Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26.

"Em Yêu Anh."

Những lời nói tuôn ra như tiếng thì thầm vội vã, gần như không nghe thấy.

Nụ cười của Thomas càng thêm sâu. "To hơn nữa."

Kong mở choàng mắt, nhìn chằm chằm xuống anh. "Anh thật quá đáng."

Thomas cười khúc khích, giọng nói trầm ấm.

" Đồ đáng ghét." Kong thở hổn hển. Mặt cậu nóng bừng, nhưng cái nhìn của Thomas dành cho cậu , vẻ sắc bén thường ngày giờ đã dịu đi bởi thứ gì đó dịu dàng hơn - khiến cậu không thể rời mắt.

Cậu hít một hơi thật sâu. Rồi, với tất cả can đảm còn sót lại, nhìn thẳng vào mắt Thomas.

"Em yêu anh, Thomas."

Im lặng.

Trong một giây, Kong cảm thấy như cả thế giới ngừng lại. Giọng nói của chính mình vang vọng trong đầu, lời thú nhận của cậu cuối cùng cũng được phơi bày. Rồi, trước khi kịp phản ứng, Thomas đã nói:

"Làm tốt lắm, trứng luộc."

Kong nghẹn ngào. "Cái gì-?!"

Nhưng Thomas đã cười toe toét, cuối cùng cũng nới lỏng tay. "Trông em dễ thương lắm khi bối rối."

Kong loạng choạng ngồi dậy, cả mặt nóng bừng. "Em rút lại lời nói đó!"

Thomas chỉ nhếch mép, ánh mắt lấp lánh vẻ thỏa mãn. "Quá muộn rồi, cưng à. Giờ em không rút lại được nữa đâu."

Cưng à?! Không thể nào, Kong vừa mới đỏ mặt.

Mặt cậu biến thành quả cà chua. Kong ta khoanh tay và đáp trả,

"Ồ? Vậy ai là người nói rằng tim anh ta cũng đập nhanh chứ?!"

Nụ cười của Thomas vẫn không hề lay động. Thay vào đó, những ngón tay anh ta uể oải gõ lên tấm ga trải giường.

"Là tôi ," anh thừa nhận không chút do dự, giọng nói nhẹ nhàng và kiên định. "Và tôi thật sự nghiêm túc."

Kong không tin nổi. Cậu ta không ngờ Thomas lại dễ dàng chấp nhận đến vậy. Môi hé mở nhưng không thốt ra lời nào. Không khí giữa họ trở nên đặc quánh, nặng nề bởi một điều gì đó không thể nói ra nhưng không thể chối cãi.

Thomas nghiêng đầu, thích thú quan sát phản ứng của Kong. "Làm sao ? Em nghĩ tôi sẽ chối à?"

Kong nuốt nước bọt. "Em-" cậu nhìn đi chỗ khác, đột nhiên thấy bức tường bệnh viện thật thú vị.
"Em chỉ không nghĩ anh lại nói điều đó một cách thản nhiên như vậy."

Thomas khẽ cười, rồi, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Kong, kéo cậu lại gần hơn một chút. Giọng anh lần này nhỏ hơn, gần như nghiêm túc.

"Kong, lúc tôi suýt chết." Anh siết chặt tay hơn một chút. "Tôi không muốn phí thời gian giả vờ như mình không cảm thấy thế này nữa." Kong nghẹn thở.

"Em đã nói em yêu tôi mà," Thomas tiếp tục, ngón tay cái lướt nhẹ trên cổ tay Kong theo những vòng tròn chậm rãi.

"Giờ thì tôi nói lại cũng công bằng thôi, em không nghĩ vậy sao?"

Kong chớp mắt liên hồi. "C-Cái gì cơ?"

Thomas thở hắt ra bằng mũi, lắc đầu mỉm cười nhẹ. "Đôi khi em chậm chạp thật đấy nhỉ?"

Rồi anh nhìn thẳng vào mắt Kong, nét mặt dịu lại theo một cách khiến lồng ngực Kong thắt lại một cách khó tả.

"Tôi cũng yêu em, Kong."

Thomas nghiêng người, ánh mắt dán chặt vào môi Kong, hơi thở ấm áp phả vào da thịt anh. Ngay khi môi họ sắp chạm vào nhau, Kong áp một tay lên ngực Thomas, ngăn anh lại.

Thomas nhướn mày, vẻ bối rối. "Làm sao?"

Kong nhìn thẳng vào mắt anh, tim cậu đập thình thịch. "Anh thật sự nghiêm túc chứ?" Giọng cậu gần như thì thầm, pha lẫn chút yếu đuối. "Anh không nói vậy chỉ vì nhất thời chứ?"

Thomas không chút do dự. Những ngón tay anh nắm chặt cổ tay Kong, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Tôi chưa bao giờ chắc chắn hơn thế này." Giọng anh đều đều, kiên quyết, và tràn đầy sự mãnh liệt, khiến mọi nghi ngờ của Kong tan biến ngay lập tức.

Kong nuốt nước bọt, môi run run trước khi cong lên thành nụ cười nhẹ nhõm nhất.

Nắm chặt cổ áo ngủ bệnh viện của Thomas, cậu kéo anh về phía trước, áp môi họ vào nhau trong một nụ hôn tuyệt vọng, đầy khao khát. Nụ hôn vụng về, nhưng nó mang nặng tất cả những cảm xúc không nói thành lời, tất cả những giọt nước mắt chưa rơi, và tất cả những khoảnh khắc họ đã cùng nhau trải qua .

Thomas khẽ rên lên một tiếng thỏa mãn, vòng tay ôm chặt eo Kong theo bản năng, kéo cậu lại gần hơn. Kong cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, nhịp đập đều đặn của trái tim anh, và lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, cậu cảm thấy an toàn.

Khi họ tách ra, cả hai đều thở hổn hển, Kong tựa trán mình vào trán Thomas, những ngón tay vẫn bám chặt vào lớp vải mềm mại của quần áo.

Thomas cười nhếch mép, giọng khàn khàn, "Chết tiệt cưng à, nếu tôi biết hôn em tuyệt như thế này, tôi đã thú nhận từ lâu rồi."

Kong vỗ nhẹ vào vai anh, nhưng đôi má ửng hồng và ánh mắt đờ đẫn của cậu đã tố cáo mình.

"Đau đấy." Thomas khẽ gầm gừ.

"Đó là cái giá anh phải trả cho việc trêu chọc em và suýt nữa thì bỏ rơi em." Kong đáp, mặt nóng bừng cậu nhanh chóng lùi lại, chạy ra cửa sổ. dựa vào cửa kính, khoanh tay, giả vờ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Không khí đêm mát mẻ từ cửa sổ hé mở không làm dịu đi cơn nóng bừng trên má cậu.

Thomas nhìn anh với một nụ cười mãn nguyện, vẫn nằm dài trên giường bệnh. Giọng anh vừa trêu chọc vừa tò mò khi hỏi,

"Vậy... từ khi nào?"

Kong cứng người. "Từ khi nào cái gì?" cậu đáp, giả vờ ngây thơ.

Thomas cười khúc khích, nghiêng đầu. "Em bắt đầu yêu tôi từ khi nào?" Giọng anh giờ đã nhẹ nhàng hơn, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó sâu sắc hơn. "Và nhân tiện, tại sao? Bằng cách nào?"

Kong cắn môi. Tim cậu đập thình thịch trước câu hỏi này. cậu có thể nói dối, gạt phăng đi bằng một câu đùa - nhưng gánh nặng của tất cả những gì họ đã trải qua khiến điều đó trở nên bất khả thi.

Thở dài một hơi, cuối cùng cũng lên tiếng. "Em..em không biết chính xác là khi nào," cậu thừa nhận, giọng nhẹ nhàng.

"Có lẽ là khi anh bắt đầu để ý đến em ,ngay cả khi anh không cần phải làm vậy. Có lẽ là khi em nhận ra anh luôn để ý, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất về em. Hoặc có lẽ..." Cậu ngập ngừng, liếc nhìn qua vai. "Có lẽ là ngày hôm đó ở bãi biển. Khi em nói với anh rằng em ghét Mike , và khi anh hứa với bà.."

Nụ cười nhếch mép của Thomas tắt dần, thay vào đó là một điều gì đó khó hiểu. "Kong..."

Kong quay lại cửa sổ, hít một hơi thật sâu. "Còn về việc..." Cậu bật ra một tiếng cười khúc khích, lắc đầu. "Chuyện cứ thế xảy ra. Như một cơn bão chậm rãi, lặng lẽ mà em không hề hay biết. Và khi em nhận ra thì đã quá muộn."

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa họ.

Chẳng bao lâu sau, Thomas lên tiếng, "Lại đây." Kong nhìn Thomas.

Vẫn giọng nói khó hiểu như thường lệ, nhưng thoáng chút bực bội. Cậu đến ngồi cạnh Thomas bên giường.

"Nghe này, trứng luộc, không muộn đâu." Giọng anh ta pha chút chân thành.

Kong mỉm cười nhẹ, gần như sắp khóc. "Chỉ là... em rất vui khi khi trở về. Cảm giác như một giấc mơ vậy. Anh có biết ngày hôm đó, khi em thổ lộ lòng mình, em đã đau nhói... em nhớ lại mọi chuyện ngay lập tức.em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng em nhớ lại mọi việc mình đã làm đêm đó."

"Lại đây nào, đồ mít ướt." Thomas khẽ dang tay, như một lời mời gọi thầm lặng. Kong chỉ ngập ngừng một giây rồi nghiêng người, tựa đầu vào ngực Thomas. Anh vòng tay ôm lấy Kong, những ngón tay nhẹ nhàng luồn qua tóc cậu rồi vỗ nhẹ . " Nếu đau phải nói với em ." Kong thì thầm vào ngực anh.

Thomas khẽ cười. "Ôm em chưa bao giờ là đau cả, cưng à"

Trước khi Kong kịp phản ứng, cậu cảm thấy đôi môi ấm áp áp lên đỉnh đầu mình. Hơi thở cậu dồn dập, những ngón tay nắm chặt lấy lớp vải áo choàng bệnh viện của Thomas. Nó mềm mại. Dịu dàng. Một khoảnh khắc mang nhiều ý nghĩa hơn cả ngôn từ.

Kong nuốt nước bọt, mặt nóng bừng. "A-Anh-" "Suỵt," Thomas lẩm bẩm, tựa cằm vào đầu Kong. "Cứ như thế này một lát."

Và lần này, Kong không phản đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com