Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

"Miêu Nhi, ngươi chờ ta chút, chờ ta chút mà!" Bạch Ngọc Đường kêu ở sau, thấy người phía trước không những không chậm bước, trái lại thân pháp càng nhanh hơn, không khỏi thấy chán nản, thi triển khinh công đuổi theo, "Mèo chết, chạy nhanh vậy làm gì, thể hiện khinh công của ngươi tốt hơn ta à!" (Tiểu Bạch, người trái đất đều biết, khinh công của Nam Hiệp là tuyệt nhất, ngươi cứ chịu đi! Tiểu Bạch đạp cái, ~~ mỗ Yên biến thành ngôi sao băng xa xôi~~~~~~)

"Miêu Nhi, ngươi đừng giận nữa, ta biết lỗi rồi còn không được sao!" Bạch Ngọc Đường hết mực leo trên lưng Triển Chiêu, sao cũng không chịu xuống.

Triển Chiêu hất vài phát, cũng không quăng được, cũng liền mặc hắn leo trên người mình. (Chiêu Chiêu, ngươi biết nội lực, có thể dùng nội lực văng hắn ra. Chiêu Chiêu không nói gì (ING~). Tiểu Bạch lại đạp tới, mỗ Yên lại dạo vũ trụ vòng nữa ~~~~~~~~)

"Miêu Nhi, Miêu Nhi, ta biết lỗi rồi, ngươi tha thứ cho ta đi!" (Tiếng lòng Tiểu Bạch: Rốt cục ta sai ở đâu? Mỗ Yên nói chen vào: Không biết sai ở đâu đã nhận sai?? Tiểu Bạch: Đương nhiên, lão bà luôn luôn đúng, nếu lão bà sai, xem lại lời trên. Mỗ Yên: Thì ra Tiểu Bạch chính là nam nhân tốt thời đại mới. Tiểu Bạch: Đương nhiên ^_^)

"Bạch Ngọc Đường, 'Cẩm Mao Thử' trong chốn giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, nào có chỗ làm sai, Triển Chiêu tài gì đức gì, mà lại có vinh hạnh tha thứ cho sai lầm của Bạch đại hiệp!" Triển Chiêu không quay đầu lại, cười lạnh nói.

"Rốt cục hôm nay ta gây ra chuyện gì, lại khiến Miêu Nhi tức giận như vậy!" Bạch Ngọc Đường cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, sáng sớm vẫn là ánh xuân đầy mặt, từ lúc nào thì đổi sắc? Bỗng nhiên mắt Bạch Ngọc Đường sáng lên, hẳn không phải là——

"Miêu Nhi, chẳng lẽ ngươi đang ghen ư!"

"Ghen!" Triển Chiêu suýt sặc, "Ta, ta ghen cái gì!"

Bạch Ngọc Đường thấy tai Triển Chiêu đã đỏ, trong lòng lại có cơ sở, "Có phải ngươi thấy ta nói cười với Yên Hồng cô nương cảm thấy trong lòng khó chịu?"

"Không, nào có chuyện đó! Ngươi với Yên hồng cô nương là quen biết từ xưa, các ngươi nói cười là chuyện rất bình thường, ta có gì khó chịu." Triển Chiêu phủ nhận, liều chết không thừa nhận mình thấy Bạch Ngọc Đường nói cười với Yên Hồng, trong lòng không thoải mái. (Mỗ Yên: Nói trắng ra chính là đang ghen! Cự Khuyết Triển Chiêu tới gần——)

Chuyện là thế này.

Vì trừng phạt sáu kẻ Khai Phong gây tổn thương với y (trên thân thể cùng hình tượng), Triển Chiêu quyết định cho mình nghỉ hai tháng, cùng Bạch Ngọc Đường trải qua thế giới hai người ngọt ngào. (Triển Chiêu: Này, ngươi không cần viết trắng ra như vậy chứ! Ai trải qua thế giới hai người với hắn! Tiểu Bạch: Chúng ta đều là vị hôn phu phụ (vợ chồng chưa cưới), không phải trải qua thế giới hai người thì là cái gì! Này! Nhìn chằm chằm mỗ Yên: Chừng nào thì ngươi mới để chúng ta chính thức thành thân! Ta chờ đêm động phòng hoa chúc đã rất lâu rồi. Mỗ Yên cúi đầu khom lưng: Rất nhanh, rất nhanh. Hà hà, ta nhất định cho các ngươi một hôn lễ suốt đời khó quên. Cười gian)

Lạc đề rồi, lạc đề rồi, kéo lại. Lại nói hai người du sơn ngoạn thủy khắp nơi, thời gian đó trôi qua cũng tiêu diêu tự tại. Cuộc sống như thế chỉ duy trì tới giờ khắc nào đó sáng nay. Bọn họ tới một thôn nhỏ, định nghỉ chân một chút. Vừa vặn, lúc này có một vị nữ tử áo đỏ quốc sắc thiên hương, nàng vừa thấy Bạch Ngọc Đường liền nhào lên, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt người ngoài, "Tiểu Bạch chết tiệt, lâu vậy ngươi cũng chẳng đến thăm ta, ta nhớ ngươi muốn chết."

Bạch Ngọc Đường cũng là gặp bạn cũ nơi đất khách, rất vui mừng, nhất thời cũng quên mất bên người còn có 'người nhà', mặc nữ tử áo đỏ bám trên người hắn, cứ nói cười.

"Ta nói Yên Hồng, gần đây ngươi chạy đi đâu, ta đã tìm ngươi rất nhiều lần cũng chẳng gặp ngươi, có phải đã quên ta rồi không." (Tiểu Bạch, chú ý cách dùng từ của ngươi)

"Sao có thể chứ! Quên ai cũng không quên được Bạch Ngũ gia ngươi nha! Ngược lại Ngũ gia cả ngày oanh oanh yến yến, đã vứt người ta lên chín tầng mây từ lâu rồi."

Bọn họ nói chuyện vui vẻ ở đây, Triển Chiêu bên cạnh lòng thực sự không rõ cảm giác gì, y đã biết Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, hồng phấn tri kỷ nơi nơi đều có từ lâu, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận không để bản thân gặp mặt, cho nên mình cũng có thể dối mình, giả là không so đo. Nhưng tận mắt thấy rồi, lại là chuyện khác. Nhìn hai người kia, nam anh tuấn tiêu sái, lỗi lạc hơn người, nữ xinh đẹp như hoa, đứng chung một chỗ quả thực chính là đẹp đôi trời sinh.

Y nghĩ tới đây, thình lình mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra trước mắt, "Miêu Nhi, ngươi sao vậy?"

"Ồ! Không có gì!" Cẩn thận giấu kỹ nỗi lòng, Triển Chiêu cố ý giả bộ rất ung dung, "Ngọc Đường, gặp người quen cũ cũng không giới thiệu cho Triển mỗ một chút."

"Nàng là Yên Hồng, là một người bạn cũ của ta. Yên Hồng, đây là——"

"Ngũ gia, ta đoán vị này chính là Triển đại nhân của phủ Khai Phong, giang hồ đồn đại nói Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Tiêu không rời Mạnh*, quả nhiên hai vị là huynh đệ tình thâm nha! Yên Hồng xin chào Triển đại nhân." Yên Hồng áo đỏ sửa áo** hành lễ.

* Tiêu không rời Mạnh hoặc Mạnh không rời Tiêu. Tiêu là Tiêu Tán, Mạnh là Mạnh Lương, hai người là hai đại tướng thuộc hạ của Dương Diên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng. Hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường như hình với bóng. Sau này dùng hai câu này để ví von hai người quan hệ vô cùng thân thiết, tình cảm thâm hậu.

** Phụ nữ thời xưa trước lúc hành lễ sẽ sửa vạt áo trước, biểu thị cung kính.

"Không dám, cô nương đừng đa lễ*." Triển Chiêu vội vàng hoàn lễ.

* Hán Việt là "thiếu lễ", là một từ khiêm tốn, nói chính mình lễ độ chưa chu toàn hoặc xin người khác đừng câu nệ tiểu tiết.

"Ta nói hai ngươi có phiền không, đều là người một nhà, gì mà khách khí như vậy." Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn nói.

"Người một nhà!" Nghe xong lời hắn, Triển Chiêu lại là biến đổi trong lòng.

Bạch Ngọc Đường với Yên Hồng gặp lại sau thời gian dài, đương nhiên rất vui, vừa tán gẫu thì không ngừng, Yên Hồng còn lưu loát nói rất nhiều chuyện trước kia với Bạch Ngọc Đường, mặc dù Triển Chiêu mang tươi cười trên mặt, trong lòng lại vừa chua vừa chát. Từ giữa trưa thẳng tới mặt trời lặn. (Các ngươi thật đúng là giỏi tán gẫu a!) Sau khi quyết định hẹn gặp sau, lúc này Yên Hồng mới cáo từ mà đi.

"Miêu Nhi, ngươi nhất định đang ghen!" Bạch Ngọc Đường từ trên người Triển Chiêu xuống, cười gian nói.

"Ta không!" Triển Chiêu vẫn không chịu thừa nhận.

"Ta nói Miêu Nhi, ghen cũng không phải chuyện gì xấu, có gì mà ngại nhận. Nhưng mà đó! Ngươi ghen ta rất vui, nhưng dấm này ngươi ăn không đúng chỗ. Ta với Yên Hồng cũng không phải là loại quan hệ ngươi nghĩ, ta vẫn xem Yên Hồng là muội muội, hơn nữa nàng cũng đã xuất giá rồi. Phu quân của nàng lại là người rất có danh tiếng. Cho nên——"

Nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói Yên Hồng đã xuất giá rồi, lúc này tâm trạng Triển Chiêu mới chuyển biến tốt đẹp một chút.

"Miêu Nhi, ngươi cứ không tin tình cảm ta đối với ngươi như vậy, thật sự là rất đau lòng." Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt cô đơn, giọng điệu cũng có vẻ rất đau buồn.

"Ta không phải, ta chỉ là——" Triển Chiêu không biết nên giải thích thế nào.

"Ngươi cứ không tin ta, ngươi làm tổn thương tim ta."

"Ngọc Đường, ta thực sự không phải——" Triển Chiêu cuống quít nói.

"Vậy ngươi chứng minh cho ta xem."

"Ngươi muốn ta chứng minh thế nào?" Nhất thời Triển Chiêu chỉ muốn an ủi Bạch Ngọc Đường, lại không nghĩ tới điểm khác. (Chiêu Chiêu, đừng đồng ý yêu cầu của hắn. Bị Tiểu Bạch đạp bay)

"Một nụ hôn. Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

"Ngươi đừng quá quá đáng!"

"Ta biết mà, ngươi vẫn không tin ta, ngươi làm ta rất đau lòng, uổng công ta thủ thân như ngọc vì ngươi, đến cuối cùng ngươi lại nghi ngờ ta." (Mỗ Yên như có điều suy nghĩ: Tiểu Bạch, ngươi thật sự rất có thiên phú, mánh một khóc hai nháo dùng rất giỏi mà! )

Triển Chiêu nhìn bốn phía thấy không ai chú ý nơi này, cúi người chạm một cái lên môi Bạch Ngọc Đường rất nhanh.

"Không đủ, phải như vậy mới được!" Bạch Ngọc Đường cười tà nhích lại gần.

"Ngươi——" Lời còn chưa hết, đã bị ngăn ở trong họng... (Hế~~~~~ Đậu hũ này, ngẫu thật sự là không viết ra được, các đại nhân tự tưởng tượng đi! Chúng tỷ muội: Đánh——)

"Miêu Nhi, phải tin tình cảm ta đối với ngươi, cũng xin ngươi đừng cả ngày nghĩ quá nhiều." Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới buông Triển Chiêu ra, thấp giọng nói.

"Ta hiểu lòng ngươi." Triển Chiêu than một tiếng, tóm tay hắn.

"Miêu Nhi, ngươi cũng có thể ghen mà! Nhưng, muốn ăn dấm lần sau phải làm rõ ràng đối tượng hẵng ăn!" Nguy rồi, Bạch Ngọc Đường hối hận che miệng mình.

"Còn có lần sau! Bạch Ngũ gia, nghe nói các hạ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, có phải định dẫn hết đến để Triển mỗ nhìn chút không?"

"Không phải, ta không có —— a! Có người mưu sát —— cứu mạng a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com