Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Under the sea III

"Rose, chị cần bình tĩnh lại", James bế Jiji trong tay, cằn nhằn về cô chị gái đang chìm đắm trong niềm vui.

"Em thì biết cái gì chứ. Đâu phải ai cũng có cơ hội phá khóa cho một người cá chứ, nhân tiện nhắc đến người cá, ý chị là há há há...", mồm Rose cười rộng đến mang tai, ai ngờ cô bé thường ngày luôn cộc cằn và gắt gỏng lại sở hữu đam mê vô cùng mãnh liệt với tiên cá.

Jeno cảm ơn hai chị em sau khi Rose đã phá chiếc xích sắt dễ như bỡn, "Giờ đến phần việc của anh."

Sau khi hai chị em rời đi, Jeno bế Jaemin từ bể nước ra, quấn khăn lau khô người cho cậu.

"Anh có muốn đi cùng em không?", Jaemin lên tiếng.

Jeno ngạc nhiên nhìn người con trai trong lòng mình: "Đến đâu cơ?".

"Nhà em".

"Chắc rồi, nhưng làm thế nào?".

"Anh biết không, không phải tất cả tiên cá đều sinh ra đã vậy. Có vài người trong số chúng em từng là con người, họ bị thế giới ruồng bỏ và tìm đến biển cả để được tái sinh.", rồi Jaemin lật bỏ tấm chăn phủ trên người mình, để lộ đôi chân trần từ lúc nào đã thay thế cho chiếc đuôi cá.

Trong khi Jeno vẫn còn vô cùng kinh ngạc trước thân phận của Jaemin, người con trai loạng choạng đứng dậy, Jeno đỡ lấy vai cậu, để cậu dựa vào mình, giúp cậu mặc quần áo chỉnh tề. "Em sẽ ở trong phòng của tôi, được chứ? Vài hôm nữa thôi khi chúng ta thoát khỏi con tàu này, tôi sẽ đưa em về nhà".

Gần 3 giờ sáng, Jeno vẫn chưa thể chợp mắt, chàng cẩn thận đắp lại chăn cho Jaemin rồi lẳng lặng đi ra ngoài boong thuyền. Ngoài biển ban đêm gió rất dữ dội, mấy tay thủy thủ sau khi chè chén no say trong bữa tiệc tối nằm gà gật khắp nơi, chỉ có căn phòng của gã thuyền trưởng vẫn sáng đèn. Có lẽ đây là chuyến đi biển cuối cùng trong đời lão, sau tất cả tội ác lão gây ra, cái chết còn quá nhẹ nhàng.

Jeno lôi tẩu thuốc từ túi áo ra, kỉ vật duy nhất cha để lại, hồi tưởng về hình ảnh cha mình đăm chiêu bên bàn làm việc, tỉ mẩn đo đạc bản đồ, miệng ngậm tẩu thuốc. Cha đã dành hết hy vọng cả đời nơi chàng, tự mình dạy dỗ con trai từng kĩ năng của người đi biển. Nếu mọi sự diễn ra theo đúng kế hoạch của ông thì năm nay hoặc năm sau chàng sẽ làm chủ một tàu hải quân Hoàng gia. Thế rồi tai nạn kia xảy đến, hy vọng, mơ ước hơn hai mươi năm của Jeno tiêu tan dần trong 5 tuần lễ. Chàng căm ghét làn nước xanh trước mắt mình, nó đã lấy đi quá nhiều thứ quý giá trong đời bao con người. Chàng chấp nhận bước lên còn tàu này như lựa chọn bất đắc dĩ để quay trở về quê mẹ, nơi mà thực tế cũng chẳng có bất cứ thứ gì mà chàng lưu luyến. Nhưng trớ trêu thay nó là cái cớ duy nhất để chàng chạy trốn, xa khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt tù túng, xa khỏi kì vọng của cả một gia tộc lừng lẫy lâu đời. Jeno nhắm mắt lại, bất lực nhận ra chàng chẳng khác nào con cá voi có âm tần độc nhất với tiếng vọng không một ai nghe thấu.

Từ từ mở mắt, Jeno nhận ra Jaemin đứng cạnh từ lúc nào, cậu đội chiếc mũ đen che đi mái tóc hồng nổi bật, "Em có thể cảm nhận được sự hỗn loạn bên trong anh".

"Anh luôn nghĩ đó là di sản mẹ để lại cho con trai bà", Jeno bật cười, "cha luôn cằn nhằn mỗi lúc bắt gặp anh lơ đãng để hồn mình trên mây".

"Em tin dù thế nào ông ấy vẫn yêu thương và mong anh hạnh phúc".

"Anh đoán mình đang rất hạnh phúc", Jeno nắm lấy bàn tay Jaemin, "kể cho anh câu chuyện của em đi".

Ngăn kéo kí ức sau bao nhiêu năm của Jaemin lần đầu được phủi bụi. Cậu ra đời như một sai lầm của người mẹ, một gái bán hoa, chẳng ai biết tin tức về cha cậu. Jaemin lớn lên giữa cái nghèo đói, tăm tối, bẩn thỉu của nhà chứa. Mười lăm tuổi, cậu bị bán cho một tay nhà giàu chuyên buôn bán thuốc phiện, hắn bắt ép cậu thử những sản phẩm mới trước khi hắn đem ra thị trường. Cho đến một lần cậu kiệt sức vì đói, lại thêm tác động ghê rợn của thuốc phiện, tim cậu đã ngừng đập. Để giải quyết nhanh gọn, tên nhà giàu kia vứt cậu lên một con thuyền, đem thả xuống đại dương. Chính những người cá đem cậu đến chỗ Hải vương, cầu xin ngài ấy cứu sống cậu. Và rồi Jaemin được sống cuộc đời thứ hai.

Jeno lắng nghe tiếng sóng đập vào mạn thuyền rửa trôi đi hết tâm tư:

"Hãy cứ để quá khứ ấy tan thành bọt biển nơi sóng nước. Bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành quá khứ của em, thế nhưng tương lai của em sẽ mãi là tôi."

Hai người tay trong tay quay trở về phòng ngủ, sáng sớm nay con tàu sẽ vào đất liền.

Bước qua dãy hành lang hun hút, Jeno bất ngờ gặp Rose đang chạy ngược hướng, vừa nhìn thấy hai người, cô đã sốt sắng: "Trời ơi, hai người đã ở chốn quái quỷ nào vậy? Bọn thủy thủ phát hiện Jaemin biến mất rồi, chúng đang lục tung con tàu lên."

Jaemin nghe vậy hoảng sợ nép sát vào Jeno, chàng nắm chặt tay cậu trấn an, "Tạm thời chúng chưa thể biết Jaemin đã biến thành người đâu, hãy cho em ấy trốn tạm ở chỗ khoang các cô, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng".

Nói rồi hai người tạm chia tay nhau đi về hai hướng, Jeno bước về phòng đã bắt gặp tên thuyền trưởng và đồng bọn đứng trước cửa buồng. Hắn mỉm cười quái dị, "Ngài không có một đêm ngon giấc sao công tước?".

"Đúng thế, ta mất ngủ nên đã ra ngoài đi dạo. Việc đó đã vi phạm quy định của ngài sao?", Jeno thản nhiên trả lời.

"Ồ không, ta không thể trách phạt một hành khách vì họ đi dạo trên boong tàu của ta vào lúc nửa đêm, nhưng với kẻ ăn trộm món hàng quý của ta thì lại khác đấy". Dứt lời, toán thủy thủ xông lên tấn công Jeno, dĩ nhiên dù mất chút sức lực song chàng dễ dàng hạ gục bọn chúng.

Chàng chạy theo hướng Jaemin và Rose đi lúc trước, đến nơi cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra. Toán thủy thủ kiểm tra nhân dạng của từng người một. Rất đơn giản, chỉ cần nhúng chân vào chậu nước, ngoài Jaemin sẽ không ai bị tổn hại. Nhận ra chỉ còn một người nữa là đến lượt Jaemin, Jeno hét lớn: "Dừng lại"

Bọn thủy thủ tức giận quay sang: "Mày dám chống lại lệnh của thuyền trưởng sao?", cùng lúc đó đám tay sai còn lại và gã thuyền trưởng đã đuổi kịp. Jeno đã bị bao vây mọi phía.

"Thật không tin nổi công tước cao quý đây lại là một kẻ trộm xảo quyệt. Hắn đã ăn cắp vàng dưới khoang chứa hàng của tàu Carliso, rất may rằng ta – thuyền trưởng hết mực tận tâm và trung thành của các vị đã kịp thời phát giác và bảo vệ được tài sản cho mọi người. Giờ thì Jeno, hãy tự giao mình lại cho chúng ta hoặc ta sẽ giết ngươi tại đây, nhân danh Chúa trừng phạt bọn tội đồ", gã thuyền trưởng gian xảo buộc tội chàng.

Mọi hành khách đều hết sức kinh ngạc khi nghe tin công tước trẻ tuổi lại làm chuyện xấu xa ấy. Jeno kinh tởm nghe những lời dối trá từ miệng gã, "Chính ngươi mới là tội phạm, săn bắt sinh vật biển, dùng con tàu này vận chuyển trót lọt đi toàn thế giới, hôm qua ta phát hiện dưới kho hàng của ngươi nhốt một người cá."

Mọi người trong căn phòng ồ lên trong sửng sốt, tên thuyền trưởng không nao núng cất lời: "Hoang tưởng, ngươi nghĩ ai sẽ tin chuyện này chứ?"

Tức thì trong đám đông, giọng nói quen thuộc của James cất lên: "Một công tước giàu có lại phải đi ăn cắp vàng ư, thưa thuyền trưởng. Tất cả mọi người đều biết ngài Jeno đối xử tốt với chúng tôi như thế nào. Và tôi làm chứng cho lời nói của ngài công tước, chính mắt tôi và chị gái mình đã thấy ông nhốt một người cá dưới khoang chở hàng. Mọi người hãy bảo vệ công tước Jeno, anh ấy là một người tốt."

Tất cả đồng thanh hưởng ứng "Jeno là người tốt, chúng ta cần bảo vệ cậu ấy."

Ngay sau đó xảy ra trận chiến giữa đám thủy thủ trên tàu cùng với toàn bộ hành khách. Dường như ai cũng đợi giây phút này nhằm xả giận thái độ hách dịch của bọn thủy thủ đoàn. Riêng Jeno giữ Jaemin ở sau lưng, đấu kiếm tay đôi với tên thuyền trưởng, cả hai đều được huấn luyện quân sự bài bản nên cuộc giao đấu diễn ra rất quyết liệt.

Sau một hồi, thế trận dần ngả về phía các hành khách, họ áp đảo hơn hẳn về số lượng lẫn khí thế. James sau khi cùng chị gái hạ gục một gã to xác, chạy ra giúp sức Jeno. Thế nhưng thằng nhóc không thể chống lại được gã đàn ông nguy hiểm ấy, gã nhấc bổng nhóc bằng một tay, ngay trước khi hắn quăng cậu xuống sàn thì một bóng đen lao tới. Jiji cứu nguy cậu chủ nhỏ trong gang tấc, tặng cho gã thuyền trưởng vết sẹo ngang mặt không chút khoan nhượng. Chớp lấy thời cơ, Jeno dùng mũi kiếm của mình kề ngay cổ hắn, buộc đám thủy thủ phải đầu hàng.

Jaemin chạy ngay đến ôm chầm lấy chàng, an toàn rồi, tàu đã cập bến cảng.

Đoàng! Tiếng súng vang lên khô khốc. Gã thuyền trưởng nhìn khẩu súng trong tay mình, bật cười ngạo nghễ.

Jaemin cúi xuống ngực, màu đỏ của máu loang ra khắp áo cậu, nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn.

Phát súng găm thẳng vào ngực trái Jeno.

Chàng gục xuống trong vòng tay cậu, trong lúc đám đông lao vào cho tên thuyền trưởng một trận, James và Rose cuống quýt chạy lại chỗ hai người.

"Không sao, để anh ấy cho tôi.", Jaemin nói bằng giọng hết sức bình tĩnh, bế Jeno lên boong tàu.

Rồi cậu ghé vào tai chàng "Anh còn nhớ lời hứa sẽ đến thăm nhà em phải không? Nhắm mắt lại, chúng ta sẽ tới nơi ngay thôi".

Đằng xa Mặt Trời đang vươn mình thức giấc. Mặt biển sủi bọt trắng xóa. Đàn hải âu chao liệng trên trời. Những con người có mặt trên tàu Caliso ngày hôm ấy vẫn mãi truyênd tai nhau câu chuyện tình cảm động ấy. Ngày mà đại dương rộng lòng ôm lấy hai đứa con thất lạc của mình chào mừng chúng về nhà.

                            
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com