Chương 13.
Vài ngày sau, công ty đột nhiên có đối tác nước ngoài hiện đang ở Bắc Kinh nên Quách Thừa đành phải bay đến đó để bàn bạc công việc. Tất nhiên là anh không đi một mình mà còn có cả Trịnh Phồn Tinh. Cũng may là Quách Thừa thông báo sớm nên cậu đã kịp thời đưa thằng nhóc Markson sang cho Tiêu Chiến giữ hộ. Cậu chủ này hằng ngày chỉ đi chụp hình, còn nếu không thì ở lì trong cửa hàng. Nhờ Chiến Chiến chăm sóc cho Markson là hợp nhất.
Vì tối hôm qua thức khuya đọc tiểu thuyết nên bây giờ con mắt của Phồn Tinh cứ như cánh cửa bị đóng sập, không tài nào mở ra nổi. Từ khi lên xe Quách Thừa đi ra sân bay, rồi làm check in, cho đến khi lên máy bay rồi thì cậu vẫn trong tình trạng ngủ mớ và Quách Thừa chính là "chiếc gối" thông dụng của cậu.
Sau nửa tiếng đồng hồ bay đến Bắc Kinh, Trịnh Phồn Tinh rút cuộc cũng tỉnh ngủ.
"Đồ con heo, ngủ gì mà ngủ lắm thế? Hôm qua em làm gì ở nhà hả? Đừng nói với anh là em lén phén với người khác!" Quách Thừa mĩm cười, gõ nhẹ lên trán cậu một phát.
"Dám nói tôi là đồ con heo. Anh mới heo đó, cả nhà anh đều là heoooo." Vừa tỉnh ngủ đã bị người khác chọc, còn ăn nguyên một cái cú nữa nên làm cậu giống như khủng long bạo chúa, thật sự muốn cắn người.
"Hừm, em dám nói chồng mình và nhà chồng là như thế hả? Cắn cho em chết." Quách Thừa vừa nhận xong hành lí liền quay sang lấy đôi môi của cậu làm địa điểm tập kích mà đáp đến, phủ lên đó một nụ hôn, không những thế mà anh còn dùng hai hàm răng của mình, cắn lấy đôi môi của cậu và tất nhiên là rất nhẹ nhàng.
"Đồ chết bầm, đồ lưu manh, đồ ăn cắp, đồ khó ưa, đồ giang hồ..." Trịnh Phồn Tinh cau mặt nhăn mày, chỉ biết đi theo sau anh mà chửi mắng chứ không dám làm gì.
Vừa bước đến cổng lớn thì đã có xe do bên phía đối tác chuẩn bị sẵn cho hai người đứng đợi, Trịnh Phồn Tinh vui vẻ, tiếp tục lên xe hoàn thành giấc ngủ của mình trên vai Quách Thừa. Thật ra thì đây cũng là lần n mà cậu đến Bắc Kinh nên cũng không có gì hứng thú lắm. Sau một lúc, xe đưa hai người đến khách sạn đã đặt sẵn, đi vào sảnh lớn nhận phòng trong ngái ngủ, Trịnh Phồn Tinh đột nhiên giật mình khi phát hiện, cái con người khó ưa kia chỉ nhận 1 phòng dành cho 2 người, tất nhiên là chỉ có 1 chiếc giường duy nhất.
"Này~ Tại sao anh lại nhận 1 phòng hả? Rõ ràng là tôi đã đặt 2 phòng cơ mà." Trịnh Phồn Tinh ngồi trên giường, nhăn mặt quơ tay múa chân tứa tung.
"Sao lại lấy hai phòng? Em sợ anh sẽ ăn thịt em hay sao?" Quách Thừa cười thầm, tiện thể cởi cái áo khoác ngoài ra.
"Dừng lại ngay lập tức! Anh muốn... muốn làm gì? Trịnh Phồn Tinh phát giác ra hành động kì quặc của anh nên liền ý thức lùi về sau giường. Nhưng ai ngờ được là người kia càng thấy cậu lùi lại càng lấn tới, nhanh chóng ngã nhào xuống, đè lên người cậu.
"Em sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta đã..." Quách Thừa vừa nói đến đây là bị Trịnh Phồn Tinh chặn miệng lại.
"Tôi đã nói đêm đó chỉ là vô tình! Không có kế hoạch và chuẩn bị trước." Lời nói của cậu chỉ là cây đinh đối với người kia, anh đè mạnh cậu xuống, giật lấy cánh tay đang che miệng mình ra, đôi môi anh nhanh chóng chạm vào môi cậu. Nhưng bây giờ không phải là chuồn chuồn đạp nước nữa mà là một nụ hôn kiểu Pháp đúng chất. Trái tim cậu đập mạnh, khuôn mặt ủng hồng,tiếp nhận nụ hôn của ai kia. Cậu thừa nhận rằng, tuy đã 9 năm, nhưng cậu vẫn luôn nhớ đến người đàn ông này, luôn nhớ đến những phút giây hai người bên nhau. Mặc dù đã cố gắng lừa dối anh, nhưng chính cậu lại không thể lừa chính mình rằng... Cậu yêu anh ! Yêu nhiều hơn ai khác...
Vậy là lại một đêm dài nữa trôi qua, đến mấy năm sau thì Trịnh Phồn Tinh mới hiểu được tại sao Quách Thừa lại cho cậu ngủ li bì từ Thượng Hải đến Bắc Kinh như vậy. Vì đó chính là cách tích tụ sức khỏe để hoạt động vào ban đêm. Sáng mai thức dậy, cả người cậu như bị gẫy hết xương cốt, cố gắng ngồi dậy cũng khó khăn. Quách Thừa từ trong phòng tắm trở ra, nhìn thấy cậu ngồi bên giường, đưa con mắt hình viên đạn về phía anh.
"Anh không cố ý, là đêm hôm qua em chủ động." Quách Thừa lắc đầu làm như vẻ mình vô tội, dụng ý đầy mặt.
"Anh còn dám nói! Rõ ràng ... Aaa..." Trịnh Phồn Tinh nghe xong câu nói của anh xong liền mặt mày tức giận, định đứng dậy mắng anh cho sướng miệng, ai ngờ vừa mới đứng lên thì chân cậu đã vấp phải cái quần lót dưới đất, ngã nhào vào lòng anh.
"Cái này là em cố ý, anh không bịa đặt." Quách Thừa vươn tay, ôm cậu chặt hơn nữa, cả người cậu dán lên người anh không một chỗ hở. Trịnh Phồn Tinh đờ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Í í mà để ý kĩ hơn nữa, bây giờ là cậu đang không mặc gì, từ trên xuống dưới ...trần truồng. Anh đưa tay bế cậu lên khỏi mặt đất, hướng về phía phòng tắm, rồi đặt cậu vào bồn đã có nước ấm sẵn ở trên. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
"Tắm đi! Rồi xuống dưới khách sạn ăn sáng, còn phải gặp đối tác nữa." Giọng nói anh ôn nhu, cưng chiều cậu như trứng, sợ sẽ bị vỡ làm cho tâm trí cậu không ổn định, bây giờ còn hoảng loạn hơn nữa...
**************************
Sân bay Thượng Hải 5:00PM
Từ xa, một người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai cùng thân hình cao lớn, khoác lên mình bộ vest màu đen đắt tiền. Cả cơ thể anh phát ra một khí thế khác người làm mọi người ở đó ai cũng chú ý. Đó chính là Vương Nhất Bác. Lần này anh trở về Trung Quốc mục đích thứ nhất là để thăm Markson, thứ hai là do anh nghe có người thông báo rằng đã tìm được người tên Tiêu Chiến phù hợp với miêu tả của anh. Vừa thấy anh thì Phó giám đốc đã ríu rít chạy đến, giúp anh xách chiếc vali.
"Xin chào chủ tịch. Anh đến đây thật bất ngờ!" Chuyện anh đến Trung Quốc chỉ có một mình Quách Thừa biết. Còn Trịnh Phồn Tinh và Markson thì anh hoàn toàn không thông báo vì muốn cho họ một bất ngờ.
"Không có gì, lần này tôi đến đây là có chuyện riêng, không liên quan đến công ty, anh đừng nói nhiều lời, sẽ làm phiền đến mọi người." Vương Nhất Bác nhẹ giọng ra lệnh.
"Vâng vâng, tôi biết rồi ạ! Tôi đã chuẩn bị chiếc xe riêng cho chủ tịch, anh hãy sử dụng nó. Bây giờ tôi có việc cần đi gấp, cậu có chuyện gì thì cứ đi trước." Ông đưa cho Vương Nhất Bác chiếc chìa khóa xe rồi cúi người chào tạm biệt rồi rời đi.
Vương Nhất Bác lái xe thăm quan vòng quanh thành phố. Lần trước anh đến đây nhưng chỉ quan tâm đến công việc, chưa bao giờ nhìn kĩ lại thành phố ngày xưa mình từng sống như thế nào. Những căn nhà ngói đỏ cũ xưa đã trở thành như chung cư cao tầng , mảnh đất đầy cát đá anh hay chơi cùng Tiểu Tinh khi còn bé đã trở thành một khu công viên nhỏ và chính ngôi nhà lúc trước của anh, cùng đã trở thành một căn biệt thự hạng sang. Anh vòng tay lái về phía công ty, đột nhiên trong tầm mắt cả anh xuất hiện hình ảnh của hai người, một lớn một nhỏ. Người nhỏ đó chắc chắn là con trai của anh - Markson . Còn người lớn kia ... là TIÊU CHIẾN...
Từ xa, Tiêu Chiến một bên nắm tay Markson, bên kia cầm một que kem đút cho Markson ăn, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cậu làm thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy cậu không phải là người nổi tiếng nhưng hầu như tất cả những bạn gái đều nhận ra cậu chính là người mẫu kiêm chủ cửa hàng thời trang nổi tiếng cả Châu Á. Markson vừa ăn vừa cười nhìn cậu như người bạn đã quen thân rất lâu. Nó cũng không hiểu tại sao, ở bên cạnh cậu, nó có cảm giác rất lạ. Không giống như sự quan tâm của Trịnh Phồn Tinh mà là giống bố của nó.
Vương Nhất Bác tấp xe vào lề, anh vẫn không một giây nào rời khỏi hình ảnh trước mắt mình, ngay cả nháy mắt anh cũng không muốn. Vương Nhất Bác mở cửa, đi thẳng đến nơi cả hai đang đứng. Tiêu Chiến đang nói điện thoại nhưng vẫn nắm lấy tay Markson không buông, đôi khi còn nhìn nó cười tươi như hoa. Vương Nhất Bác đờ người, đó chín là nụ cười các đây 6 năm cậu đã cười với anh. Vương Nhất Bác lấy hết dũng khí, đi thẳng đến đó. Tiêu Chiến vừa quay đầu sang đã nhận ra anh. Cả người cậu như bị điểm huyệt, nhịp tim đập nhanh liên hồi.
"Baaaaaaa"~~~
Markson thả tay Tiêu Chiến ra, chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác rồi ôm lấy chân của anh. Vương Nhất Bác vẫn không để ý đến nó, chỉ nhìn về Tiêu Chiến. Cậu nhất thời làm rơi điện thoại xuống dưới đất, vỡ toang. Cậu quay người lại, cúi đầu đi nhanh xa khỏi anh. Vương Nhất Bác không nói gì, gỡ tay Markson đang ôm đùi anh, chạy theo Tiêu Chiến, rồi kéo cậu vào lòng, ôm chặt như sợ cậu sẽ biến mất thêm một lần nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com