Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Về tới Nam Hải mới coi như quay về địa bàn của tiểu bá vương Trác Dực Thần

Hắn ôm đống văn thư lần trước làm nũng lấy được từ chỗ của tỷ tỷ, nói muốn học cách xử lý thế nào, phân ưu với tỷ tỷ, bây giờ ghé vào trên cây ngô đồng, bên cạnh là chim non đủ loại màu sắc vây quanh, bên tai là tiếng ríu rít của tước điểu

Những tước điểu này ghé vào tai hắn, ầm ĩ nói với hắn, tiên quân ngọc quan trường bào, y phục phiêu phiêu kia lại tới thần điện nói chuyện với thánh nữ điện hạ

Trác Dực Thần cảm thấy Trường Hành tiên quân mấy ngày nay tới vịnh Nam Hải dường như có chút chăm chỉ

Hắn hỏi a tỷ, a tỷ chỉ nói là Trường Hành lo lắng cho thương thế của mình, lại thực sự thích điểm tâm trong điện của a tỷ mới mỗi ngày đều tới

Hắn luôn có chút ý tứ nói không rõ với Trường Hành tới đây

Chút cảm giác này cũng không phải tất cả đều tới từ bản thân Trường Hành, còn có một phần là bằng hữu tốt của hắn, Thừa Hoàng

Nghĩ tới Thừa Hoàng, đôi mắt sáng bừng của Trác Dực Thần lại ảm đạm đi vài phần

Cho dù là nghĩ rõ ràng mình không nên làm trái mong muốn của tỷ tỷ mà có dây dưa với Thừa Hoàng, nhưng dù sao đây cũng là bằng hữu đầu tiên hắn thật lòng kết giao, tình cảm giống như sợi dây không gỡ được mà càng hỗn loạn

Sau cái ôm và những lời nói ôn nhu của Thừa Hoàng, Trác Dực Thần bắt đầu không phân rõ được mình rốt cuộc có tình cảm gì với y


Mà ở trong thần điện, Trường Hành nhìn Sương Thiềm trang điểm vẫn không che giấu được vết tích ốm yếu phía dưới, có chút lo lắng và khó hiểu

Hắn đẩy hộp gấm mang theo tới trước mặt Sương Thiềm, nói chuyện tuy vẫn mang theo tùy hứng bình thường, lại tràn đầy cảm giác lo lắng

"Ta bảo hạ nhân của Thủy Vân Thiên chạy một chuyến tới Côn Luân, mang về cho cô chút liên sinh.... Rót nhiều thiên tài địa bảo như vậy, sao cô vẫn không khỏi hẳn ?"

"Cô vạn nghìn lần đừng cậy mạnh, cần cái gì cứ mở miệng, Thủy Vân Thiên của ta thứ khác không có, tiên thảo đan dược đảm bảo đủ."

Sương Thiềm nhàn nhạt nhấc mắt liếc Trường Hành một cái, giơ tay mở hộp gấm ra, bên trong đặt hơn mười tiên thảo phiếm lá như băng được xếp ngay ngắn, trên hộp gấm đặt pháp chú, để những tiên thảo tản ra hàn khí này vẫn tươi mới, không chút dấu vết héo rũ, đưa tới trong tay Sương Thiềm vẫn duy trì bộ dạng mới hái xuống

Sương Thiềm thong thả chớp mắt, dường như vì bệnh mà yếu ớt, ngay cả giọng nói của nàng cũng nhẹ đi không ít so với bình thường

"Liên sinh đều mọc trên tuyết phong ở đỉnh núi Côn Luân, rễ đâm vào trong đất lạnh của núi tuyết, có thể lấy được hơn mười bông đã là rất khó rồi.... Ta chưa bao giờ biết, võ công của thị vệ Thủy Vân Thiên cư nhiên tốt như vậy."

"Ta có phải nên đa tạ một câu không ?"

Liên sinh là thảo dược điều dưỡng sinh lợi chỉ thuộc về Côn Luân, không chỉ mọc ở trên tuyết phong còn vô cùng bí ẩn, thường dung hợp vào trong gió tuyết, rất khó có thể phát hiện, cho nên hái tương đối tốn thời gian và công sức

Thị vệ bình thường muốn lên tuyết phong đã là điều viển vông, càng không nói tới hái hơn mười bông, ánh mắt nhìn chằm chằm của Sương Thiềm khiến Trường Hành toát mồ hôi lạnh, phất ra nói sang chuyện khác

"Nói cái gì mà đa tạ, chuyện này cũng không phải ta muốn nhớ tới...."

Trường Hành cầm chén trà, giọng nhỏ như muỗi, đối diện với ánh mắt săm soi của Sương Thiềm, quấn quýt một lúc lâu cuối cùng vẫn buông miệng

"Ta nói chút mánh khóe này của y không gạt được cô rồi.... Đúng, những liên sinh này là Thừa Hoàng hái, y chắc chắn cô sẽ không co người ta tới Côn Luân lấy những thảo dược tu bổ linh mạch và khí huyết này, nói cô đang ở Nam Hải, nếu để người dân của Côn Luân biết thánh nữ của bọn họ xảy ra chuyện ở nơi đất khách, đương nhiên sẽ dao động quân tâm của Côn Luân."

"Y cũng biết mình mang tới phiền phức cho cô, nhưng sức khỏe là của mình, cô cũng đừng cố chấp với y trong chuyện này, coi như y thay Lộc Cơ bồi tội với cô, cô coi y là thị vệ mà sai khiến hai ngày xả giận đi ?"

Có lẽ cũng là trả thù Thừa Hoàng lấy danh hào của hắn đi lừa gạt Trác Dực Thần, ánh mắt Trường Hành nhìn Sương Thiềm có chút vui vẻ khi người gặp họa

Nề hà Sương Thiềm vẫn là thần sắc bình tĩnh như nước, nàng thậm chí nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc nhấc mắt lên mang theo chút trào phúng, hộp gấm kia cũng bị nàng khép mạnh lại, đẩy về trước mặt Trường Hành

"Liên sinh này, y không phải mang tới bồi tội với ta, là để a đệ của ta nhìn thấy đi."

"Ngày đấy ở Thủy Vân Thiên của ngươi, ta thấy búi tóc của a đệ ta tám chín phần là do y, thần thú mấy vạn năm còn kéo tóc a đệ của ta, già mà không có lễ nghĩa...."

"Cô dùng từ này cũng quá nặng rồi...."

Hộp thảo dược kia lại bị Trường Hành cố chấp đẩy lại, thấy Sương Thiềm không nhận, y dứt khoát phủi y phục đứng lên, cầm hộp trực tiếp để vào trên bàn trang điểm của Sương Thiềm

Chim nhỏ đậu bên cửa sổ nghe lén bị Trường Hành đột nhiên đi tới dọa sợ, thân hình tròn xoe hung dữ bay vòng quanh hắn hai cái mới bay vào lòng bàn tay Sương Thiềm kêu chiếp chiếp không ngừng

Sương Thiềm nhìn chim nhỏ kia một lúc, thở dài, vươn ngón tay chọc bụng nó, chim nhỏ cũng thoải mái đập cánh, mỏ màu vàng nhẹ nhàng mổ vào đầu ngón tay Sương Thiềm, một chút cũng không sợ thánh nữ điện hạ

Trường Hành nhấp một ngụm trà, hứng thú nhìn chằm chằm cảnh tượng vi diệu trước mắt hắn

Hắn không phải huyết mạch thần thú, phụ thần, mẫu thần hắn mặc dù cũng là thực thần trên Thượng thần giới, lại không phải là tộc thần thú trời sinh như phượng hoàng, mà là Nữ Oa nương nương năm đó nung chảy đá lấp vào bầu trời mà thành, sau này tu hành phi thăng lên Thượng thần giới, cho nên so với bọn họ, Trường Hành càng giống như là "người" có máu có thịt

"Con chim này trái lại không chút sợ cô, sao thấy ta còn tức giận như vậy, ta cũng không cướp đồ ăn của nó."

"Ai nha nói xa rồi.... Nói tới đâu rồi ? À, tiểu tử Thừa Hoàng kia...."

Hắn hôm nay gần như là cố tình tới làm người hòa giải, cho dù chủ đề nhất thời kéo xa vạn dạm cũng bị hắn miễn cưỡng kéo lại

"Cô cũng biết y, nhiều năm như vậy, ngoại trừ mấy người chúng ta, cô từng thấy y có quan hệ thân thiết với ai không ? Muốn tôi nói, đây cũng là chuyện tốt, tiểu Dực vương sau này luôn sẽ phải một mình gánh một phương, qua lại thân thiết với Thừa Hoàng, sau này cũng thêm một phần trợ lực, không phải sao ?"

Trợ lực ?

Lĩnh chủ tương lai của Nam Hải còn cần y tới trợ lực ?

Thừa Hoàng thực sự coi tỷ tỷ ruột của Trác Dực Thần là nàng chết rồi sao ?

Ngón tay Sương Thiềm hơi dùng sức, chim béo thoải mái nhắm mắt trong lòng bàn tay nàng, nhất thời mở đôi mắt nhỏ như hạt đậu, bất mãn kêu chiếp chiếp

Sương Thiềm xoa lông tơ xù lên trên đầu chim nhỏ, nhẹ nhàng giơ nó lên trước mặt trách cứ, "Không được kêu loạn, văn thư cầm đi xem xong chưa ?"

"Thực sự càng lớn càng bướng bỉnh, sao bảo chim non nhỏ như vậy tới nghe lén ? Đệ thấy nó biết trốn sao ?"

Rõ ràng là trách cứ, nhưng Trường Hành hết lần này tới lần khác nghe ra cưng chiều, mũi hắn đều sắp vùi vào trong chén trà, ánh mắt còn xoay tròn nhìn Sương Thiềm

Rõ ràng vừa rồi còn hờ hững với hắn, bây giờ lại tràn đầy yêu thương trong mắt là có chuyện gì vậy ?!

Chim béo nhỏ giống như bị nói trúng tâm tư, hoảng hốt đập cánh nhỏ muốn bay ra ngoài cửa sổ, lúc bay ngang qua Trường Hành còn bị Trường Hành búng đuôi một cái, chọc chim nhỏ mắng chiếp chiếp hắn một trận

Ha, thật thú vị ---- Trường Hành vui vẻ không ngừng

"Ta còn sống đây, thiếu gì một trợ lực như y ?"

Sương Thiềm trừng mắt, giống như trực tiếp dội một chậu nước lạnh lên đầu Trường Hành đang vui vẻ

"Còn nữa, chuyện Tây Tấn có quá nhiều điểm đáng ngờ, ta không tin Lộc Cơ thực sự không biết tí nào.... Nếu Thừa Hoàng cố tình che giấu cho Lộc Cơ, vậy Lộc Cơ kia sớm muộn gì cũng chọc ra một lỗ thủng mà y không che lấp được."

"....Để Dực nhi kết giao với y, ta không yên tâm."

Nói tới mức này, thái độ của Sương Thiềm đã rõ ràng, nàng không quan tâm quyền thế địa vị gì, vì những thứ này nàng có thể mang lại cho Trác Dực Thần

Nàng không những cho được, còn có thể cho Trác Dực Thần thứ tốt nhất

"Huống hồ ----"

Sương Thiềm thay đổi lời nói, chén trà trong tay bị nàng để mạnh lên bàn, "Trường Hành, ta không tin lời của Thừa Hoàng cái gì mà tàn đảng của Quỷ tộc."

"Huynh đừng nói với ta rằng huynh tin."

Ánh mắt nàng sắc bén như đao, từng tiếng gằn khiến Trường Hành thầm sợ hãi, hắn yên lặng thu liễm ý cười, đáy mắt cũng tràn đầy lo lắng

Mà Sương Thiềm vẫn đang nói tiếp

"Tà khí không có khả năng tự biến thành thực thể, nhưng có một cách có thể làm được...."

"Sương Thiềm !"

Trường Hành lớn tiếng cắt ngang Sương Thiềm

Hắn khó có khi nghiêm nghị như vậy, dường như ngay cả chén trà bạch ngọc trên tay cũng bị hắn bóp ra vết nứt

Trên mặt Sương Thiềm lộ ra chút châm chọc quả nhiên là như vậy, nàng hơi nhếch môi, cho dù thần sắc yếu ớt cũng không che giấu được trào phúng

"Huynh cũng có suy đoán đi.... Nàng ta hơn phân nửa là đang luyện hóa tà khí, nuôi dưỡng thứ không có tim, chẳng qua là mất khống chế, để thứ dơ bẩn kia trốn thoát."

"Hai bọn họ, quả nhiên thực sự to gan."

"Trường Hành.... Nếu huynh có một muội muội coi như trân bảo, huynh nỡ để nàng ấy tiến vào vũng bùn này không...."

-------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com