Chương 20 (H)
Hôm nay sau khi Nghiêm Lễ Chi đến công ty không lâu, thì nhận được tin nhắn từ anh hai, kêu anh buổi tối về nhà một chuyến.
Yêu cầu này đến rất đột ngột, Nghiêm Lễ Chi có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Anh gọi cho Dương Kiên nói với đối phương tối nay không cần phải đợi mình về ăn cơm.
Buổi chiều Nghiêm Nghĩa Chi lại tự mình tới đón anh tan làm, vừa nhìn thấy đối phương, Nghiêm Lễ Chi sửng sốt, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì mà gấp vậy?"
"Phải hỏi bản thân em đấy." Nghiêm Nghĩa Chi nhìn em trai mình, cau mày nói, "Anh chỉ thay ba chuyển lời thôi, người muốn tìm em là ba."
Ba anh em Nghiêm Lễ Chi đều lớn lên dưới sự răn dạy và quở trách của ba, người sợ ông nhất cũng không ai khác ngoài anh. Biết mình gây chuyện, Nghiêm Lễ Chi không khỏi cẩn thận xem xét lại những việc mình đã làm trong mấy ngày qua, trong công việc cũng không phát hiện có chỗ nào sai sót, mà người ba này cơ bản ngoại trừ việc công ty thì cũng không hỏi Nghiêm Lễ Chi việc khác. Suy đi nghĩ lại nhiều lần, vẫn không tìm ra được nguyên nhân, không khỏi đau đầu xoa trán: "Em không nghĩ ra được."
"Mấy ngày nay tâm trạng của ba không tốt lắm, lát nữa có mắng em thì em tuyệt đối không được cãi lại." Nghiêm Nghĩa Chi cũng không có biện pháp đối phó, không yên lòng mà căn dặn anh.
Nghiêm Lễ Chi bất đắc dĩ trêu chọc một câu: "Sao mà em dám cãi lại thái hoàng thượng."
Sau khi hai người về nhà, Nghiêm Lễ Chi trực tiếp đi phòng làm việc, anh nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, nói: "Ba, là con."
"Vào đi." Nghiêm Bách lạnh lùng đáp.
Bị đối phương mắng hơn 20 năm, ba anh em nhà họ Nghiêm đều đã luyện được khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Nghiêm Lễ Chi ngoan ngoãn bước vào rồi lại đóng cửa lại, sau khi liếc nhìn vẻ mặt của Nghiêm Bách thì không khỏi có hơi thấp thỏm: lần này đối phương không chỉ tức giận, mà còn rất tức giận.
Nghiêm Bách khi còn trẻ đã có gương mặt lạnh lùng cứng nhắc, hiện tại đã tuổi trung niên, càng thêm uy nghiêm, mỗi một nếp nhăn đều giống như vết nứt trên kim loại. Ông ngồi ngay ngắn trên ghế đang chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay, nghe Nghiêm Lễ Chi đến gần cũng không ngước mắt lên, lại càng không lên tiếng, hình như ông đang chờ Nghiêm Lễ Chi tự mình kiểm điểm.
Đây là phương pháp dạy dỗ ông thường dùng, không nói lời nào, đợi sau khi người khác chủ động kiểm điểm bản thân từ đầu đến chân rồi mới bắt đầu vào vấn đề.
Nhưng bây giờ Nghiêm Lễ Chi thật sự không thể nghĩ ra mình đã mắc phải lỗi gì, dứt khoát im lặng không nói, lặng lẽ đứng bên cạnh Nghiêm Bách.
Sau một hồi im lặng, Nghiêm Bách rốt cục ngẩng đầu lên liếc anh một cái, ánh mắt không vui: "Con không có gì muốn nói?"
"Ba cứ nói thẳng đi, con không đoán được." Nghiêm Lễ Chi trả lời thành thật.
Vẻ mặt Nghiêm Bách lập tức như mây đen, ông đóng quyển sách trong tay, trầm giọng nói: "Trước đây con thích chơi đùa, vẫn luôn không cố định, ba cũng lười quản, bây giờ ba thật sự hối hận!" Ông kéo ngăn tủ ra, rút ra một bao thư ném lên người Nghiêm Lễ Chi: "Thấy hôm đó con dẫn người về nhà ba đã thấy sai sai rồi, nếu ba không cho người đi điều tra thì sẽ không biết con còn muốn ăn chơi trác táng với thằng đàn ông đến khi nào!"
Một xấp ảnh như nước chảy trượt ra khỏi bao thư, Nghiêm Lễ Chi khom người—nhặt chúng lên, thấy tất cả đều là ảnh thân mật của anh và Dương Kiên. Kể từ sau sinh nhật anh, quan hệ của cả hai đã thân thiết hơn rất nhiều, nhưng ở nơi công cộng vẫn rất khắc chế, người chụp ảnh có thể chụp được một đống bằng chứng dày như thế này, chắc hẳn đã phải mất rất nhiều công sức.
Lúc trước khi quen với Dương Kiên, Nghiêm Lễ Chi đã tưởng tượng sẽ có ngày này, anh vốn cho rằng lúc này mình sẽ không khỏi có chút hoảng sợ lúng túng, khó khăn khi đối mặt với ba mẹ mình, nhưng bây giờ anh lại vô cùng bình tĩnh.
Nghiêm Lễ Chi cũng không nghĩ ra làm thế nào mà anh đột nhiên trở nên không sợ hãi như vậy, cũng giống như anh không hiểu sao lại đinh ninh cho rằng mình thích Dương Kiên.
Có lẽ đã rất lâu rồi, có lẽ là vào thời điểm này, nhưng cũng không có gì khác biệt.
Ánh mặt anh dịu dàng nhìn Dương Kiên trong bức ảnh, nói một cách thành khẩn: "Ba, ba hiểu lầm rồi, con và anh ấy không như ba nghĩ."
Con trai nói như vậy, chứng tỏ rằng vẫn còn cứu được. Nghiêm Bách thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục dạy dỗ đối phương, không ngờ lại nghe thấy Nghiêm Lễ Chi không nhanh không chậm nói: "Chúng con là yêu nhau thật lòng, con đang định giới thiệu anh ấy với mọi người, ba cảm thấy thế nào?"
Hai mắt Nghiêm Bách tối sầm, suýt chút nữa bị câu nói này của con trai làm cho tức đến thở không ra hơi, mắng nói: "Nghiêm Bách sao lại sinh ra một đứa con khốn nạn như thế này!" Ông chắp tay sau lưng, lửa giận ngút trời trừng mắt nhìn Nghiêm Lễ Chi. "Con.....con là đàn ông, nó cũng là đàn ông! Con còn dám nói với ba là muốn ở bên một thằng đàn ông, nếu người khác biết được, mặt mũi của Nghiêm Bách ba đây cả đời này đều bị con vứt hết!"
Không để Nghiêm Lễ Chi lên tiếng, ông liền ra lệnh: "Ba cho con thời gian ba ngày, nếu như sau ba ngày còn để ba thấy hai người ở bên nhau, ba sẽ tự mình thay con xử lý."
"Ba, con sẽ không chia tay với anh ấy." Biết Nghiêm Bách trước giờ nói là làm, trong lòng Nghiêm Lễ Chi kinh sợ, lạnh lùng nói: "Con sẽ không để ba đụng vào anh ấy dù chỉ một cọng lông, nếu ba cứ khăng khăng muốn đụng vào anh ấy, không bằng ra tay với con trước đi."
Không ngờ đứa con trai út luôn ngoan ngoãn, hiền lành lại nói những lời này, Nghiêm Bách đập mạnh tay xuống bàn, tức quá hoá cười: "Có biết người con đang nói chuyện là ai không? Ba là ba con! Ba vất vả nuôi con lớn nên người, con báo đáp ba như vậy đó hả?" Ông hừ lạnh một tiếng: "Con tưởng ba không dám ra tay với con hả? Cùng lắm là giao sự nghiệp cho anh hai và anh ba của con, coi như không sinh ra đứa con như con."
Khi Nghiêm Bách nói đến câu cuối cùng, giọng nói mang theo sự từng trải khó có thể che giấu. Dù sao ông vẫn là ba của Nghiêm Lễ Chi, Nghiêm Lễ Chi tự biết mình đuối lý, cũng không nỡ thấy đối phương đau lòng, nên mềm giọng thuyết phục: "Ba, con đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể xử lý việc riêng của mình. Những việc khác con đều có thể nghe lời ba, nhưng lần này ba để con tự quyết định một lần, được không?"
Đáng tiếc Nghiêm Bách đang tức giận, hoàn toàn không nghe lời anh nói: "Để con tự do quyết định mới là hại con, con không cần nói nhiều, ba sẽ không đồng ý cho con ở cùng một người đàn ông, nếu như con không chịu nghe lời ba, thì—"
Ông nói được một nửa, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, mẹ Nghiêm vội vã xông vào, đem Nghiêm Lễ Chi kéo đến sau lưng, trừng mắt nhìn Nghiêm Bách: "Tôi ở dưới lầu cũng nghe được tiếng của ông, tức giận như vậy làm gì, có chuyện gì thì không từ từ nói được sao?"
Nghiêm Bách vừa nhìn thấy bà, lập tức dù có giận cũng không nổi nóng được, hậm hực nói: "Tại bà chiều nó, giờ nó coi trời bằng vung, đều tại bà chiều nó riết quen! Đợi đến khi bà biết con trai cưng của bà làm ra chuyện gì, để tôi xem bà có còn chiều nó nữa hay không!"
"Ba, ba đã lớn tuổi rồi, tức giận không tốt cho cơ thể." Nghiêm Nhân Chi cũng vào trong, dùng dáng vẻ một người con hiếu thuận khuyên can Nghiêm Bách: "Ba bớt giận, anh hai và con nhất định sẽ thay ba dạy dỗ Tiểu Lễ."
Nghiêm Bách cũng lười nhìn bọn họ, ngồi trở lại trên ghế, mặt không cảm xúc nói: "Nghiêm Lễ Chi, ba nói được là làm được, ba để con tự mình giải quết."
Nghe thấy câu nói của ông, bước chân Nghiêm Lễ Chi dừng lại, anh nói nhỏ: "Con đã quyết định thì sẽ không đổi, ba muốn làm gì thì làm."
Vừa lôi vừa kéo anh ra khỏi phòng làm việc, mẹ Nghiêm nhìn con trai mình với ánh mắt trách móc: "Con bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn đôi co với ba?"
"Mẹ, mẹ không hiểu." Nghiêm Lễ Chi cũng không biết nên giải thích với bà như thế nào, chỉ có thể cười khổ trả lời.
Mẹ Nghiêm kéo đứa con trai cao hơn mình rất nhiều, dịu dàng nói: "Thật sự cho rằng mẹ cái gì cũng không biết hả? Con cũng lớn rồi, có chuyện gì thì mẹ tin con có thể tự quyết định. Lần này mẹ sẽ thay thuyết phục ba con, cho ông ấy bình tĩnh lại vài ngày, khi nào con nghĩ xong, chúng ta sẽ nói sau. "
Nghiêm Lễ Chi thở dài: "Dạ."
Bữa cơm này vô cùng nhạt nhẽo, anh từ chối lời mời ở lại của mẹ, ăn xong thì về chung cư của mình.
Dương Kiên dường như vừa tắm xong, chỉ mặc cái quần tứ giác ngắn ngồi trên ghế sofa xem trận bóng. A Ngốc nằm bên cạnh hắn, gối đầu lên cái đùi trần to khoẻ của Dương Kiên, khi nhìn thấy Nghiêm Lễ Chi thì hưng phấn nhảy xuống đi vòng qua người anh.
"Về sớm vậy?" Dương Kiên ngạc nhiên hỏi.
Vừa nhìn thấy hắn, toàn thân Nghiêm Lễ Chi liền thả lỏng, không hiểu sao lại có chút mệt mỏi, chỉ cảm thấy vì người này dù có trả bất giá nào cũng đáng.
Anh lao về phía Dương Kiên, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn và cường tráng của đối phương, thỉnh thoảng cọ vài cái.
Dương Kiên luống cuống ôm anh, không biết phải nói gì. A Ngốc còn muốn tiến lại góp vui, học theo Nghiêm Lễ Chi chui vào lòng hắn, Dương Kiên cạn lời đuổi con chó xuống ghế sofa, vỗ vào lưng người đang trong lòng hắn, hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
"Chỉ là hơi mệt." Nghiêm Lễ Chi dán vào làn da sạch sẽ, mịn màng của đối phương, chóp mũi đều là mùi thơm thoang thoảng của mùi sữa tắm cùng với hơi thở của Dương Kiên, không nhịn được mở miệng cắn vào cơ ngực đầy đặn của đối phương.
Dương Kiên dung túng xoa đầu anh, không có chống cự quá lớn: "Đừng phá."
Nghiêm Lễ Chi không nghe lời hắn, theo đường nét cơ bắp nhấp nhô của đối phương hôn xuống. Khi đôi môi mềm mại, ấm nóng của anh chạm đến phần bụng dưới của Dương Kiên, Dương Kiên thấp giọng thở gấp một tiếng, dùng lòng bàn tay ấn vào gáy anh, kháng nghị: "Ngứa."
"Vậy thì tôi dùng sức hơn chút." Nghiêm Lễ Chi vươn đầu lưỡi ra, đảo quanh rốn của Dương Kiên một vòng, rồi bất ngờ chui vào.
Dương Kiên rất ít khi tự mình chạm vào nơi đó, đột nhiên bị đầu lưỡi ấm nóng, mềm mại ghé thăm, cảm giác tê dại lạ thường nháy mắt lan ra. Bàn tay đang đè lên gáy đối phương Dương Kiên trượt xuống, đổi thành nắm lấy cổ Nghiêm Lễ Chi, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, vừa định lên tiếng ngăn cản, dương vật ở phần háng đột nhiên bị lòng bàn tay của đối phương đè một cái, xoa nắn vài cái, lời còn chưa kịp nói ra lập tức biến thành tiếng thở dốc, tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng.
Nghiêm Lễ Chi đứng dậy, ánh mắt lướt qua làn da bị mình liếm đến ẩm ướt sáng bóng của đối phương đến đũng quần, thỏa mãn nhìn dương vật của Dương Kiên phồng lên rõ ràng dưới chiếc quần lót màu đen, dịu dàng hỏi: "Liếm mấy đã cứng rồi?"
"Cứng...... thì sao?" Lồng ngực Dương Kiên phập phồng không ngừng, tức giận nhìn anh.
Nghiêm Lễ Chi mập mờ tuần tra vài lần qua chân dài eo hẹp của đối phương, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng xinh đẹp của mình: "Đương nhiên là để tôi nghĩ cách, để anh—" Anh cố ý dừng lại, nâng hông lên cọ vào giữa hai chân đối phương vài cái: "Càng ngày càng cứng."
Như để đáp lại lời nói của anh, Dương vật của Dương Kiên dưới sự trêu chọc của anh run rẩy ngẩng đầu lên, phấn chấn tinh thần đứng thẳng hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com