Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Threeshot|M|LuMin] Possession (Sự chiếm hữu) [Chap 2]

Yi Fan lại uống rượu. 3 năm rồi. 3

năm kể từ khi người mà gã yêu nhất

biến mất. Và cũng là 3 năm gã mải

miết tìm kiếm bóng hình cậu trong

vô vọng. Cậu vẫn bặt vô âm tín. Kim

Min Seok. Chưa một giây một phút

nào gã không nghĩ, không nhớ tới

cậu. Từng khoảnh khắc khi cậu còn

bên cạnh Yi Fan cứ hiển hiện rõ mồn

một trong tâm trí gã. Gã chẳng còn

biết phải làm gì nữa. Gã sắp phát

điên, phát điên rồi. Yi Fan không

phải không biết người mang cậu đi

là Lu Han. Nhưng hắn giờ cũng biến

mất. Với thế lực của bang

Telekinesis, việc che dấu tung tích

của kẻ cầm đầu như hắn là rất dễ

dàng. Cả khi gã là một cảnh sát, đã

làm tất cả những gì có thể, nhưng…

Gã thề nếu tìm được, gã sẽ băm vằm

kẻ tên Lu Han khốn nạn kia ra. Giữa

cơn say, hắn khẽ thì thào tên người

hắn yêu nhất:

– Minnie… Anh nhớ em… Trở về bên

anh… Minnie à…


Tỉnh lại, Min Seok thấy mình đang ở

trong một căn phòng hoàn toàn xa

lạ. Cậu đang nằm trên giường, và

trên cơ thể cậu hoàn toàn không có

lấy một mảnh vải. Cậu bị trói chặt

tới độ không thể nào nhúc nhích

được, hai chân bị mở ra với một tư

thế nhục nhã mà bất cứ ai đứng gần

cũng có thể nhìn thấy bí huyệt mê

người của cậu. Tiếng bước chân lại

đến gần. Hắn cười, một nụ cười

khiến cậu không rét mà run:

- Minnie… Em tỉnh rồi hả… Anh có

món quà rất đẹp muốn tặng em…

Nhưng trước hết…

Lu Han ép chặt khớp hàm cậu, đổ

vào đó một chất lỏng, bắt cậu nuốt.

Cậu giãy giụa:

- Anh… Anh cho tôi uống thứ gì

vậy?? Thả tôi ra…

- Thuốc bảo trì thanh tỉnh. Tôi muốn

em tỉnh táo để còn nhận quà… Có lẽ

em sẽ rất thích nó đấy…

Hắn lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ

và đưa tới trước mặt cậu, mở nắp.

Vừa nhìn thấy thứ bên trong, mặt

Min Seok đã tái mét không còn chút

máu. Đó là một vòng vàng nhỏ hơn

chiếc nhẫn một chút, được điêu khắc

tinh xảo. Trên đó có chạm hai chữ

“Lu Han”. Nhũ hoàn. Hắn muốn ép

cậu đeo cái đó. Cậu lắp bắp kinh

hãi:

- Lu Han… Anh điên rồi… Anh… Anh

chỉ đang đùa thôi đúng không?

Đừng làm thế… Đừng…

- Ngoan nào. Không nên từ chối quà

của anh chứ Minnie…

Ngay lúc đó có hai người nữa bước

vào. Họ hướng Lu Han kính cẩn:

- Lão đại…

Hắn bước xuống phía cuối giường,

hơi tách hai cánh mông cậu ra, lập

tức đâm vào một tính cụ có kích

thước đáng sợ. Min Seok hét lên đau

đớn. Lu Han không một tia áy náy,

chỉ lạnh lùng:

- Nếu chỉ có đau đớn mới khiến em

nhớ ra rằng em là của ai thì hãy từ

từ mà nếm trải…

Hắn khẽ ấn công tắc. Tính cụ rung

với cường độ mạnh khiến thân thể

Min Seok run lên bần bật. Hài lòng

với cảnh tượng đó, Lu Han ra lệnh:

- Thực hiện đi…

Câu nói mà hắn buông ra với cậu

không khác nào án tử hình. Hai

người đàn ông kia một người ghè

chặt lấy cậu, người kia cầm cây kim

đã được khử trùng đâm xuyên qua

đầu nhũ bên trái của Min Seok. Cậu

đau đớn đến co rút người lại, dị vật

ở trong tiểu huyệt cũng vì thế mà

tiến vào sâu hơn, công kích tuyến

tiền liệt, khiến cậu gào đến lạc cả

giọng. Nước mắt cậu thấm ướt chiếc

gối đang nằm, mồ hôi cơ thể cùng

máu ở nhũ tiêm bị tàn phá của Min

Seok lại vô tình gợi lên dục vọng

muốn chà đạp nơi Lu Han. Hắn cầm

lấy tính cụ, mặc kệ lời cầu xin của

cậu, dùng hết lực đâm thật mạnh

vào cho tới khi không còn nhìn thấy

gốc dị vật nữa. Mị huyệt Min Seok

chỉ còn thấy huyết nhục mơ hồ, máu

tươi không ngừng chảy ra. Người đàn

ông kia bất chấp tình trạng thảm

thương của cậu, mạnh tay đeo nhũ

hoàn lên cơ thể bên dưới. Min Seok

cắn môi đến bật máu, đau đớn vô

cùng… Những tưởng tra tấn đã kết

thúc, nhưng cậu không biết tất cả

mới chỉ bắt đầu…

Một trong hai người đàn ông lên

tiếng:

- Lão đại. Tiếp theo có cần dùng

thuốc tê không ạ?

- Không cần đâu… Cứ làm đi… Xăm

thật sâu, vĩnh viễn để lại ấn kí cho

tôi…

Hai người kia bắt đầu lấy ra rất

nhiều dụng cụ. Min Seok càng thêm

hoảng sợ khi họ bắt đầu thanh trùng

vùng da nơi ngực trái của cậu. Cậu

cầu xin hắn:

- Lu Han… Tôi xin anh… Tha cho

tôi… Đừng mà… Đừng…

Lu Han vẫn lãnh đạm không để ý,

không những thế còn dùng tay day

day và kéo nhũ hoàn nơi ngực cậu

làm cho vết thương càng chảy nhiều

máu. Min Seok tuyệt vọng, biết hôm

nay không thể thoát được, cậu chỉ

có thể bất lực để người ta muốn làm

gì thì làm. Telekinesis – biểu tượng

của Lu Han cũng như tổ chức của

hắn nhanh chóng được phác hoạ

trên cơ thể cậu. Nhìn thấy kim xăm

và mũi xăm được lắp vào, Min Seok

không tránh khỏi phát run. Da cậu

rất nhạy cảm, vị trí xăm lại ở ngực

nên khi kim xăm bắt đầu đâm vào

da thịt, cậu cắn chặt môi tới bật

máu. Có lẽ sợ cậu không chịu được

sẽ cắn phải lưỡi nên Lu Han ép cậu

đeo khẩu tắc. Từng chỗ mũi kim

đâm qua, Min Seok cảm giác như cắt

từng miếng thịt, đau đến thừa sống

thiếu chết. Chẳng những thế, thứ

đồ chơi còn chôn sâu trong cơ thể

cậu vẫn tiếp tục rung mạnh, khiến

cậu run rẩy không ngừng. Không thể

nói, không thể gào thét, cậu chỉ có

thể ú ớ những tiếng vô nghĩa. Nếu

là bình thường chắc từ lúc đeo nhũ

hoàn cậu đã ngất lịm. Nhưng vì thứ

thuốc chết tiệt Lu Han bắt cậu uống,

giờ đây dù cậu có đau đến chết đi

sống lại chắc vẫn phải thanh tỉnh để

chịu đựng toàn bộ ngược đãi. Nước

mắt Min Seok dường như đã vì đau

đớn quá mà cạn khô. Cậu thầm gọi

tên Yi Fan trong vô vọng, mong gã sẽ

tới cứu cậu. Nhưng không có kì tích

như thế xảy ra. Cho đến lúc này, cậu

mới thật sự thấy rõ con người của Lu

Han. Trước đây khi ở cạnh cậu hắn

luôn cưng chiều hết mực. Đôi khi

cậu thậm chí còn tự hỏi rằng hắn

sao có thể là đại ca hắc đạo.

Nhưng… Hắn quả thật rất khốn nạn,

rất ác độc. Cậu những tưởng rằng

mình đã hiểu rõ hắn. Cuối cùng

thì… Min Seok không thể tin rằng Lu

Han có thể đối với mình như vậy.

Dục vọng chiếm hữu khiến hắn như

biến thành con người khác. Cậu hận

hắn. Kim Min Seok vĩnh viễn hận Lu

Han…

Cuối cùng hình xăm đã hoàn thành.

Lu Han có vẻ hài lòng, khẽ mỉm cười

với cậu:

- Đẹp lắm. Giờ thì em là của tôi.

Nếu không được sự cho phép của

tôi, em không có quyền rời khỏi tôi…

Có lẽ thuốc đã hết hiệu lực hoặc vì

quá đau đớn, Min Seok dần mất đi

cảm giác…


Chậm rãi đưa ly rượu lên uống, Lu

Han nhớ đến khoảng thời gian rất

nhiều năm về trước. Khi đó hắn và

cậu rất hạnh phúc bên nhau. Cậu

như người vợ nhỏ luôn bên cạnh

hắn, nấu cho hắn ăn từng bữa cơm

gia đình ấm cúng, thao thao bất

tuyệt với hắn những gì xảy ra với

cậu trong ngày. Đêm đến, hắn sẽ ôm

Min Seok vào trong vòng tay, cùng

nhau đi vào giấc ngủ. Khoảng thời

gian đó với hắn thật sự rất hạnh

phúc. Sẽ không có chuyện gì nếu Yi

Fan không đến…

Hắn biết rằng gã có tình cảm với cậu

nhưng đơn thuần chỉ nghĩ cậu coi

gã là bạn. Ngày Lu Han định cầu

hôn Min Seok cũng là ngày hắn thấy

cậu và Yi Fan hôn nhau. Hắn đã tới

lôi cậu đi… Và mọi chuyện đã xảy

ra… Nhưng cho tới cùng, hắn không

hề hối hận vì những gì đã làm…

Ôm Min Seok vào lòng, Lu Han khẽ

miết và hôn lên ấn kí mà hắn để lại

trên ngực trái cậu. Đó là vị trí của

trái tim. Hắn đeo nhũ hoàn, xăm lên

đó đơn giản là để khẳng định quyền

sở hữu của mình với cậu, để cảnh

báo với những kẻ muốn mang cậu đi

là không được chạm vào đồ của hắn.

Nhưng kì lạ thay, bị hắn hôn và

đụng chạm, Min Seok không hề có

một chút phản ứng, tựa hồ như cậu

đã sớm không còn ý thức nữa rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com