Ngoại truyện 4: Chuyện của Dunk bé (2)
Dunk bắt đầu chuỗi ngày vừa đi làm ở tiệm tạp hóa, vừa tự học ôn lại kiến thức đại học, cậu từ lúc còn học cấp 2 đã luôn có hứng thú với máy tính, kỹ thuật, cho nên nhìn mấy kiến thức mới này, dù phức tạp nhưng Dunk vẫn nạp được vào đầu mình. Dù sao cũng đã học qua, hoặc là do cậu thông minh, nên mày mò không lâu, Dunk vẫn hiểu được phần nào về về các tri thức lộn xộn này và hệ thống nó lại sao cho dễ dàng đọc hiểu nhất. Tuy vậy, Dunk cũng biết, để mà tự học về kỹ thuật, thì nó hoàn toàn không thể. Cậu vừa không có máy móc để áp dụng thực hành, vừa không có ai giúp đỡ giải đáp những thắc mắc khi mình cần. Cho nên, vẫn là nên rời khỏi nơi này, đi thành phố lớn trải nghiệm rồi.
Đợi qua hai ba tháng, khi ba mẹ dần dần bước ra khỏi bóng ma về vụ tai nạn của Dunk, cậu quyết định tìm ngày nói chuyện tâm sự chút chút cùng họ. Dunk phải rời đi, Dunk không muốn tiếp tục bị bó chân nơi này nữa đâu.
Đương nhiên, trước khi ngả bài đòi "quyền" được tự do cùng gia đình, Dunk muốn tìm một đồng minh đi cùng mình, và người đó không ai khác, chính là thằng bạn thân cùng hoàn cảnh đang sầu đời của mình Pond Naravit.
Vốn trong ký ức mơ hồ của mình Dunk luôn nhớ rõ, thằng Pond là một đứa vui vẻ, hoạt ngôn, dù đôi khi nghĩ nhiều quá mà tự buồn bã với đời nhưng cơ bản thì 80% còn lại nó sẽ luôn tràn đầy năng lượng, thích chơi bass, thích nhảy nhót, thích kpop và nói rất nhiều với tất cả mọi người, luôn lạc quan yêu đời.
Còn bây giờ, khi Pond bước chân chậm rì rì, dáng vẻ khom khom, vẻ mặt mệt mỏi tiến vào phòng bệnh thăm Dunk, cậu đã suýt buột miệng chửi thề, không thể tin nổi người trước mặt là bạn cậu, không thể tin nổi mới 10 năm thời gian, nó đã trở nên xấu xí, già nua và chán đời như thế này.
Thông qua lời kể của Dnie cùng một số tin tức Dunk đọc được trong điện thoại, thì cậu có thể kết luận, Pond bị tâm bệnh phong bế đến không thể thoát ra, có dấu hiệu của trầm cảm và ám ảnh với mối tình đầu rất nặng. Thật không thể tin nổi, nó thích con trai, ý Dunk là, không tin nổi thằng Pond dại khờ tới mức bị một thằng con trai 18, 19 tuổi đầu dắt mũi hai năm, rồi lại vì nó mà bị quật ngã tới không dám ngóc đầu lên được. Chỉ là bị lừa tình thôi mà, có cần sống thất bại tới thế không? Người chưa từng yêu đương như Dunk chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của thằng bạn thân. Với cả, chuyện đó cũng đã qua 6, 7 năm rồi, Pond vẫn chìm trong nỗi đau đó, thật tệ, tệ đến mức, ngay khi hiểu được rõ đầu đuôi câu chuyện, Dunk đã nóng nảy chạy tới tìm Pond lôi ra mắng một trận cho bỏ tức.
"Tao mất trí nhớ, cho nên tao tự cho tao cái quyền được phán xét mày nha Pond."
"Là một thằng bạn thân 15, 16 năm trời của mày, à không, tính thêm 10 năm nữa là 25, 26 năm, cả 3/4 cuộc đời làm bạn với mày, tao cảm thấy nhục thay cho mày luôn á."
"Bị trai lừa tình một lần thôi mà, cũng 6, 7 năm qua rồi, mày mỗi ngày vẫn sống như cái xác không hồn, hổ thẹn với đời, không ngóc nổi đầu lên, mày không thấy mày đang sống rất lỗi sao? Có nhục hay không vậy?"
"Thời đại nào rồi, gay thôi mà, có gì đâu mà lo, giờ người ta yêu trai yêu gái yêu đồng tính vẫn kết hôn, vẫn hạnh phúc đầy ra đấy, mắc cái mớ gì mày phải tự xấu hổ che che giấu giấu vậy? Tình yêu là thứ đẹp đẽ tới vậy, mắc gì mày sợ hãi? Mày yêu ai là quyền của mày, để ý lời ra tiếng vào của người ngoài làm gì?"
"Tao không cho phép mày tự hành hạ bản thân như vậy nữa đâu nhé, mau tỉnh lại ngay cho tao đi Pond!!!!"
Dunk mới 18 tuổi, Dunk rất nóng nảy, Dunk rất thẳng tính, cho nên, Dunk không vui lòng nhìn bạn thân mình lầm lũi khổ sở như vậy. Nghĩ gì nói đó, Dunk mắng Pond cho đã rồi, nhân lúc thằng bạn còn đang ngẩn ngơ chưa kịp tiếp thu hết lời cậu truyền tới, liền dịu giọng xuống, dụ dỗ Pond rời đi cùng mình.
"Mày xem, tao với mày 28 tuổi rồi, cũng đã trải qua không ít chuyện buồn rồi, cho nên chúng ta đều trở nên nhát gan, sợ sệt và hèn yếu như bây giờ. Nhưng không lẽ mày tính sống mãi như vậy sao?"
"Ngày ngày đi làm chẳng chút niềm vui, đến tuổi rồi, cưới đại 1 ai đó ba mẹ chỉ định, sinh con, rồi lại quần quật làm lo cho con. Bây giờ tao với mày còn có sức chống cự với lời thúc giục của ba mẹ họ hàng, nhưng đợi 2 năm nữa thôi, chạm mốc 30 rồi, là không ai cho mày được tự do nữa đâu."
"Nhưng mà, mày không phải thích nam sao? Còn tao, tao nói thiệt thì tao là nam nữ đều được, nhưng ở cái vùng quê này, tao không có ý nói quê mình lạc hậu đâu, nhưng phóng mắt nhìn đi, mở to con mắt trải khắp huyện coi, có ai đáng để tao yêu không? Có ai đủ sức hấp dẫn để tao động lòng không?"
"Rồi nói về sự nghiệp đi, tao chẳng hiểu làm kiểu gì, mà tao đi bán tạp hóa 3, 4 tháng nay, chẳng có một đồng dư. Nghĩ mà xem, 1 năm, 2 năm rồi 10 năm, ngày ngày bán buôn như thế, tiền có mà lỗ sạc nghiệp chứ đừng nói dư dả gì. Rồi còn có, mày xem mày đi, làm nhân viên bất động sản, nhưng cả cái huyện này có bao nhiêu đất cho mày bán, giờ người ta chạy đi mua 1 là nhà thành phố, 2 là nhà vùng biển vùng núi để nghỉ dưỡng, huyện của mình chả có cái mẹ gì cho người ta mua đất xây nhà, rồi mày bán được gì? Mà đã không bán được, một tháng mày lấy tiền đâu nuôi thân? Không chán đời sao?"
"Cho nên ý mày là gì?" Pond thở dài nghe bạn cằn nhằn một hồi, giọng điệu đúng chuẩn con nít mới tập tành vào đời, nhưng Pond lại nghe ra được, những khát vọng mà Dunk cố bày tỏ cho cậu nghe, liền không ngắt lời mà yên lặng tính toán.
"Nghe này, tao tính rời khỏi quê, lên lại Krungthep. Tao biết, trên đó có ký ức không vui với mày, nhưng mà chuyện qua lâu rồi, chẳng còn ai nhớ tới đâu. Với lại giờ là 2030 rồi, luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua bao nhiêu năm rồi, còn ai kỳ thị LGBT nữa đâu. Trừ cái vùng quê kỳ lạ của chúng ta, tư tưởng vẫn dừng lại ở 1900 hồi đó."
"Vậy còn công việc của tao với mày? Đặc biệt là mày, ba mẹ mày đầu tư cái tạp hóa này không ít vốn đâu."
"Tao biết, tao đọc nhật ký của bản thân nên rõ chứ, vì cái mớ vốn ba mẹ đã bỏ ra mà tao mới không dám từ bỏ nó đấy thôi. Nhưng làm người trực tiếp bán buôn, tao cảm nhận được hai năm mở tiệm rồi, tao chẳng có thu về miếng lời nào cả. Cứ để ba mẹ đắp vốn vào, chồng chất như quả cầu tuyết, càng lăn càng nhiều. Sớm muộn gì cũng sạc nghiệp. Tao nhận rõ hiện thực là mình kinh doanh cái tiệm này không tốt, và chẳng bao lâu nữa thì cũng tới ngày phải đóng cửa. Đợi tới ngày đó, nợ đã chồng chất, tuổi tao cũng nhiều hơn, càng thêm đánh mất tự tin dũng khí để làm lại, thậm chí, rất có thể sẽ có thêm gánh nặng gia đình đè lên. Vậy mày nghĩ nhân lúc còn chưa quá áp lực tao buông bỏ để bắt đầu lại sẽ tốt hơn hay cứ mặc đời trôi tới khi nào nó tan vỡ hoàn toàn mới gắng gượng dậy lại?"
"Sao mày không nghĩ cố thêm chút nữa, công việc mày sẽ dần ổn hơn?"
"Ổn hơn bằng cách nào? Tiệm tạp hóa vẫn phải gồng mình nỗi ngày bù lỗ, hàng mới ra tràn lan, tao không nhập về kịp thì sẽ bị lỗi thời, người ta tới hỏi 1, 2 lần không có sẽ bỏ đi luôn. Hàng cũ thì tồn đọng, không ai mua, tới lúc sắp hết hạn phải hạ vốn gốc, thậm chí chịu thâm hụt để giữ lại chút vốn, cứ như vậy, bế tắc. Siêu thị thì ngày càng nhiều, lớn lớn bé bé xuất hiện, các hệ thống bách hóa cũng tràn lan, hàng online dễ dàng đặt được, xa cách mấy cũng mất 4, 5 ngày là tới tay, thậm chí còn rẻ bèo." Dunk bình tĩnh phân tích tình hình của mình, rồi lại quay sang Pond "Đất giờ đứng giá, người ta cũng không hứng thú mua tại huyện mình, vừa chẳng gần thành phố, lại chẳng có khu nào đặc sắc để nghỉ dưỡng, thời tiết ở huyện mình cũng chẳng ra gì, không đại gia nào dại mà chui vào đầu tư đâu. Còn nhà có sẵn và căn hộ, mày nhìn dòng người trẻ mỗi năm bỏ quê đi thành phố khác đi, người già ai chẳng có đủ nhà rồi, người trẻ càng không có định về đây định cư, mày bán được cho ai bây giờ? Mỗi tháng nhiều nhất mày bán được 2 lô không? Hay là đói mốc meo còn bị công ty cắt giảm lương với đủ thứ lý do?"
"Tao nói thật đó Pond, tao không thấy chút hy vọng nào cho tương lai của tao hay của mày khi còn cố bám víu nơi này nữa. Ừ thì, gần cha gần mẹ dễ bề chăm sóc đó, nhưng ngoài cái đó ra, mày cũng đến lúc nên nghĩ cho tương lai của mình rồi. Ở đây yên bình thật, khác xa thành phố xô bồ, nhưng ngoài yên bình, còn gì nữa không? Một hai năm nữa, với hàng loạt lời thúc ép cưới, nay mai mối người này cho mày, mốt giới thiệu cô gái kia, rồi kết hôn xong thì giục sinh con, sinh một lại giục đòi sinh hai, mày chịu được không? Mày tính giấu cả đời sao? Hay mày để lộ ra cho ba mẹ mày không thích con gái, tới lúc đó với vô vàn lời bàn tán toxic của mấy mẹ hàng xóm, mày nghĩ còn yên với chả bình cái gì nữa không?"
"Tao là tao không chấp nhận nổi đâu mày. Tuy giờ tao bỏ đi, tao bị chửi bất hiếu cũng được. Nhưng tao tin khi tao đi rồi, tìm được công việc tốt rồi, đủ sức trang trải cho chính mình và phụng dưỡng ba mẹ rồi, thì mấy lời chỉ trích đó với tao chẳng còn quan trọng nữa đâu. Tới lúc đó, tao có tiền, tao muốn làm gì thì làm, tao yêu ai thì kệ mịa tao, ai dám bàn tán, tao có tự tin tao đấm nó được."
"Ai cũng có quyền được theo đuổi ước mơ của mình mà, tao không muốn vì chữ hiếu, mà bó chân bó tay chặt bỏ hết thảy. Huống hồ chi, giữ chữ hiếu, tao cũng chẳng có gì chắc chắn cho tương lai của mình cả. Không bàn tới việc ở quê không tự do, nhưng nếu tài chính tao ổn định tao còn suy nghĩ lại, đằng này..... trước mắt tao thấy sập tiệm tới nơi rồi." Nói nói, Dunk lôi kéo hai cái túi quần ra, mếu máo "Xem đi, 4 tháng sau khi tao tỉnh lại đi bán hàng, túi vẫn rỗng tuếch thế này đây nè, vậy mày nói tao mà lập gia đình, lấy gì nuôi mấy cái mỏ đó? Đợi ba mẹ tao già không còn sức kiếm tiền, tao lấy gì nuôi họ? Rồi bệnh ra đấy, tiền đâu trả?"
"Được rồi, được rồi, mày bớt than đi Dunk." Pond day day trán, khi nghe thằng bạn đột nhiên miệng cứ tiền tiền tiền, nhức hết cả đầu. Thực trạng thế này, không phải Pond không nhìn ra, nhưng thất bại mấy lần, bị coi thường, bị nhục nhã bao lâu, Pond chẳng dám tin vào mình nữa, cậu thật sự, chẳng tin tưởng mình còn sức để đứng lên, làm lại từ đầu....
Phải làm sao đây....
Cuộc sống này, mệt mỏi quá....
End NT4 (2)
E hèm, chương này hơi nặng nề rồi đúng không mọi người 😵💫
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com