Câu chuyện thứ 1: Phòng họp
Chương 1
Editor: Sakura Trang
Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thần bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, cậu cố hết sức trở mình, dưới chăn bụng đã có độ cong giống như núi nhỏ. Tối hôm qua Huyễn ngủ bên cạnh đã đi công tác rồi, cậu lục lọi tắt đồng hồ báo thức, hai tay trượt trên bụng to tròn không ngừng được xoa tròn đấm bóp.
Từ tối hôm qua đứa nhỏ này đã náo loạn khác thường, giống như ở tố cáo cậu người ba này sắp đến ngày dự sinh mà còn đi làm việc. Thần là giám đốc tiêu thụ của công ty, gần đây công ty có một hạng mục cực kỳ quan trọng chờ cậu và tổ của cậu xử lý, mọi việc cần cậu tự hoàn thành nên cậu đã trả lại ngày nghỉ sinh cho công ty, thậm chí thời kỳ cuối mang thai còn mang theo bụng càng ngày càng lớn bôn ba trên đường.
"Tê... Đứa nhỏ này..." Sau lưng truyền đến một tia đau nhức, kéo theo bụng cũng có chút đau. Tay trái Thần chuyển chống sau lưng, tay phải cẩn thận đỡ bụng, "Ngoan a... Hôm nay ba có một hội nghị rất trọng yếu muốn tham gia, con nhưng không nên nghịch ngợm a..."
Ngày dự trù sinh tại cuối tháng, nhưng khi thức dậy bụng lớn tròn trịa liền rơi ở giữa chân, hài tử đã nhập bồn rồi. Hội nghị hôm nay rất quan trọng, rất nhiều cao tầng công ty cũng sẽ tham dự, mà cậu là giám đốc tiêu thụ cũng là không tránh được muốn tham dự, nhưng bụng này... Thần cúi đầu nhìn một chút viên cầu trĩu xuống trước người, "Không có biện pháp, chỉ có thể thử một lần. . ." Thần cầm ra một tấm vải vừa dài vừa rộng, cắn răng.
"Ách. . . Hô. . ." Buộc xong một vòng, Thần cảm giác hô hấp có chút khó khăn, một tay chống, một tay vuốt từ ngực xuống bụng. "Ách. . . Ụa. . ." Buộc hết mấy vòng, đứa trẻ cảm nhận được không gian hạn chế, ở trong bụng không ngừng lăn lộn, tử cung chèn ép đến dạ dày, Thần cảm thấy buồn nôn.
Đến khi kết thúc buộc bụng, sắc mặt của Thần đã tái nhợt tê liệt ngồi ở trên sàn nhà, bụng trở lại độ lớn mang thai năm sáu tháng, "Ách. . . A. . . Con ngoan. . . Hô. . . Ách. . ." Hai tay cậu không ngừng xoa bóp đánh vòng trên bụng, một lúc lâu mới chậm rãi thở dài một hơi.
Bụng có chút mơ hồ đau, nhưng Thần không lo được rất nhiều, khoác lên âu phục, lái xe đi công ty. Báo cáo tăng trưởng chẳng biết lúc nào mới có thể kết thúc, Thần ở dưới bàn họp len lén lấy tay đấm bóp bụng, nghĩ muốn chậm giải một chút đau đớn kia, nhưng đau kia chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng có xu thế ngày càng ác liệt.
"Ách. . ." Thần không nhịn được cau mày, hài tử sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Quả nhiên buộc bụng chỉ có thể mang đến kết quả càng xấu.
"Ách a. . ." Giống như là đột nhiên bị ai đẩy một cái, đứa trẻ đột nhiên xoay mình một cái, công kích thẳng vào bụng Thần, Thần không phòng bị chút nào chợt vọt tới trước, bị bàn họp đẩy ngược lại ngồi ở trên ghế trượt về phía sau.
"Cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Trên đài Tổng giám đốc nhướng mày một cái hỏi.
"Không... Giám đốc... tôi... Không có sao..." Thần mạnh kéo ra một nụ cười, suy nghĩ có thể chỉ là bởi vì nguyên nhân buộc bụng mà có chút động bào thai bào thai, không thể ảnh hưởng đến cuộc họp của công ty, liền trở về trước bàn.
Hài tử không lại lật nữa, nhưng đau đớn nơi bụng lại cũng không biến mất, kế tiếp mấy chục phút giám đốc nói cái gì Thần một chút cũng không nghe vào, liền những người bên cạnh đều không có phát hiện, trong lòng bàn tay siết chặt của Thần đã tràn đầy mồ hôi và dấu ấn sâu, trên trán cũng có một tầng mồ hôi hột dầy đặc.
Thật vất vả đến khi báo cáo kết thúc, Thần đã đau không nói ra được lời. Bây giờ trong phòng họp chỉ có cậu một người, cậu biết hài tử đã không kịp đợi muốn đi ra.
"A. . . Đau. . . Thật là đau. . . Bụng mình. . ." Cậu biết rõ trong này không phải nơi sinh con, nhưng lý trí nói cho cậu: Không còn kịp rồi!
Thần ngồi phịch ở trên ghế, trước mắt đã bị mồ hôi làm mơ hồ, theo buộc bụng từng vòng cởi ra, Thần có thể cảm giác được, đứa trẻ đã tìm được cửa ra.
"Ừ a. . . Ách. . . A. . . Thật là đau. . ."
Bụng lớn bắn ra một chút, trong bụng bạo đau cũng nổ tung, bụng bắt đầu thay đổi? Cứng rắn, trận đau cũng đã sớm bắt đầu, bây giờ đã đến năm ba phút một lần.
"Ách a. . . A. . . Bụng thật là đau. . . Mình muốn sinh. . . A..."
Hiệu quả cách âm của phòng họp rất mạnh, lại càng không có người ở lúc không phải là hội nghị đi vào, Thần lần đầu sinh, không kinh nghiệm sinh sản, đau đớn đã nhanh để cho lý trí của cậu gảy lìa, dứt khoát buông ra lớn giọng kêu lên.
"A!!!"
Hài tử lại một lần nữa mãnh liệt đi xuống dưới, Thần chỉ cảm thấy xương chậu nhanh muốn bể nát, sau một tiếng thét chói tai ngất đi.
Hài tử còn đang khát vọng ra đời, trận đau càng mãnh liệt, đem Thần đau tỉnh.
"Ách. . . Ách a. . . Thật là đau. . . Thật là đau a!"
Thần theo bản năng đón trận đau dùng lực đẩy xuống.
"Ừ. . . Ừ ách. . ."
Cậu cảm giác được đứa trẻ xuống dưới một chút, nhưng vừa buông lỏng một hơi sẽ trở về chỗ cũ, "Ách. . . Không muốn. . . A a! ! !"
Sau một tiếng hét thảm, Thần nghe được thanh âm giống như là bàn tay đập mặt nước, tiếp thì có chất lỏng chảy ra theo chân cậu xuống dưới.
"Ách a... Nước ối cuối cùng... cuối cùng cũng vỡ... A. . . Đứa trẻ . . . Ừ. . . Ách. . ."
Thần bắt đầu dùng sức sinh sản, ngón tay tay phải của cậu kéo căng bấu tay vịn của ghế ngồi, tay trái phản nắm dựa lưng của ghế, eo dùng sức ưỡn lên.
"Ừ. . . A. . . Ừ. . . Ách. . ."
Sau khi lực thật mạnh, nơi bụng của Thần đột nhiên co rút một trận, khung xương đang từ từ mở ra, "A! A a! Thật là đau a! Mình không được rồi!"
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
Chương 2
Editor: Sakura Trang
Một chớp mắt kia, cậu cảm giác mình phải chết ở chỗ này, nhưng khi tay của cậu đặt lên bụng, thai động mãnh liệt để cậu biết con mình đang ra đời.
."Ách. . . Ách a. . . Con ngoan. . . Con. . . Mau ra đây a. . . Ba. . . Nhanh. . . Hết hơi. . . Ừ. . . Ừ a. . . Hô. . . Hô. . . Hô. . . Ừ.. . . Ách. . . Không được. . ."
Đứa trẻ hạ xuống cực kỳ nhỏ, lúc này trên mặt Thần tái nhợt tất cả đều là mồ hôi hỗn hợp nước mắt, trận đau vẫn còn ở tàn phá, cậu không nghĩ chịu đựng loại đau khổ vô biên vô tận này, vì vậy cậu đặt hai tay lên đỉnh bụng, hơi dừng lại sau chợt dùng sức ấn xuống.
"A a a a a a! Thật là đau a. . ."
"Đứa trẻ... Mình không được...Mình hết hơi... Ách a. . . Thật là đau. . ."
Thần cầm lấy điện thoại ra, phí sức bấm điện thoại của Huyễn.
"A lô thân ái, có chuyện gì sao?"
"Ách. . . Lão công... Em muốn sinh... A!"
Lại một lần nữa trận đau tấn công tới, đứa trẻ xuống dưới lực đánh vào đã vượt qua phạm vi chịu đựng của Thần.
"Thần? ! Em không có sao chứ? ! Em ở đâu? ! Anh lập tức đi tìm em, em đừng vội!"
"Em ở. . . Ách. . . Phòng họp. . . Công ty. . . A. . . Thật là đau a. . . Ô. . ."
Giọng của Thần mang theo nức nở, đầu của bào thai dường như bị kẹt ở sinh đạo, không chịu xuống dưới một chút, cậu cảm thấy mình không sinh xuống được đứa trẻ này.
Đột nhiên, dưới người Thần trào ra một trận ấm nóng, một cái chớp mắt tựa như hút khô tất cả sức lực của cậu.
"A! Huyễn. . . Em chảy máu. . . Thật là nhiều máu. . . Em. . . A. . . Thật là đau. . . Mau cứu em. . . Huyễn. . . Mau cứu con. . ."
"Thần em chịu đựng, anh lập tức tới ngay, em nhất định không có việc gì, con cũng nhất định có thể sinh ra được! Thần? Thần em đồng ý với anh a..."
Thần đã không còn nói chuyện, đột nhiên xuất hiện đau đớn để cho cậu bất chấp những thứ khác những thứ khác, máu càng ngày càng nhiều, đứa trẻ động cũng càng ngày càng chậm, đại khái là mất máu có chút nhiều, ý thức của Thần dần dần mất, trước mắt giống như là có một đứa bé thút thít hỏi cậu: "Ba, ba có phải không cần con hay không?"
Cậu ôm lấy đứa trẻ kia, "Sẽ không, dù chết ba cũng cần con..." Thần bắt đầu khôi phục ý thức.
"Thần! Thần!" Huyễn và những người khác trong công ty mở cửa phòng họp, nhìn thấy chính là người yêu của mình nằm tê liệt ở trên ghế phòng họp, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự, dưới người chảy máu thành biển, không ngừng được chảy từ trên ghế nhỏ xuống dưới đất, hai cái tay nhưng vẫn ôm bụng thật chặt.
Như là nghe được người yêu kêu gào, Thần tỉnh hồn lại, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Huyễn, dùng tay vuốt lên, Huyễn cầm thật chặt tay của anh. Thần nhẹ khép mở môi khô khốc: "Huyễn... Em sợ rằng không được... Thật xin lỗi. . . Đứa nhỏ này. . . Ách. . . Em không sinh ra được. . . Đau quá. . ."
Huyễn ôm chặt cậu: "Thần, em chịu đựng, xe cứu thương rất nhanh liền đến, em không có việc gì, con chúng ta không cần, anh chỉ muốn em, anh chỉ muốn em..."
Giống như là tố cáo với một người ba khác, bào thai không nhúc nhích hồi lâu lại bắt đầu chuyển động, không để ý chút nào thân thể đổ nát của Thần, làm ầm ĩ ở trong bụng.
"A! Con... Làm sao biết. . . Đau như vậy a! Em không chịu nổi. . . Ách a. . ." Thai nhi rõ ràng xê dịch đến miệng sản đạo, tình huống ra máu có chuyển biến tốt, lúc này Thần chỉ cảm thấy dưới người có vật thể to lớn muốn xé rách nơi mềm mại của mình, loại đau này, sống không bằng chết.
"Thần! Anh thấy đầu của đứa bé rồi, Thần! Lại dùng lực! Con của chúng ta liền muốn ra đời!"
"Con của chúng ta. . . Ách a. . . A! ! !"
Một tiếng hét thảm, đầu của đứa bé cuối cùng cũng đi ra, cảm giác căng phồng càng thêm rõ ràng, Thần ngồi phịch ở trong ngực của Huyễn.
"Huyễn. . . Giúp em. . . Ách. . . Đẩy bụng giúp em. . . Em mệt quá. . . Em không.... . . Khí lực. . . Cứu con... . A. . ."
Huyễn lệ rơi đầy mặt: "Thần, như vậy em sẽ không chịu nổi..."
"Đừng để ý đến em... Em không được... Con không thể... Ừ. . . Không thể có chuyện. . . A..."
Mặt đứa trẻ đã có chút tím bầm, nhìn Huyễn do dự không quyết định, Thần nắm lên tay của anh, gắng gượng từ đỉnh bụng đè xuống.
"Tiếp lấy con! A ----! ! !"
Bụng chợt ưỡn cao sau trùng trùng rơi xuống, trong phòng họp vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, một hài tử mang vết máu xuất hiện ở trong tay của Huyễn.
"Thần, là một bé trai, em làm được rồi, Thần ?! Thần! !"
Hai mắt Thần nhắm nghiền, dưới người vẫn còn chảy máu ồ ồ, dường như đã đi đến một thế giới khác.
Bác sĩ y tá vọt vào, đưa cậu lên cáng, màu trắng chớp mắt bị màu đỏ bao trùm.
Cứu chữa hai ngày một đêm, thầy thuốc kéo Thần từ sợi dây tử vong trở lại. Ba ngày sau Thần tỉnh lại, nhìn thấy Huyễn bên mép giường và con trai ngủ say trong nôi, lộ ra nụ cười vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com