Chương 32 (H)
Dương Kiên vốn là người không để ý nhiều tới ham muốn của mình, từ khi tách ra khỏi Nghiêm Lễ Chi, hắn lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy. Hắn không ngờ chỉ với một cái nhìn thoáng qua cũng khiến bản thân hoàn toàn mất kiểm soát. Tâm trí của Dương Kiên bây giờ toàn là đôi mắt đào hoa sạch sẽ, mọng nước và cơ thể thon dài, trắng trẻo, ẩm ướt của Nghiêm Lễ Chi, hắn càng cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ đến cảnh đó, phản ứng của cơ thể càng trở nên hăng hái.
Sau khi nhận ra nhẫn nại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, Dương Kiên buồn bực nằm xuống, lấy một cái gối che lên mặt, cắn răng đưa tay vào trong quần.
Trên gối còn chút mùi hương thoang thoảng thuộc về Nghiêm Lễ Chi, Dương Kiên nắm lấy dương vật của mình, vuốt ve một cách thô bạo. Lần này hắn trở nên hưng phấn rất nhanh, chỉ cần nghĩ tới mình đang ở trong phòng của Nghiêm Lễ Chi, nằm trên giường của Nghiêm Lễ Chi làm loại chuyện này, từ đáy lòng Dương Kiên sản sinh ra sự vui vẻ mang theo cảm giác tội lỗi. Dương Kiên không nhịn được thở hổn hển, một tay ôm chặt lấy cái gối trên mặt, tay còn lại theo bản năng tăng thêm sức lực, nắm lấy đỉnh chóp ướt át ma sát nhiều lần.
Mặc dù Dương Kiên cố ý không chạm đến bộ phận khác, nhưng theo thời gian, hắn càng ngày càng cảm thấy chỗ đó có phản ứng. Hắn thầm mắng bản thân một câu, quả thật không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng xấu hổ mà đưa ngón tay vào đó.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động chạm vào bộ phận mà hắn thấy vô cùng thừa thãi, khi đầu ngón tay thô ráp, nóng rực của hắn chen vào lối vào ẩm ướt, non mềm, từ từ tiến vào trong cơ thể, Dương Kiên biết mình đỏ mặt rồi. Loại cảm giác này quá mức kỳ quái, nhưng cũng kích thích vô cùng, hắn thăm dò mở rộng lối vào một chút, lại đưa thêm một ngón tay vào.
Dương Kiên không có kinh nghiệm về chuyện này, ngoại trừ đau đớn thì hắn không có cảm giác nào khác. Ngay khi hắn tự giày vò mình đổ mồ hôi hột, vẫn không có chút tiến triển, chán nản sắp muốn bỏ cuộc thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào.
Nghiêm Lễ Chi đứng ở cửa nói, "Dương Kiên, hình như tôi......" Những lời tiếp tiếp theo đã bị cắt đứt, hiển nhiên Nghiêm Lễ Chi đã thấy rõ Dương Kiên đang làm gì, lập tức xấu hổ: "Thật ngại quá."
Nhìn thấy đối phương muốn đóng cửa giùm mình, bộ dáng không muốn quấy rầy mình, đầu óc của Dương Kiên nóng lên, lý trí vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì thì thì cơ thể đã làm ra phản ứng trước.
Hắn hùng hổ lao ra cửa, ôm lấy Nghiêm Lễ Chi, ném đối phương lên chiếc giường mình vừa nằm.
Có lẽ hành động của hắn quá bất ngờ, thậm chí Nghiêm Lễ Chi còn không kịp phản kháng, chỉ khi Dương Kiên đè lên anh mới vội vàng đưa tay chống lên ngực hắn, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy: "Không phải chúng ta chia tay rồi sao, anh đang làm gì vậy?"
Dương Kiên nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy sáng ngời của đối phương hồi lâu, bất chấp mà trầm giọng nói: "Cưỡng hiếp cậu."
Nói xong, hắn cúi đầu, cắn vào vành tai của Nghiêm Lễ Chi.
Nghiêm Lễ Chi bị hắn cắn đau rên thành tiếng, nhưng cũng không đẩy Dương Kiên ra, chỉ im lặng quay đầu đi, giống như không có ý định để ý đến hắn.
Dương Kiên thử hôn lên khóe môi của đối phương, thấy Nghiêm Lễ Chi vẫn không đẩy mình ra, không nhịn được mạnh dạn dùng tay phải chui vào theo góc áo của người dưới thân mình.
Ngay khi chạm vào làn da tinh tế của Nghiêm Lễ Chi, nhịp tim của Dương Kiên đã tăng gấp đôi. Hắn từ từ cởi nút áo của đối phương, hôn lên khuôn ngực căng chặt, rắn chắc của Nghiêm Lễ Chi. Nghiêm Lễ Chi vừa mới tắm xong, làn da tràn đầy mùi thơm ấm nóng khiến Dương Kiên mê mẩn, vô thức bắt chước theo cách trêu chọc trước kia của đối phương, vươn đầu lưỡi liên tục liếm láp cơ bụng của đối phương, làm cho nơi đó trở nên dính ướt.
Khi môi hắn chuẩn bị chạm vào bộ phận trọng yếu của Nghiêm Lễ Chi, Dương Kiên phát hiện đối phương cũng có phản ứng.
"Này." Dương Kiên không hài lòng với việc đối phương luôn nhìn đi chỗ khác, giơ tay nhéo cằm Nghiêm Lễ Chi, bắt anh quay đầu lại: "Nhìn tôi."
Nghiêm Lễ Chi nhướng mày, cười khiêu khích nhìn hắn: "Anh có gì đẹp mà nhìn?"
Cho dù Dương Kiên biết anh cố ý nhưng cũng có hơi khó chịu, lẩm bẩm nói: "Không đẹp cũng phải nhìn."
Hắn chủ tiến lại hôn lên môi Nghiêm Lễ Chi, lần này dường như Nghiêm Lễ Chi có chút không vui, không mạnh không nhẹ giãy giụa mấy cái. Dương Kiên bị anh làm cho mất kiên nhẫn, giơ tay đè một bàn bàn tay của người dưới thân ở bên người, trong lúc hôn mơ hồ uy hiếp anh: "Động đậy nữa tôi sẽ trói cậu lại."
"Anh......đừng ỷ vào tôi nhường anh." Nghiêm Lễ Chi bị hắn hôn đến nỗi hơi thở không ổn định, khó khăn nói: "Anh đừng quên, anh không phải là đối thủ của tôi."
Dương Kiên khịt mũi với lời đe dọa của anh: "Tới đi."
Hắn cởi quần của mình ra, nửa thân dưới trần trụi ngồi trên người Nghiêm Lễ Chi, phách lối nhìn anh: "Nếu giỏi thì cậu ra tay đi."
Ánh mắt đầy thuốc súng của hai người va vào nhau, nếu không phải tư thế của hai người lúc này rất mờ ám thì quả thật giống như sắp đánh nhau vậy. Dương Kiên đợi hồi lâu, thấy Nghiêm Lễ Chi không có ý muốn ra tay, lúc này mới thả lỏng một chút, nâng eo cọ vào người đối phương, đã biết còn cố nói: "Cậu không nhúc nhích vậy tôi làm à?"
Nghiêm Lễ Chi không đáp lại.
Dương Kiên coi như là đối phương ngầm thừa nhận, hắn đưa tay vào trong quần ngủ của Nghiêm Lễ Chi, nắm lấy đồ vật cương cứng, nóng hổi xoa nắn vài cái, rồi giải phóng nó.
Chỉ khi Nghiêm Lễ Chi bị hắn nắm lấy mới dịch chuyển một cách tượng trưng, biểu cảm không thay đổi từ đầu đến cuối. Nếu không phải Dương Kiên nhìn ra phản ứng cơ thể của đối phương, hắn gần như cho rằng Nghiêm Lễ Chi hoàn toàn không có ham muốn gì cả.
Chậm rãi nâng eo lên, Dương Kiên đè lối vào vốn đã ẩm ướt của mình lên phần đỉnh dương vật của đối phương, nghiêm túc nhét vào trong cơ thể mình.
Mặc dù chỗ đó tiết ra rất nhiều chất lỏng, nhưng do Dương Kiên không có kỹ thuật nên vẫn khiến bản thân đau đớn. Hắn nhíu mày, nâng cằm thở dốc một hồi rồi mới thích ứng được, trừng Nghiêm Lễ Chi nói, "Cậu muốn giả bộ tới khi nào?"
Nghiêm Lễ Chi dời tầm mắt đi chỗ khác, cằm căng chặt, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng.
Dương Kiên cúi người, nhéo mạnh gò má người dưới thân một cái, vạch trần đối phương: "Giả bộ nghiêm túc."
Lập tức, hắn hít sâu một hơi, thô bạo nuốt trọn nhục hành của đối phương vào trong cơ thể.
Sau khi cơ thể hoàn toàn bị dương vật cứng rắn, nóng hổi của Nghiêm Lễ Chi căng ra, Dương Kiên không cách nào kiềm chế được thở dốc ra tiếng, phần háng cũng không ngừng run lên. Trước đây đều do Nghiêm Lễ Chi chủ động làm việc này, nhưng bây giờ đổi ngược là Dương Kiên, lại khó đi vào hơn trước đây.
Có thể là do Dương Kiên quá căng thẳng, bên dưới kẹp quá chặt khiến Nghiêm Lễ Chi cũng không thoải mái. Nghiêm Lễ Chi phức tạp nhìn Dương Kiên vài giây, cuối cùng đưa tay đỡ lấy phần eo rắn chắc đang run rẩy của hắn, bất đắc dĩ hướng dẫn Dương Kiên: "Mở rộng chân ra một chút, nếu không thì tôi không di chuyển được."
"Không cần." Lần này Dương Kiên không muốn nhận ý tốt của anh, hắn cố gắng chống đỡ hai chân đã chua xót và mềm nhũn, chủ động cắn nuốt đối phương vài lần, cắn răng nói: "Tôi, tôi tự mình làm."
Khóe miệng Nghiêm Lễ Chi khẽ nhếch lên, tựa hồ muốn cười, nhưng anh nhanh chóng nhịn cười, lại giả vờ nghiêm túc: "Tùy anh."
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Dương Kiên làm tình với Nghiêm Lễ Chi, nhưng tất cả đều tự mình làm chủ như bây giờ là trải nghiệm mà trước đây hắn chưa từng có. Dương Kiên không có kinh nghiệm trong chuyện này, mỗi động tác đều vô cùng vụng về, nhưng hắn nhất quyết không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt Nghiêm Lễ Chi, sau khi cố gắng vài phút, hai người vẫn chưa nếm được một chút khoái cảm.
Trong khi Dương Kiên vẫn đang suy nghĩ nên làm thế nào để lấy lòng đối phương, vòng eo đột nhiên bị siết chặt, bị Nghiêm Lễ Chi ở bên dưới ôm chặt.
"Lúc trước dạy anh nhiều lần như vậy rồi, sao anh vẫn chưa học được vậy" Nghiêm Lễ Chi bất lực nói, "Để tôi dạy anh một khoá đi."
Dương Kiên có linh cảm không hay, còn chưa kịp di chuyển thì đã bị Nghiêm Lễ Chi lật người đè lên giường.
"Anh đó," thấy Dương Kiên trừng mắt muốn kháng nghị, Nghiêm Lễ Chi nhanh chóng đưa tay ấn lên môi hắn, nửa thật nửa giả trêu chọc nói: "Lúc nào cũng ngốc như vậy."
Nói xong, anh cúi xuống, dùng môi thay thế cho ngón tay của mình.
Đây là nụ hôn chính thức đầu tiên sau khi hai người chia tay, thậm chí Dương Kiên còn không phản ứng lại, cho đến khi đầu lưỡi của Nghiêm Lễ Chi đưa vào miệng thì mới như bừng tỉnh từ trong mơ, ôm lấy cổ đối phương vụng về đáp lại.
Động tác ban đầu của hai người đều mang theo dự thăm dò cẩn thận, nhưng dù sao thì Dương Kiên và Nghiêm Lễ Chi đã tách ra quá lâu rồi, mới gần gũi một chút đã khó mà kiểm soát bản thân. Hắn bắt đầu chủ động mút đầu lưỡi của đối phương, dùng sức cắn gặm cắn đôi môi mềm mại của Nghiêm Lễ Chi, bàn tay đặt sau gáy đối phương cũng chui vào từ cổ áo của Nghiêm Lễ Chi, vuốt ve sống lưng căng mịn của anh.
Trước sự mời gọi trắng trợn như vậy, rốt cuộc Nghiêm Lễ Chi không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, hơi thở của anh gấp gáp hơn nhiều, dùng tư thế hôn nhau này của hai người bắt đầu đong đưa dương vật vẫn còn nằm trong cơ thể Dương Kiên.
Chỉ ứng phó với nụ hôn của Nghiêm Lễ Chi thì Dương đã tốn rất nhiều sức. bên trong cơ thể không chút đề phòng bị anh đâm vào như vậy, lập tức giãy giụa rên rỉ.
Nghiêm Lễ Chi lại không cho hắn có thời gian để phản ứng, trực tiếp nhéo eo đối phương bắt đầu cắm rút. Động tác lần này của anh rất dã man, như muốn vắt kiệt sức đối phương, mỗi lần đâm vào đều khiến Dương Kiên nức nở, vừa sung sướng vừa kháng cự cào lưng anh.
Bị đối xử thô bạo như vậy, sự hưng phấn của cơ thể Dương Kiên còn lớn hơn đau đớn gấp mấy lần. Vách tường bao chặt lấy nhục hành của Nghiêm Lễ không biết từ khi nào đã ướt đẫm, chất lỏng chảy ra từ nơi kết hợp của hai người hòa với mồ hôi từ giữa chân làm ướt một mảng lớn ga trải giường, thậm chí dương vật chưa chạm vào của hắn cũng ngẩng đầu lên, cương cứng chạm vào cơ bụng của Nghiêm Lễ Chi.
"Dương Kiên." Đang lúc Dương Kiên vừa đau vừa sướng, đang chìm đắm trong khoái cảm thì Nghiêm Lễ Chi đột nhiên dừng lại, thở hổn hển kêu hắn.
Đang làm giữa chừng thì bị bắt phải dừng lại, làm cho Dương Kiên rất bất mãn, hắn ném cho đối phương ánh mắt nghi ngờ và mất kiên nhẫn, ra hiệu cho Nghiêm Lễ Chi mau nói.
Nghiêm Lễ Chi hỏi: "Vừa rồi tại sao muốn tôi ở lại?"
Đây là một câu hỏi cực kỳ đơn giản, nhưng cơ thể Dương Kiên đột nhiên run lên, mím chặt môi không muốn trả lời.
"Tại sao?" Nghiêm Lễ Chi biết hắn sẽ phản ứng như vậy, lại dán vào tai Dương Kiên gặng hỏi.
Hơi thở ẩm ướt của anh ngay lập tức đốt cháy lỗ tai của Dương Kiên đến sưng huyết, Dương Kiên không nhịn được nghiêng đầu, vốn muốn né tránh sự quấy rối của Nghiêm Lễ Chi, nhưng không ngờ sau khi hắn dời tầm mắt lên mặt đối phương thì làm sao cũng không thể dời đi.
Bởi vì động tác vừa rồi quá kịch liệt, gương mặt của Nghiêm Lễ Chi lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc ướt trên trán dán lên bên mặt của anh, càng tôn lên hình dáng quai hàm xinh đẹp của anh. Bây giờ Nghiêm Lễ Chi đang chăm chú nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp kia, ánh mắt hiếm khi mang theo vài phần cố chấp, giống như một đứa trẻ khao khát nhận được kẹo.
Dương Kiên không chống cự lại được thở dài một tiếng, chủ động ôm lấy người đàn ông đang nằm trên người mình, vùi mặt vào vai anh, hôn lên cổ đối phương, nói: "Làm tôi đi." Giọng của hắn hơi run rẩy, gần như lạc giọng: "Tôi muốn cậu làm tôi."
Câu nói này hiển nhiên đã mang lại kích thích không gì sánh bằng cho Nghiêm Lễ Chi, khi Dương Kiên vừa dứt lời, anh đã đâm sâu vào bên trong.
"Những cái khác anh không học được." Nghiêm Lễ Chi đẩy cái áo nhăn nhúm của Dương Kiên lên đến xương quai xanh, dùng sức xoa nắn cơ ngực rắn chắc, đàn hồi của hắn: "Cách chơi xấu...... thì lại học rất giỏi."
Dương Kiên còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, bộ phận yếu đuối nhất trên cơ thể đã bị đối phương hung hăng đâm vào, khoái cảm mãnh liệt lại khó mà thừa nhận được lập tức khiến hắn run rẩy hét lên, vô thức muốn khép hai chân lại.
Nghiêm Lễ Chi nắm lấy đầu gối của hắn, cưỡng ép mở hai chân Dương Kiên ra, thô bạo dùng quy đầu cọ xát liên tục vào tử cung của hắn, giọng nói của anh cũng vì động tình mà trở nên khàn khàn: "Nếu hôm nay tôi không đến, có phải anh tính cả đời này không gặp tôi không?"
"Không....... không có......" Dương Kiên sắp đạt đến cao trào, khóe mắt hắn đỏ bừng, lông mi bị nước mắt và mồ hôi làm ướt đẫm, thân thể thon dài, rắn chắc hoàn toàn bị tình dục làm cho tê liệt, đùi trong dính đầy dâm dịch từ nơi riêng tư, vách thịt ngậm lấy dương vật của Nghiêm Lễ Chi không ngừng co rút lại, dường như chào đón sự xâm nhập của đối phương.
Nghiêm Lễ Chi đột nhiên đưa tay chạm vào nơi hai người kết hợp, bắt đầu dùng đầu ngón tay xoa nắn môi nhỏ âm hộ đang căng ra của Dương Kiên. Cơ thể của Dương Kiên đang ở giai đoạn nhạy cảm nhất, bị đối xử như vậy lại càng bị kích thích đến sắp chết, bặp đùi đang để bên hông Nghiêm Lễ Chi đạp đá lung tung, cắn một cái vào mu bàn tay, dùng đôi mắt ướt sũng trừng mắt nhìn Nghiêm Lễ Chi.
"Chịu không nổi?" Tuy là hỏi như vậy, Nghiêm Lễ Chi lại không dừng tay, ngược lại còn thêm một ngón tay nữa, vẽ một vòng quanh âm vật mềm mại, non nớt của Dương Kiên, "Lần sau còn dám nói chia tay với tôi nữa không?"
Dương Kiên bị anh giày vò đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết anh đang hỏi cái gì, theo bản năng không ngừng lắc đầu.
Phản ứng của hắn đã lấy lòng Nghiêm Lễ Chi hài lòng, đối phương cuối cùng cũng buông tay, đặt nụ hôn dịu dàng lên chóp mũi hắn.
"Tha thứ cho anh lần này."
Đây là lời cuối cùng Dương Kiên nghe được khi hắn vẫn còn ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com