58. Thú vị từ đầm Long Lý
58. Thú vị từ đầm Long Lý
Editor: Hannah Nguyễn
Tình trạng của Cố Viêm so Tần Mộ Ngôn lúc ấy chỉ có hơn chứ không có kém, hắn là phong tốc cẩu chuyên gia ăn mặn, quá khứ đi qua hơn hai mươi năm là loại không thịt không vui. Người như vậy nếu ăn quả tẩy tủy sẽ như thế nào? Vấn đề này trước giờ An Nhiên thật chưa từng nghĩ tới, vì thế hôm nay y rốt cuộc được kiến thức qua một lần.
Lúc mới bắt đầu, Cố Viêm giải quyết xong còn trở lại một chuyến. Khi đó hắn còn chưa lĩnh ngộ hết được sự bá đạo của quả tẩy tủy, chờ hắn ngồi xếp bằng xuống cầm thịtlên muốn tiếp tục ăn, An Nhiên cùng Tần Mộ Ngôn lấy một loại vẻ mặt vạn phần kỳ quái nhìn hắn.
"Các ngươi......" Cố Viêm muốn hỏi các ngươi làm sao vậy, trong bụng lại có một thanh âm ùng ùng vang lên. So với một hồi trước đó còn muốn mãnh liệt hơn. An Nhiên "phốc xuy" một tiếng liền bật cười, nhìn theo hướng Cố Viêm hốt hoảng vọt vào trong rừng nói: "Cố Viêm ngươi đừng sốt ruột, giải quyết xong hãy về, không ai động vào thịt của ngươi đâu."
Đúng là không ai động vào những thứ thịt kia, vừa nghĩ tới chuyện Cố Viêm đang làm, dù là thức ăn mỹ vị cũng khó lòng mà nuốt nổi.
Cố Viêm lưu lạc đến mức này, theo lý thuyết Tần Mộ Ngôn hẳn sẽ rất cao hứng, nhưng hắn nhớ tới nụ cười đểu của An Nhiên khi Cố Viêm vụng trộm cười nhạo chuyện của hắn thì hắn không cao hứng nổi. "Rấtcao hứng?" Thời điểm ngữ điệu Tần Mộ Ngôn hỏi cái này rất bình thản, nhưng An Nhiên lại có thể phát hiện bên trong là sóng ngầm mãnh liệt.
"Ách...... Ta chỉ là cảm thấy, bị thành như vậy còn muốn ăn, Cố Viêm này quả thật là hiếm thấy!"
Tần Mộ Ngôn vốn đang ném bắp vào trong miệng, vừa nghe An Nhiên nói vậy, hắn liền ăn không vô nữa. Đem bắp cầm trong tay thả lại vào trong chậu, Tần Mộ Ngôn quay đầu nhìn An Nhiên hỏi:"Ngươi cũng cho hắn ăn loại trái cây kia à?"
An Nhiên còn muốn giả ngu, hỏi lại: "Trái gì? Không biết ngươi đang nói tới cái gì nữa."
Tần Mộ Ngôn nhướn mày, "Ngươi sẽ không quên đã cho ta nếm qua cái gì chứ? Mặc dù hiện tại chỉ là suy đoán của ta, nhưng chốc lát xem phản ứng của Cố Viêm sẽ biết liền. Sao? Ngươi nói đi?"
Khốn kiếp! An Nhiên khẳng định sau khi Tần Mộ Ngôn biến thân thành tiểu nhược thụ đã bắt đầu đối với mình sinh ra bất mãn, nhìn hắn lúc trước ngay cả câu phản bác cũng không nói, màlúc này lại có thể uy hiếp người như vậy. An Nhiên bỗng sinh ra một loại cảm giác nguy cơ rất sâu sắc, Tần Mộ Ngôn này cần phải ổn thỏa tốt, nếu sắp xếp không tốt ngược lại sẽ thành nội bộ mâu thuẫn.
ㅠ.ㅠ...... An Nhiên vẻ mặt cầu xin bĩu môi nói:"Đó là thứ tốt có được không! Người khác cầu còn không được."
"Hử?"
Đã nói đến như vậy, không giải thích rõ cũng không được, bản thân An Nhiên cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác.
"Đó là quả tẩy tủy."
Tần Mộ Ngôn lại nhướn mày, cũng không nói tiếng nào. Ý tứ rất rõ ràng: Tiếp tục!
"Ăn vào có thể thay đổi thể chất, tẩy cân phạt tủy. Ừm, tiêu chảy cùng khắp người tiết ra chất bẩn là hiện tượng loại bỏ độc tố trong cơ thể ra ngoài, ngươi không cảm thấy thể chất so với trước đây tốt hơn rất nhiều sao?" An Nhiên nói xong trong lòng cảm thấy chua xót, tuy rằng, y có đùa dai một chút, nhưng mấy thứ kia chỉ là tác dụng phụ thôi, hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú là sao chứ.
Giải thích như vậy, Tần Mộ Ngôn đã hiểu, hắn kỳ thật cũng không hoài nghi An Nhiên cái gì, bằng không đã sớm phát động làm phản, người mà, luôn có một chút hiếu kỳ, chính mình ăn gì vào trong bụng vẫn cần phải biết rõ ràng.
Tần Mộ Ngôn nhìn An Nhiên ủy ủy khuất khuất, trên mặt khó được chút vui vẻ. "Thật là thứ tốt." Hắn nói như vậy An Nhiên cũng biết hắn nghe hiểu lọt tai, nháy mắt mấy cái nói: "Đúng mà, ta đã nói ta sẽ không hại các ngươi, quả tẩy tủy cũng không phải ai cũng đều có thể ăn, mặc dù có điểm tác dụng phụ, khụ khụ, thú nhân mà, thực lực cường hãn mới quan trọng, diện mạo gì đó chỉ là mây trôi thôi."
Chờ Cố Viêm bị giày vòxong trở về, người đã gần nhưđã mệt lả, cước bộ cũng có chút phù phiếm, yếu ớt. Có lẽ do quần áo mặc dày, phản ứng trong bụng lại quá mãnh liệt, nên hắn còn chưa phát hiện việcchất bẩn đã từ trong da tiết ra bên ngoài đem tiểu bạch kiểm nhuộm thành một tiểu hắc kiểm. Cố Viêm trở về bên cạnh đống lửa ngồi xuống, bụng hắn đã trống rỗng, bức thiết cần có thứ gì đó để bổ sung năng lượng.
Tay duỗi ra mới phát hiện không thích hợp, hai tay đều đen sì, giống như rút ra từ trong bùn. Cố Viêm hoàn toàn không nghĩ tới những thứ không thích hợp này là do An Nhiên ban cho hắn, hắn chỉ cảm thấy mình như bị quỷ ám.
Một thú nhân bình thường thế nào lại gặp nhiều chuyện bất thường như vậy?
Vì sao Tần Mộ Ngôn không có việc gì, An Nhiên cũng không có việc gì, chỉ mình hắn lại có chuyện? Đây là ở trong rừng đó, chỉnh thành như vậy xử lý như thế nào đây?
Có lẽ lương tâm An Nhiên trỗi dậy, y cuối cùng cũng không tiếp tục bỏ đá xuống giếng, Tần Mộ Ngôn cũng nhìn Cố Viêm vài lần, muốn từ trên người Cố Viêm nhìn đến bộ dáng chật vật của hắn ngày hôm qua. Khó trách An Nhiên lại cười thành như vậy, toàn bộ giống như tượng đất, cặn bã trong cơ thể Cố Viêm thật sự là quá nhiều.
"Ách...... Tiểu An Nhiên, quần áo của ta để đâu rồi?" Một thân thối như vậy, Cố Viêm chuẩn bị tìm cái hồ tắm một chút.
"Quần áo?" An Nhiên nháy mắt mấy cái, y như thế nào không biết Cố Viêm có chuẩn bị quần áo.
"Lúc đi ta đặc biệt chuẩn bị hai bộ, đặt ở phía sau tiện hành khí mà, ngươi sẽ không vứt đi chứ?" Cố Viêm quả thật bị dọa, Tần Mộ Ngôn chỉ có một bộ quần áo, quần áo An Nhiên hắn lại mặc không được, nếu An Nhiên đem quần áo hắn ném đi, vậy nên làm cái gì bây giờ?
May mà hắn giải thích rõ nênAn Nhiên cũng không tiếp tục chớp mắt, y chỉ là không biết Cố Viêm có chuẩn bị quần áo thôi, sớm biết như thế cũng sẽ không ép buộc Tần Mộ Ngôn đến vậy. An Nhiên thật cẩn thận quay đầu nhìn lại Tần Mộ Ngôn, phát hiện đối phương không có phản ứng bất thường gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng thần thức tiến vào không gian sau đó tiến vào tiện hành khí lật mọi thứ lên một lần. Tìm thấy một túi đeo lưng màu đen, bên trong có quần áo của Cố Viêm.
Cố Viêm cứ như vậy nhìn túi đeo của hắn không có căn cứ xuất hiện đột ngột trong tay An Nhiên. Hắn không thèm nói gì, tiếp nhận túi đeo nhanh chóng hướng sâu trong rừng đi tới. Đợi đến khi Cố Viêm đi xa, An Nhiên mới gãi gãi đầu ngượng ngùng nhìn Tần Mộ Ngôn nói: "Cái kia, ta không biết hắn có chuẩn bị quần áo."
Thời điểm y nói tới vấn đề này, mặt Tần Mộ Ngôn vẫn không chút thay đổi nhìn y, đợi đến khi An Nhiên nói xong, hắn mới đưa tay vỗ vỗ đầu An Nhiên, nói: "Ta biết."
(╬ ̄皿 ̄)凸
Cái này là sao? Đây rõ ràng là động tác trấn an chó nhỏ nhà mình mà? Mặt Tần Mộ Ngôn không chút thay đổi làm ra động tác như vậy khiến sống lưng An Nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
"À, A Ngôn, phụ cận có hồ hả? Cố Viêm chuẩn bị đi nơi nào tắm?"
Biểu tình Tần Mộ Ngôn theo vấn đề này trở nên dị thường quỷ dị, song lại có điểm âm u, vừa giống như sung sướng khi người gặp họa.
Hắn nói: "Ừ, hồ thì có, còn có thể tắm hay không thì không biết." Tần Mộ Ngôn chỉ nói như vậy, nhưng An Nhiên biết Cố Viêm có thể đã gặp chuyện xui xẻo rồi. Hơn một ngày chung đụng, An Nhiên tự nhiên cũng hiểu rõtính tình Tần Mộ Ngôn, dưới tình hình chung hắn sẽ không thèm để ý, chỉ khi nào bị chọc giận, thì hậu quả xuất hiện tuyệt đối không phải người bình thường có thể thừa nhận. Cố Viêm lúc trước cười nhạo hắn nhưng bị lời nói củaAn Nhiên đánh gãy đúng lúc nên không có tạo thành hậu quả gì đáng sợ, nhưng lại bị Tần Mộ Ngôn bất động thanh sắc ghi nhớ trong lòng.
Tần Mộ Ngôn là người ẩn tính nhưng lại rất đen tối, lại còn hay mang thù nữa.
An Nhiên dùng lửa nhỏ tiếp tục sự nghiệp hâm nóng cháocủa mình, Cố Viêm lâunhư vậy không trở lại. Trời đã gần tối. An Nhiên bất giác có chút lo lắng, xem bộ dáng bọn họ ban ngày, nói rằng đối với rừng Khiếu Nguyệt rất quen thuộc, nhưng đến cùng vẫn là chưa hiểu hết. Từ Vạn Độc Lâm đến thực vật hút máu biến dị, tất cả những thứ này thú nhân đều chưa từng nghequa. An Nhiên cảm thấy bọn họ tựa hồ đã đi một chặng đường không bình thường, những thứ đáng sợ này vốn đã có sẵn, cũng không phải do y xuyên qua kéo theo hiệu ứng bươm bướm được.
"À, A Ngôn," An Nhiên gọi Tần Mộ Ngônlại hỏi,"Địa phương này trước kia ngươi đi qua rồi hả?"
Tần Mộ Ngôn nghĩ một chút, nói: "Từng đến hay không ta không rõ lắm, nếu có qua thì cũng bay từ không trung qua, ta rất ít khi chạy trong rừng." Nói xong hắn còn bổ sung thêm,"Một mảnh rừng này hẳn là điểm mù, tựa hồ cũng không có giá trịgì, bình thường rất ít thú nhân sẽ lại đây, lần này nếu không phải vì qua sông để bỏ lại kiến mã tấu, bọn họ cũng sẽ không chọn phíabên này chạy trốn."
"Vậy làm sao ngươi biết phụ cận có hồ nước?"
Tần Mộ Ngôn lắc đầu, nói:"Nghe ai đó nói, xung quanh đây có một đầm Long Lý(lời editor: long ở đây ai cũng biết là rồng, còn lý ở đây QT dịch là cá chép, vậy là cái gì ??? Ai có kiến giải hay hơn cho từ này hay không, nguyên gốc từ đầm Long Lý là龙鲤潭), chỗ đó rất thú vị." Khóe miệng Tần Mộ Ngôn lặng lẽ nhếch lên. An Nhiên cũng không bỏ qua chi tiết này, nghe ý Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm chắc là phải tiếp tục chảy máu rồi.
Đợi đến thời điểm Cố Viêm trở về An Nhiên mới chính thức cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Tần Mộ Ngôn đến cùng có ý gìㅠ.ㅠ, ai nói cho y biết, một hán tử to lớn cả thướcco lại thànhmột tiểu oa nhi một thước là sao thế này?
Đáng cười nhất chính là, đỉnh đầu tiểu oa nhi này còn mọc thêm hai cái lỗ tai chó lông xù nữa chứ.(lời editor: (¯―¯٥) WTF, chuyện gì đã xảy ra *cắn khăn* mặc niệm cho A Viêm của chúng ta)
Hết chương 58
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com