Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thừa Hạo]Song hướng mũi tên -Rock_0219

Tác giả: Rock_0219

A thành mùa đông luôn luôn tới muộn hơn so với nơi khác, đã là cuối tháng mười hai nhưng ánh nắng vẫn như cũ đâm vào mắt người có chút đau nhức.


Hoàng Minh Hạo nghiêng người dựa vào tường trong hẻm nhỏ, môi hơi chu ra hít hơi lạnh, trên mặt có mấy chỗ đều bị thương. Cậu hôm nay cúp học ra ngoài lại không may gặp phải tên lưu manh vừa bị cậu giáo huấn mấy ngày trước, kết quả tên kia một đám du côn đã đợi lâu ở đây đến đánh cậu, nếu không phải cậu mấy ngày nay cảm mạo thân thủ có chút không lưu loát, đã sớm đánh ngã bọn này thân tàn .


Hừ, ra tay thật là hung ác a.


Cậu trong trường học nổi danh là thiếu niên bất lương, hung ác, luôn bị gắn danh nghịch ngợm. Thời kỳ pahrn nghịch dài dằng dặc, khi một mình đối mặt thế giới này thời điểm mình giống con giương nanh múa vuốt thú nhỏ kêu gào.


Những gì dịu dàng nhất được cậu chôn giấu đều dành cho Phạm Thừa Thừa.

Hoàng Minh Hạo móc điện thoại từ trong túi quần ra, liếc nhìn màn hình xem giờ, còn sớm cậu còn có thời gian đi nghĩ về người nào đó một hồi. Nghĩ đến nam sinh này cậu cười ngây ngô, tâm tình khoái trá khẽ hát, khập khễnh đi lên phía trước.

Phạm Thừa Thừa là ca ca của cậu, nhưng bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ.Lúc Hoàng Minh Hạo mười mấy tuổi mẹ cậu lấy bố của Phạm Thừa Thừa , bà vì bệnh tình nguy kịch mất sớm nên giao đứa con bướng bỉnh này cho Phạm Thừa Thừa.

Phạm Thừa Thừa đối với Hoàng Minh Hạo thì khác một trời mọt vực, từ nhỏ đã là người mẫu con nhà người ta điển hình, học cũng giỏi hơn cậu nhiều bậc.Huynh trưởng như cha, đối với Hoàng Minh Hạo mà nói cũng không phải là kia chuyện xấu.Cậu thích Phạm Thừa Thừa, từ tình cảm mông lung của tuổi dậy thì mà xuất phát, ngày qua ngày lại lớn như cây đại thụ che trời.

Chính vào giữa trưa, ngoại trừ mấy cái trực ban y tá những người khác đều tan làm.Phạm Thừa Thừa sau khi ăn xong thì về phòng làm việc của mình, anh tốt nghiệp đại học sau đó thuận lợi vào làm việc tại bệnh viện này, vẫn muốn làm bác sĩ ngoại khoa, Phó viện trưởng rất coi trọng anh vẫn luôn đề cử anh làm chức lớn.

Trong hành lang yên tĩnh ngoại trừ khúc cầu thang chỗ ban y tá trực, còn lại không có người nào lui tới. Hoàng Minh Hạo vuốt vuốt hai đầu gối đau nhức, quen đường mà nhẹ nhàng đi đến gian phòng thứ hai, cửa gian phòng không đóng hết còn hở ra một khe nhỏ. Cậu ngó đầu qua khe cửa thấy Phạm Thừa Thừa mặc áo khoác trắng đang ngồi trước máy tính gõ gõ, bộ dáng ôn nhu lại tuấn lãng.

Hoàng Minh Hạo ngồi xổm ở cửa, đột nhiên cảm thấy yết hầu ngứa không kiềm chế được thấp giọng ho khan. Phạm Thừa Thừa ở bên trong đã nhận ra bên ngoài có động tĩnh, anh đẩy cửa ra nhìn người ngồi xổm trên mặt đất bởi vì ho khan mà thân thể khẽ run.

"Này Thừa Thừa.

""..."

·Hoàng Minh Hạo lại quen đường mà đi vào , đặt mông ngồi xuống bên trong trên giường bệnh, nơi này cậu tới rất nhiều lần rồi, những lúc rảnh rỗi, việc cậu thích nhất là đến bệnh viện này.

Phạm Thừa Thừa nhéo nhéo khuôn mặt cậu, chú ý đến vết thương trên mặt cậu. Anh biết, tiểu tử này lại vụng trộm cúp học đi ra ngoài cùng người khác đánh nhau, còn dám nghênh ngang chạy đến tìm anh.

"Anh nhìn em làm gì?" Hoàng Minh Hạo đung đưa chân của mình, còn không an phận đem chân gác lên đùi Phạm Thừa Thừa, cười hì hì lấy lòng anh.

"Em nói anh nhìn em làm gì?"

"Hôm nay có phải lại cúp học đi đánh nhau? Vẫn rất láo a, đánh xong còn cố ý chạy tới tìm anh đúng không?"


Phạm Thừa Thừa đổi vị tí ngồi, dù là ngoài miệng không buông tha, nhưng vẫn là đổi tư thế để Hoàng Minh Hạo có thể kê chân thoải mái. Vừa mới đi tới liền khập khễnh, tiểu tử này từ xưa đến nay có đau chết cũng không chịu nói với anh. Dù thành thật nói với anh là chân bị đau, nhưng nũng nịu tố khổ một chút đều sự tình không bao giờ xảy ra.


"Cái gì nha! Tiểu gia ta nếu là xuất thủ đã sớm quật ngã đám người này. . ."


Hoàng Minh Hạo còn chưa nói xong, đầu liền bị đối phương vỗ mạnh một cái, cậu dùng đôi mắt đen bóng nhìn anh chằm chằm, môi trong nháy mắt thuận khóe miệng rũ xuống.


"Phạm Thừa Thừa anh khi dễ em, anh còn đả thương bệnh nhân nữa à."


Nghe thấy âm thanh lầm bầm tranh cãi của cậu, Phạm Thừa Thừa tức nghiến răng nghiến lợi, hừ cười. Cậu có còn nhỏ đâu, đã mười tám rồi nhưng anh suốt ngày phải chú ý từng chút một, đã làm cha lại làm anh.


"Tiểu tử thối, tiếng ca ca mỗi ngày cũng không gọi. . .Ngồi ngoan ngoãn cho anh đừng nhúc nhích."


Hoàng Minh Hạo hướng bóng lưng anh le lưỡi, Phạm Thừa Thừa dáng người tỉ lệ cân đối, lưng vai đều rất rộng, đem lại cảm giác an toàn.


Ước chừng bảy tám phút, Phạm Thừa Thừa cầm cái cái túi nhỏ bên trong là các dược liệu để xử lí vết thương. Anh đứng ở của, thiếu niên ngồi trên giường bệnh tay chống lên giường miệng nhai kẹo cao su, theo động tác nhai nuốt của lưỡi, môi cậu hơi đỏ lên, óng ánh nước đọc xung quanh.


Chỉ là một giây sau Phạm Thừa Thừa liền dời ánh mắt.


Hoàng Minh Hạo tươi cười bắt chuyện với anh, Phạm Thừa Thừa tức giận cười nhẹ một tiếng, tiểu tử này không tim không phổi, vẫn không sợ đau, đến như vậy rồi vẫn cười như kẻ ngốc.


"Em a, lần sau còn dám đánh nhau anh liền khóa cửa ngoài không tiếp."


Phạm Thừa Thừa nửa ngồi nửa quỳ, hai người vì vậy mà ngang hàng tương xứng chiều cao, mở nắp bình ra lấy bông chấm một chút vào thuốc. Trong nháy mắt,môi Hoàng Minh Hạo mở ra , cười cười, mắt híp lại thành hình bán nguyệt, cậu duỗi tay ra vòng cổ Phạm Thừa Thừa , phản bác : "Em mới không tin anh nỡ khóa cửa để em ở bên ngoài."


Phạm Thừa Thừa chỉ cảm thấy mình bị cậu ôm gắt gao, nhiệt độ trong ngực đủ để làm tan chảy cả trái tim mềm mại của anh, để tránh nghĩ nhiều anh đưa tay ra xoa xoa tóc cậu.

"Lúc đánh nhau không phải rất hung dữ sao, sao giờ lại ở trước mặt anh làm nũng rồi?" Phạm Thừa Thừa nhếch mày cười nhạt, buông tay Hoàng Minh Hạo ra, búng trán của cậu một cái rồi tiếp tục nói: "Ngồi xuống đi, anh xử lí vết thương cho em."


Hoàng Minh Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống, ngửa đầu trông mong nhìn anh, tựa hồ nhớ tới cái gì đó nên len lén lại gần tai anh nói nhỏ: "Em toàn thân đều rất cứng anh nghĩ có thể làm em kêu đau sao?"


Phạm Thừa Thừa lười nhác tranh cãi cùng cậu, cố định lại đầu của cậu, cẩn thận dùng bông khử trùng tại miệng vết thương. Da Hoàng Minh Hạo căng bóng , lông mi theo từng động tác của Thừa Thừa mà run run, cuối cùng cũng vì quá đau mà kêu một tiếng.


"Bây giờ biết đau rồi sao?" Phạm Thừa Thừa ngước mắt chăm chú nhìn cậu, vẫn như cũ là quở trách cậu nhưng động tác trong tay lại ôn nhu hơn mấy phần, anh nhẹ nhàng thổi thổi để làm cho cậu có cảm giác dịu đi.


Thấy Hoàng Minh Hạo buồn bực miệng Phạm Thừa Thừa lại nhếch lên tỏ ý cười, anh ăn nói chua ngoa với cậu nhưng trong lòng lại rất vui như được ăn đậu hũ. Anh thích cậu trong bộ dạng đáng thương, trong cặp mắt kia toàn bộ đều là hình ảnh của anh, cơ hồ lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc so, nó so thế gian vạn vật là thứ quý giá nhất với anh.


Phạm Thừa Thừa xử lý tốt miệng vết thương của cậu xong, tiện tay đem bông ném vào trong thùng rác. Anh đứng dậy nhìn, thình lình mở miệng: "Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, còn hai mươi phút về trường nghiêm túc học tập cho anh."


"Em không."


Nhận được câu trả lời đã đoán trước, Phạm Thừa Thừa sắc mặt dần dần nghiêm túc, anh vẫn là quá cưng chiều tiểu tử này rồi, ngữ khí của anh mang mấy phần đe dọa: "Về trường học, không được cùng anh thương lượng cái khác."


Hoàng Minh Hạo cúi thấp đầu, anh biết cậu vì sao chạy sang đây với anh, còn bắt cậu chạy về trường học. Tựa phần tình cảm này từ đầu đến cuối không có bất kỳ lời hồi đáp nào.
·
Phạm Thừa Thừa đem cái túi trong tay nhét vào tay Hoàng Minh Hạo , nam sinh đầu cúi rất thấp, gương mặt sạch sẽ hiện ra độ cong mềm mại rất giống cún con, nhưng anh vẫn nhịn được không xoa đầu cậu.


"Chút liền về..."


Hoàng Minh Hạo mười phần không tình nguyện nói thầm, cửa bị cậu dùng lực mạnh đẩy ra. Trong hành lang vọng ra giọng hai y tá đang tám chuyện về thời tiết, cũng không biết là ai hưng phấn thấp giọng hô một câu "Tuyết rơi", lúc này cậu mới dừng lại bước chân về phía phòng làm việc của anh.


Năm nay A có tuyết, năm năm rồi mới có tuyết, lần trước cậu được ngắm tuyết là giáng sinh năm ấy.


Cậu thở sâu một hơi do dự tại cửa ra vào, cuối cùng vẫn là một lần nữa nghiêng đầu đi nhìn trong phòng anh, khóe miệng xẹp xuống có chút ủy khuất nhìn anh mở miệng: "Phạm Thừa Thừa."


"Tuyết rơi rồi. . . Vậy còn anh."


"Anh dự định lúc nào thích em."


Câu nói này như một cây pháo nổ tung bên tai Thừa Thừa, giống con thú móng vuốt nhỏ nắm lâu có chút mỏi nhừ, đây là lần thứ hai cậu hỏi anh chuyện này. Anh khẽ nhếch môi vẫn là lựa chọn trầm mặc, không có được câu trả lời, Hoàng Minh Hạo lẩm bẩm mấy lần xoay người không nhìn anh nữa, đem trong tay cái túi để lại trên mặt bàn.


Bị tức giận nhanh chân đi lên phía trước, mà sau lưng đột nhiên truyền đến nam nhân hơi khàn khàn tiếng nói, Phạm Thừa Thừa kêu cậu lại: "Hoàng Minh Hạo!"


"Hoàng Minh Hạo!"


"..."


"Hạo Hạo."


Nghe cách xưng hô này Hoàng Minh Hạo hơi dừng bước một chút, hai người bây giờ cách nhau đến 10m, Phạm Thừa Thừa dựa vào cửa ngoắc ngoắc tay gọi cậu lại, rõ ràng cậu đã nghĩ kỹ nhất định không quay đầu lại, nhưng khi nghe được danh xưng kia ,cậu vẫn là không khống chế nổi, giống như là sự chua xót chiếm cứ thần kinh đại não cùng bộ phận trên cơ thể.


Phạm Thừa Thừa đã thật lâu không có gọi cậu thân mật thế này.


Hoàng Minh Hạo vẫn là nhịn không được dừng lại, rất không có cốt khí quay đầu hướng Phạm Thừa Thừa chạy tới. Cậu đột nhiên chạy lại đụng trúng ngực Phạm Thừa Thừa , vì ngại ngùng mà rút lui mấy bước, cuối cùng bàn tay của cậu vẫn là bị bàn tay to lớn của anh nắm, anh đè ép cuống họng mở miệng: "Vậy còn em? Năm nay vẫn còn dự định thích anh sao?"


"Ừm, thích."


 Hoàng Minh Hạo liền trả lời nhưng nghĩ sẽ không có kết quả, mặt của cậu buồn bực , mũi liên tục thở ra khí nóng trước ngực Phạm Thừa Thừa làm nhanh chóng hòa tan trái tim anh.


"Không có kết quả cũng muốn tiếp tục thích anh sao?"


Hoàng Minh Hạo ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen hoàn toàn là sự cố chấp, "Ai nói không có, Phạm Thừa Thừa em nói có vậy thì có."


Phạm Thừa Thừa nghĩ anh là bề trên, điên liền điên đi, anh cảm thấy dạng này cũng không tệ, cũng rất thú vị.


Cửa bị chân Hoàng Minh Hạo va vào , cậu ngốc ngốc nở nụ cười, Thừa Thừa hôn lên mặt cậu một cái

."Đừng nhúc nhích, cho anh hưởng thụ tí đi?" 

Phạm Thừa Thừa vừa mới lên tiếng, Hoàng Minh Hạo đã hướng môi anh mà chà đạp.


Anh còn không tin mình trị không được người này rồi.


Phạm Thừa Thừa động thân đem Hoàng Minh Hạo gắt gao chống đỡ trên cửa, phía sau lưng truyền đến sự lạnh buốt làm Hoàng Minh Hạo trong nháy mắt rùng mình, nhưng vẫn là không sợ chết dùng đầu gối mài cọ lấy  bắp đùi mẫn cảm của đối phương, "Liền động, làm sao rồi. . ."


"Em đừng kích anh,anh không mắc mưu."


Phạm Thừa Thừa trầm thấp kêu lên, nam sinh ở dưới nghịch ngợm cắt yết hầu anh một cái, tựa hồ cảm thấy mình có chút ra tay nặng, Hoàng Minh Hạo lại duỗi đầu lưỡi ra an ủi liếm láp.


Anh thu hồi lời vừa mới nói , anh không xem cậu là em trai, anh mắc mưu.


Phạm Thừa Thừa dùng tay nắm cằm cậu, môi trùng điệp hôn lên, giống như là khát nước mà liên tục nước bọt ngọt ngào của đối phương, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua từng chiếc răng xinh, cuối cùng cuốn lấy cái lưỡi đang né tránh kia. Hoàng Minh Hạo căn bản là không có tiếp nhận hôn, mới hôn mấy lần liền thua trận gương mặt đỏ bừng lên, giống một vũng nước mềm nhũn ra ngã vào trong ngực Phạm Thừa Thừa .


"Không nghe lời hậu quả em chờ chút liền biết." Phạm Thừa Thừa tiếng nói ép cực thấp gợi cảm không tưởng nổi, kích thích Hoàng Minh Hạo ngứa ngáy trong lòng.


Trong lúc Hoàng Minh Hạo đang mơ hồ, một giây sau liền bị Phạm Thừa Thừa ôm đến giường bệnh bên trong, áo sơ mi mỏng của cậu đã bị mở mấy nút , hạt đậu nhỏ nhiều lúc hiện ra như muốn người ta khám phá.


Phạm Thừa Thừa dùng môi cởi hết nút áo Hoàng Minh Hạo , cánh môi liên tục mút lấy hạt đậu kia, giống như là khai khẩn một vùng đất mới nên liên tục để lại dấu tích, Hoàng Minh Hạo trước ngực bị anh hôn đến thấm ướt một mảnh.


"Ta dựa vào! Phạm Thừa Thừa ngươi hôn thì hôn. . . Ngươi cắn tiểu gia ta làm gì!"


Hoàng Minh Hạo bị anh liếm đến toàn bộ người mềm nhũn chóng mặt, trước ngực hạt đậu bị Phạm Thừa Thừa hạ răng nhẹ nhàng cắn xé mấy lần, đau buốt liền lập tức lấy lại tinh thần để gọi anh.


Còn cậu nhỏ đâu? Đợi chút nữa trên giường anh phải làm cho Hoàng Minh Hạo hôm nay triệt để hiểu được đạo lí ca của em vĩnh viễn là ca của em.


Phạm Thừa Thừa cũng không ngẩng đầu lên ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cậu lấy một lần, chỉ cảm thấy trong miệng có ảo giác là một cỗ mùi sữa thơm, anh cười một tiếng: "Ai nói với anh toàn thân chỗ nào cũng đều rất cứng, để cho anh thử một chút?"


Hoàng Minh Hạo như bị cấm ngôn, tự nhận thấy mình đuối lí vì câu dẫn anh trước, cậu vểnh môi lên rầu rĩ không vui lẩm bẩm mấy lần.


Miệng nói không lại anh vậy cậu phải hành động thôi.


Cậu thừa dịp Phạm Thừa Thừa không chú ý đột nhiên trở người đem đối phương đặt ở dưới thân, nhìn anh nở nụ cười vô lại. Bị cậu đè mặt Phạm Thừa Thừa có chút trầm xuống, vừa định đem hai người đổi lại tư thế cũ, cậu lại ấn cánh tay anh xuống, đem ngón đặt trên môi mình, "Xuỵt. Muốn làm liền đến điểm kích thích."


"Em xác định?"


Thấy cậu vừa nói như vậy Phạm Thừa Thừa ngược lại lại cảm thấy hào hứng, muốn biết cậu muốn làm trò gì.


Hoàng Minh Hạo thấy anh không có phản ứng gì, một lúc sau liền hướng miệng về phần hông của anh, cậu dùng răng kéo khóa quần đối phương ra. Hôm nay Phạm Thừa Thừa mặc quần lót màu đen, mấy ngày trước đây cậu nhìn thấy anh phơi ở ban công, mà vật cứng bên trong rất lớn còn mơ hồ có thể phác hoạ ra hình dạng.


Quần vào đồ lót của Phạm Thừa Thừa đều bị cậu cởi đến bắp chân , có lẽ là cảm thấy vướng bận chính anh đạp tự đạp hai lần cho nó rơi xuống đất "Phạm Thừa Thừa, anh nhìn đi tiểu Thừa đang rất hưng phấn kìa." Hoàng Minh Hạo duỗi ngón tay nhẹ nhàng đụng vào đỉnh, giống như là hiếu kì lại duỗi mấy ngón khác ra xoa nắn.


Giống như là có quyết định trọng đại, Hoàng Minh Hạo tay cầm côn thịt nóng của Phạm Thừa Thừa mở miệng ngậm lấy.


"Em. . . Nhả ra." Phạm Thừa Thừa nhíu mày , được khẩu giao đương nhiên là hết sức thoải mái, nhưng anh không nỡ để cậu chịu ủy khuất.


Hoàng Minh Hạo không để ý đến anh, mà là lại đem côn thịt vào sâu trong khoang miệng của mình hơn một chút, đột nhiên cảm giác khó chịu tan đi, lại thấy có chút kích thích. Cậu duổi lưỡi ra liếm như đang ăn kẹo que, tiếng nước bọt vang lên trong không gian nhỏ hẹp vô cùng dâm đãng.


"Đủ... Đủ!"


Phạm Thừa Thừa thoải mái đầu não có chút run lên, anh cảm thấy Hoàng Minh Hạo còn như vậy liếm xuống dưới, anh sẽ lập tức bắn mất.


"Miệng em đều chua, anh làm sao còn không bắn." Hoàng Minh Hạo phồng má, không tự chủ duỗi lưỡi ra nhẹ nhàng thở phì phò, căn phòng nhiễm mùi tình dục phá lệ mà tỏa ra không khí ngọt ngào.


"Em chính là trời sinh đến khắc anh. . ."


Phạm Thừa Thừa gian nan mở miệng, anh ngồi dậy vươn tay cấp tốc đem quần áo trên người Hoàng Minh Hạo lột sạch sẽ. Đối phương dạng chân ở trên người hắn, chỗ non mềm kia không ngừng chảy nước ướt cả đùi Phạm Thừa Thừa. Anh đỡ lấy eo Hoàng Minh Hạo , đem ngón tay vào thăm dò.


"Không khuếch trương sẽ đau, ngoan. Vừa nãy không phải mơi nói cho ca ca sao, nói không sợ mà? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Ngón tay Phạm Thừa Thừa vừa vào thăm dò liền bị miệng nhỏ kẹp một chút, Hoàng Minh Hạo khóe mắt hơi đỏ, điểm điểm lệ.


"Anh muốn lên liền lên, toàn nói nhảm. . . A ân."


Hoàng Minh Hạo vẫn như cũ ngoài miệng cậy mạnh, nhưng lại không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ đánh gãy lời mắng nhiếc dành cho anh. Phạm Thừa Thừa cũng cảm thấy khuếch trương chưa đủ,  đem chính mình vào, mềm mại gạt ra chút ái dịch. Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, rất nhanh Hoàng Minh Hạo cảm thấy tiểu huyệt có chút ngứa, bởi vì cậu phát hiện Phạm Thừa Thừa căn bản là không có động.


Cậu sao có thể lo lắng nhiều như vậy, bị dục vọng chi phối nửa đầu não, cậu chủ động đưa đẩy hông, chậm rãi trên dưới ve vuốt, mới động mấy chục cái Hoàng Minh Hạo đã cảm thấy mình không còn khí lực.


"Tiểu vô dụng. Liền không còn khí lực rồi?"


Phạm Thừa Thừa thở hơi nóng bên tai Hoàng Minh Hạo , dùng sức ấn eo cậu xuống. Mỗi lần đều tìm đến điểm sâu nhất, mẫn cảm nhất mà đâm, giống con hung thú hung , đâm đến Hoàng Minh Hạo thân thể không ngừng run rẩy  vươn tay ôm lấy bả vai Phạm Thừa Thừa , ý đồ giảm bớt va chạm.


Phạm Thừa Thừa buông lỏng ra , lặng lẽ vươn tay tìm kiếm cậu nhỏ Hoàng Minh Hạo ở giữa hai người.

"Phạm Thừa Thừa. . . Anh buông tay!" 

Hoàng Minh Hạocòn đang chìm sâu trong dục vọng bị kéo trở về vài tia lý trí, tay của đối phương bao trùm vừa xoa nắn, thậm chí còn ác liệt bóp một chút  phía trước.


"Xem ra Hạo Hạo còn không có đủ dễ chịu , muốn để anh buông tay."


Phạm Thừa Thừa môi hơi cong, càng thêm lực, mỗi một lần đến đáy huyệt lại nhanh chóng rút ra rồi cắm đến sâu tận cùng, Hoàng Minh Hạo mỗi tấc da thịt của mình đều bị làm cho rã rời, bị kích thích ái dịch chảy ngang, mà hốc mắt đỏ của cậu cũng có nước mắt chảy ra, khóc thành tiếng.


"Chậm một chút. . . A a a "


"Ngoan bảo bối nói vài câu dễ nghe, anh buông lỏng một chút." Phạm Thừa Thừa bị cậu kẹp ngược lại hút không khí, vỗ vỗ khe mông trắng nõn của Hoàng Minh Hạo . Anh hôm nay phải để tiểu tử này biết ai là ca ca.

"Ca ca. . . Ha ha chậm một chút chậm một chút. . . Thừa, Thừa Thừa ca ca."


Hoàng Minh Hạo muốn mạnh tay đẩy Phạm Thừa Thừa trên thân ra, không ngờ nam nhân quá mức lợi hại. Mỗi một anh đâm cậu có cảm giác như cơ thể mình bị bay ra bên ngoài. Tiểu Hạo cọ bắp đùi của anh mài đến nóng lên cậu muốn dùng cách này để thoát khỏi khoái cảm lại bị tay Phạm Thừa Thừa hung hăng bóp chặt không thể động đậy, cùng anh rơi vào biển tình ái.


"Ngoan, không khóc, ca ca yêu em."


Phạm Thừa Thừa hôn một chút lên khuôn mặt đang đỏ nóng lên của cậu, nhìn cậu khóc rút thút tha thút thít anh cảm thấy vô cùng xót xa.


"Ca ca. . . Ô ô ô ô."


"A A ha. . . Điểm nhẹ."


Tiểu Hạo giữa hai bị kích thích đến đứng thẳng tắp, còn đáng thương run rẩy một chút. Phạm Thừa Thừa phát giác cậu sắp bắn, xấu xa cầm chặt, nói bên tai Hoàng Minh Hạo : "Nhịn thêm, không cho phép đến sớm."


Cậu nghe được mấy chữ này, thân thể đều ửng đỏ, tức giận không ngừng giãy dụa, ủy khuất khóc không ngừng. Gần bắn nhưng lại bị chặn,cậu vô cùng khó chịu, cảm giác một giây nữa sẽ bị trận hoan ái này làm cho choáng váng đầu óc, mà điều duy nhất có thể tìm kiếm an ủi liền là để Phạm Thừa Thừa ôm lấy cậu.


"Ca ca. . . Ca ca... Ô ô ô ôm."


Phạm Thừa Thừa dưới thân động tác mặc dù hung mãnh, nhưng vẫn như cũ không chống đỡ nổi cậu làm nũng, đã rất lâu rồi anh không nghe thấy Hoàng Minh Hạo gọi mình ca ca làm nũng. Anh vươn tay ôm lấy nam sinh, chặt đến mức như sắp hòa làm một.


"Ngoan."

 Phạm Thừa Thừa cảm thấy mình cũng nhịn không được bao lâu nữa rồi, anh bắt đầu ở cửa huyệt bên trong đâm những lần cuối cùng. Hoàng Minh Hạo đã run rẩy thân thể không nhớ rõ mình tiết bao nhiêu lần, chỉ lo đem  cằm lên vai Thừa Thừa rên rỉ.


Một giây sau lúc cả hai cùng buông, Hoàng Minh Hạo bị Phạm Thừa Thừa bắn tinh nóng rực mà bắn theo anh, cuối cùng cũng được phóng thích làm cậu rên rỉ: "A a a. . . Ngô" . 

Phạm Thừa Thừa tiến tới hôn cậu đến ướt sũng cả môi, đem toàn bộ tiếng rên rỉ của đối phương nuốt vào bụng.


Phạm Thừa Thừa chúng ta cùng đi trốn, vượt những tòa nhà cao vào trong núi, làm những trò to gan nhất mà không ai phản đối.
END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com