết tức đến mức bật cười, hắn ôm người trên đùi mình xoay lại, ép gương mặt cậu đối diện với ánh mắt của mình.
"Tôi thích em không phải vì mục đích gì cả. Chỉ là tôi vừa thấy em đã muốn đón em về nhà, hằng ngày yêu thương chiều chuộng em. Tôi không quan trọng em có biết sinh con hay không, tôi chỉ quan tâm em thôi."
Hắn càng nói càng sáp lại gần khuôn mặt xinh đẹp của cậu, ngưng một lúc mới nói tiếp:
"Nếu em còn lo lắng những chuyện thừa như vậy, chi bằng dứt khoát gả cho tôi đi, chúng ta thử một lần. Nếu em không vui thì tôi lập tức thả em đi, chịu không?"
Trên đời này còn có đạo lý nào như vậy, Lý Khải Tuyên hoàn toàn bái phục trước miệng lưỡi của hắn. Cậu càng tìm cách từ chối thì sẽ càng khiến cho bản thân rơi vào ngõ cụt, mà lối tắt duy nhất chỉ có thể là kết hôn với hắn mà thôi.
Từ bé cậu đã được dạy về lòng chung thủy, khi đã yêu ai, cưới ai thì phải một lòng một dạ với người đó. Trừ khi người kia phản bội, nếu không cậu cũng sẽ tuyệt đối không đùa giỡn chuyện hôn nhân một đời. Lý Khải Tuyên biết mình không thể mang lại hạnh phúc cho bất kì người con gái nào khác cho nên mỗi lần ông nội ngỏ ý cậu đều từ chối, kể từ ngày từ bỏ mối tình đầu, cậu cũng không trông mong một tình yêu nào nữa.
Nhưng lần này lại khác, Dương Đình Quyết mang đến cho cậu một luồng gió mới, mạnh mẽ xé vỏ bọc mỏng manh của cậu ra ngoài, xâm nhập vào cuộc sống riêng tư mà cậu đã tốn công rào chắn. Tuy tuổi tác của hắn được tính vào lớp cha chú trong nhà, nhưng không hề gây cho cậu sự cách biệt tuổi tác nào. Dương Đình Quyết không đến với cậu vì mục đích tò mò hay coi thường và lợi dụng, đó là thứ Lý Khải Tuyên rất thích ở hắn.
Cậu thừa nhận rõ ràng với bản thân, nếu sinh ra là một người con trai hay con gái bình thường như bao người khác thì cậu sẽ không do dự một chút nào chạy đến hôn hắn một cái, đồng ý lời trêu chọc tình tứ kia.
Đương lúc Dương Đình Quyết muốn hôn một cái lên má Lý Khải Tuyên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Nhị thiếu, Lý lão gia có chuyện muốn nói với ngài. Phiền tiểu thiếu gia ở lại nhà phụ một lát, sau khi lão gia nói xong sẽ trả người về."
Lý Khải Tuyên vội vàng nhảy xuống khỏi người Dương Đình Quyết, cậu bước đến mở cửa, nép qua một bên để tiễn hắn đi.
Người làm chỉ kịp nhìn thấy tiểu thiếu gia đỏ mặt nấp sau cánh cửa, bọn họ liếc mắt nhìn người trong phòng, thấy hắn đứng lên đi ra ngoài mới quay lại đi theo sau.
Chỉ trong nháy mắt mà gương mặt dịu dàng của Dương Đình Quyết đã biến mất, hắn nghiêm túc chỉnh lại vạt áo, trở lại với hình dáng Nhị thiếu tung hoành trong Hải thành. Hắn có linh cảm chuyện mà Lý lão gia nói sắp tới là một chuyện không hề nhỏ, còn có thể liên quan đến Lý tiểu thiếu gia của hắn.
Bên trong nhà chính đã khép toàn bộ cửa nhỏ, ánh sáng tự nhiên ít ỏi lọt vào bên trong tạo thành những vệt nhỏ trên bức tranh cổ. Trầm hương được châm thêm, hương thơm ngào ngạt phong tỏa toàn bộ gian nhà cổ rộng lớn. Lý lão gia ngồi ở giữa sảnh, bên cạnh đã không còn bàn cờ hay sách quý nữa, chỉ có một hộp gỗ mun nhỏ bé được đặt trên bàn.
Dương Đình Quyết vừa bước vào, người làm trong nhà đều lui ra sạch, đến khi cánh cửa gỗ đóng lại, Lý lão gia mới bảo hắn ngồi.
"Cậu ngồi đi, chắc là trong lòng cũng đoán được tại sao ta lại muốn nói chuyện riêng với cậu rồi đúng không?"
Dương Đình Quyết gật đầu, hắn nhìn bàn tay đang vuốt ve hộp gỗ của ông, mở miệng:
"Cháu chỉ đoán được một phần thôi. Chuyện ngài nói ngoài Khải Tuyên ra thì còn gì liên quan đến cháu nữa?"
Lý lão gia nhìn hắn, con ngươi tinh tường lóe lên, ánh mắt của ông quét qua một vòng người đàn ông trước mắt, cuối cùng lại thở dài nói ra:
"Ta thấy cậu có ý với Khải Tuyên, nhưng đây không phải chuyện đùa giỡn. Nếu cậu thật lòng thì tốt, còn nếu không..."
"Cháu chưa bao giờ đùa giỡn loại chuyện này, cháu thật sự rất thích Khải Tuyên. Lý lão gia, ông biết tính cách của cháu mà, từ bé cháu đã theo ông nội tới đây chơi rồi. Nhân phẩm của cháu như thế nào, ông còn không biết ư?"
Dương Đình Quyết ngắt lời ông, trong lòng hắn càng lúc càng quyết tâm. Hắn thật sự rất thích con nai con đáng yêu kia, cũng thật sự rất muốn chung sống với cậu. Con người hắn nói một là một, thêm một phân cũng không thể xảy ra. Lý Khải Tuyên phải là của hắn, cũng chỉ có thể là hắn mới được.
Lý lão gia biết Dương Đình Quyết rất cứng đầu, ông chỉ đành thở dài một hơi. Nói tiếp:
"Vậy thì tốt. Nếu ta nói nó khác người bình thường, cậu còn thích nữa không?"
Dương Đình Quyết nhíu mày, ngón tay gõ từng nhịp trên tựa ghế. Hắn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn ông:
"Em ấy là thần tiên à, hay là hồ ly thành tinh? Nếu không thì là tinh linh nhỏ gì đó chăng?"
Lý lão gia nhìn hắn, đến lúc này mà tên nhóc này vẫn cợt nhả như vậy. Đúng là tức chết ông mất, thà nói rõ ràng một lần còn hơn giấu giếm kéo dài. Cuối cùng thì ông cũng day trán, từ từ nói tiếp:
"Cháu của ta khi sinh ra đã bị biến dạng, mẹ của nó vì quá cuồng con trai mà tự ý uống thuốc linh tinh, nghe theo lời của thầy phép và pháp sư rồi làm đủ mọi biện pháp. Cuối cùng Khải Tuyên khi sinh ra đã có cả bộ phận của nam lẫn nữ, tuy nó lớn lên bình thường, nhưng chỗ đó lại có thêm một nữ quan."
Dương Đình Quyết còn đang mê mang trong sương mù, Lý lão gia lại nói tiếp:
"Từ bé nó đã yếu ớt hơn bình thường, ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu sống nó. Đôi vợ chồng kia bỏ nó lại cho ta sau đó chạy đi tìm danh vọng, ta chứng kiến Khải Tuyên lớn lên từng ngày, chỉ vì có thêm nữ quan đó mà nó không dám kết bạn cùng với ai."
Ông nói một hồi rồi ngưng lại, trong lòng chua xót vô cùng.
"Ta già rồi, không thể bảo vệ nó mãi được. Ta biết tiềm lực của cậu ở Hải thành rất tốt, nếu cậu không thể chấp nhận được sự thật thì đừng từ chối nó, hãy bảo vệ Khải Tuyên thay ta. Coi như đây là nợ ân tình giữa ta và ông nội của cậu."
Làn khói mỏng manh bao trùm thấy bầu không khí trầm lắng, Dương Đình Quyết lắng nghe toàn bộ câu chuyện, cuối cùng hắn cũng hiểu ra toàn bộ sự việc. Chẳng trách Lý Khải Tuyên mềm yếu như vậy mà lại ngượng ngùng không dám yêu đương với hắn, hóa ra là có thêm một nữ quan mới sợ bị hắn xa lánh.
"Chỉ có một bộ phận nhỏ bé như thế mà cũng gọi là khác người à? Cháu còn tưởng chuyện gì to lớn lắm. Lý lão gia nghĩ rằng cháu sẽ ghét bỏ em ấy chỉ vì một cái nữ quan bé tí kia đó à? Ông biết đùa thật đấy."
Lý lão gia sửng sốt, ông không ngờ Dương Đình Quyết lại tiếp nhận chuyện này dễ dàng như vậy. Điều đó khiến ông vô cùng an tâm, vui mừng thay cho cháu cưng của mình. Ông cầm lấy hộp gỗ rồi mở ra, sau đó đẩy hộp gỗ qua cho Dương Đình Quyết, nhẹ nhàng nói:
"Đây là ngọc bình an của Khải Tuyên, ta đã làm cho nó từ khi nó mới còn là một bào thai. Bên trong còn có những món đồ đi theo nó từ khi còn nằm trong nôi. Ta giao nó cho cậu, mong cậu giữ gìn cẩn thận. Cho dù cậu có thích nó thật lòng hay không, xin cậu hãy luôn giữ lời hứa bảo vệ nó thật tốt."
Dương Đình Quyết cầm hộp gỗ trên tay, nhìn thấy miếng ngọc bình an trong suốt được mài giũa cẩn thận là biết chủ nhân của nó đã tận tâm như thế nào. Hắn vuốt ve miếng ngọc trong tay vài cái rồi cẩn thận đặt nó vào trong hộp.
"Món quà này cháu nhận, xin ông cứ giao Khải Tuyên cho cháu. Chỉ cần một ngày cháu còn sống trên cõi đời này, không một ai có thể chạm vào em ấy dù chỉ là một sợi tóc."
Dương Đình Quyết nhìn vào mắt Lý lão gia, ánh mắt hắn sắc bén như dao, đôi chân mày rậm toát lên vẻ nghiêm nghị vô cùng. Hắn công khai chứng tỏ bản thân trước mặt ông, đồng thời cũng công khai ý định cho bản thân mình.
Cuối cùng cũng có được sự đồng ý của Lý lão gia, hắn không tin tiểu thiếu gia xinh đẹp kia không chấp nhận hắn. Việc cần làm bây giờ đương nhiên là phải đi về nhà chỉnh lại toàn bộ từ trên xuống dưới, đón quý nhân lá ngọc cành vàng của Lý gia về nhà yêu thương.
Dương Đình Quyết thấy nhà phụ đã đóng cửa, hắn đành lái xe về nhà, trong đầu đã quăng sạch chuyện Lý Khải Tuyên có thêm nữ quan ra sau đầu, chỉ chuyên tâm suy nghĩ làm sao để cậu có thể dọn qua nhà mình ngay lập tức.
____________________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421
*Thế là Chú Quyết đã biết ẻm có bướm xinhh, giờ còn không quan tâm chứ sau này ảnh cày nát búm ẻm luôn đó mn =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com