Chương 8. Ăn thịt
Chương 8. Ăn thịt
Sân Cố gia rộng lớn, hai gian nhà chính bằng đất đỏ, nóc nhà đắp mái ngói, cách bố trí toàn sân thật ra cũng giống Lê gia, chẳng qua nhà chính không phải gạch xanh, sườn phòng cũng chỉ có một bên.
Nhưng mà như vậy ở trong thôn xem như khá tốt, ít nhất còn có tường viện, nóc nhà cũng là mái ngói, dù sao nhà gạch xanh khá hiếm lạ.
Lúc huynh đệ Cố gia phân gia, cha Cố thiếu thốn, vì tiết kiệm để sống, cho nên toàn bộ sân trống không, thuận tiện về sau đóng thêm.
Đầu Hổ 6 tuổi đang cùng đám nhóc ở cửa nhà đất trống chơi, tiểu hài tử có đôi mắt sắc bén, nhìn thấy đại ca từ xa, hít hít nước mũi, nói: “Đại ca ta hình như đã trở về.” Cũng không chơi nữa, xoay người chạy về nhà, một bên kêu: “Mẹ mẹ, đại ca trở về.”
“Ồn ào cái gì.” Lý Quế Hoa không nghe rõ, mang thai đã bảy tháng, ôm bụng to không tiện, gần đây tính tình cũng nóng nảy, vừa thấy Đầu Hổ cả người dơ liền bực bội, “Lại đi đâu chơi, khắp người dơ ——”
“Mẹ, là đại ca, đại ca đã trở về.” Đầu Hổ ngoảnh mặt đi, sợ mẹ nhéo lỗ tai nó.
Tay Lý Quế Hoa ở không trung, nói: “Còn tưởng là Thiết Đản.”
Thiết Đản là con trai lớn mà Lý Quế Hoa sinh ra, năm nay 8 tuổi, sáng sớm chưa thấy mặt đâu đã nói là đi múc nước, hiện tại còn chưa trở về, không chừng đi nơi nào chơi rồi.
“Trở về thì trở về, chỉ tổ tốn thêm miệng ăn, đã gả ra ngoài rồi, còn chạy về làm gì, chẳng lẽ Lê gia không thể nuôi nổi nữa chắc...” Lý Quế Hoa nhắc mãi, ở trong mắt nàng, đứa con trước ham ăn biếng làm cái gì cũng không muốn làm, miệng lưỡi lại sắc bén, chỉ biết tốn bạc.
Ca nhi Lê gia kia thật là một đứa ngốc, Cố Triệu ngoại hình đẹp thì như thế nào, cuộc sống nông dân quá khó khăn, Cố Triệu thì lười biếng, bao tải cũng khiêng không nổi, còn bỏ mười tám lượng bạc cưới trở về, qua ít ngày lại hối hận.
“Thật sự đừng là trả hàng.” Lý Quế Hoa nói thầm, “Quyết không có khả năng trả lại bạc.”
Đầu Hổ không nghe rõ mẹ nói cái gì, đưa ngón tay vào miệng thèm nói: “Mẹ, đại ca tới cùng ca nhi của huynh ấy, bọn họ còn mang theo thịt, con nhìn thấy.”
“Mang thịt? Mang đồ vật?” Lý Quế Hoa vỗ đầu Đầu Hổ, “Sao không nói sớm.”
Nàng nhớ ra, không phải là tới để lại mặt chứ?
Đang nói chuyện, nghe thấy tiếng động ngoài cửa viện, Lý Quế Hoa nhìn thấy quả nhiên là Cố Triệu cùng ca nhi của hắn Lê Chu Chu, ánh mắt liếc xuống dưới trước, nhìn đến tay Lê Chu Chu xách theo hai cân thịt buộc bằng dây rơm, một vò rượu, còn cầm cái giỏ, mắt chợt sáng ngời, trên mặt tươi cười nhiệt tình chào đón.
“Ai u đây là tới lại mặt? Ta đã nói ngày thứ ba không gặp các ngươi, vẫn đang nhớ ngươi, hôm nay cuối cùng đã tới rồi.” Lý Quế Hoa lấy thịt trước.
Lê Chu Chu nói: “Ngày thứ ba có một số việc nên chậm trễ, hôm qua đi trấn trên mua rượu, đường, thịt, còn có chút hạt dưa đậu phộng cùng đường mạch nha, cũng nhặt được mấy quả trứng gà ở nhà.”
Đương thời ngày thứ ba lại mặt phải chuẩn bị ba thứ, nếu là nhà trai thì cắt một cân thịt, thêm chút đường, hoặc là mang theo một ít trứng, đây là biểu hiện coi trọng nhà gái.
Lê Chu Chu nghĩ đã trễ mấy ngày, sợ ảnh hưởng đến tướng công nên chuẩn bị thêm vài thứ. Trong nhà có hạt dưa đậu phộng, trứng gà cũng là nhà mình đẻ, lúc mua đường được tặng một chút mạch nha, thêm hai món, có thể coi như lễ trọng. Đương nhiên phải xách đồ ở bên ngoài, báo cáo cẩn thận, như vậy người trong thôn mới biết được đang cầm cái gì.
Sân tường thấp, khi Lê Chu Chu nói chuyện, hàng xóm cách tường viện xem náo nhiệt.
“Cố thư lang cùng Lê ca nhi trở về rồi?”
“Quế Hoa a, còn thất thần à, không nấu cơm nấu nước cho con dâu mới của ngươi, lễ này thật trọng.”
Có người nói giỡn, “Phản rồi phản rồi, con dâu mới cái gì, ngươi quên rồi sao, Cố thư lang mới là người bị gả.”
Mấy người cười rộ lên, Lê Chu Chu nghiêng đầu nhìn tướng công, sợ tướng công thấy mất mặt. Cố Triệu nửa điểm cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí còn nắm tay Chu Chu, nói: “Chu Chu, đây là mẹ ta, nên gọi nhạc mẫu*(mẹ vợ).”
Mấy người vịn tường xem náo nhiệt:......
Lý Quế Hoa đang cao hứng xách thịt:......
Lê Chu Chu biết tướng công đang cố ý trêu chọc, nhưng anh luôn luôn nghe theo tướng công, huống chi hiện tại còn đang trước mặt người ngoài, thật nghe lời kêu một tiếng: “Chào nhạc mẫu.”
Lý Quế Hoa không cười nổi.
Ngoài tường vang lên tiếng cười, Lý Quế Hoa trừng mắt nhìn, muốn mắng nhưng không biết mắng gì, đành phải kìm nén cơn giận, nói: “Đi đi đi, vào trong nói chuyện, đừng đứng ngoài sân.”
Nhà chính Cố gia rất dài, cha Cố và Lý Quế Hoa một phòng, một phòng khác dùng tủ để ở giữa chia làm hai, Đầu Hổ và Thiết Đản ngủ cùng nhau, nguyên thân ngủ phía bên có cửa sổ.
Không có phòng chính, liền ngồi nghỉ ở phòng của Lý Quế Hoa và cha Cố.
“Đầu Hổ, đến nhà đại bá*(bác cả) gọi cha ngươi về, nói đại ca cùng ca nhi của hắn đã trở về, nếu gặp ca ca ngươi thì gọi nó về luôn.” Lý Quế Hoa ra khỏi nhà, sai Đầu Hổ đi chạy việc vặt.
Từ khi Cố Triệu và Lê Chu Chu bước vào, Đầu Hổ vẫn không rời mắt khỏi thứ Lê Chu Chu đang cầm trong tay, đặc biệt nghe được có đường mạch nha, không khỏi tham lam nuốt khan, nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn đường mạch nha.”
“Ăn cái rắm, chạy nhanh đi.” Lý Quế Hoa thích giấu đồ, loại đồ vật như đường này được đặt một bên trước.
Đương nhiên Đầu Hổ không nghe theo, rầm rì nói: “Con không chịu con không chịu, con muốn ăn đường mạch nha.”
Lý Quế Hoa giơ tay muốn nhéo lỗ tai Đầu Hổ, Đầu Hổ bịt lỗ tai lại trốn ra xa, kéo dài giọng nũng nịu nói: “Con muốn ăn đường mạch nha, con muốn ăn đường mạch nha.” Giọng nói lớn đến mức Cố Triệu và Lê Chu Chu ở trong phòng cũng nghe thấy.
“Ăn ăn ăn, đi nhanh lên.” Lý Quế Hoa ngại Đầu Hổ giọng lớn truyền tới trong phòng, cũng không buồn hỏi Lê Chu Chu và Cố Triệu có ăn không? Lập tức thò tay vào rổ lấy một miếng đường mạch nha cho Đầu Hổ, bịt miệng nó.
Đầu Hổ vui vẻ cầm đường mạch nha, lập tức nhét luôn cả giấy gạo nếp bỏ vào miệng, ngậm chặt.
“Còn không đi nhanh lên.” Lý Quế Hoa tức giận mắng.
Đầu Hổ chạy như điên ra ngoài sân. Lý Quế Hoa nhìn bóng dáng nhi tử lại mắng thêm câu tiểu tử thúi, nhưng trên mặt lại đắc ý cười, bà cảm thấy Đầu Hổ nhà mình thông minh lanh lợi, biết cái gì là tốt, còn biết làm nũng xin đồ.
Lúc Cố Triệu còn ở nhà cũ, cũng hay làm vậy để lấy lòng gia gia.
Lý Quế Hoa đem đồ vào nhà bếp, đặt thịt và trứng lên trước, bỏ khối đường vào bát lớn, chờ Lê Chu Chu và Cố Triệu rời đi, mới mang vào phòng, khóa tủ. Đường quá quý giá, ngày thường Lý Quế Hoa không nỡ mua, định để dành ăn Tết, cũng không mua thêm, lần này khối Lê Chu Chu mang đến còn rất lớn, đến lúc đó chia một khối về nhà mẹ đẻ, cũng coi như một phần thể diện.
Đồ vật đã giấu tốt, nên nấu nước nấu cơm.
Lu nước thật ra vẫn còn nước, nhưng Lý Quế Hoa lấy cớ Thiết Đản còn chưa múc nước trở về, không làm ngay lập tức, bà nghĩ tuy rằng Cố Triệu tới cửa ở rể, nhưng dù sao Lê Chu Chu cũng là một ca nhi, nói như thế nào bà cũng là bậc trưởng bối, hiện tại còn lớn bụng, chẳng lẽ còn muốn bà hầu hạ hay sao?
Vì thế Lý Quế Hoa dọn đồ xong, hai tay trống không bước vào phòng.
Cố Triệu dẫn Chu Chu đi khắp phòng, cũng không có gì đẹp, hắn đã ngủ trong phòng này nửa tháng, hiện tại là phòng ngủ của Đầu Hổ và Thiết Đản, bên kia ánh sáng tốt, tủ dựa tường, nửa gian phòng chất đầy lương thực.
Lê Chu Chu thật ra đang nghĩ đến những cuốn sách kia, những cuốn tướng công mang về nhà đều là bản viết tay, anh còn nhớ tiểu nhị ở hiệu sách nói in ấn sắc nét, chữ viết rõ ràng, dễ đọc.
“Sao hai người các ngươi không ngồi xuống? Ngồi đi a.” Lý Quế Hoa đỡ eo tiến vào.
Ba người trở lại buồng trong, Lý Quế Hoa đặt mông ngồi trên giường đất, Cố Triệu cùng Lê Chu Chu ngồi trên ghế. Lê Chu Chu nhớ kỹ chuyện học hành, da mặt dày hỏi câu, “Nhạc mẫu, hai đệ đệ trong nhà còn đọc sách không?”
Cố Triệu vừa nghe liền biết vợ hắn đang nghĩ cái gì, đều là vì hắn. Chỉ là Chu Chu nói thẳng quá, hắn còn nghe ra được, huống chi là mẹ kế.
Quả nhiên Lý Quế Hoa nhướng mày, nói: “Đọc chứ, sao lại không đọc, sách trong nhà cất đi, đợi đến mùa xuân liền đưa Đầu Hổ đến nhà tú tài trong thôn đọc sách, nó đang độ tuổi thích hợp, lại thông minh lanh lợi, nhất định sẽ học tốt.”
“Nói đến chuyện này, lúc trước Triệu Nhi đến nhà ngươi, còn mang theo một cái rương, bút và giấy này đó đều là tốn tiền mua, ta cũng chưa nói cái gì, tuy Triệu Nhi không đọc nữa, muốn nhìn một chút cũng được.”
Lê Chu Chu muốn phản bác, tướng công rõ ràng còn đọc sách, chẳng lẽ nhạc mẫu còn muốn lấy lại những tờ giấy và bút cũ đó sao?
Cố Triệu chạm nhẹ mu bàn tay của Chu Chu, đi tranh cãi với vị mẹ kế này của hắn, Chu Chu nhà mình nói không lại. Lê Chu Chu hiểu ý của tướng công, đành nuốt lời định nói xuống.
Lý Quế Hoa không thấy được động tác nhỏ này, tiếp tục than khổ oán trách, nói: “Mặc dù Triệu Nhi không phải con ruột của ta, nhưng ta đối đãi còn hơn cả con mình, trong nhà có ba hài tử, Thiết Đản với Đầu Hổ còn chưa đọc sách, chỉ có Triệu Nhi mới đọc.”
“Đọc sách một lần chính là mười năm, chỉ riêng mỗi năm đưa quà nhập học cho tú tài trong thôn đã tốn một lượng bạc, ngày lễ ngày tết còn phải biếu thêm một ít trứng với thịt, càng chưa kể tiền mua giấy bút, sách vở, nếu như Triệu Nhi có thể đọc ra cái gì thì không nói.”
Nói những lời này, ý của Lý Quế Hoa chính là Cố Triệu ở rể Lê gia, bọn họ không ai mong muốn. Người này chính là như thế, rõ ràng không thích Cố Triệu, cũng biết Cố Triệu ở trong nhà chính là ăn không ngồi rồi, hiện giờ nhận được mười tám lượng bạc từ Lê gia, vẫn không thấy hài lòng, còn muốn than khổ moi thêm mấy bạc từ Lê gia.
Nhìn lễ vật hôm nay liền biết Lê Chu Chu là đồ ngu, lại còn coi trọng Cố Triệu.
Lý Quế Hoa tính toán kỹ càng, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lê Chu Chu, nhanh chóng cười nói: “Ta vốn là người thẳng thắn, trong lòng không có ý gì xấu, ngày thường Triệu Nhi đọc sách, trong nhà cũng không để nó động tay việc gì.”
Sau đó vuốt eo, thở dài: “Lúc mang bầu ta tới hôn sự của hai người, vất vả hơn nửa tháng, hiện tại mới đứng lên mà lưng với chân đều đau nhức, nhìn trong nhà mà xem, quần áo cũng không có sức để giặt....”
Lê Chu Chu không ngốc, lúc còn nhỏ nghe nhiều lời ẩn ý, qua một vài lần, trở về nghĩ lại là hiểu, biết ý của nhạc mẫu là muốn anh nấu ăn, làm việc, tốt nhất là nên giặt quần áo.
Thật ra làm mấy việc đó cũng không có gì, Lê Chu Chu cũng thường xuyên làm, tuy đây là lần đầu tiên sau khi thành thân cùng tướng công về nhà, theo lý thuyết anh là khách, nhưng nhạc mẫu đang lớn bụng...
Lê Chu Chu đang định đồng ý, trời đã không còn sớm, không thể để tướng công bị đói được.
“Đã vất vả mẹ rồi.” Cố Triệu mở miệng hỏi trước: “Cha không trở về sao?”
Lý Quế Hoa thấy sắc mặt của Lê Chu Chu có vẻ đồng ý, trong lòng thầm vui mừng vì tránh việc nặng nhọc, thuận miệng nói: “Ở nhà đại bá rồi, ta đã sai Đầu Hổ kêu về.”
Đang nói chuyện, ngoài sân có động tĩnh, cha Cố, Đầu Hổ và Thiết Đản đều đã trở về, tay Thiết Đản xách theo một thùng nước, trước tiên chạy vào nhà bếp, đổ nước xong còn muốn ăn đường mạch nha, nhưng người quá nhiều, cậu không dám lên tiếng.
“Sáng sớm đã chạy đi chỗ nào, ở nhà không tìm thấy mặt, còn phải kêu người gọi về.” Lý Quế Hoa không thích đại nhi tử, quá ngu ngốc.
Thiết Đản càng không dám mở miệng nói muốn ăn đường mạch nha, kêu một tiếng ca, tới Lê Chu Chu lại không biết gọi như thế nào.
“Gọi ca.” Cố Triệu nói.
Đương thời ca nhi gả chồng, thực tế đều gọi theo họ chồng nhưng Cố Triệu là ở rể.
Thiết Đản đang muốn kêu, mặt cha Cố đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn, Thiết Đản sợ hãi không biết gọi cái gì, Đầu Hổ bên cạnh kêu một tiếng tẩu tử, cha Cố sắc mặt dịu lại, Thiết Đản cũng kêu theo như vậy.
Lý Quế Hoa nhìn thấy thầm khen tiểu nhi tử thông minh. Vừa rồi không có cha Đầu Hổ, để Lê Chu Chu khi dễ dàng đến trên đầu bà, nhận danh nhạc mẫu này, bây giờ ở trước mặt cha Đầu Hổ, còn không phải đang lo sợ sao.
Cha Cố từ khi vào nhà đến bây giờ chưa thèm liếc mắt nhìn Lê Chu Chu, làm giá. Cho dù Cố Triệu là vào cửa Lê gia, đương nhiên là tới cửa con rể, trước mặt ông Lê Chu Chu phải làm con dâu, kính trọng cha chồng này.
Lê Chu Chu cũng không quan tâm điều đó, Đầu Hổ và Thiết Đản vẫn còn là hài tử, thuận miệng kêu một tiếng cha.
“Ừ.” Cha Cố miễn cưỡng nhận, vào nhà thấy một tách trà nóng cũng không có, sắc mặt lập tức sa sầm, nói Lý Quế Hoa, “Đã lâu như vậy, trà cũng không pha, cơm cũng không làm.”
Lý Quế Hoa một bên đỡ eo, một bên lấy đôi mắt nhìn Lê Chu Chu.
Lê Chu Chu đang định đồng ý, đã thấy tướng công cuốn tay áo, cười tủm tỉm nói: “Mẹ, để con giúp một tay, trước kia chưa làm qua, dạo gần đây mới học nên còn chưa quen lắm. Chu Chu cứ ngồi cùng cha nghỉ ngơi, trò chuyện, đợi pha trà nóng xong ta sẽ bưng lên.”
Mọi người trong nhà: ???
“Không, sao lại như vậy, như vậy ——” Lý Quế Hoa lắp bắp nói.
Cố Triệu vẻ mặt thản nhiên nói: “Mẹ, con gả cho Chu Chu, con làm người trong phòng, giặt quần áo, nấu cơm, quản lý việc nhà đều là trách nhiệm của con, trước đây ở nhà chưa học, hôm nay vừa dịp để mẹ dạy con, cơm nấu như thế nào, làm không được thì con đứng xem, con sợ trong bếp có chuyện cần giúp.”
“Xằng bậy!” Mặt cha Cố như đáy nồi, đập mạnh chân xuống đất.
Sắc mặt Cố Triệu không thay đổi, cười như cũ, dịu dàng cùng cha nói đạo lý.
“Cha, khi Chu Chu tới đón dâu, có bà mối mai mối đàng hoàng, lễ vật và tiền bạc đều không thiếu, con cưỡi lừa theo Chu Chu về Lê gia. Tục ngữ có câu, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con đây là con trai đã gả ra ngoài, bát nước này đã đổ về Lê gia, từ nay về sau sống là người của Chu Chu, chết cũng sẽ chôn ở phần mộ tổ tiên nhà Chu Chu.”
Gậy ông đập lưng ông.
Lê Chu Chu hơi há miệng, không biết nên nói cái gì.
Cha Cố vốn đang tự cao tự đại, giờ tức giận đến mức mặt xanh mét, chỉ vào Cố Triệu, bộ dạng như muốn mắng chửi, nhưng vì sức khỏe không còn tốt, giận đến mức run rẩy mà không thốt nên lời.
Cố Triệu muốn sửa chữa những sơ hở.
“Cha nếu ngài thấy chúng con không vừa mắt, con cùng Chu Chu sẽ quay về ngay, nhưng hôm nay về nhà, cả thôn đều đã nhìn thấy, còn chưa qua buổi trưa, cơm cũng chưa ăn, không chừng người trong thôn lại muốn nói gì.”
Cha Cố là người sĩ diện nhất, Cố Triệu tới cửa ở rể đã bị người trong thôn cười nhạo sau lưng, nói ông bán nhi tử, bị ông mắng vài lần mới không ai dám nói nữa, nếu hôm nay đuổi người đi, không biết trong thôn còn nói thành cái dạng gì.
Ham bạc Lê gia, vậy mà ngay cả một chén cơm cũng không cho.
Mặc dù Lý Quế Hoa là người đàn bà đanh đá hay chửi đổng, nhưng cũng không biết nói Cố Triệu như thế nào, vì Cố Triệu nói không sai, nguyên tắc chính là như vậy, nếu bà gân cổ lên mắng, sau lưng sẽ trở thành đề tài cho mấy người trước cửa thôn bàn tán.
Lại nói cho dù là cô nương đã gả ra ngoài, ngày thứ ba lại mặt cũng không dám để cho cô ấy làm việc hay nấu cơm giặt đồ, đã gả ra ngoài chính là người nhà người ta, là họ hàng, là khách.
Cha Cố hít khí cho nguôi giận nhưng vẫn không thể, quay sang Lý Quế Hoa quát, “Còn đứng đó làm gì, đi nấu cơm đi.”
“Mẹ vừa nói bà mang thai mệt mỏi, không nên để cho mẹ mệt nhọc.” Cố Triệu vẻ mặt ân cần, nói: “Hay là để con làm đi, chỉ là con không rành việc này, nếu có thiêu nát hay làm vỡ cái gì, không phải con cố ý đâu, mẹ đừng trách con nhé.”
Lý Quế Hoa:....
Thiêu cái gì? Gạo mì hay nồi? Làm vỡ cái gì? Chén hay thau?
Lý Quế Hoa nghĩ như vậy thịt lại đau, tất nhiên không vui khi Cố Triệu chạm vào đồ của bà, lỡ làm hỏng hay lãng phí thì sao, nhưng khi bà nói để bà làm, Cố Triệu lập tức nói không được, sợ mệt bà, một hai phải động thủ làm.
Nhưng thật ra lại không ai kêu Lê Chu Chu làm.
Cuối cùng, Lý Quế Hoa cắn răng mời đại bá nương*(vợ bác cả) tới nấu cơm. Nhà đại bá có khuê nữ và lão thái thái, không thiếu người nấu cơm, chỉ là lúc Lý Quế Hoa đi mời, lão thái thái nghe được lý do cũng không mắng Cố Triệu và Lê Chu Chu, vì dù gì Cố Triệu đã gả ra ngoài, chỉ coi như họ hàng với người ngoài, chỉ nói Lý Quế Hoa thật quý giá, mỗi nấu cơm cũng không làm được.
Đại bá nương cũng bị lão thái thái dạy dỗ qua, người già coi trọng lễ nghi, vừa vào bếp thấy có hai cân thịt, liền nói: “Vậy nấu cơm, xào ít cải trắng với thịt, dưa chua xào thịt, còn có cái gì nữa không?”
Lý Quế Hoa vừa nghe xào hai món thịt, lòng càng đau hơn.
Bà vốn định làm một nồi mì dưa muối rồi đuổi Cố Triệu với Lê Chu Chu đi cho xong chuyện, hai cân thịt thì giữ lại cho nhà mình ăn.
Thấy tức phụ của tứ đệ không nói lời nào, đại bá nương liền làm chủ, xào hai món chay hai món mặn. Bởi vì trợ giúp, cha Cố sĩ diện không thể để đại tẩu làm không công, liền đưa cho đại tẩu một phần món ăn mặn đem về hiếu kính mẹ với đại ca.
Bữa cơm trưa này, ngoại trừ Cố Triệu, không ai thấy ngon miệng.
Thiết Đản và Đầu Hổ cũng không dám kẹp thịt nhiều, mẹ nó sẽ mắng bộ ăn xin hay sao mà thiếu ăn thịt?
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Cố Triệu hiểu rõ, sau đó gắp một miếng thịt lớn vào chén Chu Chu, cười tủm tỉm nói: “Chu Chu, ăn thịt đi.”
Tay nghề đại bá nương thật tốt, thịt ăn thật là ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com