Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

136. 𝐂𝐨́ 𝐜𝐚̂𝐮 𝐧𝐨́𝐢 𝐧𝐚̀𝐨 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐚̣̂𝐮 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐨̂̉𝐧 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐥𝐚̂𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?

Hồi còn nhỏ tôi rất ngưỡng mộ những bạn học tay đeo vòng bạc, dây hồng ngọc, cổ đeo dây chuyền ngọc bích, bùa hộ mệnh hình tam giác.

Những món đồ ấy chủ yếu là do ba mẹ của các bạn, muốn các bạn đeo lên để gặp được những điều may mắn, khiến tôi cực kì ngưỡng mộ. Có lẽ hồi nhỏ nhiều người cũng từng được người lớn tặng những chiếc vòng như thế này để bảo vệ, để mang lại bình an.

Mà trong nhà tôi, những người lớn tuổi đều mang tư tưởng "trọng nam khinh nữ", tôi hồi ấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chẳng ai có vẻ quan tâm đến chuyện tôi sống hay chết, cho nên đặc biệt ngưỡng mộ cảm giác được yêu thương.

Tôi tự đeo cho mình loại trang sức truyền thống đó, kể ra thì cũng chỉ đơn giản là một chiếc vòng tay ngọc. Kết quả đeo đi học chưa đầy hai ngày, sau buổi tập thể dục buổi sáng liền bị chủ nhiệm tịch thu, nói tôi đeo loại vòng tay gì thế này, có phải muốn câu dẫn các bạn nam hay không:" Mới bé tí đã là hồ ly tinh, sau này lớn lên chắc chắn sẽ làm tiểu tam."

Lúc nói câu đó là đang đứng trước mặt tất cả bạn học trong lớp, bọn họ đều nhìn tôi chằm chằm. Dưới sự mắng mỏ ghê gớm ấy, lời giải thích của tôi bỗng trở nên nhỏ bé đến đáng thương.

Sau đó tôi bị phạt đứng lên ngồi xuống 500 lần, xung quanh kéo đến xem rất đông. Tôi lúc ấy vừa xấu hổ, vừa uỷ khuất, vừa mệt, cũng vừa sợ. Bình thường tôi là người hướng nội, bạn bè cũng không có nhiều, người tiếp xúc gần với tôi vốn đã ít, ai sẽ cảm thấy lời thầy giáo nói là sai cơ chứ... Giáo viên nói tôi là hồ ly tinh, sau này sẽ làm tiểu tam, sau đó bạn học cũng thường cợt nhả với tôi như vậy.

Tôi còn nghĩ có phải vấn đề nằm ở tôi hay không, cho nên kể từ sau lần bị mắng ấy, tôi không tiếp xúc với bất cứ bạn nam nào nữa.

Đến học kì thứ hai, sau khi phân lớp rồi, bởi vì đối với việc tiếp xúc với nam sinh vẫn còn chút mâu thuẫn, ngay cả mấy bạn nam trong lớp rất nhiều người tôi cũng không quen. Giáo viên chủ nhiệm mới, bạn học mới, tôi tự nhủ phải cố gắng trở thành một tôi tốt đẹp hơn: học hành nghiêm túc hơn, lên lớp tập trung cao độ để nghe giảng, về nhà hoàn thành bài tập đầy đủ, chỉ hi vọng thầy cô sẽ yêu mến tôi.

Nhưng khi học kì ấy vừa mới bắt đầu, vào một tiết học, tôi tò mò về nội dung của sau của một văn bản, liền lật lại xem một chút, vừa hay lúc ấy thầy chủ nhiệm mới đứng bên cạnh tôi, liếc một cái vào sách của tôi, kì quái nói một câu "Đuôi hồ ly vẫn là lộ ra rồi."

Lúc đó tôi cảm thấy thôi xong rồi, chắc chắn bạn học mới sẽ cho rằng tôi là một người nham hiểm, xảo quyệt. Giáo viên nói với tôi, chủ nhiệm mới đối với mọi người rất tốt, lại có trách nhiệm, nhưng nếu có vài học sinh khiến cô ấy khó chịu, sẽ bị đối xử y như tôi, cho dù là lỗi nhỏ cũng sẽ bị phạt nặng, tuyệt đối không có sự nhân nhượng.

Lại nói đến giáo viên Toán, một lần đang trong giờ học, tôi bị phân tâm, thời gian đó đang có nhiều bài kiểm tra, đầu tôi cực kì mệt mỏi, mỗi người trong lớp không ai chưa từng phân tâm, vậy mà chỉ mỗi tôi bị cô ấy nói trước lớp rằng, có phải tôi đang 'mộng xuân' hay không. Chuyện này sau này tôi đem kể cho bạn trai, anh ấy cũng không thể hiểu nổi, đường đường là giáo viên, tại sao có thể sỉ nhục một đứa trẻ hết lần này đến lần khác, mà lỗi lầm này cũng không phải quá to tát, tại sao có thể đem những lời như vậy nói ra.

Tính cách của tôi hoàn toàn không có vấn đề. Lúc mới đầu bạn bè còn hoài nghi tôi có phải nham hiểm xấu xa như lời giáo viên nói hay không, bọn họ chỉ thích chơi với mấy bạn được giáo viên khen là thông minh. Thế nhưng lâu ngày, bọn họ căn bản không hề thấy tôi đáng ghét, khi tôi bị giáo viên la mắng xong, họ đều đến bên cạnh an ủi tôi, nói tôi hãy cố gắng dành được thứ hạng cao hơn, như vậy giáo viên sẽ không có thành kiến với tôi nữa.

Nhiều năm sau, tôi đại khái mới đoán được nguyên do của những chuyện ngày xưa ấy.

Bà tôi tự cho rằng mình có trách nhiệm với tôi, liền gặp giáo viên nói: "Cháu tôi học hành không tốt, lại còn không nghe lời, hãy thay tôi khuyên răn con bé, đánh được thì đánh, mắng được thì mắng, ba mẹ nó ra ngoài làm ăn, không có thời gian quản nó, mong thầy cô 'để ý' đến nó nhiều hơn."

Ý của câu nói này là, ba mẹ đã bỏ lại con rồi, không có người chăm sóc, có thể tuỳ ý "bắt nạt".

Trong lớp tôi còn vài đứa trẻ "khó ưa" khác nữa, cũng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, có đứa thì là ba mẹ qua đời.
Có một lần trường tôi ghé thăm cô nhi viện, lúc đó tôi mới phát hiện, thì ra những đứa trẻ bình thường bị đánh, bị mắng, bị cho rằng không học giỏi, không nghe lời, đều ở nơi đây.

Chuyện này nói ra có phải rất khó tin hay không, có phải mọi người sẽ cảm thấy trên đời này tại sao lại có những giáo viên như vậy hay không?

Thế nhưng đây đều là những chuyện tôi từng trải qua đó. Có thể mọi người sẽ nghĩ những câu nói này thì có gì cơ chứ, nhưng thực sự lúc ấy, nó đã khiến tôi bị tổn thương rất lớn.

Có thể do áp lực cuộc sống quá lớn nên ác ý không còn nơi nào khác để đặt vào, có thể do trọng nam khinh nữ đối với phụ nữ là liều thuốc độc.

Tôi chỉ cảm thấy nếu nỗi đau khổ này của tôi có thể khiến họ trở nên xấu xí, vậy thì đó cũng là điều mà họ đáng phải nhận được mà thôi. Tôi sẽ không vì bất cứ một người xấu xa nào mà phủ định cả thế giới này hay phủ định bản thân, tôi sẽ chỉ ngày càng nỗ lực học hỏi, biến bản thân thành phiên bản tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #chill