Đôi khách nhân thứ ba
Đôi khách nhân thứ ba: Ngũ vương gia Trầm Nhiên và Ảnh vệ Nhược Lai
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
Chương 1
Editor: Sakura Trang
Sáng sớm, khách lại tìm đến cửa, Linh Lung nhìn sinh phu cả người hoa lệ, cứ như vậy đứng không có gì đặc biệt, sẽ để cho người có một loại cảm giác bị áp bách trên cao nhìn xuống, bên người hắc y nhân mặt đầy lạnh lùng, một đôi mắt ở trong phòng có chút tối vẫn sáng vô cùng, lúc nhìn thẳng vào mắt hắn, càng cảm thấy ánh mắt thâm thúy, mang một loại nguy hiểm không nói nên lời, giống như lang, giống như báo, duy chỉ có không giống người.
“Khụ khụ, hai vị. . . Trước ghi danh đi.” Linh Lung đem giấy bút đưa cho sinh phu, lại bị hắc y nhân ngăn ở nửa đường, cầm lấy bút viết xuống tên của hai người: Trầm Nhiên, Nhược Lai.
Đều không có ghi họ, Linh Lung suy đoán đây là phương pháp người hoàng thất thường dùng.
“Người đâu, mang hai vị khách nhân đi Hồng Liên uyển.”
Linh Lung sau khi kiểm tra cho sinh phu, thấy còn sớm, sẽ để cho hai người ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhược Lai cầm giấy bút lên viết xuống tên vài món thức ăn giao cho Linh Lung, nói: “Dựa theo danh sách này làm thức ăn đưa tới.”
Thanh âm kia lạnh đến giống như đêm tuyết ngày đông.
“Cái gì?”
Linh Lung sửng sốt một chút, Ôn nhu hương là y quán cũng không phải là quán cơm, khai trương đến nay đều là nàng đưa tới cái gì thì khách nhân ăn cái đó, lần đầu gặp phải khách gọi thức ăn.
“Ta nói ngươi. . .”
“Nếu như nơi này tài nấu nướng lại không tốt đi ngay Yến Tân lâu mua.”
Nhược Lai nói tiếp, “Giá tiền ngươi không cần lo, ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi.”
Một câu cuối cùng để cho lời treo ở mép của Linh Lung nuốt xuống, khai trương làm ăn, ai sẽ cùng tiền làm khó dễ, mặc dù khó hầu hạ nữa, nhưng nhìn ở mặt mũi của tiền, nàng liền nhịn.
Linh Lung nhận lấy thực đơn đi ra ngoài, Nhược Lai cầm lấy một cái vải khăn dùng nước nóng thấm ướt, quỳ xuống đất nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Trầm Nhiên đang nằm trên giường.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Trầm Nhiên nửa khép mắt, mệt mỏi mà trầm thấp nói, “Rất sợ người khác không biết ta là đương triều Ngũ vương gia sao? Đứng lên!”
“Thuộc hạ sơ sót, mời Vương gia thứ tội.” Nhược Lai đứng dậy, ánh mắt cùng Trầm Nhiên đối mặt.
Trầm Nhiên nhìn đôi mắt không buồn không vui của hắn, tức giận không chỗ phát, đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng cửa sổ tâm hồn của Nhược Lai lại đóng chặt, một đôi mắt bình tĩnh giống như là một hồ nước chết, coi như là cuồng phong nổi lên cũng kích không dậy nổi một tia gợn sóng.
Trầm Nhiên bắt đầu hoài niệm trước kia, lúc Nhược Lai vừa mới đến bên cạnh mình, ánh mắt nhìn mình mang nóng bỏng không che giấu chút nào, thời điểm đó hắn thật sự là con nghé mới sanh không sợ cọp, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, mấy năm trôi qua, mũi nhọn cùng nhuệ khí trên người hắn đã sớm thu liễm đến sạch sẽ, kể cả cảm tình đối với mình cũng bị mài đi.
Trầm Nhiên cười khổ, đã từng là Nhược Lai không che giấu chút nào đối với mình tốt, hận không thể giao trái tim moi ra hướng mình chứng minh ái mộ của hắn, mình nhưng lần nữa làm như không thấy, lần nữa đem hắn chặn ngoài cửa, bây giờ Nhược Lai đối với mình sợ rằng chỉ có tình nghĩa chủ tớ, ngược lại thì mình không buông được, thật là tự làm bậy không thể sống.
“Tê ~” Trầm Nhiên vặn vẹo một cái eo đau nhức, nghiêng về một bên, Nhược Lai rất nhanh đi lên trước, đưa tay đặt ở bên hông của y xoa.
Lực đạo của Nhược Lai vừa phải, Trầm Nhiên rất hưởng thụ, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, tình cảnh xuất hiện qua vô số lần lần nữa vọt vào trong giấc mộng của y.
“Ai muốn muốn hài tử này! Nó không có mới phải!”
“Vương gia, hạ quan vô năng, tiểu thế tử. . . Không giữ được. . .”
“Vương gia! Thi thể tiểu thế tử. . . Không thấy. . .”
“Khải bẩm Vương gia, đã dùng hình, nhưng Nhược Lai đại nhân từ đầu đến cuối không chịu nói ra chỗ xương cốt tiểu thế tử chôn, ngài nhìn, có muốn tiếp tục đánh hay không?”
“Cha ta tên là Nhược Lai, ngươi là ai?”
“Hài tử. . . Hài tử!”
Trầm Nhiên đột nhiên thức tỉnh, làm Nhược Lai đang xoa bóp cho y sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Vương gia ngươi làm sao? Hài tử nháo ngươi?”
“Hài tử. . . Hài tử. . .” Trầm Nhiên vẫn là lẩm bẩm, “Ngươi đi xem một chút, ngoài nhà có phải là có người hay không?”
“Vương gia, ngoài nhà không có ai.” Nhược Lai khẳng định trả lời.
“Ngươi không đi xem làm sao biết không!” Trầm Nhiên cả giận nói, “Đi nhanh! Mau đi xem một chút!”
Nhược Lai không biết làm sao, lấy thính lực và cảnh giác của hắn, ngoài nhà có người hắn không thể nào không phát hiện được, nhưng Trầm Nhiên cố ý để cho hắn đi xem, hắn cũng chỉ biết làm theo, đến ngoài nhà dò xét một vòng sau trở lại trước mặt Trầm Nhiên, nói: “Vương gia, thuộc hạ đã nhìn kỹ, ngoài nhà không có ai.”
“Không có ai sao. . .” Trầm Nhiên thất vọng nằm xuống, đúng rồi, đây chẳng qua là mình mộng, cho tới nay nằm mộng, trong mộng hài đồng từ đầu đến cuối không thấy rõ tướng mạo đó mơ mơ màng màng trước mặt mình, nó nói cha của nó tên là Nhược Lai, nhưng một lần cũng không có đề cập đến mình, thậm chí tới không biết mình là ai.
Nhược Lai nói: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Vương gia an toàn, sẽ không để cho người bước vào cái nhà này.”
Trầm Nhiên cau chặt mày, vô lực lắc đầu một cái, hồi lâu, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Nhược Lai, ngươi nằm mơ được hài tử sao?”
Nhược Lai sửng sốt một chút, rủ xuống tròng mắt, nhàn nhạt trả lời: “Thuộc hạ. . . Không nằm mơ.”
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
Chương 2
Editor: Sakura Trang
Trầm Nhiên thở dài, nhắm hai mắt lại, y không có đi hỏi Nhược Lai kết quả có hiểu hay không mình nói hài tử là ai, so với việc đi truy hỏi xem hắn có nằm mơ hay không, có lẽ toàn bộ đối với với hai người bọn họ mà nói có chút quá muộn.
Thức ăn được nha hoàn bưng lên, Trầm Nhiên một chút khẩu vị đều không có, nhưng nghĩ tới sinh con cần thể lực, liền cưỡng bách mình lên tinh thần nhận lấy chén đũa định ăn một ít, nhưng thân thể thật giống như cố ý cùng y làm khó dễ, tay không có một chút sức lực, một quả trứng chim cút kẹp ba lần cũng rớt xuống, y liền giận dỗi đập mạnh đũa lên bàn.
Nhược Lai thấy vậy lập tức cầm đũa lên kẹp trứng chim đặt ở trong chén, quỳ một chân trên đất, hơi giơ chén lên, nói: “Vương gia mời dùng.”
Tư thế một mực cung kính như vậy, giọng như chuyện không liên quan mấy, không một không đâm sâu vào lòng của Trầm Nhiên. Y trên cao nhìn xuống Nhược Lai, lạnh lùng nói: “Làm sao? Cách bổn vương xa như vậy, là sợ ta ám toán ngươi? Hay là ghét bỏ sinh giường của bổn vương không sạch sẽ! A?!”
“Thuộc hạ không dám!”
“Không dám không dám! Bổn vương nhìn ngươi gan lớn rất! Liền. . .” Nói đến đây, Trầm Nhiên bỗng nhiên ngưng.
Đem thế tử chết yểu trộm đi ra ngoài, cho dù bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng cũng không chịu nói ra nó bị chôn ở đâu, Nhược Lai, ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi không dám? Có chuyện gì là ngươi không dám?! Ngươi cho là ta sẽ quấy nhiễu nó? Ta chẳng qua là muốn đi xem hài tử kia, dẫu sao nó cũng là thân sinh cốt nhục của ta, coi như ta có ngàn sai vạn sai, ta chỉ muốn đi xem nó một cái, thả một bó hoa trước mộ phần nó, cái yêu cầu này. . . Không quá phận đi!
Nhưng mà những lời này Trầm Nhiên cũng không có nói, hài tử chết đi đã thành cấm kỵ giữa y cùng Nhược Lai, bọn họ ai cũng hiểu, lại nói cũng không có nói ra, có lẽ hai người đều sợ, sợ một khi vết sẹo kết vảy kết vảy lại bị vạch trần, quan hệ bọn họ giữ ở mặt ngoài đều không cách nào duy trì tiếp nữa.
Thanh âm của Nhược Lai nghe không ra ưu tư: “Vương gia, ăn một chút gì đi, ngài cả ngày hôm qua cũng không ăn nữa.”
Ta ngược lại là muốn ăn! Trầm Nhiên trong lòng giận dữ suy nghĩ, không biết là có phải hài tử quá lớn chèn vào dạ dày không, y đói ơi là đói, nhưng chính là ăn không trôi đồ, cưỡng bách ăn mấy hớp, cảm thấy từng trận buồn nôn.
Không có biện pháp, Trầm Nhiên cũng biết không thể lực sẽ rất nguy hiểm, chỉ đành phải nhận lấy chén ăn hai cái. Trong bụng đột nhiên xuất hiện một trận đau nhức khiến cho thân thể y hơi cứng lại, trọng tâm không ổn định cả người cũng hướng dưới giường ngã xuống.
Một cái bóng đen nhanh tới, vững vàng đỡ Trầm Nhiên lảo đảo muốn ngã, đem chén trong tay y bỏ lên bàn.
“Ách. . .” Hai tay Trầm Nhiên đè ở trên bụng lớn nhô lên thật cao, chỗ sâu cổ họng phát ra rên rỉ đè nén.
“Vương gia!” Nhược Lai đưa tay sờ ở trên bụng của y, kinh hãi nhận ra vận động kịch liệt dưới bụng, thật giống như có cái gì ở bên trong giùng giằng, muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài.
Đã từng là đứa bé kia cũng là nghĩ như vậy chứ ? Cũng muốn đến khi đủ tháng chui ra nhìn một chút bên ngoài, nhìn một chút cha của mình.
Lần này đau đớn rất lâu, thân thể Trầm Nhiên run rẩy. Nhược Lai để cho y kéo căng tựa vào mình, một cái tay ở trên bụng của y xoa có quy luật, hy vọng có thể bình phục xao động của hài tử trong bụng.
Đau đớn chậm lại, Trầm Nhiên mở ra ánh mắt đóng chặt, cúi đầu kinh ngạc nhìn tay đang vì mình xoa bóp, biết bao lâu không đến gần như vậy, lại biết bao lâu không cảm thụ qua nhiệt độ hai tay kia. Đích xác là rất lâu, lâu đến chính y cũng không nhớ rõ, lập tức không biết hoài niệm vẫn là cảm khái.
Nhược Lai cảm giác được người trong ngực không run rẩy nữa, lúc nhìn về phía y phát hiện y nhìn chằm chằm tay mình ngẩn người, như chạm điện rút tay từ trên bụng y ra, kể cả khoảng cách giữa hai người cũng được kéo dãn, đỡ Trầm Nhiên nằm ngã xuống giường.
Hắn cứ như vậy muốn cùng ta phân rõ giới hạn sao. Trầm Nhiên âm thầm khổ sở, cũng vậy, muốn hài tử này bất quá là vì lấy máu trong cuống rốn hài tử giải độc, nói trắng ra là chính là đem con làm một vị thuốc dẫn, mà bọn họ kết hợp bất quá là mình âm thầm cho Nhược Lai bỏ thuốc, Nhược Lai cùng hài tử chẳng qua là con cờ trong trong kế hoạch của y, có thể để cho hắn có cái gì mong đợi.
Trầm Nhiên tức giận nghĩ, mình là người nào, là thiên kim khu Ngũ vương gia, muốn người nào không có được, sao hết lần này tới lần khác sẽ đối một cái ảnh vệ dùng một chút thuốc như vậy thủ đoạn vô xỉ, còn không phải là bởi vì trừ hắn không muốn để cho bất kỳ người đụng mình!
Một điểm này chẳng lẽ Nhược Lai hắn không nghĩ tới sao? Có lẽ nói. . . Hắn căn bản cũng không thèm suy nghĩ, đối với mình, hắn đã sớm chết tâm, chẳng qua là đem mình làm chủ tử cần bảo vệ.
Trong lúc Trầm Nhiên miên man suy nghĩ, trong bụng một lần nữa sắc bén đau, y không biết làm sao chỉ có thể thu hồi suy nghĩ, co ro người nhẫn nại. Chỉ là đau đớn đứt quãng như vậy rất lâu, ý thức của Trầm Nhiên cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng luôn có thể cảm giác được một đôi tay đang vì mình lau mồ hôi, xoa bụng, nhưng người kia nhưng thủy chung không nói tiếng nào.
Muộn một chút, lúc Linh Lung đi tới Hồng Liên uyển kiểm tra cho Trầm Nhiên, chợt sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Ngươi từng sinh non?”
Câu này, đang cắn răng nhẫn chịu trong bụng đau đớn Trầm Nhiên cùng vì y xoa bụng Nhược Lai đều là người cứng đờ, vết thương cẩn thận ẩn núp cuối cùng bị người bóc mở.
“Tại sao không nói chuyện?” Linh Lung một lòng ở sinh phu trên người, căn bản là không có chú ý tới hai người biến hóa.
“Đúng, từng sinh non.” Trong thanh âm gợn sóng không sợ hãi của Nhược Lai mang theo run rẩy không dễ phát giác, Trầm Nhiên nghe được.
“Sau khi sinh non không điều dưỡng thật tốt, lần này. . .” Linh Lung nhíu mày.
“Hài tử. . . Sẽ gặp nguy hiểm sao?” Trầm Nhiên vội hỏi. Hài tử này là thuốc dẫn để giải độc, vô luận như thế nào tất cần phải bình an giáng sinh, trừ cái này ra, Trầm Nhiên cũng không muốn một lần nữa mất đi một hài tử, một hài tử của y và Nhược Lai.
Lại nói Trầm Nhiên sinh non sau không điều dưỡng thật tốt, đó là dĩ nhiên, một lần kia tuy là sinh non, cũng đầy đủ đầy đủ đau đớn một ngày một đêm, sau đó liền mất máu quá nhiều hôn mê bất tỉnh. Chờ khi tỉnh lại, câu thứ nhất nghe được là tin tức tiểu thế tử không giữ được. Nói không khó qua là gạt người, khi y nghe được cái tin tức này, Trầm Nhiên lại cũng không lừa được mình, y không nghĩ mất đi hài tử này.
Nhược Lai trộm thi thể hài tử không biết chôn ở chỗ nào, Trầm Nhiên phái người bắt hắn lại hỏi, vốn là cũng chỉ là nghĩ trừng phạt hù dọa hắn một chút, không nghĩ sau khi hành hình lần nữa bởi vì mất máu té xỉu, quan viên hành hình không có được mệnh lệnh của y không dám dừng tay lại, đến khi Trầm Nhiên tỉnh lại, Nhược Lai đã bị đánh đến da thịt không có chỗ nào lành lặn, chỉ còn lại một hơi, cho dù là như vậy hắn cũng vẫn không nói ra tung tích hài tử.
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
Chương 3
Editor: Sakura Trang
Sau đó Trầm Nhiên mời danh y cả nước, cuối cùng mới giữ được tánh mạng của Nhược Lai. Ở đoạn thời gian Nhược Lai hôn mê, Trầm Nhiên không quan tâm thân phận vương gia.
Cực nhọc ngày đêm chăm sóc y, trong lòng quyết định chủ ý, chỉ cần hắn tỉnh lại, coi như là đánh chửi mình đều tốt, mình tuyệt sẽ không tức giận, nhưng chưa từng nghĩ khi Nhược Lai tỉnh lại, hoàn toàn giống như biến thành một người khác.
Hắn một chữ đều không có nhắc lại hài tử chết đi của bọn họ, không nhắc lại chuyện trước kia của hai người, trở nên giống như những ảnh vệ khác của Trầm Nhiên vậy, thành một cái vô bi vô hỉ, chính cống là công cụ giết người.
Trải qua như vậy, để cho y làm sao có thể có tâm tình điều dưỡng thân thể?
“Nguy hiểm thì cũng không đến mức đấy.” Linh Lung biết lúc này không thể tăng thêm sợ hãi của sinh phu, an ủi, “Chẳng qua là lúc sinh sẽ có một chút khó khăn, nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta lại đi vì ngươi khai một phương thuốc, sau khi uống đứng dậy đi tới lui, như vậy có lợi với hài tử di chuyển xuống dưới.”
Thuốc rất nhanh bị bưng lên, Trầm Nhiên đã bị sinh đau hành đến không có sức lực, tay cầm chén thuốc không ngừng run rẩy, Nhược Lai thấy vậy nhận lấy chén, dùng cái muỗng múc một muỗng thuốc, đặt ở bên môi thổi nguội, rồi đưa đến mép Trầm Nhiên: “Vương gia, cẩn thận nóng.”
“Khụ khụ ~ Khụ khụ ~” nước thuốc khổ sở vào cổ họng, Trầm Nhiên từng trận ho khan, nhìn chén thuốc màu nâu trước mắt này, bất an hỏi, “Người này kỹ thuật đỡ đẻ cuối cùng có được hay không? Có thể giữ được bào thai trong bụng ta có thể hay không?”
“Nàng là bà mụ tốt nhất ở đây. Kỹ thuật khẳng định là không thành vấn đề.” Nhược Lai trả lời, “Vương gia cát nhân thiên tướng, định có thể bình an sinh hạ tiểu thế tử, xin Vương gia yên tâm.”
Cát nhân thiên tướng? Trong lòng Trầm Nhiên cười khổ, ta nếu thật là cát nhân thiên tướng, đứa bé thứ nhất vừa làm sao sẽ chết? Tiểu thế tử. . . Gọi thật cung kính a, sợ rằng hài tử này ở trong mắt Nhược Lai ngươi, cũng chỉ là cái tiểu thế tử mà thôi đi!
Uống hết thuốc, đầu lưỡi của Trầm Nhiên đã đắng đến chết lặng, Nhược Lai kịp thời nhét vào trong miệng y một viên mật đường giảm bớt đắng chát, lại để cho Trầm Nhiên nhớ tới trước kia, lúc Nhược Lai biết mình thích ăn ngọt, thường xuyên sẽ tìm nhiều loại kẹo vội tới cho mình ăn. Sau đó, y ở trong phòng ngủ của mình bày một cái mâm lớn, bên trong bày đầy la liệt kẹo, cũng rốt cuộc ăn không ra mùi vị ngọt ngào khi đó.
“Ngươi. . . Đỡ bổn vương đứng lên đi một chút đi.” Trầm Nhiên không nghĩ lại tiếp tục rơi vào trong hồi ức, dẫu có mọi thứ không thôi hoài niệm, đi qua cuối cùng là đi qua, coi như ngươi hối thanh ruột thời gian cũng sẽ không nghịch lưu.
“A!”
Mới vừa bước ra bước đầu tiên, một trận đau nhức để cho bắp chân Trầm Nhiên như nhũn ra, gần như ngã ngồi dưới đất, thật may Nhược Lai kịp thời giữ y, mà lúc này Nhược Lai, quan tâm trên mặt cũng lại không che giấu được nữa.
“Vương gia, ngươi làm sao? Đau dữ dội nữa? Nếu không. . . Chúng ta vẫn là đến nằm trên giường đi.”
“Không, tiếp tục đi!” Trầm Nhiên dựa vào trên người Nhược Lai miệng to thở dốc, cắn răng nói, “Đau đến càng lợi hại hài tử xuống càng nhanh, ngươi. . . Đỡ ta. . . Ách. . . Tiếp tục. . . Đi!”
Nhược Lai nghe y nói như vậy, chỉ có thể đỡ Trầm Nhiên tiếp tục bước chậm về phía trước. Trầm Nhiên mỗi đi một bước, trong bụng hạ xuống đau đều cơ hồ phải đem y chặn ngang chặt đứt, kiềm chế nghĩ kêu lớn hơn phát tiết, lại cắn răng chịu đựng, đi không tới hai mươi bước, y phục của Trầm Nhiên đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Lại bước ra một bước, bào thai trong bụng quyền đấm cước đá, Trầm Nhiên đau đến trước mắt một trận đen, người mất sức tuột xuống trong ngực Nhược Lai.
“Dừng. . . Mau dừng lại. . .” Trong thanh âm của Trầm Nhiên mang nức nở, cảm thấy hai chân mình cách mặt đất, cuối cùng bị Nhược Lai bế lên.
Lần nữa nằm dài trên giường, Nhược Lai bắt được tay qua loa xoa bụng của Trầm Nhiên, ôn nhu nói: “Đừng làm mình bị thương, ta giúp ngươi xoa.”
Không có nói tới Vương gia, cũng không nhắc lại đến thuộc hạ, chỉ có ngươi và ta.
“Đau. . .” Trầm Nhiên đã có chút không tỉnh táo, nắm tay Nhược Lai ách thanh rên rỉ, “Ngươi để cho nó. . . Không lại rối loạn. . . Thật là đau. . .”
“Thật tốt, không loạn động.” Nhược Lai giống như dỗ hài tử an ủi, “Ta cho ngươi xoa, một hồi liền không đau.”
“Ừ. . . Xoa, xoa. . . Ách. . .”
Nhược Lai cảm thấy thai nhi trong bụng ở dưới tay động không kịch liệt như vậy nữa, Trầm Nhiên trong ngực cũng khó được an ổn xuống, hô hấp dần dần tăng thêm, thật giống như đang ngủ, trong mộng thỉnh thoảng làm mấy tiếng nhỏ nhẹ rên rỉ, lắng nghe kĩ, nghe được: “Nhược Lai. . . Ta đau. . .”
Nhược Lai sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một biểu tình ngũ vị tạp trần, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua bụng lớn cao ngất, đem mặt dán vào trên bụng của y, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, không nên nghịch ngợm nữa, nhanh lên một chút đi ra, phụ vương rất khổ cực, không nếu lại để cho y đau đớn. Cha. . . Rất muốn thấy ngươi.”
Trầm Nhiên tỉnh lại lần nữa là do trong bụng một trận đau nhức, khi y giùng giằng cuộn tròn co người lại, phát hiện mình lại bị Nhược Lai vòng ở trong ngực, nhất thời lại có chút hoảng hốt, thậm chí tới hoài nghi mình còn trong mộng. Nhược Lai cũng bị người trong ngực bất an xao động thức tỉnh, ân cần nhìn y hỏi: “Làm sao? Lại đau?”
Trầm Nhiên chịu đựng đau đớn trong bụng, cố hết sức giơ tay lên muốn đi sờ một cái người trước mắt là ảo là thật, tay ở giữa không trung bị Nhược Lai nắm chặt lấy, nói: “Ta ở.”
Xúc giác Chân thật để cho Trầm Nhiên tin tưởng mọi thứ thấy trước mắt đều là thật, rút tay về, hít sâu một hơi, để cho thanh âm của mình tận lực vững vàng: “Ngươi gần đây không phải là nhất tuân quy củ nhất biết phân tấc sao, làm sao, tuân quy củ đến đi lên giường bổn vương?”
Nhược Lai dường như đoán được hắn sẽ nói như vậy, ung dung đáp: “Là Vương gia để cho ta lên, ta chẳng qua là tuân lệnh thôi.”
“Ta để cho ngươi đi lên? Ta nói lúc nào?”
“Mới vừa bổn vương đang ngủ!”
“Nói trong mộng.”
“Mớ cũng có thể định đoạt?”
“Lời vương gia thuộc hạ không dám không nghe theo.”
“Ngươi không dám? Hừ! Ngươi có cái gì không dám, ngươi. . . Ách!”
“Vương gia!” Nhược Lai thấy trên cổ Trầm Nhiên nổi gân xanh, tay ôm lấy bụng trắng bệch, đau lòng vì y xoa bụng, nhưng không có hiệu quả gì, trong bụng đau đớn một trận lại một trận, Trầm Nhiên cảm thấy có chút không chịu nổi, y nghĩ dời đi chút sự chú ý, run rẩy cùng Nhược Lai nói “Ngươi. . . Nói chút gì. . . Tùy tiện. . . Ách —— ừ —— nói gì.”
Nhược Lai trầm mặc một hồi, ngay tại Trầm Nhiên cho là y cái gì cũng sẽ không nói, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Vương gia ở trong mộng nói… . . . Hài tử. . . Chớ đi.”
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
HIỆNHIỆN
Bỏ qua nội dung
Tuyết Vũ Dạ Lâu
Trai đẹp vốn chỉ dành cho nhau – Hủ nữ là người qua đường ngắm nhìn – Đam mỹ là chân lý còn mọi thứ chỉ là phù vân
Đôi khách nhân thứ ba: Ngũ vương gia Trầm Nhiên và Ảnh vệ Nhược Lai – Chương 4
6 Tháng Năm, 2018
Posted in Góc sinh tử văn thuần sinh, Uncategorized
Chương 4
Editor: Sakura Trang
Người Trầm Nhiên cứng đờ, những lời này y một chút cũng không xa lạ gì, ở trong mộng mình đã nói ngàn lần, chỉ tiếc hài tử kia từ đầu đến cuối không chịu dừng bước lại quay đầu nhìn mình một cái.
Trầm Nhiên mạnh miệng nói: “Trong mộng hồ ngôn loạn ngữ há có thể coi là thật.”
“Hài tử. . .” Nhược Lai thở dài một cái, “Bị ta chôn ở dưới cây liễu cao nhất bên dòng suối sau núi.
“Cái gì? Ngươi nói gì!” Trầm Nhiên không nghĩ tới năm đó dùng nghiêm hình ép cung cũng không hỏi ra nơi chôn của hài tử, Nhược Lai sẽ chính miệng nói cho mình.
“Ngươi nói…thật?” Trầm Nhiên là biết còn hỏi, y biết Nhược Lai không biết nói dối.
Nhược Lai bỗng nhiên giơ tay lên gạt sợ tóc đen ướt mồ hôi dính ở trên mặt Trầm Nhiên, ôn nhu nói: ” Chờ hài tử sinh ra được, ta dẫn ngươi đi xem nó.”
“Thật, thật?” Trầm Nhiên nhìn Nhược Lai, trong mắt là không che giấu được vui mừng, ” Tốt! tốt! Đi xem nó, đi xem. . . Hài tử. . . A!”
“Vương gia!”
Nhược Lai thấy thân thể Trầm Nhiên chợt co quắp, chăn nệm dưới người ướt một mảnh.
“Đây là. . .”
“Đau. . . Thật là đau. . .” Trầm Nhiên cảm thấy trong bụng chợt đau đớn như hồng thủy tấn công tới, lại như nước lớn vậy một tầng cao hơn một tầng không kẽ hở, cũng không để ý mặt mũi vương gia, ôm lấy bụng kêu rên lên.
“Chuyện gì xảy ra. . . Tại sao có thể như vậy?” Nhược Lai bị biến cố đột nhiên xuất hiện trước mắt làm sợ hãi, không biết làm sao đi tới lui mấy bước, chợt nhớ tới phía bên ngoài viện còn có người trông nom, vội vàng hô, “Người đâu ! Nhanh người đâu !”
Nha hoàn coi chừng ngoài cửa nghe được tiếng quát tháo bên trong vội vã chạy vào, thấy Trầm Nhiên trên giường rên thống khổ cùng nước trên đệm, nói: “Sinh phu vỡ ối, các ngươi chờ, ta vậy thì đi gọi lão bản.”
Lúc Linh Lung đuổi tới, thấy Trầm Nhiên ở trong ngực Nhược Lai không ngừng giãy giụa, vội vàng vì y kiểm tra, nước ối đã vỡ, nhưng chỉ mở ra sáu ngón… Trong lòng Linh Lung trầm xuống: Tình huống không ổn a.
Linh Lung chỉ huy nói: “Nhanh! Cho sinh phu đổi y phục, đỡ đến bên trong đi!”
“Còn ta đâu ? Ta phải bên y!” Nhược Lai chợt nói chuyện dọa Linh Lung giật mình, thì ra người này cũng sẽ nóng nảy a, ta còn tưởng rằng là gỗ tu luyện thành tinh nữa đâu.
“Đổi y phục giống y cùng nhau đi vào đi.” Linh Lung nói.
“Được !” Nhược Lai vội vàng đổi y phục ôm Trầm Nhiên đi tới phía sau bình phong.
“Ừ a —— đau —— ừ a —— “
Trận đau của Trầm Nhiên đã vô cùng mãnh liệt, nhưng mà sản đạo nhưng chậm chạp chưa mở, mắt thấy nước ối nhanh muốn chảy hết, người thân kinh bách chiến như Linh Lung cũng không khỏi bóp một cái mồ hôi lạnh: “Để cho người chuẩn bị thuốc thúc sinh, còn nữa, đem rương dụng cụ của ta cầm tới, nhanh!”
Trầm Nhiên ngã ở trên giường sinh, đốt ngón tay trắng bệch hai tay dùng sức lôi xé chăn mỏng đắp lên trên bụng lớn.
“Vương. . .” Nhược Lai một chữ vừa ra vội vàng ngừng, nghĩ đến thân phận bọn họ còn không nên bại lộ bên ngoài thì tốt hơn, tiến tới bên tai y nhẹ khẽ gọi, “Trầm Nhiên, ta ở, đừng sợ.”
Lâu không có nghe được Nhược Lai kêu tên mình, chịu đựng đau nhức Trầm Nhiên có chút hoảng hốt, lần trước nghe hắn kêu tên mình như vậy vẫn là chỉ ở lúc dây dưa trên giường, Trầm Nhiên thích nghe hắn gọi mình gọi như vậy, không có cái loại xúc cảm hời hợt cùng xa cách đó, để cho y cảm thấy hai người dựa vào rất gần, chỉ là như vậy, mình chưa từng nhắc tới với Nhược Lai.
Chờ sinh hạ hài tử này, liền nói cho hắn đi.
Đang đau khổ nhẫn chịu sinh đau Trầm Nhiên suy nghĩ.
Linh Lung cầm tới công cụ, đem một cái rương gỗ thả trên giường sinh, nói với Nhược Lai: “Hỗ trợ đem chân sinh phu cố định đi lên.”
“Làm cái gì vậy?” Nhược Lai hỏi.
“Không thời gian giải thích nhiều như vậy, nhanh lên một chút!” Linh Lung thúc giục.
“Không, không muốn! A! Ừ a ——” Trầm Nhiên giãy giụa nói, y đường đường Ngũ vương gia, tuyệt không thể ở trước mặt mọi người mất mặt như vậy.
“Nghe lời.” Nhược Lai sờ đầu của y an ủi, “Làm như vậy hài tử có thể nhanh một ít ra, ngươi cũng có thể thiểu chịu một ít khổ sở.”
Nghe Nhược Lai nói như vậy, trong lòng Trầm Nhiên do dự, thật sự là quá đau đớn, y thậm chí nghĩ nếu là ngất đi có thể hay không khá một chút, nhưng trận đau đánh tới, trong đầu lại luôn là dị thường thanh tỉnh.
Linh Lung cầm một cây ngọc trụ, bôi dược cao lên đó, đem nó nhẹ nhàng đưa vào thân thể của Trầm Nhiên.
“Ừ a —— ngươi thả. . . Thứ gì. . . Ách —— lấy ra! Thật. . . Khó chịu!”
“Chớ lộn xộn!” Linh Lung nói, “Nước ối của ngươi nhanh chảy hết, tất cần phải tiến hành làm trơn, nếu không hài tử là không ra được.”
“Ách ừ ——” đau đớn lại nổi lên, Trầm Nhiên cắn răng ở trên giường giãy giụa không nghỉ, đầu ướt mồ hôi trăn trở trên gối mềm, bọn nha hoàn đem vải trắng treo trên xà nhà buộc chặt đưa tới trong tay Trầm Nhiên, đau ngoan y liền kéo vải phát tiết, ngực bởi vì rên rỉ thở gấp lên xuống phập phồng chấn động, thỉnh thoảng giơ cao lại hạ xuống.
“Ngươi!” Linh Lung hướng về phía Nhược Lai kêu một tiếng, “Ôm chặt y, đừng để cho y lộn xộn!”
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
HIỆNHIỆN
Bỏ qua nội dung
Tuyết Vũ Dạ Lâu
Trai đẹp vốn chỉ dành cho nhau – Hủ nữ là người qua đường ngắm nhìn – Đam mỹ là chân lý còn mọi thứ chỉ là phù vân
Đối khách nhân thứ ba: Ngũ vương gia Trầm Nhiên và Ảnh vệ Nhược Lai – Chương 5
6 Tháng Năm, 2018
Posted in Góc sinh tử văn thuần sinh, Uncategorized
Chương 5
Editor: Sakura Trang
Nhược Lai vội vàng làm theo, hắn cảm thấy máu của mình đều lạnh, cao cao tại thượng Ngũ vương gia, lúc nào chật vật như vậy, mà bây giờ y ngay tại trước mặt mình thống khổ giãy giụa, mình hứa hẹn phải bảo vệ y một đời người nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không giúp được bất kỳ điều gì.
“Ừ —— “
Trầm Nhiên ngoan mệnh ngẩng đầu lên, trên cổ đều là mồ hôi hột, y đau lợi hại, nhưng không muốn kêu đau, cổ họng lăn lộn trên dưới, môi bị răng cắn rách, máu đỏ thẫm theo khóe miệng chảy xuống.
“Đau liền gọi ra đi, ta cầu ngươi!” Thời khắc giữ được tĩnh táo là tư chất mà ảnh vệ tất cần có, nhưng bây giờ Nhược Lai lại có xung động muốn khóc từ lâu, , “Ngươi không nên như vậy. . . Không nên đả thương mình. . .”
“Nhược Lai. . .” Cặp mắt của Trầm Nhiên mất tiêu cự, nhìn qua trống rỗng, nhưng ở một khắc kia đối mặt với Nhược Lai chợt có hào quang.
Cái loại lo lắng không che giấu chút nào đó từ con ngươi đen nhánh của hắn chiếu ra, để cho Trầm Nhiên cảm thấy hắn lại trở về trước kia, ảnh vệ nho nhỏ một lòng ngưỡng mộ mình đó.
“Ta ở! Ta ở đây!” Nhược Lai cầm lấy tay Trầm Nhiên đặt ở trên mặt mình cọ một cái, run giọng hỏi, “Rất đau có phải hay không?”
“Ừ. . .” Lần này Trầm Nhiên không lại che giấu ý tưởng nội tâm của che giấu mình, không biết là do sự quan tâm ôn nhu đã lâu của Nhược Lai, vẫn là trong bụng đau nhức đem tòa pháo đài trong tim y từng chút rã rời, Trầm Nhiên lần đầu tiên thuận theo xúc cảm chân thực của mình, mang ủy khuất thấp giọng nghẹn ngào, “Đau. . . Nó làm sao còn không ra. . . Ngươi để cho nó nhanh một chút. . . Ừ a —— “
Tốt lắm! Mở ra mở ra!” Linh Lung hưng phấn nói, “Hiện tại bắt đầu dùng sức! Nín đầy đủ một hơi thật sâu, chậm rãi dùng sức.”
“Đau. . . Ừ a ——” đầu đầy mồ hôi Trầm Nhiên lần nữa giãy giụa ưỡn người, cách chăn mỏng, thể thấy rõ ràng bụng nhô lên ngọa nguậy. “Hài tử. . . Ừ a —— hài tử. . .”
“Hài tử không có sao.” Linh Lung thay y yên tâm, “Ngươi có dùng lực, hài tử rất nhanh là có thể đi ra.”
Một trận đau nhức qua đi, giống như một tượng gỗ bị tê liệt ngã ở trong ngực Nhược Lai.
“Nhược Lai. . . Hài tử, nhanh muốn đi ra. . .” Y uể oải nói, “Hài tử chúng ta. . . Chúng ta. . .”
“Đúng, là chúng ta!” Nhược Lai không để ý người khác ở đây, hôn lên trán của Trầm Nhiên, đây là cử chỉ thân mật hiếm có giữa hai người, Trầm Nhiên cả kinh lại không có trách hắn vượt qua, ngược lại thì lộ ra một cái nụ cười mừng rỡ.
“Chúng ta cùng đi nghênh đón hài tử chúng ta, có được hay không?” Nhược Lai ôn nhu dứt lời.
“Được. . . Tốt. . . Hài tử. . .” Trầm Nhiên cố hết sức ưỡn người, tiến tới bên tai Nhược Lai, thật ra thì trong lòng y thật không có lòng tin, thật sự là quá đau đớn, vượt qua xa phạm vi y có thể chịu đựng, y là một người lo trước tính sau, đã trong trong lòng làm xong dự định xấu nhất, cho nên, bây giờ y có một lời phải nói cho Nhược Lai, y sợ không có cơ hội nói, càng không cam lòng đem những lời này vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, “Ngươi ban đầu hỏi ta, tại sao là ngươi, ta nói. . . Ách a —— ta nói ngươi uống nhầm xuân dược là. . . Lừa gạt ngươi. . . Thuốc kia, là ta cố ý thả trong canh cho người uống…”
Nhược Lai gật đầu: “Ta biết.”
“Ngươi không biết. . .” Trầm Nhiên thở dốc một trận, tiếp tục nói, “Mặc dù. . . Hài tử là vì giải độc. . . Nhưng ta. . . Không muốn để cho người khác ngoài ngươi chạm vào ta…”
“Trầm Nhiên!” Nhược Lai làm sao cũng không nghĩ ra hắn sẽ đối với mình nói như vậy.
Lời đè ở lòng trong nhiều năm như vậy cuối cùng cũng nói ra, không khó như trong tưởng tượng, Trầm Nhiên ngược lại cảm thấy khó hiểu thoải mái, tựa vào trên người Nhược Lai kịch liệt thở dốc, dung, tựa vào Nhược Lai trên người kịch liệt thở dốc, chỉ nghe Nhược Lai đến gần ở bên tai nói: “Ta thề, ta sẽ dùng cuộc đời còn lại của ta đi yêu ngươi, bảo vệ ngươi, không để cho ngươi chịu bất kỳ tổn thương! Trầm Nhiên, làm người của ta, được chứ?”
Những lời này mấy năm trước Nhược Lai từng đối với Trầm Nhiên nói qua, bị người kéo xuống đánh mấy gậy liền lại cũng chưa nói qua lần thứ hai, hôm nay hắn có đối với Trầm Nhiên nói, Trầm Nhiên mới phát hiện, mình đối với những lời này lại hoài niệm như vậy.
“Thật là một ngốc qua, hài tử ta cũng sinh cho ngươi, còn hỏi ta có nguyện ý hay không làm người của ngươi sao?”
“Ta nói các ngươi hai cây đều không thể chuyên tâm một chút!” Linh Lung tức giận mình ở đây đầu đầy mồ hôi đỡ đẻ, bọn họ hai cái nhưng khanh khanh ta ta đứng lên, “Nhanh lên một chút dùng sức!”
“Ừ —— ách a —— “
Trầm Nhiên nắm nút vải, giơ cao người dùng sức,, hai chân bị nhấc lên đạp loạn trên cao.
“Hô hấp! Chú ý hô hấp! Không cần loạn!” Linh Lung hướng dẫn sinh phu.
“Nghe được không, Trầm Nhiên, phải chú ý hô hấp.” Nhược Lai vuốt tóc trên trán y nói, “Tới, đi theo ta, hô —— hấp —— hô —— hấp —— “
“Hô —— hô —— ách a! Thật là đau!” Trầm Nhiên cùng Nhược Lai thổ lộ cõi lòng, cũng nghe được nữa hắn đối với mình cam kết, không ở trước mặt hắn ra vẻ, nước mắt lã chã nhìn hắn, thấp giọng khóc thút thít, “Nhược Lai. . . Thật là đau. . . Ngươi giúp ta. . . Ừ a! A!”
“Thật tốt, ta giúp ngươi, ngươi đừng sợ.” Nhược Lai vừa nói, như vậy, nhưng không biết mình có thể giúp Trầm Nhiên cái gì, đang trong lòng trách mắng mình vô dụng, chợt nghe Linh Lung nói,”Ngươi cũng đừng ở chỗ này, giúp một chuyện, áp bụng cho sinh phu.”
“Ngươi nói gì?” Nhược Lai không hiểu áp bụng là ý gì, ngơ ngác nhìn Linh Lung.
Linh Lung không biết làm sao giải thích: “Ngươi cầm một cái gối mềm đặt ở trên bụng y, ấn xuống bụng y.”
“Như vậy sao được? !” Nhược Lai vội la lên, “Y không chịu được!”
“Như vậy hài tử xuống nhanh.” Linh Lung nói, “Lại hao tổn nữa thể lực của sinh phu không có có thể gặp phiền toái.”
“Này. . .”
“Nhược Lai. . . Ngươi. . . Ách a! Ngươi nghe nàng. . .” Trầm Nhiên giãy giụa nói, “Nếu không ta. . . Sinh. . . Không sinh được. . . Ừ a —— “
“Được, vậy ngươi phải nhịn điểm.” Nhược Lai gật đầu, đem gối mềm thả vào trên bụng Trầm Nhiên, cánh tay để ngang gối mềm, đẩy xuống dưới.
“Ách a! A! !”
Trầm Nhiên một gương mặt tuấn tú vặn vẹo thay đổi hình, tiếng rên rỉ nghe Nhược Lai tan nát cõi lòng.
“Đau. . . Đau chết. . . A —— ách a —— không muốn! A —— “
“Tiếp tục!” Linh Lung hô, “Đầu mau ra đây!”
“Trầm Nhiên, chịu đựng!”
“Không muốn —— ách a —— ách a —— “
Bỗng nhiên một tiếng đứa bé sơ sinh khóc kết thúc thống khổ của Trầm Nhiên, khi Linh Lung ôm hài tử cho y nhìn, Trầm Nhiên kích động đến hai tay không ngừng run rẩy.
“Cám ơn ngươi, cho ta báu vật trân quý nhất trên đời, ta sẽ cả đời quý trọng các ngươi.” Nhược Lai hôn khóe mắt Trầm Nhiên, ôn nhu cam kết.
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com