Chap 2
Chuông báo thức vang lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Anh lười biếng vươn tay tắt cái chuông báo thức đang reo lên inh ỏi kia. Lấy chăn trùm lại lười nhác không muốn đi làm. Nhưng làm sao nghỉ được, nghỉ mà không có lí do tên giám đốc Trần khó ưa kia lại cằn nhằn rồi lại trừ lương anh cho coi. Mệt mỏi ngồi dậy nhấc những bước chân nặng nề vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi thì ra ngoài để thay quần áo đi làm. Nhưng điều không may đã xảy ra với anh. Anh đang ủi quần áo thì lại bất cẩn để nó cháy. Nướng bánh mì ăn sáng cũng để cháy khét. Lật đật vội mặc đồ, ăn sáng xong xuôi thì xỏ giày để đi làm. Đang đi ra bến xe buýt thì đạp phải cức chó lại còn bị nó rượt chạy té khói và đập đầu vào cột điện làm trán anh sưng lên một cục. Thế là anh đã đã trễ chuyến xe định mệnh của mình, phải chờ chuyến sau. Và thế anh đã trễ giờ đến công ty. Và điều gì đến nó cũng sẽ đến. Anh bị Minh Hiếu mắng cho một trận tả tơi. Anh chỉ biết cắn răng chịu đựng và thầm chửi thề cuộc đời. Địt mẹ hôm nay bước ra ngoài bằng chân trái hay gì mà xui cứ tiếp nối nhau vậy.
Trần Minh Hiếu tức giận vò mái tóc đến rối bời nhìn anh. Anh bây giờ trông thảm vô cùng. Tóc rai thì rối bời, quần áo thì te tua.
- Anh thích bị la lắm à? Sao cứ làm mấy điều khiến tôi chửi anh vậy? Còn bộ dạng kia là sao? Đùa đấy à? Ai nhìn vào có tưởng anh là thư kí giám đốc của một tập đoàn lớn không? Hay thằng nhân viên dọn dẹp quét rác ngoài đường?
- Tôi..tôi..
- Tôi làm sao? Anh định làm việc cho tôi với bộ dạng đó à? Ra ngoài kiểm điểm lại bản thân mình đi!!
Anh đây đang bực lắm rồi, sáng giờ toàn gặp chuyện gì đâu không, giờ vào công ty lại bị sếp mắng. Khó chịu vô cùng. Anh vác cái mặt khó chịu của mình đi đến chỗ của Thành An kéo ghế ra mà ngồi.
- Anh sao vậy Anh Tú? Làm gì mà cứ để sếp mắng hoài vậy? _ Thành An buông lời hỏi thăm đến đàn anh xấu số của mình.
- Không biết nữa. Hôm nay anh bị sao ý, cứ gặp toàn chuyện xui thôi._ Anh bây giờ đang rất bực bội. Giờ mà ai nói chửi gì ảnh thôi là tới công chuyện với anh ta liền, Thành An thấy vậy thì chỉ biết thở dài ngao ngán, kêu anh bớt nóng giận vì thế sẽ mau già lắm.
- Bùi Anh Tú vào tôi bảo!! _ Hắn ngồi trong phòng hét lớn ra ngoài.
- Tôi vào liền. _ Tuy tâm trạng vẫn còn bực bội nhưng không có thời gian cho những công việc riêng tư, phải chú tâm vào công việc thôi.
- Có chuyện gì vậy?
- Anh tới đây làm hộ tôi cái tài liệu này. Tôi nghe điện thoại với đối tác một chút _ Nói rồi hắn bỏ ra ngoài nói chuyện với khách hàng bỏ anh một mình trong phòng. Anh bắt đầu với công việc của mình là sửa tài liệu những mà điện thoại bàn ở phòng hắn cứ reo lên liên tục làm anh không khỏi bực mình.
*Reng reng reng*
- Alo anh xin nghe nhá _ Anh nhấc máy lên và trả lời đầu dây bên kia.
- Alo ai đấy?
- Anh gọi điện cho giám đốc mà anh hỏi ai à? _ Anh bực mình gắn giọng nói với bên kia đầu dây.
- Tôi cần biết tên anh_ Bên kia đưa ra câu hỏi thì liền bị anh gạt phăng đi.
- Anh cần biết tên tôi làm cái gì? Anh đợi đấy để tôi đưa cho giám đốc của tôi. Tôi là thư kí. Ai da đau cậu làm cái gì vậy? _ Anh mở tròn mắt ra nhìn giám đốc của mình, ngỡ ngàng vì những hành động cậu ta vừa làm. Hắn nhéo má anh giựt lại điện thoại từ tay anh và liên tục chất vấn.
- Anh làm gì vậy hả thư kí Bùi? Làm ăn thế này thì chết tôi rồi.
- Có làm cái gì đâu. Tôi nói đúng mà. _ Anh bĩu môi xoa xoa cái má của mình vừa bị hắn nhéo đến sưng cả lên. Anh có nói cái gì sai đâu mà mà hắn làm vậy. Bực bội hết sức.
- Anh làm gì vậy hả? Ai đời lại ăn nói với khách hàng như thế? _ Nghe điện thoại xong thì hắn xoay sang hỏi anh về hành động vừa rồi.
- Đã làm gì đâu ai đụng vào đâu? Do điện thoại của cậu cứ reo làm tôi không làm việc được nên mới bắt máy hộ cậu đấy thôi. Lại còn nhéo người ta đau muốn chết. _ Anh ấm ức kể lể với hắn. Rõ ràng là anh làm đúng cơ mà có gì sai đâu.
- Rồi rồi sao cũng được. Mau mau xuống thông báo với phó giám đốc là trưa nay chúng ta có hẹn với khách hàng đi. Anh cũng mau sắp xếp tài liệu rồi đi cùng với tôi luôn.
- Vâng. _ Nói thế thôi chứ anh rõ ấm ức vì bị la oan. Đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn và bị hắn bắt gặp.
- Gì đây? Nhìn tôi làm gì? Bộ ấm ức lắm à? _ Tự nhiên hắn lại cảm thấy buồn cười vì cái tên này cũng hơn 30 tuổi đầu rồi mà sao cứ như em bé vậy.
- Ừm _Anh trả lời hắn.
- Rồi tôi xin lỗi. Được chưa? Mệt anh thật đấy! _ Hắn bất lực trước như trẻ con của anh. Lâu lâu cũng đành phải xuống nước trước để anh ta ở trên vậy.
- Rồi ạ. Giờ thì chúng ta đi thôi! _ Akaka! Hiếm lắm mới được dịp được giám đốc xin lỗi mình làm anh vui sướng không thôi. Miệng thì cười toe toét, buồn bực sáng giờ cũng từ đó mà bay biến đi hết. Hắn cũng vì đó mà nở một nụ cười bất giác không rõ nguyên do. Chắc là trông anh ta buồn cười quá thôi nhỉ.
- A.ưm..An. en chậm lại..á..
- Ha chậm thì sao anh sướng được. _ nói rồi Thành An đặt môi mình lên mình lên môi anh, bên dưới nhấp càng ngày càng mạnh bạo hơn. Tiếng da thịt chạm vào nhau khiến căn phòng càng trở nên ám muội hơn bao giờ hết. Đang đê mê bởi nụ hôn sâu từ Thành An tì bỗng chốc Tuấn Tài bị kéo về hiện thực bởi tiếng gọi và gõ cửa từ giám đốc Trần
- Anh Tài! Trưa nay chúng ta có một cuộc hẹn ăn trưa với đối tác, anh mau chuẩn bị đi!
- An..An đừng làm nữa..á.. Giám đốc gọi anh..ư_ Tuấn Tài vỗ nhẹ vào vai An ra hiệu cho em dừng lại. Tất nhiên điều đó không nhận được sự đồng ý từ Thành An. Em không nghe lời mà cứ nắm lấy hông anh và thúc. Chờ đợi bên ngoài khiến Trần Minh Hiếu trở nên sốt ruột, Hắn hét lớn vào trong phòng.
- Anh với thằng An đang bận chịch đấy à? Làm gì mà mở cửa lâu vậy? _ Hắn mất bình tĩnh lên tiếng
-… _ Nghe tới đây thì Thành An đành ngậm ngùi rời khỏi người anh bé của mình. Lấy giấy lau người cho anh rồi mặc quần áo đi ra mở cửa cho Minh Hiếu.
- Anh làm gì vậy anh Tài? Chờ tôi nói thắng ra thì anh mới chịu ra mở cửa à? _ Minh Hiếu trừng mắt nhìn anh. Tuần Tài đỏ mặt ngậm ngùi xin lỗi.
- Làm gì vậy? Họ làm cái gì vậy giám đốc Trần? Phó giám đốc sao vậy? _ anh ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra xung quanh mình mà chẳng hiểu cóc khô gì cả.
- Ngốc như anh thì không cần hiểu đâu! _ nói rồi hắn búng trán anh một cái rõ kêu làm anh á lên vì đau. Anh ôm trán nhìn hắn rồi quay sang An cầu cứu.
- Thôi, em thấy giám đốc Trần nói đúng đó anh Tú à.
- Cả em nữa hả An. _ Anh quạu rồi đó nha. Mặt xụ xuống trông dỗi vô cùng.
- Anh không đi lẹ là tôi bỏ anh lại đấy nhé! _ hắn nói trêu anh
- Chờ tôi _ Anh lật đật chạy theo hắn.
- Hahaa rất vui vì được hợp tác với các anh
- Vâng tôi cũng vậy, cảm ơn ngài. _ Minh Hiếu đưa tay ra bắt tay với người đối diện. Hắn là Phạm Minh Huy, cũng là giám đốc của một trong những tập đoàn lớn nhất nhì thế giới. Có cơ hội làm ăn với gã quả thật là một điều vinh dự.
- Hôm nay phải uống tới bến với tôi đấy nhé Trần Minh Hiếu! _ Gã cầm ly bia lên và cụng với hắn. Hắn cũng gật gù uống theo. Bỗng nhiên vạt áo hắn có người nào đó níu lại. Hắn nhìn xuống thì thấy Bùi Anh Tú đang cầm vạt áo của mình mà níu.
- Có chuyện gì vậy? _ Hắn ghé sát người xuống lắng nghe xem thử anh nói gì. Vì tiếng nhạc quá to nên hắn phải cúi xuống ghé tai vào mới nghe được anh nói gì.
- Cậu.. Uống hộ tôi ly này với. Tôi không uống được bia nhiều nên..
- Đưa ly đây. _ Hắn luồn ly phía dưới tay mình để tráo ly với anh.
- Cảm ơn. _ Anh nói lí nhí trong miệng nhưng đủ to để hắn có thể nghe thấy.
- Ahahaa hôm nay vui quá. Mọi người phải uống hết mình đấy nhé.
- Minh Huy à anh uống nhiều quá rồi đấy.
- Không sao không sao.
- Xin phép tôi đi wc một chút. _ Minh Hiếu đứng dậy.
- Ờ ờ cậu đi đi. _ Minh Huy nói.
Chờ Minh Hiếu đi vào nhà vệ sinh rồi thì gã mon men đến gần chỗ của anh. Tay vòng qua eo rồi nói mấy câu tán tỉnh anh.
- Này thư kí Bùi à, cậu chuyển sang làm thư ký riêng cho tôi đi. Qua bên tôi tôi trả lương gấp đôi so với số tiền tên đó trả cho anh. _ Hắn ghé sát vào tai anh mà thủ thỉ làm anh khó chịu không thôi.
- Xin anh giữ lòng tự trọng.
- Trông cậu dễ thương thật đấy! Hợp gu tôi.
- Cái gì?? _ Anh ngạc nhiên nói.
- Anh ra giá đi. Bao nhiêu cũng được. Chỉ cần anh chịu về bên tôi. Trở thành người của tôi không phải tốt hơn làm nhân viên quèn cho tên giám đốc đấy sao! _ Hắn nhếch mép nói.
- Xin lỗi anh! Tôi không thể! _ Anh tức giận nói với gã. Nói rồi anh đứng dậy đinh bước đi thì liền bị hắn nắm chặt lấy cổ tay. Anh lại càng bực mình bảo với hắn.
- Phiền anh buông tôi ra. Nếu không thì đừng trách.
- Để tôi xem anh làm được gì
Anh vùng vẫy để thoát ra khỏi gã nhưng chỉ với sức của anh thì không thể. Hắn thì đứng đó cười mỉa mai xem thử con mèo này sẽ thoát ra như thế nào.
- Tôi nói rồi, thuận tôi thì sống trái tôi á... Ai vậy?_ Gã la lên vì có ai đó dùng gậy đánh vào tay mình.
- Là tôi. Anh gan nhỉ? Dám động vào người của tôi! Tôi cho phép anh chưa đấy??
🌸🌸🌸
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com