Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09

Thấy bảo kiếm của Triển Chiêu còn chưa ra khỏi vỏ mà tứ đại giáo úy đã bị đuổi giết chạy khắp sân, Bao Chửng cùng Công Tôn Sách bất giác rụt cổ, giờ còn chưa tới mùa thu, sao thoáng cái trời đã lạnh lên, "Chúng ta có phải nhầm mà coi hổ thành mèo bệnh rồi không."

"Đại nhân, tiên sinh, cứu mạng a!" Tứ đại giáo úy liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu, "Đánh chết chúng ta rồi sẽ không còn người chạy chân cho các ngươi nữa."

"Ấy, Triển hộ vệ ——" Bao Chửng tìm lương tâm còn sót lại kêu lên.

"Việc gì, đại nhân?" Triển Chiêu cũng chẳng quay đầu lại hoàn toàn, chỉ nghiêng mặt cho hắn một nụ cười nhẹ.

"À, không có gì? Mời ngươi tiếp tục." Thật đáng sợ, quen nhìn gương mặt ôn hòa của Triển Chiêu, giờ người mang theo nụ cười mỉm đầy mị lực mê hoặc thật khiến người không tiếp nhận nổi.

"Chúng ta làm sao giờ? Cũng không thể cứ thế đi! Truyền ra tổn hại hình tượng chúng ta." Bao Chửng cùng Công Tôn Sách nhìn nhau một lúc, tầm mắt hai người đồng thời lao tới trên người Bạch Ngọc Đường ngồi trên ghế, bắt chéo chân, ngập mùi xem trò vui, chỉ thiếu không cầm gói lạc trong tay, "Bây giờ có thể cứu bọn họ chỉ có người này. Nói sao ở đây cũng là nhà mẹ vợ ngươi, bị hủy ngươi cũng hổ thẹn."

"Bạch thiếu hiệp, ngươi có thể khuyên nhủ Triển hộ vệ, bảo hắn đừng đánh nữa không?" Công Tôn Sách bày ra nụ cười hòa nhã nhất.

"Ý của Công Tôn tiên sinh là bảo ta đi ngăn con mèo kia?" Bạch Ngọc Đường ngừng xem trò vui, quay đầu lại cười hỏi. (Rốt cục không nhịn được nữa sao?)

"Á, đúng vậy!" Bao Chửng trả lời hơi do dự, sao thoạt nhìn nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Đường có chút kỳ lạ, không phải mình là đánh hổ cửa trước, cửa sau lại dẫn lang chứ!

"Được rồi!" Bạch Ngọc Đường đứng lên, xem trò vui đến tay cũng ngứa rồi, cũng nên đi xuống giãn gân cốt một chút.

########### ha ha ◎#########

"Bạch thiếu hiệp, ngươi thật sự là Như Lai phật tổ chuyển thế, thật sự là rất từ bi!" Thấy Bạch Ngọc Đường đi ra, tứ đại giáo úy đều niệm phật trong lòng, trong mắt thì tràn ngập tâm trạng cảm kích.

Đáng tiếc! Bọn họ thực sự vui quá sớm, hiện tại bọn họ còn chưa biết trình độ ăn ý của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường với 'hợp tác ác ma'.

"Ngươi xuống rồi!" Triển Chiêu dùng ánh mắt nói chuyện.

"Ừm! Xem trò vui đến tay cũng ngứa, xuống hoạt động chút." Bạch Ngọc Đường trả lời.

"Giờ ta sẽ tìm cơ hội dừng, ngươi kiềm chế chút, đừng làm bọn họ bị thương, còn nhiều thời gian mà! Hiện tại chỉnh bọn họ đến thấy chúng ta là chạy, về sau sẽ không chọc nữa."

"Yên tâm, ta có chừng mực, Bao đại nhân với Công Tôn tiên sinh của người sắp không chịu nổi nữa, ngươi mau đi an ủi bọn họ chút đi!"

"Ta biết rồi."

"Mèo chết, xem kiếm!" Kiếm Bạch Ngọc Đường đâm tới, Triển Chiêu đón đỡ đánh trả. Lúc này một lam một trắng đấu cùng chỗ, bóng kiếm lóe ra, người xem hoa cả mắt, nhưng nhìn một lát, bỗng nhiên cảm thấy sao có mùi không đúng vậy. Bạch Ngọc Đường là lên khuyên hay là quấy rối. Vốn tứ đại giáo úy đã luống cuống tay chân, thêm Bạch Ngọc Đường nữa thì theo lý thuyết hẳn là đánh ngang tay với Triển Chiêu đi! Nhưng bọn họ chỉ ỷ vào thân pháp bản thân nhanh, mặc kệ người khác có theo kịp không. Lúc này kiếm Bạch Ngọc Đường đâm tới, Triển Chiêu tránh ra, nhưng Triệu Hổ phía sau còn chưa kịp phản ứng, bóng tuyết sượt qua mũi, ngay sau đó Triệu Hổ liền bày ra động tác che mũi hoàn mỹ.

"Ta nói ngươi đứng ở đó làm gì? Còn không mau tránh ra cho ta, ta phải ngăn con mèo này!" Bạch Ngọc Đường quát.

"Chúng ta sai rồi, chúng ta thật sự là quá sai, sao chúng ta có thể tin Bạch Ngọc Đường sẽ khuyên Triển Chiêu, hắn căn bản là loại người sợ thiên hạ bất loạn mà!" Bao Chửng cùng Công Tôn Sách lại cảm thấy xấu hổ vì mình không nhìn rõ người. (Ha ha, mỗ Yên tự nhận cũng là kẻ sợ thiên hạ bất loạn)

******/ thật dày *************#############33

"Đại nhân, tiên sinh ——" Bỗng tiếng Triển Chiêu vang lên bên tai, nhưng lại dọa toàn thân hai người run lên, run run rẩy rẩy nhìn lại, Triển Chiêu đang đứng phía sau bọn họ, "Triển hộ vệ, ngươi —— ngươi xuống rồi, vậy ——" Lại nhìn về giữa sân, tứ đại hộ vệ đã bị Bạch Ngọc Đường chèn ép không thở nổi nữa.

"Ta nói Miêu Nhi, võ công người của các ngươi vẫn còn phải tăng cường a! Nếu cứ dạng này, ta thật lo lắng cho phủ Khai Phong các ngươi a!" Bạch Ngọc Đường vừa đánh vừa lành lạnh nói.

"Ta biết, cho nên, ta sẽ tăng mạnh mức độ huấn luyện cho bọn họ." Một câu của Triển Chiêu, khiến mấy tháng sau này của tứ đại hộ vệ đều rơi vào nước sôi lửa bỏng.

"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, sao mấy ngày không gặp, các ngươi tiều tụy vậy, nhìn xem, còn có cả mắt đen." Triển Chiêu vòng quanh hai người vài vòng, tặc lưỡi nói, "Có phải phê công văn quá cực khổ không. Ta biết Khai Phong chúng ta nhiều chuyện, nhưng các ngươi cũng phải chú ý thân thể mình. Nhìn bộ dáng này của các ngươi, phỏng chừng chưa được vài ngày thì suy sụp, xem ra ta cũng phải dạy các ngươi mấy chiêu, để mỗi ngày các ngươi rèn luyện chút, nếu không các ngươi ngã xuống, dân chúng Khai Phong sẽ không có chỗ kể khổ nữa."

"Không cần, không cần, đa tạ lòng tốt của Triển hộ vệ, thân thể chúng ta rất khỏe mạnh." (Đùa à, để ngươi huấn luyện như vậy, chúng ta còn không rụng mấy tầng da.)

Rốt cục hiện tại đã biết sai lầm của việc chọc một con mèo.

"Đúng rồi, Triển hộ vệ, mấy vị đại hiệp đảo Hãm Không có khỏe không! Bọn họ đi rồi bản phủ vẫn rất nhớ bọn họ!" (Ta biết ngươi bất mãn với chúng ta, nhưng đây là vô cớ giận chó đánh mèo, nói ra thì bọn họ mới là đầu sỏ gây nên, nhiều nhất chúng ta chỉ có thể xem như đồng lõa thôi) Mấy người căm giận bất bình nghĩ.

"Đa tạ Bao đại nhân quan tâm, hiện tại bọn họ rất tốt." Bạch Ngọc Đường dừng động tác trong tay, cười lạnh nói, lại dám lập kế ta, tuy ta rất vừa lòng kế của các ngươi, nhưng không cho các ngươi chút bài học, khó bảo đảm lần sau các ngươi sẽ không tái phạm sai lầm y thế.

"Sao ngươi không động thủ nữa?" Ánh mắt Triển Chiêu hỏi.

"Đoán chừng bọn họ cũng chỉ vậy, đánh tiếp nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩa."

Đích xác, đảo Hãm Không không trình diễn vở kịch đánh võ này của phủ Khai Phong, nhưng hiện tại tứ thử hoàn toàn không thoải mái hơn người ở đây.

Đảo Hãm Không vì chống đỡ chi tiêu của cả đảo, đương nhiên có không ít việc làm ăn bên ngoài. Mà Bạch Ngọc Đường luôn phát triển việc làm ăn với bên ngoài. Mượn cơ hội đến kinh thành này, Bạch Ngọc Đường chẳng quản lớn nhỏ, là có gì tính đó, nhận không ít buôn bán cho đảo Hãm Không. Tài nguyên ào tới đảo Hãm Không cùng lúc, hiện tại tứ thử khao khát bản thân có ba đầu sáu tay, bận tối mặt.

********* Ha ha, ngẫu lại tới nữa ********************

"Ngươi nói hiện tại bọn họ đang làm gì?" Trong phòng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Hẳn bọn họ rất ngạc nhiên với sự phát uy của ta đi!" Nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, Triển Chiêu không nhịn được nở nụ cười, "E rằng bọn họ sợ hãi đi! Không thể ngờ được ta cũng có bộ dạng này."

"Có chút cảm giác lúc nhỏ cùng nhau chỉnh người?" Bạch Ngọc Đường thêm hứng thú vuốt cằm hỏi.

"Cho xin, đều là ngươi chỉnh người, ta chẳng làm gì." Triển Chiêu biện giải cho mình.

"Ngươi còn dám nói!" Nhắc tới Bạch Ngọc Đường hận nghiến răng, "Vì sao mỗi lần cùng chỉnh người, kẻ bị phạt luôn là ta, mà ngươi chỉ lộ ra vẻ cười cười vô tội, thì chẳng ai chịu trách ngươi."

"Kỹ thuật nhạy bén học tập khéo léo vận dụng của ta mạnh hơn ngươi thôi!"

"Không sai, thế nhân đều bị khuôn mặt này của ngươi lừa, gì mà Nam Hiệp ôn hòa, nho nhã, đều là gạt người, kỳ thật ngươi mới là kẻ biết chỉnh người nhất." Bạch Ngọc Đường oán hận trừng Triển Chiêu.

"Đây là di truyền!" Triển Chiêu vẻ ngươi đi hỏi cha mẹ ta đi, chẳng liên quan tới ta.

Nhớ tới phụ mẫu ác ma kia của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường quan sát bốn phía theo bản năng, tính ra bọn họ mới là cao thủ chỉnh người. Nghĩ đến thủ đoạn chỉnh người của bọn họ, hiện tại cũng cảm thấy không rét mà run.

"Này, ngươi nên về phòng đi, đừng ngẩn ở chỗ ta." Thấy Bạch Ngọc Đường chiếm giường mình không dậy, Triển Chiêu đẩy hắn.

"Không, ta muốn ngủ ở đây." Bạch Ngọc Đường nằm trên giường, nhất định không chịu đứng dậy.

"Này, ngươi ở chỗ ta làm gì? Đứng lên ~~~~~~~"

"Sợ gì, chẳng phải chúng ta đã đính hôn rồi sao! Có gì mà ngượng ngùng!"

"Bạch Ngọc Đường ——"

"Hu hu hu, ngươi bội tình bạc nghĩa, ngươi dùng xong người ta rồi liền vứt bỏ, ngươi ~~~~~~~~"

"BẠCH – NGỌC – ĐƯỜNG ―――――――" Trong phòng nhỏ của Triển Chiêu truyền đến tiếng gào to, đập tan sự yên tĩnh ban đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com