Chương 53
Dunk cảm thấy dạo này Joong càng lúc càng kỳ lạ, né né tránh tránh cậu, khiến Dunk cảm thấy vừa nhớ, vừa bực.
Nếu trước đây Joong bám dính cậu hằng ngày, dù cho không thể gặp nhau, việc nhắn tin, gọi điện tâm sự vẫn là thói quen mỗi ngày của cả hai. Thậm chí lúc bận rộn nhất, cả hai cũng phải nhắn cho nhau vài dòng tin chúc buổi sáng, chúc ngủ ngon mới yên tâm. Vậy mà, sau hôm tiệc tùng đó, Dunk tỉnh dậy, Joong đã biến mất.
Dunk thừa nhận là việc Emily xuất hiện làm cho Dunk muốn chấm dứt mối tình đơn phương này, muốn buông bỏ cái cảm xúc của mình dành cho Joong, nhưng nói thì dễ, làm lại rất khó. Nếu đơn giản như lời nói ra như vậy, thì Dunk đâu có mất hơn 3 năm nay vẫn tương tư bóng hình cậu bạn thân Joong Archen kia chứ. Chuyện gì cũng cần thời gian, cũng cần một lần đao phay chặt đứt mới có thể dứt khoát, Dunk biết là sẽ có ngày đó xảy ra thôi, nhưng đâu có ngờ, nó nhanh như vậy đâu. Nói biến mất là biến mất, Joong Archen, cậu thật sự.... yêu ai đó khác rồi ư?
Sau khi bữa tiệc mừng NLMG lên sóng, Dunk tỉnh dậy với căn phòng trống rỗng được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người đều đã ra về, kể cả người mà thông thường sẽ luôn ở lại ngủ ké nhà cậu là Joong, cũng biến mất không biết đi đâu. Nhắn tin chào buổi sáng cho Joong như thường lệ cùng dò hỏi lý do vì sao hôm qua không ở lại, Dunk đợi mãi không thấy Joong trả lời. Cứ nghĩ do cậu chàng ngủ quên, Dunk cũng không chú ý nhiều, mà tiếp tục đi chiến đấu với bài luận của mình, nhưng mãi tới tận giờ cơm tối, khi bụng Dunk biểu tình lần nữa nhắc nhớ cậu nên bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, Dunk mới sực tỉnh ra, sáng giờ Joong vẫn chưa trả lời mình.
Gọi cho Joong tìm hiểu, Dunk chỉ nhận được một hồi chuông dài không ai bắt máy, và rồi một tin nhắn báo bận của Joong được gửi đến, và sau đí, làm gì còn có sau đó nữa, Joong biến mất rồi.
Dunk cũng không phải người thích càn quấy, một hai phải bắt Joong báo cáo mọi chuyện cho mình, nhưng việc Joong không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn dù vẫn xem khiến Dunk hơi bực bội. Ngày thứ nhất trôi qua, ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba vẫn là những tin nhắn không ai đáp lại, những cuộc điện thoại không ai tiếp, cơn bực tức trong lòng Dunk dâng cao lên tới đỉnh điểm. Cậu cũng ngừng lại việc làm phiền người ta. Dù đôi tay vẫn theo thói quen mở máy kiểm tra liên tục, dù lòng không yên vẫn cứ check đi check lại story, twt của ai đó.... nhưng Dunk cũng không tiếp tục dò hỏi Joong xem có chuyện gì hay không nữa. Nếu không phải Joong vẫn có event một mibhf vẫn xuất hiện trên các story của staff đi cùng, chắc Dunk cũng nghĩ đến việc Joong xảy ra chuyện.
Người ta đã không coi trọng mình, nếu người ta đã quyết định làm lơ mình.... vậy đừng tự hạ thấp bản thân đi quan tâm nữa.
Quan tâm một người mà người ta không cần sự quan tâm đó, thì chính là đang làm phiền người ta....
Dù là yêu Joong đến mức nhiều khi vô pháp khống chế chính mình, thì lòng tự trọng của Dunk vẫn ngăn lại Dunk không được làm phiền Joong thêm nữa.
"Chỉ là một partner thôi, mày đừng cố vượt qua ranh giới đó thêm chi nữa.... Dunk, mày phải nhớ giới hạn của mày là ở đâu..."
Giữa chúng ta, được gọi là gì nhỉ?
Có lúc thật gần, có lúc thật xa
Có lúc quan tâm,
Có lúc tựa như không quen biết....
Có lúc ngỡ như là tình yêu,
Có lúc lại nhạt hơn cả tình bạn,
Có lúc rất hạnh phúc,
Có lúc hụt hẫng đến đau lòng
(Cre Tiktok)
Hôm nay, Dunk và Joong cùng đến lễ trao giải liên hoan phim Thái, cả hai được vinh danh nhận giải "cặp đôi được yêu thích nhất" năm nay nhờ SIMM. Đến công ty từ sớm, Dunk yên lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, nôn nóng ngóng chờ Joong xuất hiện. Tới tận 3h chiều, Joong mới đủng đỉnh xuất hiện ở phòng chờ, nở một nụ cười rạng rỡ chào hỏi mọi người, Joong không giống như thường lệ chạy tới ôm ấp Dunk, mà chỉ đến vỗ vỗ vai cậu, chào hỏi, lời nói khách sáo tựa hai người đồng nghiệp bình thường.
Dunk híp híp mắt, nắm tay siết thật chặt, môi mím lại, đè nén sự tổn thương nơi đáy lòng, cậu cười, nhìn thẳng vào Joong nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, bình tĩnh đáp lại lời chào của Joong như ngày thường. Không ai nhận ra, kể cả Joong, cũng không nhận ra sự vụn vỡ trong mắt Dunk.
Chính là không cam tâm làm bạn bè,
Lại không dám tiến thêm làm người yêu,
Mối quan hệ giữa hai chúng ta,
Đến cuối cùng cũng chỉ là sự mập mờ không tên....
Thấy cử chỉ có chút xa lạ của hai đứa nhỏ mà ngày thường được mệnh danh điên tình nhất nhì công ty, staff và các đồng nghiệp xung quanh đều bật cười trêu ghẹo.
"Ô hổ, nay hai đứa Joong Dunk giận nhau đấy à?"
"Không ạ, tụi em có giận dỗi gì đâu, đúng không Joong?"
"Vâng, không có giận gì đâu...." Joong nhìn chằm chằm vào mắt Dunk, thấy vẻ mặt cậu bạn bình thường đến lạ, Joong cảm thấy có chút nghẹn ứ trong lòng.
Đã một tuần không liên lạc với nhau, Joong cứ ngỡ Dunk sẽ giận mình lắm khi đột ngột biến mất như vậy, nhưng có lẽ.... mình nghĩ sai vị trí của mình trong lòng Dunk rồi.... có lẽ, với Dunk, Joong cũng không quan trọng tới vậy.....
Dù trong lòng cả hai đang nghĩ gì đi nữa, dù trong tim có nhói đau, rỉ máu đầm đìa đi chăng nữa, sự chuyên nghiệp cũng bức cho Joong và Dunk phải kiềm chế lại cảm xúc trong lòng mình. Vẫn thể hiện sự thân thiết, gắn bó, tôn trọng nhau, Joong cùng Dunk sánh bước lên thảm đỏ, tự tin phát biểu về giải thưởng, tươi cười nói với các fan lời cảm ơn và các dự án trong tương lai, thậm chí còn chuyên nghiệp thả thính nhau một cách bình thường.
"Năm mới có kế hoạch gì với nhau sao, đi đâu cũng được miễn là đi cùng nhau."
Bình bình tĩnh tĩnh, chuyên nghiệp nắm tay nhau đi qua ánh đèn flash sáng chói lóa và ánh mắt chăm chú của fan cùng phóng viên, ngồi lên xe về lại công ty, Dunk buông nhanh tay Joong ra, thờ ơ tựa vào cửa xe, giữ lấy khoảng cách xa nhất với Joong.
"Dunk, Dunk, giận Joong à?"
"Dunk..."
"Chuyện gì?" Bình tĩnh hỏi lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Joong chờ đợi câu hỏi của cậu đồng nghiệp, trên gương mặt Dunk hoàn toàn không có chút gì của giận dỗi, cũng chẳng có chút gì của tươi cười thân thiết... lạnh nhạt, thờ ơ.
"Joong...."
Joong mấp máy môi, muốn giải thích gì đó cùng Dunk, lý do vì sao cậu mấy ngày nay biến mất, rằng cậu cần suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai, rằng Joong cần thời gian xem xét lại trái tim mình.... rằng Joong.... lời muốn nói rất nhiều đều đã đang chờ ở đầu môi, chỉ cần nói ra, Joong biết mình sẽ không thể quay đầu lại được nữa. Nhưng cậu thật sự chưa nghĩ thông, cũng chưa sẵn sàng đưa ra lựa chọn, vì vậy, Joong lại chần chừ không biết nói gì.
"Tới rồi." Dunk siết chặt tay mình, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, đau xót, nhưng chờ mãi, cậu cũng không nhận được một lời thật lòng từ Joong, chờ mãi, Dunk vẫn không nhận được điều mà trái tim cậu mong cầu.
Nhìn xe dừng lại bãi đỗ xe dưới hầm GMM, Dunk bình tĩnh quay đi, thu dọn đồ đạc, xuống xe. Cậu nghĩ, có lẽ mình cũng không cần câu trả lời không cần thiết từ người muốn buông tay nữa rồi....
Joong đứng ngơ ngẩn bên cạnh xe của mình, ngơ ngẩn nhìn Dunk vội vã lên xe rời đi, lòng nghẹn đắng. Rõ ràng Joong muốn nói rất nhiều lời, rõ ràng cậu muốn nói với Dunk rằng cậu rất nhớ Dunk, rõ ràng Joong muốn xin Dunk chờ mình thêm chút thời gian, rõ ràng Joong muốn Dunk ở lại với mình thêm chút nữa, để cậu được nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp mà cậu nhớ da diết mấy ngày qua.... nhưng Joong lại lần nữa, hèn nhát thụt lùi lại.... vẫn là như vậy, nhát gan, tự ti khiến Joong lại phạm sai lầm nữa rồi.
"Mẹ?" Vừa mở cửa condo bước vào, Dunk kinh ngạc nhìn ba mẹ đang loay hoay dọn dẹp trong phòng khách "Sao ba mẹ lại ở đây ạ? Ý con là, sao hai người lên mà không báo con biết?"
"Ba mẹ lên thăm dì Aoe, tiện thể ghé qua thăm con trai cưng của mẹ." Bà Boonprasert bước tới, vuốt vuốt tóc con trai "ôm một cái nào, con yêu."
"Có nhớ mẹ không?"
"Nhớ ạ, rất nhớ luôn ạ." Ôm chầm lấy ba mẹ mình, Dunk dụi dụi đầu vào vai mẹ, có chút rưng rưng, có chút tủi thân, nhưng trái tim phút chốc lại được lấp đầy.....
Hào hứng theo mẹ đi qua quán dì Aoe ăn khuya, Dunk hớn hở và thoải mái hơn nhiều. Sự dồn nén mấy ngày nay cũng vơi đi phần nào, trêu chọc một chút em gái nhỏ cùng "em trai" Haru, Dunk cười nhiều hơn. Thôi vậy, yêu không được, thì quay về với gia đình thôi, cũng không ai thiếu đi tình yêu là sẽ chết đâu, mà cố chấp níu níu kéo kéo người không thuộc về mình mãi làm gì kia chứ.....
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng đêm xuống, ôm chăn gối nằm một mình trong phòng, Dunk vẫn có chút đau lòng. Dòng suy nghĩ cũng không kiềm chế được, lại miên man bất định trôi về phía ai đó. Nhớ đến ánh mắt rụt rè, lời nói ấp úng của Joong ngày hôm nay, Dunk lại đau xót, ngậm viên kẹo ngọt trong miệng, mà không hiểu sao, cậu chỉ thấy toàn vị đắng, đắng tới mức, nước mắt kìm chế cả ngày trời lại bất giác tuôn rơi....
Cốc! Cốc!
"Mẹ vào nhé Dunk!"
Hốt hoảng bật người dậy, Dunk lau vội đi hai mắt đẫm lệ, che che giấu giấu cả người rụt về nơi khuất sáng trong phòng, cậu sợ hãi né tránh ánh mắt của mẹ.
"Mẹ.... mẹ.... có.. mẹ tìm con ạ?"
"Dunk, con sao vậy?"
"Con không , không sao ạ..."
Thở dài một tiếng, mẹ Dunk bước lại gần con trai, tôn trọng con nên bà không bật đèn sáng lên, chỉ dựa vào ánh đèn ngủ mờ mờ đi tới, ngồi xuống bên cạnh, bà nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Dunk, vỗ về
"Con ngoan, muốn khóc thì khóc đi, không cần che dấu mẹ làm gì..."
"Mẹ sẽ không ép con nói ra lý do vì sao. Mẹ chỉ hy vọng, ở cạnh ba mẹ, con không cần phải gồng mình kìm chế điều gì cả. Muốn khóc, muốn cười, muốn la hét, tức giận, hay đau khổ.... đều được, cứ bộc lộ hết thảy cảm xúc trong lòng đi con. Con còn có ba mẹ ở đây mà."
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ ....." Nước mắt Dunk từng giọt, từng giọt bất tri bất giác rơi xuống theo từng cái vỗ về của mẹ mình, ôm chầm lấy bà, Dunk bật khóc nức nở, thút thít như một đứa con nít bị bắt nạt tìm được người che chở mà trút hết mọi uất ức trong lòng vậy, khóc thật to, khóc đến sảng khoái không cần lo sợ điều gì.....
"Ngoan, con trai ngoan, mẹ ở."
Ôm lấy cậu con trai to xác của mình, thân hình run rẩy, khóc đến mặt mày lem luốc, bà chỉ lặp đi lặp lại cái vỗ nhẹ, cái vuốt ve sau lưng vỗ về cậu. Bà không kêu cậu bình tĩnh lại, cũng không bắt cậu nín đi, chỉ nhẹ giọng an ủi cậu trút hết nỗi lòng mình.
"Mẹ, nếu con không thích con gái thì sao mẹ nhỉ? Nếu con thích con trai thì có được không mẹ?"
"....con thích ai cũng được cả, miễn là người đó thương con thật lòng."
"Dù cho đó là trai, hay gái...., thì ba mẹ cũng chỉ cần con hạnh phúc thôi."
"Ba mẹ không mong cầu gì cao xa, không cần con thành công thế nào, danh vọng ra sao, không cần con kiếm tìm con dâu xinh đẹp, giỏi giang gì cả... chỉ cần con chọn người con thương, chọn người mà chỉ cần con nhớ về người đó cũng sẽ cười tươi không thể kìm chế được, chỉ cần con bình bình an an lớn lên, hạnh phúc là được."
"Mẹ....nhưng nếu con yêu một người không yêu mình thì sao mẹ?"
"Vậy con muốn buông tay sao?"
"Con không muốn, nhưng cậu ấy.... không yêu con.... con nên làm sao đây mẹ ơi.... con không biết mình có nên buông tay không....."
"Dunk, bé ngoan, con đã từng hỏi cậu ấy chưa? Con đã từng hỏi thẳng xem cậu ấy có yêu con hay không chưa? Hay tất cả đều chỉ là điều con tự phỏng đoán, suy diễn?"
"Con.... con...."
"Dunk, nghe mẹ này, mẹ hy vọng con sẽ lớn lên bằng sự mạnh mẽ, trưởng thành với lòng dũng cảm, dám mơ ước, dám theo đuổi, dám đối mặt với kết quả." Nhìn thẳng vào mắt con trai, bà Boon xoa xoa hai má phúng phính của Dunk, dịu dàng nói "Nếu con thích cậu ấy, thích đến mức không nghĩ quay đầu, thì cứ lao tới đi con, đừng sợ hãi, đừng do dự. Nếu con tin rằng mình sẽ hối hận nếu lùi bước về sau, vậy mạnh mẽ lên, xông tới nơi mà con cho là mình sẽ hạnh phúc đi thôi. Cho dù con có thành công hay không, cho dù con có tổn thương hay không, nhưng ít nhất, con sẽ không hối hận vì quyết định buông tay như bây giờ. Con cứ tiến về trước đi, yên tâm là, ba mẹ luôn ở đây, sau lưng con, luôn sẵn sàng chờ con về, cho con một nơi để dựa vào, che chở con nếu trái tim con tổn thương."
"Nhưng con sợ, con lao tới rồi, cậu ấy sẽ chạy mất thì sao...."
"Vậy thì truy, vậy đuổi theo đi, đuổi tới khi nào con có câu trả lời, đuổi tới khi nào con cảm thấy không còn sức lực để chạy nữa thì thôi. Con còn trẻ, đừng có sợ đầu sợ đuôi làm gì cả. Chỉ cần cậu ta độc thân, con cũng độc thân, vậy ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình mà, đúng không?"
"Huống hồ, mẹ cảm thấy, Joong cũng không phải là không thích con đâu."
"Mẹ biết... con thích Joong ạ?"
"Mẹ là mẹ con đó nủ, làm sao mẹ không biết được." Bà Boon bật cười nhìn cậu con trai ngây thơ của mình "Không chỉ mẹ, ba con cũng biết, cả dì Aoe, hay là Dnie đều nhận ra con thích Joong. Ánh mắt của con đó, che giấu không được. Làm diễn viên, nhưng cả con và Joong a, đều không biết dấu diếm cảm xúc gì cả."
"Mẹ...." Dunk ngượng đỏ mặt trước vẻ mặt trêu chọc của mẹ, ngại ngại ngùng ngùng hỏi "Mẹ cũng cảm thấy Joong thích con ạ?"
"Đương nhiên rồi. Cả hai đứa, đều viết hết mấy chữ trên trán mình"
"Chữ gì ạ?"
"Điên tình!"
"Mẹ!!!!"
Bà Boon bật cười trước câu la làng làm nũng của con trai, vỗ vỗ vai Dunk, bà đứng dậy, xoa rối mái tóc xù mềm mại, lắc lắc đầu.
"Mẹ đợi con dắt con rể về cho mẹ đó. Ngủ sớm đi, chúc con ngủ ngon."
"Chúc mẹ ngủ ngon, tạm biệt mẹ ạ."
Khép lại cửa phòng của Dunk, bà Boon bước ra đối diện với ánh mắt dò xét của chồng. Lắc lắc đầu thở dài, bà đi tới ôm lấy chồng, than thở "Vẫn còn con nít lắm.... thật là...."
"Từ từ rồi chúng sẽ trưởng thành, chúng ta cứ từ từ hướng dẫn mấy đứa nhỏ...."
"Gánh thì nặng, mà đường thì xa a...."
"Thôi, muộn rồi, về ngủ thôi em."
End chap 53
Tâm sự chút chút:
Bắt đầu câu chuyện, t muốn xây dựng một D ngày càng mạnh mẽ dứt khoát, trưởng thành hơn. Dần tìm được ước mơ, và tỏa sáng trên con đường mình chọn, bù đắp lại những gì đã bỏ lỡ ở tg cũ. Ai có ngờ đâu, càng viết, t càng tạo ra 1 D yếu đuối, để tâm chuyện vụn vặt với cả cứ nhát gan sợ đầu sợ đuôi, k dám thổ lộ chính mình.
T còn định viết J thành nhân vật phản diện trong truyện cơ, kiểu biết người ta thích mình mà vẫn ham chơi quậy tung lên khiến D tổn thương sau đó đi theo đuổi lại D cho chết luôn, bình thường t rất k ưa cái sự ngáo ngơ của Kluen trong SIMM, mà t đâu có ngờ, giờ t viết ra J còn ngơ với xà lơ hơn vậy, bó tay luôn.
Nói thiệt viết tới nửa truyện là t bị nản muốn drop rồi, cơ mà nghĩ lỡ rồi thôi ráng viết cho chót, ai biết đâu càng viết càng kéo tới hơn 50c 🫠
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com