Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thừa Hạo]Trầm mặc lời tâm tình -Rock_0219

Tác giả: Rock_0219



Hoàng Minh Hạo mắt nhìn điện thoại, cậu cúi đầu xuống, ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn. Nhưng đôi môi nhấp nháy sững sờ, ngẩn người, trên mặt không có bất cứ ý cười nào, thậm chí gần như đang tức giận.


"Ba —— "


Điện thoại rơi xuống đất thanh thúy gây ra một tiếng vang, dọa đến thợ trang điểm của cậu tay run xém chút ném cọ văng ra ngoài vì tưởng rằng mình làm chỗ nào không đúng ý cậu.


Ai cũng là ảnh để nổi tiếng nhất nổi danh ngông, từ lúc vào làng giải trí đã làm những việc chưa ai từng làm,  không bao giờ thân mật cùng nữ diễn viên khác, không thích quay chương trình truyền hình thực tế. Trọng yếu nhất chính là cậu dám đối đáp, có thể thẳng thắn chê trách người khác mà không e dè.

Trợ lý đứng bên cạnh giật mình ngây ra một lúc, không biết vị  tiểu tổ tông này lại xảy ra chuyện mà lại tức giận như thế,không dám hỏi, chỉ có thể xoay người nhặt điện thoại trên đất lên, cẩn thận thả lại bên trên mặt bàn.

Đúng vậy, Hoàng Minh Hạo hiện tại rất khó chịu, phi thường khó chịu.

Kẻ cầm đầu còn làm cậu tức giận đang ở cái studio nào đó  bên ngoài cùng với mấy biên kịch mở hội nghị đạo diễn gì gì đó.

Mấy ngày trước Phạm Thừa Thừa có mặt tại một lễ trao giải phim, cùng anh tiến lên đài trao giải đọc lời chào mừng chính là vị nữ diễn viên chuyên xào cp . Hai người cùng một chỗ, cô ta lại khong may trượt chân, Phạm Thừa Thừa ở một bên nên vừa vặn giúp cô ấy.

Lúc đầu loại sự tình này tại cũng không có gì to tát, những lời cô ấy nói với Phạm Thừa Thừa, trong lời nói mang theo mập mờ như là trêu chọc. Phía đoàn đội nhà gái liên tục làm những hành động lớn mật, giúp hai người có những hành động như vô tình lại vô cùng tình ý, MC cũng như giúp sức, trắng trợn tuyên dương hai người không có không ít  "Giao tình", vì thế cậu cùng Phạm Thừa Thừa liên tục vài ngày chiến tranh lạnh.

Giao tình cái rắm, cậu là bạn trai chính quy đây còn chưa lên tiếng đâu.

"Tiểu Trần, cậu nhìn cô nàng này thấy thế nào?"

Hoàng Minh Hạo duỗi tay ra cầm điện thoại trên bàn lên,vẫy tay ra hiệu cho trợ lý, đưa tấm chân dung xinh đẹp của nữ diễn viên kia cho quản lý nhìn.

Trợ lý trừng lớn cẩn thận chăm chú nhìn, cuối cùng thành thật gật đầu: "Dáng dấp rất đẹp."

Đẹp mắt? Hoàng Minh Hạo nhíu nhíu mày, lại đem hai ngón tay cất đặt trên màn hình điện thoại di động phóng đại tấm ảnh kia lên, phảng phất bình thường còn nghiêm túc hơn bình thường đọc kịch bản.

Trợ lý khổ cực vỗ vỗ trán của mình, nhớ ra rồi, chả trách nhìn người trên tấm hình này khá quen. Đây là cô nàng gần đây đang bị xào cp với Phạm Thừa Thừa.

Vội vàng chuyển thái độ, nghiêm túc mở miệng: "Bất quá nhìn kỹ, cũng rất bình thường. Đúng không ca?"

Hoàng Minh Hạo không có trả lời , chỉ lo nhìn chăm chú nhìn màn hình đã tắt đi của điện thoại. Ngoài cửa sổ thời tiết âm trầm, nhưng nơi xa vẫn là có ánh sáng mỏng xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống dưới, giống như trong đáy mắt cậu hiện ra lưu huỳnh, chợt sáng chợt tắt.

/Hoàng Minh Hạo mười sáu tuổi xuất đạo, hai mươi tuổi vượt qua một nhóm lớn, nhận giải nam phụ xuất sắc nhất, xung quanh cậu từ đầu đến cuối chỉ có các tia huỳnh quang chiếu rọi.

Mà lúc đó Phạm Thừa Thừa cũng đến lễ trao giải này, cậu vô tình rơi vào vẻ đẹp tuấn tú của đạo diễn này. Năm năm này cậu xuôi thuyền thuận nước làm diễn viên, đều anh là anh thay cậu mưu kế tỉ mỉ bố trí tốt. Hai người che giấu chuyện tình cảm, Phạm Thừa Thừa nhiều lần cự tuyệt cậu chuyện công khia, Hoàng Minh Hạo bây giờ đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, anh cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc của cậu.

Bộ phim này là Phạm Thừa Thừa kiên quyết kéo cậu đến diễn, biên kịch là người tài trong giới, tất cả các kịch bản qua tay đều bạo. Mà trong kịch bản lại đúng lúc phải quay cảnh bơi lội, mặc dù đã qua mùa đông, nhưng thời tiết bây giờ vẫn còn se lạnh, nếu bây giờ xuống bể bơi sẽ không khỏi làm người ta run cầm cập.

Phạm Thừa Thừa nổi tiếng là đạo diễn khó tính cũng không nhịn được đi cửa sau thương lượng, muốn cho người đóng thế. Nào biết cậu không những không cảm kích anh, còn nói rằng cảm xúc đoạn này không tốt, mãnh liệt yêu cầu diễn lại đến mấy lần.

"Phạm đạo diễn?"

Phạm Thừa Thừa lướt con ngươi hẹp dài đầy tia lạnh nhìn cậu, làm cậu cảm thấy nhiệt độ bây giờ thấp đến nỗi có thể đóng băng rồi. Nhưng cậu cũng không chịu thua, một thân ướt sũng , giương mắt nhìn lại anh, thậm chí đáy mắt bên trong còn trộn lẫn sự ủy khuất không dễ phát giác, giống thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ.

Tiểu gia hỏa lại với giận cậu rồi.

"Diễn một lần cuối cùng, lần này nhất định phải xong đấy."


Anh nhàn nhạt nói, lại lần nữa lui về đằng sau, ánh mắt một mực khóa trên người Hoàng Minh Hạo sợ bỏ lỡ bất kỳ một cái nào chi tiết.


Cuối cùng vẫn diễn tiếp ba bốn lần nữa , các trợ lí đứng bên cạnh run rẩy hoang mang, dù không xuống nước nhưng vẫn bị dọa cho đông lạnh. Toàn bộ studio khí áp, nhiệt độ dường như giảm dần mỗi lần nghe âm thanh rơi xuống nước làm cho người ta như thiếu dưỡng khí.


Trời ạ? ?


Ảnh đế đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại lần nữa thành công làm Phạm đạo diễn phát bực.


Cuối cùng cũng quay xong cảnh bơi, các nhân viên đã chờ sẵn, kéo Hoàng Minh Hạo từ dưới nước lên, dùng khăn tắm dày bao quanh thân thể ướt sũng của cậu. Cậu nhận lấy cốc nước nóng từ tay trợ lý bỗng thấy Phạm Thừa Thừa bước tới.


"Được, đủ kính nghiệp."


Phạm Thừa Thừa lạnh như băng, hai chữ cuối cùng như từ hàm răng gạt ra, anh đem khăn mặt trong tay trùm lên đỉnh đầu cậu, cả người không giận mà uy.


Mọi người hiểu ý nhìn nhau, vội vàng lui tán.


"Em trở về phòng."


Hoàng Minh Hạo mặt không thay đổi giật khăn mặt xuống, quay đầu mà dùng chân trần bước đi, sàn nhà lạnh ngắt xuyên thấu lòng bàn chân mềm làm cậu không tự chủ phát run, vẫn như trước là cũng không quay đầu lại rời đi.


"Ca ca ca! ! Giày! Đi giày!"


Trợ lý phàn nàn , ngay cả giày cũng không kịp cầm liền trực tiếp chạy chậm đến đuổi theo, thân ảnh của hai người cùng nhau biến mất tại góc rẽ.


Tiến  thang máy khách sạn, Hoàng Minh Hạo ở bên trong tức giận dậm chân,  biểu tình bình tĩnh tự nhiên lúc nãy đã sớm sụp đổ. Rõ ràng đã hai lăm hai sáu tuổi người, vậy mà với chuyện yêu đương vẫn như học sinh tiểu học, thậm chí  có chút ngây thơ để cho người ta bật cười.


[ Phạm Thừa Thừa, anh tốt nhất hôm nay ngày mai... Mãi mãi về sau cũng đừng nói chuyện với em. ]


Cậu đang đánh từng chữ để gửi tin nhắn cho anh, một lúc sau lại xóa, cuối cùng hừ một tiếng nhấn nút gửi đi. Tựa hồ vẫn cảm thấy không hài lòng, Hoàng Minh Hạo lại phụ điệu thêm một câu.


[ Em không thèm để ý đến anh nữa, chiến tranh lạnh tiếp tục mở ra. ]


Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Hoàng Minh Hạo cúi đầu đi ra ngoài, cái trán đụng thẳng vào bờ ngực vững chãi của ai đó. Một giây sau , cậu nhận ra cả người mình đang bị Phạm Thừa Thừa gánh lên vai vác đi.


"Buông tay! Thả em xuống! !"


Hoàng Minh Hạo vỗ vỗ nhẹ vai của Thừa Thừa, cậu có thể cảm nhận được cái mông của mình bị đối phương giở trò xấu bóp nhẹ một chút. Cả khuôn mặt là vừa thẹn lại nóng nảy, không chịu được hét to gọi trợ lý.


Đáng thương trợ lý còn không ở gần đây, Phạm Thừa Thừa liền dùng mọt tay cố định phần eo đang không ngừng vặn vẹo của Hoàng Minh Hạo , nghiêng đầu vân đạm phong khinh nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt không nói cũng biết toát lên sự cảnh cáo.


"Ngạch..."


Trợ lý giới cười lên, vội vàng ngừng lại bước chân đưa mắt nhìn hai người rời đi, đang nhìn đến ánh mắt tức giận của Hoàng Minh Hạo , cũng chỉ có thể ủy khuất nói một câu, "Ca, anh tự cầu phúc đi."


Không phải đệ đệ không muốn cứu, nhưng đối phương quá cường hãn.


/
Hoàng Minh Hạo bị Phạm Thừa Thừa một đường khiêng trở về phòng của anh, anh không kịp bật đèn mà trực tiếp đem cậu bỏ vào bồn tắm lớn , cậu tức giận lập tức ngồi thẳng người, như con nhím xù lông phồng miệng hỏi anh.


"Anh làm gì?"


Phạm Thừa Thừa mượn ánh sáng ngoài cửa sổ mới có thể nhìn thấy cậu, dùng tay nắm cằm đối phương, khiến cho Hoàng Minh Hạo phải ngẩng đầu nhìn vào mặt mình, con ngươi đen như mực bên trong thậm chí lóe khí tức nguy hiểm.


"Làm em."


Đang giận nên Hoàng Minh Hạo không nghĩ câu nói này có hàm ý, mà  cho rằng Phạm Thừa Thừa là hạ quyết định muốn cùng cậu chiến tranh lạnh đến cùng, ngay cả nói chuyện cũng là hai chữ.


"Hứ... Anh đi tìm người khác." Hoàng Minh Hạo ngửa đầu ngả người vào bồn tắm, bị nước nóng thấm ướt da thịt làm dựng lên mấy sợi lông tơ. Cậu hừ một tiếng, nói: "Nói không chừng người ta còn ngoan ngoãn chủ động tự lên giường, vậy anh còn không phải mở lời."


"Người khác còn có thể làm em sảng sao sảng sao? Hả?"


Luôn luôn bị cấm dục anh giận quá thành cười, sắc tình ghé vào lỗ tai cậu nói ngôn ngữ thô tục, thậm chí tại khóe miệng bất mãn của cậu cắn một cái, bàn tay giúp cậu tắm gội.


"Đương nhiên không có, em sống tốt như vậy ai ngủ với em đều có thể làm em sảng, muốn ngủ ... Phạm Thừa Thừa! ! Anh buộc em làm gì! !!"


Hoàng Minh Hạo nói một câu làm Phạm Thừa Thừa tức giận.


Tiểu hài không nghe lời, hậu quả liền là thân thể trần truồng được lau sạch sẽ bị Phạm Thừa Thừa ném lên giường lớn, mà tay cậu bị đối phương thô lỗ dùng cà vạt buộc lại lên trên đầu.


"Để cho anh kiểm tra nhìn xem, miệng có phải cũng có thể nói thế hay không." Phạm Thừa Thừa đẩy hai chân cậu ra, hôn tại đùi non của cậu, tiến đến cửa huyệt, ý đồ xấu dùng răng cắn lấy, đem toàn bộ chất lỏng cuốn vào khoang miệng.

"Ừm a —— em, em không chỉ có thể nói còn nước nhiều. . . A a "


Hoàng Minh Hạo ngón chân đều không tự chủ co ro, không ngừng giãy dụa thân thể trắng nõn , trêu đến Phạm Thừa Thừa , anh vung tay đánh bộp một cái vào cặp mông kia.


"Có phải hay không rất sảng, người khác có thể đem liếm sảng như thế? Ngoại trừ anh còn muốn để ai ngủ, ai tới đều phải đuổi đi." Phạm Thừa Thừa giọng trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu nói và tiếng uy hiếp.


Hoàng Minh Hạo lắc lắc, lời nói của anh nghe vô cùng thô tục. Chỉ chốc lát sau liền bị Phạm Thừa Thừa đầu lưỡi liếm toàn thân phát nhiệt, vô ý thức kẹp lấy đầu lưỡi, hai mắt dần dần thất thần.
"Ừm hừ... Không, đừng  liếm ..."


Phạm Thừa Thừa tay lặng lẽ từ chân của chuyển đến tính khí đã cương phía trước, lòng bàn tay không lưu tình chút nào khuấy động tiểu chồi non phía trên, vừa đi vừa về xoa động lên, Hoàng Minh Hạo cơ hồ thoải mái tê cả da đầu.


"Dễ chịu sao? Bảo bối đợi chút nữa liền bắn làm sao bây giờ?"


"Ừm a. . . Phạm... Phạm Thừa Thừa —— !"


Thao...


Việc quan hệ nam nhân tôn nghiêm, cậu tuyệt không thể thua.


Hoàng Minh Hạo tay bị trói nắm lại thành quyền, cực lực nhịn xuống khoái cảm, Phạm Thừa Thừa lại càng vuốt ve linh hoạt, kích thích trọc dịch lại chảy ra mấy giọt. Cậu hai mắt đều đỏ rừng rực, cảm thấy mình sắp lại nhịn không được, ủy khuất cắn môi dưới ê a thấp giọng khóc lên.


Hỗn đản, đại hỗn đản!


Nghe được tiểu hài buồn buồn tiếng nức nở, Phạm Thừa Thừa thở dài, chọc khóc cái này tiểu tổ tông cuối cùng không nhịn được vỗ về một chút.Anh cởi cà vạt buộc trên tay Hoàng Minh Hạo , dùng cằm cọ qua cọ lại trên đầu cậu, "Thùng giấm chua  đã mấy ngày?"


" Anh sai rồi,anh lần sau trông thấy ai té ngã nhất định không giúp đỡ, lần sau anh đơn độc đi nhận giải được không?"

Hoàng Minh Hạo đần độn trương môi nhìn anh, cung phản xạ chậm nửa nhịp mới biết anh nói đến cái gì,  nhịn không được vui vẻ lên.


"Đạo diễn nổi danh thấy nữ diễn viên té ngã không đỡ?"


Phạm Thừa Thừa nhíu lông mày bây giờ mới giãn ra, âm thầm nghĩ tiểu hài không có lương tâm, thanh âm mang cười: "Vui vẻ đi."


"Em đợi anh, có thể có một ngày nắm tay của em cùng em cùng đi thảm đỏ."


Anh vươn tay ôn nhu lau từng giọt nước mắt của cậu. Không ngờ đối phương đột nhiên dạng chân tại trên đùi anh, run rẩy đem môi của mình che lấp môi anh, đầu lưỡi còn dụ hoặc liếm láp miệng đối phương một chút.


"Phạm đạo diễn, miệng dưới của em không những rất ngọt mà còn nhiều nước, em phải được ưu tiên."


Phạm Thừa Thừa mắt sắc rất được dọa người, trầm thấp nở nụ cười, cắn một cái vào yết hầu Hoàng Minh Hạo , bao hàm thâm ý mở miệng: "Vậy anh phải kiểm tra một chút ."



/

Lúc sinh nhật 26 tuổi của Hoàng Minh Hạo, có đi tuyên truyền sản phẩm ở một sựu kiện, lại bị xào cp với một diễn viên nữ, truyền thông đưa tin rầm rộ.


Các nhà báo được dịp phóng đại, anh em bạn bè liên tục chúc mừng, đương nhiên cũng có thùng giấm bị đổ.


"Thừa Thừa Thừa Thừa, là nữ diễn viên kia cố ý ngã trên người em! !"

"Để ý đến em ~ "


Mới từ đoàn làm phim trở về Hoàng Minh Hạo mặt méo xệch, ngồi nhìn nam nhân nào đó có gương mặt không thể đen hơn, làm nũng đã lâu , nhưng Phạm Thừa Thừa vẫn như cũ là trầm mặc nhìn chằm chằm đồng hồ, liền đem ánh mắt rời đi.


Được thôi, cậu làm đòn sát thủ vẫn không được.


"Tối nay em cùng anh vụng trộm..." Hoàng Minh Hạo tức giận cắn môi dưới, da mặt mỏng tiến đến bên tai đối phương  nhỏ giọng mở miệng.

Quả nhiên, sắc mặt Phạm Thừa Thừa  mới có chuyển biến tốt, trong mắt ranh mãnh quang mang vút qua mà qua, khóe miệng ẩn ý cười vẫn là bị Hoàng Minh Hạo bắt quả tang.


"Phạm Thừa Thừa."


"Anh gạt em!"


"Đêm nay đừng nghĩ tiến phòng em!"
...
END·

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com