Chương 39
Pond vừa giúp Dunk nằm xuống lại giường, cậu đã truyền nước xong, cũng uống chút nước ấm, cho nên đã tỉnh táo hơn. Đang định ngồi nói chuyện với Pond vài câu, thì Phuwin xồng xộc xông vào phòng bệnh, mặt lo lắng xen lẫn cáu gắt thấy rõ.
"Dunk, sao rồi?"
"Phuwin, em không đi học à? Anh ok." Dunk nhìn Phuwin cười cười.
"Ok cái đầu anh chứ ở đó mà ok, vô bệnh viện vì trai vui lắm hay sao mà còn cười?"
"Phuwin!" Pond nhăn mặt ngăn lại lời Phuwin, hôm nay bé Mèo nhà anh hình như hơi nóng nảy nên nói chuyện có chút khó nghe.
"Sao nào, em không được quyền nói thế à?" Phuwin cáu khỉnh, mấy lần nhìn Dunk buồn khổ vì Joong, dù nó chẳng có lỗi, đâu ai có lỗi chỉ vì có người thích mình mà mình không biết đâu, nhưng Phuwin vẫn tức, đã vậy, còn kẹp thêm cái thằng partner cũ khiêm bạn thân Allan thích làm trà xanh, lâu lâu trồi lên nhắc về sự tồn tại của mình.
"Anh định cứ lụy mãi vì nó thế này à? Anh định cứ mãi hèn nhát dấu diếm tình cảm thế này à? Rồi định mãi núp núp tránh tránh không dám đối đầu với trà xanh mãi thế này à? Anh là diễn viên đó Dunk, sau này nổi hơn rồi, anti fan còn nhiều lời ghê tởm hơn nữa đó, anh định mãi yếu đuối thế này hả? Hở tí là khóc, hở tí là buồn, hở tí là....."
"Phuwin, đủ rồi!" Pond vội kéo Phuwin lại "Được rồi, Dunk nó còn chưa thích ứng với giới giải trí, thêm nữa nó....."
"Ờ, anh hèn, anh yếu đuối!" Dunk cắt ngang lời giúp đỡ giải thích của Pond, nhìn thẳng vào Phuwin, mệt mỏi nói "Anh không chịu đựng được lời công kích từ antifan, anh không dám trực diện đối mặt với sự chê trách và mỉa mai từ cộng đồng mạng, cũng yếu đuối tới mức hễ Allan xuất hiện là lại đau đớn đến trái tim thương tích đầy mình"
"Anh yếu đuối, anh ngu ngốc khi yêu đơn phương người mà mình không nên yêu, cũng hèn nhát tới mức không dám theo đuổi nó, không dám mở lời bày tỏ tình cảm cho nó biết. Anh vừa ngu, vừa yếu đuối, vừa hèn nhát, không làm được tích sự gì cả, chỉ biết khóc, chỉ biết tự buồn, tự trách mình thôi, em nói đúng đó, Phuwin, thật ngu ngốc.... đều là anh tự si tình tới mức không thoát được....."
"Dunk, được rồi, đủ rồi!!!" Phuwin nhìn những giọt nước mắt của anh trai thân thiết, cơn giận tự động dập tắt, yểu xìu đi tới ôm lấy Dunk vỗ về "Xin lỗi, em quá nóng nảy, đừng khóc nữa anh...."
"Thật là, không sao, không sao, mọi chuyện ổn thôi mà...." Pond thở dài, đi tới ôm cả hai con mèo mít ướt vào lòng, an ủi, những lúc thế này, cơn giận của Pond với Joong lại tăng thêm, sao nó lại ngu tới cái mức này kia chứ, thằng Dunk thích nó thể hiện rõ mồn một như vậy, ngay cả đứa chưa từng yêu đương như Pond năm đó liếc mắt một cái đã nhận ra, rồi thằng Neo, Louis cũng chỉ xem cái cách Joong Dunk ở cạnh nhau vài lần đã hiểu ngay Dunk thích nó, thế mà, cả ngày dính lấy nhau nhiều như thế, sơ hở là hôn má, sơ hở là ôm chặt, mà nó một chút cũng không nhận ra điều mà thằng Dunk muốn nói, đệch, ngu đến thế là cùng.
"Chuyện của tao sau này, hai mày hay mọi người đừng lo cho tao nữa...."
"Dunk!"
"Nghe này, tao biết điều Phuwin nói là đúng...."
"P' Dunk, em không có ý...."
"Anh hiểu mà Phuwin." Vội ngăn Phuwin nói lại, cười cười "tao không có ý trách ai cả, tao cảm ơn mọi người còn không hết nữa là. Nhưng, như tụi mày cũng nhận ra, tao quá mềm yếu, không đủ dũng khí để đối mặt với áp lực từ anti, lời ra tiếng vào trên mạng.... nếu tao đã theo nghề diễn viên này, tính cách mềm yếu sẽ hại tao, còn sẽ hại cả bọn mày nữa. Cho nên, sau này hãy để tao tự giải quyết, tự mình đối mặt thôi. Trải qua vài lần đau khổ, rồi sẽ quen, tao cũng đến lúc nên trưởng thành hơn rồi, cứ mãi dậm chân một chỗ như vậy, đâu ai cả đời che chở cho tao được đâu, đúng không? Huống chi hai đứa mày cũng vậy, NeoLouis, hay p'Sea, hay tất cả mọi người, cũng đều đang chịu đựng áp lực từ công việc và anti y như tao vậy, vậy mà chỉ có tao làm mọi người phải lo lắng nhiều như này, tao cũng áy náy lắm...."
"Được, tụi tao cho mày tự mình đối mặt khó khăn để trưởng thành lên, nhưng mày phải nhớ là, nếu cảm thấy không chịu nổi rồi, thì phải dựa vào tụi tao đấy, dù sao, đừng bao giờ nghĩ rằng mày chỉ có một mình, hiểu chưa?" Pond xoa xoa tóc Dunk, nghiêm nghị dặn dò.
"Khrap, biết rồi jaaa~"
"Narak jaa~" Phuwin nhìn Dunk cười híp mắt, không nhịn được nhéo nhéo hai má của Dunk.
"Em cũng narak!" Dunk cũng nhéo nhéo lại má phúng phính của Phuwin trêu ghẹo
"Cả hai đứa đều dễ thương, được rồi đi!" Pond nhìn Phuwin bị nhéo, lại xót mà tới gạt tay Dunk ra làm Dunk phồng má lườm một trận "Thế hai con mèo dễ thương, muốn ăn cái gì, tao đi mua cho."
Cốc cốc!
Joong gõ cửa, rồi đẩy vào, nhìn thấy cảnh Phuwin đang nhéo má Dunk, Pond thì giữ tay Dunk lại, liền đi nhanh vào, đặt cháo lên kệ, gạt tay Phuwin ra, chào hỏi
"Dunk, sao rồi Dunk, còn mệt không?"
"Sao mày biết mà tới đây?" Pond nhăn mày lại hỏi Joong, người mà không ai báo cho cũng đột ngột xuất hiện ở đây, trong sự ngỡ ngàng của cả đám.
"Tao lên công ty có việc, nghe P' Sea nói chuyện với với Satang mới biết, sao tụi mày không nói cho tao Dunk nhập viện, có coi nhau là bạn không vậy?" Joong vừa lo lắng cho Dunk, vừa bực mình xen lẫn chút ấm ức nói, tất cả mọi người đều biết, chỉ có cậu, rõ ràng mang danh bạn thân, mà không ai báo cho biết cả. Nếu không phải hôm nay Joong tình cờ lên công ty tìm mae Yui, nếu không phải tình cờ nghe được p' Sea nói chuyện, thì chắc tới ngày mai, Dunk vác cái thân ốm yếu bệnh chưa khỏe đến sự kiện cậu mới hay partner của mình nhập viện quá.
"Tụi tao quên, lo cho thằng Dunk quá quên mất, tưởng mày ở trong group công ty nên biết rồi." Pond bình tĩnh giải thích, có quên thật hay không nó cũng chẳng biết.
"Joong mua cháo cho Dunk rồi, ăn một chút nhé." Cũng không dám ý kiến gì với lời giải thích của Pond, Joong chỉ đành quay sang, nhẹ giọng hỏi Dunk.
"Mày mua cháo rồi à? Vậy mày cho thằng Dunk ăn sáng đi, thuốc trên bàn đó, hai đứa tao đi ăn rồi quay lại sau" Phuwin lôi kéo Pond bỏ đi
Joong đi tới đỡ Dunk ngồi đàng hoàng, lấy tô cháo mở nắp ra, kiên nhẫn đút cho Dunk từng ngụm một.
Dunk muốn dành lại thìa tự ăn nhưng đáng tiếc, sắc mặt của người nào đó quá nghiêm túc, tựa như tức giận, cho nên cậu đành im lặng ngoan ngoãn nuốt xuống từng ngụm cháo. Không khí yên tĩnh lặng lẽ trôi qua mười phút, Dunk cảm thấy không ăn nổi nữa, nghiêng đầu né tránh, ngậm chặt môi lắc lắc đầu từ chối muỗng cháo tiếp theo của Joong đưa đến.
"No lắm rồi Joong!"
"No thật không đó?" Joong bỏ bát cháo qua một bên, đưa tay xoa xoa bụng nhỏ căng phồng của Dunk. "Mệt không? Nằm nghỉ nhé?"
"Tao mới ăn xong luôn đó, để ngồi chút đã, bụng chướng ngủ không nổi đâu." Dunk lắc đầu nguầy nguậy nói, giọng khàn khàn, gương mặt vì hạ sốt mà rút bớt vẻ ửng đỏ, lại lộ sự mệt mỏi và trắng nhợt khiến người khác nhìn vào mà đau lòng.
Joong mím môi, nhìn chằm chằm Dunk hồi lâu, đưa tay lên chạm nhẹ vào má cậu, vuốt nhẹ. Đôi mắt Dunk nhìn Joong long lanh, nhưng lại ngập tràn một nỗi buồn nào đó, nó không sáng lấp lánh như mọi ngày, mà u ám, và che giấu điều gì cậu không biết nữa. Vành mắt của Dunk ửng ửng đỏ, lại sưng nhẹ, chóp mũi cũng đỏ, giọng ngoài khàn còn có chút nghẹn ngào. Nhớ đến lúc nãy bước vào, gương mặt của Phuwin cũng có vẻ như mới khóc xong, có lẽ, cả ba người họ vừa trải qua chuyện nào đó mà Joong là kẻ bị cho ra rìa khỏi câu chuyện này ngay từ đầu.
Ấm ức, lo lắng, nhưng Joong biết mình không có quyền bắt ai phải luôn chia sẻ hết nỗi lòng cho mình được, dù là bạn với nhau, thì cũng có phân biệt cấp bậc, và rõ ràng, vị trí của cậu trong lòng Dunk không bằng Pond và Phuwin. Joong sớm biết rõ về điều này, nên chưa bao giờ đòi hỏi Dunk phải thân với mình hơn cả, nhưng cậu luôn nghĩ, mình có lẽ chỉ đứng sau PondPhuwin trong tim Dunk thôi, nào biết, sau hôm nay, Joong mới bàng hoàng nhận ra, mình còn thua cả Neo, Louis, Sea, Satang.... và rất nhiều người khác trong cái group riêng của họ..... điều đó làm Joong nhói lòng.
"Xin lỗi..."
"Hửm? Sao lại xin lỗi Dunk, có chuyện gì à?"
"Về chuyện Allan, về fan của Joong...."
"Allan post nhầm ảnh là do Joong ép sao?" Đương nhiên không phải
"Fan cp cũ của Joong là do Joong ép phải chạy lên twt mắng tao à?" Nói bậy, Joong còn không nỡ mắng Dunk, làm sao có thể kêu người đến nói xấu cậu được.
"Vậy mày vừa không phải người post bài, vừa không phải người xúi người khác mắng tao, vừa không đổ dầu vào lửa... thì mày xin lỗi tao làm gì?"
"Nhưng mà...."
"Joong, tao biết trong mắt mọi người, tao vừa mới vào nghề nên cần bao bọc, nhưng mày yên tâm đi, chuyện tao nhập viện với chuyện trên twt đêm qua là hai chuyện khác nhau, tao không yếu đuối tới mức đó." Dunk bình tĩnh nói "dù sao, sau này phim lên sóng rồi, mỗi ngày đều sẽ đối mặt với lời ra tiếng vào của vô vàn người xa lạ, tao nếu để tâm quá nhiều tới họ, vậy tao tốt nhất nên chạy đi thôi, đừng làm diễn viên người nổi tiếng gì nữa." Thứ tao để tâm duy nhất là trái tim mày có tao hay không thôi, Joong à....
"Dù sao thì Joong cũng muốn xin lỗi, sau này Joong sẽ cẩn thận hơn, để không làm Dunk bị vạ lây nữa."
"Cẩn thận gì cơ? Mày chỉ đang cảm ơn bạn bè thân thiết vì họ chúc mừng phim mới thôi, đừng vì tao mà làm ảnh hưởng các mối quan hệ bạn bè của riêng mày, fan cp não bổ phong phú lắm, cho nên mày đừng quan tâm tới họ làm gì, cứ là mày đi, thích làm gì thì làm, chơi với ai thì chơi, đừng sợ vạ lây tới tao, không cần thiết đâu." Dunk khuyên nhủ Joong, cho dù bản thân cậu ngứa mắt Allan gì đó, nhưng đó là bạn Joong, cậu không có quyền quản chế, huống hồ, cậu ta dù trà xanh một chút, nhưng ở quá khứ, cậu ta giúp Joong không ít, và là một trong số ít những người Joong gọi là bạn thân, đúng không.
Vì vậy cho nên, cho dù Dunk có là người yêu Joong đi chăng nữa, cũng không có quyền cấm cản Joong chơi với ai, không được nói chuyện với ai cả. Mà hiện tại, cậu thậm chí chỉ là partner, đồng nghiệp hay cao sang hơn, cũng chỉ là một người bạn khá thân mà thôi, không thể quản được cũng không có bất kỳ tư câch nào quản được cậu cả Joong Archen.
Ebd chap 39
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com