Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Cuộc sống văn phòng vẫn bình bình trôi qua như cũ, sau thành công của sản phẩm đầu tay, vị trí của Trịnh Phồn Tinh trong mắt hội đồng công ty tăng lên hẳn. Mấy lão già chẳng dám nói xa nói gần ngay trong buổi họp để chỉ trích cậu nữa. Chỉ với thay đổi nhỏ bé này, cũng đủ để Trịnh Phồn Tinh hài lòng.

Kể từ đêm tiệc hôm ấy, Quách Thừa cũng không thấy vị tổng giám đốc có động thái gì khác lạ nữa. So với trước kia thậm chí còn không kiếm chuyện gây sự với hắn. Có lẽ nào đã thay đổi tính nết luôn rồi không?

Hôm nay công việc có chút nhiều khiến Quách Thừa phải tăng ca, hắn rời khỏi công ty trở về nhà. Cấp dưới và mọi người đã ra về hết. Hầm gửi xe vắng vẻ không bóng người đột nhiên lại có cái bóng nhỏ nhỏ ngủ gà ngủ gật tựa vào xe của hắn. Mới nhìn vào còn có chút giật mình, xem kĩ thì mới biết thì ra là Trịnh Phồn Tinh.

Ai nói cho hắn biết đi, cậu ta thật sự là tổng giám đốc của Phượng Lâm lừng lẫy, là cấp trên của hắn thật đấy hả? Rõ ràng giống mấy tên thanh niên quái đản bỏ nhà đi bụi rồi chui vào đây.

"Trịnh Phồn Tinh, mau tỉnh dậy."

Hắn cốc cốc hai ngón tay vào đỉnh đầu người đang ôm cặp sách ngủ. Trịnh Phồn Tinh thức giấc, trước mắt cậu là Quách Thừa sắc mặt đang không tốt lắm. Sao mình lại ngủ ở đây, mình là đang đợi Quách Thừa tan làm rồi sẽ rủ hắn đi ăn mà, thế quái nào lại ngủ quên mất.

Trịnh Phồn Tinh làm bộ gõ vào đầu mình mấy cái, mất mặt chết đi được. Cậu đứng phắt dậy, vác cặp sách lên vai.

"Xin lỗi. Không có ý định ngủ ở cạnh xe anh như vậy. Đúng rồi, tôi định rủ anh đi ăn tối, đi cùng được không?"

Nhìn tên nhóc trước mặt biểu cảm tràn ngập chờ mong, Quách Thừa cũng không nỡ từ chối cậu. Nhưng lúc này đã không còn sớm, hơn nữa...

"Không biết cậu muốn mời tôi đi ăn tối, tôi đã ăn trước rồi. Với lại, bây giờ cũng đã là 11 giờ đêm."

Chuyện này cũng chẳng thể đổ lỗi cho ai được, trách Trịnh Phồn Tinh không được, mà trách Quách Thừa cũng không đúng. Nếu là Trịnh Phồn Tinh của trước kia, chắc chắn sẽ bắt người ta phải nghe theo lời mình, ăn rồi thì ăn tiếp, không có gì phải nghĩ ngợi. Nhưng Trịnh Phồn Tinh của bây giờ tâm tư đứng trước mặt người mình thích liền thu về như con thỏ nhút nhát, chỉ biết buồn bực trong lòng không nói ra.

Hè đã qua, thời tiết lúc này đã vào giữa thu, trời về đêm cũng có chút lạnh. Giờ tan tầm là 6 giờ chiều, Trịnh Phồn Tinh đợi Quách Thừa rồi ngủ quên béng luôn, ở trong hầm gửi xe không có hệ thống sưởi, chờ đợi năm tiếng đồng hồ tay chân có hơi tê tê vì lạnh. Cậu xoa xoa bàn tay, cố gắng bày ra vẻ tươi tỉnh nhất.

"Thì ra là anh ăn rồi. Không sao không sao, khi khác lại mời anh. Tôi về trước đây, tạm biệt."

Quách Thừa còn chưa kịp nói gì. Trịnh Phồn Tinh đã chạy nhanh đi, hầm gửi xe mới chốc lát đã chỉ còn mình hắn.

Quách Thừa trong lòng ngờ ngợ điều gì đó, lại muốn gọi điện thoại cho Trịnh Phồn Tâm.

"Hiếm khi mới thấy đệ đệ nhà cậu gọi cho tôi, có việc gì thế Quách Thừa?" Trịnh Phồn Tâm rất nhanh đã nghe máy.

"Trịnh Phồn Tinh vẫn sống cùng ba mẹ anh à?"

Đầu dây bên kia Trịnh Phồn Tâm không hiểu sao Quách Thừa lại hỏi tới chuyện này. Nhưng anh vẫn thật lòng trả lời: "Không có, Tinh Tinh trở về nước liền dọn ra ở riêng ngay, ba mẹ tôi lúc này còn đang đi du lịch nữa, làm sao nó sống cùng họ được."

Quách Thừa chẳng nói gì liền cúp máy. Phóng xe đi mua một hộp đồ ăn lớn, lại lục tìm trong kí ức đường đến nhà Trịnh Phồn Tinh lúc trước đưa cậu về rồi đi theo, trên đường chẳng còn mấy người ở bên ngoài, hắn lập tức tìm được dáng người quen thuộc đang chậm rãi đi trên vỉa hè.

Quách Thừa đỗ xe lại ngay bên cạnh Trịnh Phồn Tinh. Hạ cửa kính xe xuống: "Này, lên xe đi."

Chàng trai trẻ có chút bất ngờ nhìn hắn, thật không nghĩ tới Quách Thừa lại chủ động đi tìm cậu. Trịnh Phồn Tinh gột đi hết vẻ ủ rũ, trong ánh mắt không giấu được niềm vui.

Cậu mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ đằng trước. Quách Thừa đặt hộp đồ ăn vừa mua được vào lòng cậu.

"Ăn đi. Người như cậu chẳng biết về nhà rồi sẽ lại bỏ bừa bãi thứ gì vào bụng."

Trịnh Phồn Tinh vốn là một tên biếng ăn. Lúc này vừa nhìn vào cái hộp trên tay, lại muốn trở thành tên ham ăn nhanh chóng chén sạch hộp cơm này.

"Sao tự dưng lại mua đồ ăn cho tôi?"

"Trong lòng áy náy."

Cái này là sự thật. Trịnh Phồn Tinh chờ năm giờ đồng hồ dưới hầm gửi xe chỉ vì muốn rủ hắn đi ăn, hắn đúng là không biết gì hết, nhưng chẳng bù đắp được cái gì cho cậu, chắc chắn sẽ có áy náy.

Sâu trong tiềm thức của Quách Thừa cũng là biết con người Trịnh Phồn Tinh sống rất tùy tiện. Cậu ta ở cùng ba mẹ thì không sao, hắn có thể khi khác mời cậu đi ăn để đền đáp, đằng này cậu lại sống một mình, khẳng định sau khi về nhà sẽ không ăn gì tử tế cả.

Trịnh Phồn Tinh hừng hực khí thế ăn uống cũng chẳng được bao lâu, nhà còn chưa về tới, hộp cơm mới chỉ ăn được một nửa đã thấy no.

Cũng phải, bình thường ăn ít như vậy, dạ dày cũng bé lại theo. Đương nhiên không thể đột nhiên mà ăn được nhiều.

Cậu đậy nắp hộp lại. Trịnh trọng ngồi thẳng người dậy:

"Này, Quách Thừa."

Quách Thừa vẫn đang chuyên chú lái xe chẳng chút để ý đến cậu, tùy tiện đáp: "Chuyện gì?"

"Tôi thích anh."

"Nhưng tôi không thích cậu."

Quanh đi quẩn lại, cậu ta vẫn chỉ nói được câu này.

Trịnh Phồn Tinh không giống lần trước, lần thứ hai nhận được lời từ chối đã không còn nản chí, lần này cậu đã khác rồi nha.

"Không cần biết anh thế nào. Kể từ giờ, tôi sẽ chính thức theo đuổi anh!"

Ôi trời, tên nhóc con phiền phức này vậy mà vẫn chưa buông bỏ.

Quách Thừa định lên tiếng nói cậu có bị ngốc hay không. Hắn quay sang bên cạnh, đúng lúc bắt gặp Trịnh Phồn Tinh đem ánh mắt quyết tâm hừng hực ánh lửa nhìn hắn, Quách Thừa lại không nói vậy nữa.

"Tùy cậu."

Tới nơi, Trịnh Phồn Tinh nhảy xuống khỏi xe. Xách theo túi đựng hộp cơm chưa ăn hết vào nhà, không nỡ bỏ đi. Cậu nhìn đồng hồ đã muộn ngáp một cái, hộp cơm này, hay là để mai ăn sáng đi.

Chiều hôm sau, vừa mới tới công ty đã thấy có một đống văn kiện đang chờ đợi mình xem xét. Trịnh Phồn Tinh không vội, thản nhiên đi xuống tầng 39.

"Này, Quách Thừa."

Cánh cửa phòng làm việc mở ra không báo trước, Quách Thừa trong tay đang cầm cà phê định đem đi pha.

"Vào phòng không gõ cửa là thiếu tôn trọng người lớn." Hắn điềm nhiên coi cậu như không khí, đi về phía máy pha cà phê, cũng không thấy ngại khi bình thường hắn đối với cậu cũng như vậy.

Trịnh Phồn Tinh rất bất bình: "Anh vào phòng tôi cũng không gõ cửa!"

"Tôi lớn tuổi hơn cậu."

Không nói chuyện này với hắn nữa, bằng không sẽ còn thua thảm hơn. Cậu nhìn hắn thản nhiên pha cà phê, lập tức đứng lên chạy về phía hắn.

"Đúng lúc lắm, Quách Thừa, pha giúp tôi một tách trà bạc hà đi."

"Tôi không phải thư kí của cậu."

"Pha trà cho tôi không nhất thiết phải là thư kí làm."

"Vậy pha trà cho cậu không nhất thiết phải là việc của tôi."

Cuộc đối thoại bình thường luôn như vậy, chẳng hòa bình được bao lâu đã lại bắt đầu cãi nhau rồi. Trịnh Phồn Tinh biết mình và hắn đấu khẩu, đương nhiên cậu sẽ thua thảm. Biết đường xuống nước trước:

"Thừa ca, pha trà cho tôi đi mà~ Tôi chỉ thích uống trà anh làm thôiii~"

Về độ lật mặt nhanh như lật bánh, Trịnh Phồn Tinh luôn giành hạng nhất. Đến nay mới được diện kiến, nghe giọng điệu ỉ ôi không quen thuộc từ cái miệng hống hách kia phát ra nghe chẳng hợp tai chút nào. Chịu không nổi cái dáng vẻ này, Quách Thừa buồn nôn, Quách Thừa muốn nôn.

"Cậu bỏ ngay cái vẻ õng ẹo đó đi cho tôi."

Trịnh Phồn Tinh buồn cười, hắn thế mà lại không chịu được cái này. Vậy đổi cái khác a.

Lần này là vẻ mặt dễ thương lấy lòng người khác, cậu mở to đôi mắt long lanh, hai má phồng phồng, cái môi nhỏ bĩu ra, trong chớp mắt thêm thập phần đáng yêu. Trịnh Phồn Tinh thật sự rất biết sử dụng khuôn mặt của mình.

"Thừa ca, pha trà cho tôi đi mà. Uống trà anh pha tôi mới tỉnh táo được, năn nỉ đó~ Thừa ca."

Quách Thừa lúc này mới thấy xuôi xuôi tai, nhưng vẫn cứ là không thể nghe nổi hai tiếng 'Thừa ca' xa lạ kia. Hắn đặt cốc cà phê qua một bên, quyết định pha trà cho cậu.

Nhận được trà bạc hà ưa thích trên tay, Trịnh Phồn Tinh vui vẻ trở về phòng. Trong đầu thầm hứa hẹn từ nay sẽ chỉ uống trà bạc hà của Quách Thừa làm.

Quách Thừa, không thích tôi cũng không sao, tôi vẫn bám theo anh như vậy đó.

Quách Thừa, không hiểu sao rất thích anh.

Trịnh Phồn Tinh sống bao nhiêu năm cuộc đời, từ nhỏ đã mang trọng trách lớn của một thành viên Trịnh gia, thời gian dành hết cho việc học. Học ngày học đêm, học hết cái này tới cái khác, về năng khiếu cũng như kiến thức, chẳng có gì là Trịnh Phồn Tinh không biết cả. Cũng bởi vậy, thời gian đặt tâm tư lên người khác của cậu không có nhiều, Trịnh Phồn Tinh chưa bao giờ yêu ai.

Bây giờ cậu đã tìm được người mình thích, thật lòng thì cũng chẳng biết làm thế nào để người ta cũng thích lại nữa. Bởi vậy phương thức yêu của cậu cũng có chút khác so với người bình thường, cũng dễ dàng thổ lộ ra tâm tình của mình, lúc nào cũng có thể nói với Quách Thừa ba chữ 'tôi thích anh' mà người thường chẳng thể nào dễ dàng nói ra.

Trịnh gia dạy cậu bao nhiêu, cậu liền học được bấy nhiêu. Chỉ duy có một thiếu xót quan trọng nhất, Trịnh gia không dạy cậu cách yêu.

Nhưng vậy thì đã sao, cậu không cần học, cậu sẽ tự mình theo đuổi Quách Thừa theo cách của cậu.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com