Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Dương Kiên trở lại chung cư của Nghiêm Lễ Chi, bắt đầu thu dọn quần áo của mình. Hắn không biết nên chia tay với Nghiêm Lễ Chi như thế nào, để lại lời nhắn và rời đi là cách dứt khoát nhất, bởi vì Dương Kiên sợ rằng khi nhìn thấy đối phương, sẽ không thể nói ra những lý do mà hắn đã nghĩ ra. Nhưng dù sao thì hắn cũng không muốn xử lí mối quan hệ này một cách qua loa như vậy, làm như vậy sẽ không công bằng với Nghiêm Lễ Chi.

Cuối cùng, hắn chọn đợi Nghiêm Lễ Chi trở về.

A Ngốc dường như đã nhận ra người chủ nhân này của mình tạm thời muốn rời đi, hiếm khi ngoan ngoãn chạy lon ton theo Dương Kiên, khi Dương Kiên ngồi xổm xuống thô bạo nhét đồ vào vali, nó đột nhiên nằm lên chân hắn, đặt đầu lên mu bàn chân Dương Kiên, liên tục ngậm ống quần của hắn.

Dương Kiên vỗ đầu nó, thấy nó không có ý muốn nhả miệng, cũng mặc kệ nó.

Hắn nhớ khi mới chuyển đến đây, A Ngốc vẫn là thú cưng của anh ba Nghiêm Lễ Chi được nuôi ở đây, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa được đón về, Nghiêm Lễ Chi thấy Dương Kiên và nó ở chung với nhau khá hòa thuận, cũng không vội đưa nó đi.

A Ngốc không chịu được cô đơn vươn móng ra đẩy Dương Kiên vài cái, Dương Kiên cầm lấy móng của nó, cúi đầu nhìn xuống con chó người cũng như tên này một hồi, đột nhiên nghiêm túc nói: "Sau này thay tao bên cạnh cậu ấy."

Đương nhiên Husky không hiểu lời hắn nói, còn tưởng rằng Dương Kiên chịu chơi với mình nên ngửa cổ hú lên một cách sung sướng.

Dương Kiên vừa thu dọn đồ đạc xong liền nhìn thấy A Ngốc nằm bên cạnh mình đột nhiên lật người ngồi dậy, chạy ra ngoài.

Tim hắn như thắt lại, nhận ra điều gì đến cũng phải đến.

Có người mở cửa, quả nhiên giọng nói của Nghiêm Lễ Chi vang lên: "Lại muốn ra ngoài chơi à?"

A Ngốc bám víu lấy anh cọ xát vài cái, sau đó quay đầu chạy đến nằm sấp trước cửa phòng ngủ của Dương Kiên, giương mắt nhìn Nghiêm Lễ Chi.

Nghiêm Lễ Chi tưởng rằng Dương Kiên không chịu chơi với nó, khiến con chó này giận dỗi. Không ngờ vừa đi qua liền nhìn thấy Dương Kiên đang đứng kế bên đống hành lý, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.

Một lát sau, Nghiêm Lễ Chi dường như nhận ra điều gì đó liền hỏi: "Muốn ra ngoài chơi à?"

Dương Kiên hoàn toàn không ngờ lại bị Nghiêm Lễ Chi bắt quả tang, yết hầu chuyển động vài cái, né tránh tầm mắt của Nghiêm Lễ Chi, chậm rãi lắc đầu.

Vẻ mặt của Nghiêm Lễ Chi hơi thay đổi, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Sắc mặt anh tệ quá, đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Kiên đã hoàn toàn quên những lời đã soạn sẵn trong đầu, đầu óc rối loạn, gắng gượng nói: "Nghiêm Lễ Chi." Hắn hít một hơi thật sâu, buộc mình nhìn vào mắt đối phương: "Chúng ta chia tay đi."

Có lẽ là do hắn nói quá đột ngột nên Nghiêm Lễ Chi hoàn toàn không phản ứng lại. Một lúc lâu sau, Nghiêm Lễ Chi mới giống như hiểu ra ý của hắn, nghi ngờ hỏi: "Chia tay?" Anh nheo đôi mắt đẹp lại, không rõ vui hay giận: "Có phải ba tôi đến tìm anh không?"

Dương Kiên thầm cười khổ một tiếng, hắn biết chuyện này nhất định không giấu giiếm Nghiêm Lễ Chi được. Nhưng hắn biết lời đã nói ra thì không thể rút lại được, chỉ có thể tàn nhẫn nói: "Không liên quan gì đến ba của cậu." Hắn dừng một chút, chọn lời kịch cũ rách nhất: "Chúng ta không hợp nhau."

Lý do của hắn quá vụng về, lập tức làm Nghiêm Lễ Chi bật cười thành tiếng, trêu chọc trả lời: "Tôi tưởng bây giờ chúng ta đã rất hợp nhau."

Bị ánh mắt tươi cười của anh nhìn chằm chằm, Dương Kiên suýt chút nữa thì không duy trì được nữa mà nói hết những gĩ đã hứa với Nghiêm Bách. Hắn khó chịu hít vào một hơi, cố hết sức duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cắn răng nói: "Tôi không muốn vì chuyện của hai chúng ta mà liên lụy đến gia đình tôi."

Nghiêm Lễ Chi hơi sững sờ.

"Mẹ tôi sẽ không chấp nhận cậu." Dương Kiên nói: "Bà ấy luôn hy vọng rằng tôi sớm cưới vợ sinh con, sống như một người bình thường, mà cậu là một người đàn ông. Nghiêm Lễ Chi, tôi không thể làm cho bà ấy buồn, nhân lúc bây giờ chúng ta đều chưa từng nghiêm túc thì nên chia tay đi"

Giống như nghe một chuyện đùa vô cùng hoang đường, Nghiêm Lễ Chi hít một hơi, lần đầu tiên không còn bình tĩnh như vậy nữa: "Chưa từng nghiêm túc?" Anh nắm lấy cổ áo Dương Kiên, kéo Dương Kiên đến trước mặt mình, giọng nói tràn đầy lửa giận bị đè nén: "Dương Kiên, anh muốn tôi nghiêm túc như thế nào?"

Nghiêm Lễ Chi trước mặt Dương Kiên luôn dịu dàng, chưa từng nói một câu nặng lời, đây là lần đầu tiên Dương Kiên nhìn thấy đối phương nổi giận, trong lòng đột nhiên cảm thấy được giải thoát. Hắn để cho Nghiêm Lễ Chi nắm lấy cổ áo mình, giả vờ nhẹ nhõm nói: "Vậy thì xin lỗi, tôi chỉ xem mọi thứ như chơi đùa thôi, nên chưa từng nghiêm túc, tôi tưởng cậu cũng vậy."

Hắn biết lời nói của mình không khác gì đâm vào trái tim của Nghiêm Lễ Chi một nhát, nhìn thấy gương mặt trở nên ảm đạm và cả cái cằm căng chặt của đối phương, trái tim Dương Kiên thắt lại, nhưng vẫn phải dằn sự xúc động muốn an ủi Nghiêm Lễ Chi lại. Hắn biết mình không thể dao động, hắn vốn không giỏi diễn kịch, mà người muốn lừa lại là Nghiêm Lễ Chi, chỉ cần hắn lộ ra một vết nứt, mọi sự cố gắng sẽ trở thành công cốc.

"Anh không giống loại người này." Hai người nhìn nhau trong chốc lát, lửa giận trên mặt Nghiêm Lễ Chi cũng dần dần biến mất, khẽ nói.

Dương Kiên nói: "Đó chỉ là do cậu không hiểu hết về tôi."

Anh ta nắm cổ tay Nghiêm Lễ Chi đặt đối phương vào lòng, cong khóe môi đầy mỉa mai nói: "Gặp dịp thì chơi thôi ai mà chẳng biết? Vốn chỉ là lên giường là được, ai cũng đều vui vẻ, ai kêu cậu yêu đương với tôi?" Nói xong, hắn dán lên môi Nghiêm Lễ Chi, làm tư thế muốn hôn đối phương: "Nếu cậu không tin, tôi có thể diễn tiếp cho cậu xem."

Trước khi hai người chạm môi, Dương Kiên đã bị Nghiêm Lễ Chi đẩy ra, mặt đối phương tái nhợt, vẻ bi ai trong mắt nhiều hơn là tức giận.

"Tôi hiểu rồi." Giọng nói của Nghiêm Lễ Chi rất khàn đặc: "Anh muốn làm gì thì làm đi."

Dương Kiên bị sự yếu đuổi khó thấy của đối phương đánh không còn manh giáp, vội quay lưng lại, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng trong hành lý, không nhìn đã nhét cho Nghiêm Lễ Chi: "Cái này trả cậu, tôi biết là vẫn chưa đủ, phần còn lại tôi sẽ trả lại trong thời gian sớm nhất có thể."

Hành vi của hắn giống như tát vào mặt Nghiêm Lễ Chi, đối phương gượng cười, thờ ơ nói: "Không cần phải như vậy, tôi không thiếu chút tiền này."

Nghiêm Lễ Chi dùng thái độ này đối xử với hắn, Dương Kiên cảm thấy tốt hơn nhiều. Hắn lắc đầu, đành phải rút tay về: "Tuỳ cậu."

"Anh cũng không cần phải vội vàng rời đi, chỗ này để lại cho anh." Nghiêm Lễ Chi dường như biết được hắn sẽ nói gì tiếp theo, mở miệng nói trước: "Tôi chuyển về là được."

Không đợi Dương Kiên nói lời từ chối, anh lại nói thêm một câu đầy ẩn ý: "Cứ coi như đây là chuyện cuối cùng mà người bạn như tôi làm cho anh."

Dương Kiên lập tức bị nghẹn câm như hến.

Khi Nghiêm Lễ Chi trở về phòng thu dọn đồ đạc, Dương Kiên lặng lẽ đứng ngoài cửa nghe ngóng hồi lâu, đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com