Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 4: Chuyện của Dunk bé (1)

"Bác sĩ, tình trạng con trai tôi thế nào rồi ạ?"

Người phụ nữ dung nhan tiều tụy  gương mặt gầy gò, hai mắt thâm quầng vì thức đã nhiều đêm, mất ăn mất ngủ lo lắng níu tay Bác sỹ lại, dò hỏi. Bên cạnh bà, người đàn ông cao cao cũng khập khiễng đi tới, con đau nơi đầu gối làm dáng đi của ông không tự nhiên, loạng choạng không vững.

Dnie, cô gái trẻ mới ngoài hai mươi, con gái hai người bọn họ cũng già đi trông thấy, gương mặt bầu bĩnh nay cũng không có sức sống, đôi mắt mệt mỏi, dáng vẻ gắng gượng đỡ bố mình trong đến tội nghiệp.

Từ ngày anh trai đột ngột gặp tai nạn, hôn mê đến nay đã một tuần, nhưng em cảm tưởng như đã rất lâu, rất lâu rồi. Nhìn ba mẹ tiều tụy già đi nhanh chóng, nhìn anh trai im lìm ngủ say không chút dấu hiệu tỉnh lại, Dnie chưa bao giờ thấy bất lực như hiện tại.

"Mọi vết thương trên người bệnh nhân đều đã ổn định."

"Còn việc bao giờ cậu ấy tỉnh lại, chúng tôi cũng không dám chắc. Điều này tùy thuộc vào ý chí muốn tỉnh lại của bệnh nhân. Người nhà cố gắng động viên cậu ấy đi, có lẽ, cậu ấy sẽ nghe được."

Bác sĩ thở dài, lắc đầu dặn dò rồi quay đi. Từ ngày đầu cấp cứu, vượt qua tình trạng nguy hiểm ông đã nghĩ chắc chắn bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại, vì ngoài va chạm xương chân, cùng một số vết thương không đáng kể, bệnh nhân chỉ chấn động não rất nhẹ. Nhưng đến hiện tại, ông cũng không thể đảm bảo được điều gì. Đây là do bệnh nhân không muốn tỉnh, thuộc về vấn đề tâm lý của bệnh nhân, làm một bác sỹ ngoại khoa như ông, thật sự hết cách.

Bà Boonprasert mệt mỏi dựa vào tay con gái, đi lại cạnh giường bệnh, nước mắt lăn dài, bà nắm chặt bàn tay gầy gò của con trai mình. Đã rất lâu rồi, bà mới lại nắm lấy đôi tay này. Dù sống cùng nhau, nhưng con trai ngày càng trở nên ít nói, cuộc sống tẻ nhạt khiến con trai dần không có gì chia sẻ với bà nữa. Mỗi lần trò chuyện, chỉ quanh quẩn hôm nay ăn gì, bán được bao nhiêu, nhập hàng ra sao.... cùng những lần thúc giục con trai mau mau kiếm người yêu, đem con dâu về cho bà. Dần dần, con trai trở nên xa cách gia đình .... đã từng là cậu bé ngoan cái gì cũng chia sẻ với mẹ cha, mỗi ngày có thể hào gọi điện kể lể cho mẹ nghe về cuộc sống hằng ngày của mình suốt cả tiếng đồng hồ không ngừng, nay chuyển về quê sống cùng gia đình, lại trở nên kiệm lời, chẳng hề nói năng gì....

Bà đã không ít lần bắt gặp con trai lén thở dài, than vãn với bạn thân về sự ngột ngạt trong gia đình, từng bắt gặp con trai lôi ra đống sách vở đã cũ mà học lại ngoại ngữ, học lại câc kỹ thuật máy tính mà bà không hiểu học để làm gì kia.... bà biết, đâu đó trong lòng con đang muốn rời đi, nhưng bà lại chẳng nói được gì. Vì hiện tại trong mắt bà, con trai đang có một công việc ổn định, ít nhất không lông bông như trước kia con ở thành phố, dù quê nhà không giàu có, nhưng vẫn có đủ mọi thứ kia mà, còn được ở cạnh ba mẹ, gia đình đoàn tụ, cho nên, khi con vô tình hay cố ý tỏ thái độ muốn rời đi xa lập nghiệp lần nữa, đâu đó trong lòng, bà cố lờ đi sự bức bối của con trai, yên lặng thúc giục cổ vũ con mau thành gia, sinh con, có như vậy, tâm tính ham chơi muốn rời đi của con mới bình ổn lại.

Nhưng bây giờ, nhìn con nằm im trên giường bệnh, dù thân thể chẳng còn vết thương nào nguy hiểm, vẫn không chịu tỉnh lại. Bà biết chứ, con đang trốn tránh thực tại tẻ nhạt chèn ép con, trốn tránh sự ngột ngạt mà người làm mẹ như bà ép con vào khuôn khổ phải không con?

"Dunk ơi, con tỉnh dậy đi, con muốn gì mẹ cũng đồng ý mà.... con muốn rời đi, mẹ cũng không cản con nữa đâu.... tỉnh lại với mẹ được không con?"

Nước mắt bà lăn dài, lời thì thầm bên tai con trai mãi không dứt, bà thật hối hận, so với việc để con tự do và hạnh phúc, và lại vô tình đi vào con đường bức con mình phải yên phận.... sự yên ổn của người già và lòng khao khát tự do chạy nhảy của con trẻ, ngày xưa bà đã từng coi trọng không gian phát triển riêng của con, cho con tự do là chính mình, nhưng chẳng hiểu từ bao giờ, bà lại chỉ chăm chăm vào việc giữ lại con bên mình.... có lẽ, người già rồi, bệnh tật khiến bà và chồng cô đơn, cho nên mới mong con ở lại bên mình như thế.... mà quên mất rằng, con mình mới ngoài hai mươi, còn bao mong ước, hy vọng cho tương lai....

Nhìn lại con gái đang cúi đầu co ro người trong góc phòng bệnh, hai năm nay, sau khi xây cho con trai một tiệm tạp hóa mà bà tin là đủ cho con một sụe yên ổn ở quê nhà, bà cũng dần chuyển sang kêu gọi, nửa nài nỉ, nửa dụ dỗ con gái về quê với gia đình. Nhìn con gái không còn vui vẻ như xưa, nhìn lại con trai không chịu tỉnh lại, nhìn chồng mình cũng không còn tươi cười như trước, có lẽ, gia đình sum vậy như mong ước của bà, chỉ là gánh nặng với mọi người mà thôi.

"Hừm...."

Trong lúc bà Boonprasert đang suy nghĩ về những gì đã trải qua, Dunk đã dần tỉnh lại. Đôi mắt cậu mơ hồ mở ra, ngẩn ngơ hồi lâu, mới khụt khịt phát ra tiếng động. Cả người đơ cứng vì nằm hồi lâu, Dunk có chút mất cảm giác, tê liệt từ trên xuống dưới, ngẩn ngơ đối diện với trần nhà trắng xóa và mùi thuốc khử trùng xộc vài khoang mũi....

Đây là đâu?

Cậu không phải chỉ là giả bộ té ba bậc cầu thang, vô phòng y tế ngủ, trốn tự học thôi mà.....

Sao lại....

Dunk hoang mang, Dunk sợ hãi, cho đến lúc một gương mặt vừa quem vừa lạ xuất hiện trước mặt mình, Dunk ngẩn ngơ nhìn.

Là mẹ....

Chỉ là....

Đã già đi rất nhiều....

Chẳng hiểu vì gì  nhìn dung nhan tiều tụy của ba mẹ trước mặt, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của em gái, nước mắt Dunk lăn dài trên má, chuyện gì ..... đã xảy ra với gia đình cậu thế này?

Vài ngày sau, Dunk xuất viện. Mấy ngày nay, lượng thông tin quá lớn vẫn làm Dunk chưa dám tiếp nhận hiện thực, lòng Dunk thổn thức, chỉ là một lần lười biếng cúp học, vậy mà lại xuyên không tới 10 năm sau rồi, thật sự khiếm khuyến trong đầu 10 năm thời gian, làm Dunk hoang mang tột độ. Bác sĩ bảo rằng đây là tình trạng mất trí nhớ cục bộ, một phần ký ức không vui của bệnh nhân bị cậu chọn lựa xóa đi, cho nên Dunk mới quên hết chuyện 10 năm qua, chứ chẳng có gì mà trùng sinh xuyên không ở đây cả. Nhưng trong lòng Dunk, cậu vẫn không tin mình mất trí nhớ. Chuyện đi học của cậu mới chỉ vài tiếng trước thôi, cậu không nhớ nhầm như vậy được....

Dunk đương nhiên chỉ dám phản bác lời bác sĩ trong lòng, nào dám noia thẳng. Về đến nhà, Dunk bắt đầu lục lọi tìm kiếm thông tin về chính mình, cậu thật muốn biết, tương lai của cậu đã diễn ra thế nào, ước mơ đạt được không, công việc ra sao, người yêu thế nào. Nhưng cầm chiếc điện thoại trên tay, đọc câc dòng tin được cài chế độ chỉ mình tôi trên new feed, Dunk ngẩn ngơ.... mình, thất bại tới mức này cơ à?

Chủ một tiệm tạp hóa nhỏ ngoài chợ, dân buôn bán lẻ lo lắng từng đồng cắc nhỏ, kiểu người cậu đã từng ghét cay ghét đắng lúc còn nhỏ, nay lại chính là cậu.

Dunk nằm vất vưởng trên cái ghế mềm trong tiệm, ngẩn ngơ thả trôi suy nghĩ trong lòng. Dựa theo những gì mà mình đọc được trong nhật ký ở điện thoại, giữa những câu từ than thân trách phận, oàn trách trời đất, thì Dunk rút ra được hoàn canht hiện tại của mình, nhu nhược, bata mãn với thực tại, lại không đủ dũng khí rời đi, lấy lý do là yêu cha mẹ, nhưng thực chất là sợ hãi sự thay đổi, muốn rời đi, lại sợ đánh mất sụe ổn định hiện tại. Nói tóm lại là, một kẻ hèn yếu không có ước mơ, được chăng hay chớ, sống như bèo dạt mây trôi, xuôi theo dòng nước tới đâu thì tới. Không có chính kiến, không có khât vọng, thời trẻ ỷ lại ba mẹ có tiền không chí tiến thủ, lớn hơn biết nghĩ hơn thì lại bị thất bại vùi dập, đánh mất lòng tự tin. Cả ngày đổ lỗi oán hờn chính mình cùng số phận, đòi được tự do, lại chưa từng có hành động thiết thực.

Má nó chứ, với một Dunk trong tâm thức mới 18 tuổi, còn bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hoài bão với tương lai như cậu, đọc những dòng nhật ký do chính mình của 28 tuổi viết ra, Dunk ngứa răng quá đi mất, muốn đấm cho bản thân quá, sống thất bại tới mức này, nhục nhã thật.

Híp mắt lại, thả lòng mình theo giọng hát của Joong Archen Aydin  ca sĩ mà "bản thân" yêu thích, Dunk gõ gõ ngón tay lên thành ghế, nghĩ về cách thoát khỏi tình trạng hiện tại của mình.

Ban đầu, ngày mới xuất viện, lạ nước lạ cái, dù vẫn căn phòng đó, vẫn ngôi nhà đó, vẫn ba mẹ đó, Dunk định sẽ không thay đổi gì nhiều, vẫn cứ sống tiếp như những gì mình đã và đang sống đi, nhưng đọc hiểu nhật ký bản thân rồi, đối mặt những ngày tẻ nhạt bức bối tới ngột ngạt như hiện tại rồi, Dunk biết, đã đến lúc mình phải thay đổi.

Có lẽ, đây cũng là cơ hội ông trời trao cho cậu nhỉ?

Cho cậu đánh mất trí nhớ về những thất bại mệt mỏi mười năm trưởng thành, để lại cậu với tuổi mười tám đầy tự tin và mơ mộng, cho cậu tìm lại dũng khí làm lại cuộc đời một lần nữa....

Nếu như, Dunk của 28 tuổi hèn nhát không dám thay đổi, vậy thì, để Dunk 18 tuổi hoàn thành ước mơ đo đi.

Quyết định xong xuôi, Dunk nhìn ngó đồng hồ mới 2h chiều, quyết định không mở tiệm nữa. Ngồi bật dậy tắt nhạc, tắt điện, đóng cửa, Dunk đi nhanh về nhà. Lấy lý do con mệt qua loa trước câu hỏi của mẹ, cậu lao vào phòng lục tìm lại các quyển sách về kiến thức đại học của mình. Dunk nhớ rõ, trong nhật ký có viết mình vẫn giữ gìn mỗi quyển sách, quyển vở, tài liệu về ngành học, hy vọng một ngày nào đó đủ dũng khí để làm lại cuộc đời.

Và bây giờ, chính là lúc nên sử dụng những kiến thức này rồi.

Học, chưa bao giờ là lãng phí thời gian cả.

Học, chưa bao giờ là muộn màng.

28 tuổi, còn chưa già tới mức không thể bắt đầu lại đâu.

Dunk Natachai hoàn toàn tin mình sẽ làm được, thay đổi cuộc đời bế tắc này. Cố lên nào, Dunk ơi!!!

End NT4(1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com