Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 (Hết)

Lời tác giả muốn nói:

Từ Changpei cho đến Longma, giữa chừng không update được mấy lần, cuối cùng cũng đã hoàn truyện này.

Cảm ơn những độc giả đã đồng hành cùng tôi trong suốt quãng đường từ Changpei đến đây, cũng cảm ơn những độc giả đã tìm thấy tôi ở Longma và ủng hộ tôi, chính các bạn đã cho tôi động lực để viết xong nó, nếu không có các bạn, tôi sẽ không có sự kiên trì để viết xong nó.

Mới đầu tôi chỉ muốn viết một truyện H chơi chơi thôi, nên tôi cũng không có dàn ý....... khi viết được hơn 50.000 chữ cũng sắp một năm rồi, rồi có một đêm tôi nhớ đến nó, dành nửa tiếng đồng hồ để nghĩ dàn ý rồi mới có thể viết tiếp T ^ T

Một cuốn tiểu thuyết với độ dài vừa vừa gồm 130.000 ký tự bị kéo dài cho đến hôm nay, để mọi người chờ lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải nói một câu xin lỗi XD

Sẽ có hai phiên ngoại liên quan đến sinh con và cuộc sống hàng ngày, cái khác thì chưa nghĩ đến, hẹn gặp lại các cô trong bài viết tiếp theo hoặc phiên ngoại nhé ~ Tui yêu mấy cô

Hai năm sau.

Dương Kiên bận rộn cả ngày nay, tuy rằng thể lực của hắn vẫn rất tốt, nhưng cũng sắp không chịu nổi nữa. Hắn rời khỏi đám đông, đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi bên trong.

Một cô phục vụ trẻ đang núp trong góc ăn táo nhìn thấy hắn, vội vàng đưa tay ta sau lưng, căng thẳng chớp mắt vài cái: "Ông chủ, chào, chào buổi tối."

Hắn quét mắt nhìn tay đối phương, thấy hai má cô gái hơi đỏ lên, bó tay nói: "Ăn xong thì làm việc."

Đối phương ngượng ngùng gật đầu.

Sau khi khóa cửa phòng nghỉ ngơi, Dương Kiên ngã xuống ghế sofa, thở dài một cái.

Giống như một bức tượng nằm dài trên ghế sofa nửa ngày, hắn khó chịu nghiêng người sang một bên, lấy điện thoại trong túi ra, theo thói quen đi nhìn WeChat.

Mấy bức hình hắn đã gửi cách đây vài giờ trước đã nhận được mấy vài tin nhắn, tin nhắn đầu tiên của Nghiêm Lễ Chi hỏi: Tên quán bar là gì?

Tin nhắn thứ hai là: Vừa mới mở đã nhiều khách như vậy anh mệt chết thì sao?

Tin nhắn thứ ba hoàn toàn là đang làm nũng: Em muốn ăn trái nho trên tay anh.

Dương Kiên chậm rãi đọc từ trên xuống, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười, hắn giơ một cánh tay đặt ở sau đầu, cố ý cười nhạo đối phương: "Tên là Chè trôi nước."

Vài giây sau, hắn nhận được tin nhắn của đối phương: "Thật không?"

"Làm gì có quán bar nào có tên như vậy chứ." Quả nhiên Nghiêm Lễ Chi bị lừa, đang nghiêm khắc chỉ trích hắn.

Dương Kiên buồn cười, cuối cùng gửi bức ảnh vừa mới chụp qua, kèm theo lời giải thích: "Gạt em thôi."

Trò đùa nho nhỏ này thành công làm Nghiêm Lễ Chi buồn bực một lúc, hai phút sau mới nói: "Anh học hư rồi."

Dương Kiên lập tức mỉm cười.

Sau khi Nghiêm Lễ Chi thay ba Nghiêm quản lý sự ngoại nghiệp ở nước ngoài, hai người chỉ có thể liên lạc với nhau bằng cách này. Mặc dù Nghiêm Bách cấm bọn họ gặp mặt, lại không nghiêm khắc đến mức ngay cả nói chuyện cũng không cho, bị Dương Kiên và Nghiêm Lễ Chi lợi dụng sơ hở như bây giờ, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mặc kệ họ.

Nhưng bây giờ Nghiêm Lễ Chi công việc bận rộn, Dương Kiên cũng đang chuẩn bị một quán bar của riêng mình, thường thì một tuần hiếm hoi lắm mới có cơ hội nói chuyện vài câu. Hôm nay quán bar của Dương Kiên cuối cùng cũng mở cửa, Nghiêm Lễ Chi cố ý đẩy lùi công việc, dành một buổi sáng để trò chuyện với hắn.

Ngay khi Dương Kiên đang ngẩn người, màn hình điện thoại của hắn lóe lên, Nghiêm Lễ Chi lại nói: "Em cũng có hình cho anh xem."

"Cái gì?" Dương Kiên hơi tò mò.

Nghiêm Lễ Chi gửi đến một câu không liên quan: "Em vừa mới tắm xong."

Không đợi Dương Kiên hiểu rõ ý của đối phương, Nghiêm Lễ Chi đã nhanh chóng nói thêm câu thứ hai: "Bây giờ không mặc quần áo."

"Anh muốn xem không?" Đây là một lời dụ dỗ trần trụi.

Dương Kiên bị bốn chữ này trêu chọc lỗ tai đỏ lên, vốn muốn nói không muốn xem, nghĩ lại có chút không đúng, cuối cùng chỉ nghiêm mặt hai chữ: "Đừng quậy."

Đối phương không chịu buông tha cho hắn, không nghe theo hỏi: "Muốn xem hay không?"

Tim của Dương Kiên đập nhanh hơn, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Nhưng Nghiêm Lễ Chi ở bên kia có vẻ không kiên nhẫn, đã tự mình gửi một bức hình.

Dương Kiên nghĩ rằng đó là một bức ảnh khỏa thân của đối phương, cổ tay run lên, suýt chút nữa điện thoại đập lên mặt. Nhưng sau khi nhìn rõ màn hình, mới phát hiện Nghiêm Lễ Chi trong bức ảnh đang ngồi trong vườn, cười như không cười nhìn về phía máy ảnh, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ vừa mới tắm xong.

Đoán được mình bị Nghiêm Lễ Chi chơi một vố, Dương Kiên sờ đầu mũi, nghĩ tới lúc nãy mình còn có chút mong chờ thì xấu hổ.

Nghiêm Lễ Chi dường như đoán được suy nghĩ của hắn: "Chẳng lẽ anh thật sự muốn xem?"

Dương Kiên quả thật hết cách với anh, dứt khoát trả lời: "Khi nào về thì xem!"

"Còn 326 ngày nữa." Nghiêm Lễ Chi đột nhiên nghiêm túc nhắc nhở hắn.

Nhìn thấy con số này, hô hấp của Dương Kiên cũng cứng lại, không ai hiểu rõ ý nghĩa của con số này hơn họ.

Dù bọn họ chưa từng nói qua ba từ anh nhớ em, nhưng mỗi lần trước khi đi ngủ Dương Kiên đều sẽ đếm số ngày. Đã quá lâu rồi hắn không được chạm vào Nghiêm Lễ Chi, thậm chí nắm tay cũng là trong mơ, cho dù bây giò có thể nghe thấy giọng nói của người này, nhìn thấy hình ảnh của người này, nhưng Dương Kiên vẫn không hài lòng.

Cách duy trì tình cảm này giống như hút thuốc phiện, càng hút nhiều thì cơn nghiện càng lớn. Loại dục vọng trống rỗng này chồng chất ngày này qua ngày khác, cuối cùng mãnh liệt đến mức Dương Kiên cảm thấy nếu như Nghiêm Lễ Chi ở trước mặt mình, hắn có thể nuốt cả da lẫn xương của người này vào bụng.

"Ừm." Cuối cùng Dương Kiên chỉ gửi một chữ.

Nghiêm Lễ Chi nói: "Chiều nay em còn có một cuộc họp, anh ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng làm quá muộn."

Khóe miệng Dương Kiên hơi nhếch lên, sau khi chào tạm biệt Nghiêm Lễ Chi, hắn nhìn thời gian, trùng hợp là 0h.

Hắn mở cuốn sổ ghi chép ra, sửa con số quen thuộc trên đó thành 325.

......

Một năm còn lại trôi qua nhanh chóng, con số trong cuốn sổ ghi chép của Dương Kiên ngày càng nhỏ dần, dần dần trở thành con số đơn lẻ.

Hắn hưng phấn đến mức không thể ngủ ngon suốt một tuần, tinh thần lại rất hăng hái, ngay cả nhân viên cũng nhận ra mấy ngày nay tâm trạng của sếp rất tốt, thỉnh thoảng còn cười với bọn họ, khiến nhiều người sợ hãi.

Khi còn năm ngày nữa, Dương Kiên bất ngờ nhận được điện thoại của Nghiêm Lễ Chi.

Khi phát hiện ra người gọi là Nghiêm Lễ Chi, trái tim của Dương Kiên bỗng dưng siết chặt. Bởi vì hai người cách nhau một bờ biển, hai người thậm chí rất ít khi liên lạc với nhau qua điện thoại, bây giờ đối phương đột nhiên thay đổi cách liên lạc này, khẳng định là có chuyện quan trọng.

"Có một tin xấu," giọng nói của Nghiêm Lễ Chi ở đầu dây bên kia không vui, "Có lẽ em phải lùi lại thêm một thời gian nữa mới trở lại được."

Dự cảm xấu quả nhiên trở thành sự thật, Dương Kiên nhíu mày, "Có chuyện gì vậy?"

Nghiêm Lễ Chi nói: "Cấp dưới của em làm hỏng việc lớn, nhất định phải do em ra mặt giải quyết."

Cảm xúc của anh hiếm khi tệ đến vậy, Dương Kiên nghe có người nhút nhát nói vài câu bằng tiếng Anh bên cạnh Nghiêm Lễ Chi, lập tức bị Nghiêm Lễ Chi nghiêm khắc dạy dỗ một trận. Mặc dù Dương Kiên không hiểu nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhưng suy đoán từ việc người đó lúc sau cũng không dám lên tiếng nữa, lần này Nghiêm Lễ Chi rất tức giận.

Dương Kiên không có tâm trạng để trách anh, lại hỏi: "Vấn đề nghiêm trọng?"

"Không cần lo lắng, em có thể giải quyết." Giọng nói của Nghiêm Lễ Chi dịu đi một chút, nhưng vẫn có chút ú rũ: "Xin lỗi, em cũng rất muốn sớm được gặp lại anh."

Phản ứng khá trẻ con của anh khiến Dương Kiên lập tức bật cười: "Cần phải bao lâu nữa?"

Nghiêm Lễ Chi thở dài: "Ngắn nhất ba tháng."

Dương Kiên đợi ba năm, sao có thể tính toán mấy ngày với đối phương, hiếm khi dịu dàng nói: "Biết rồi."

Nghiêm Lễ Chi cúp máy, lại nhìn thấy trợ lý nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, lại không khỏi đau đầu. Mấy nay công ty có vài dự án rất lớn, lại có một nhân viên vô tình làm rò rỉ nội dung của kế hoạch, khiến toàn bộ dự án bị đảo lộn và làm lại. Nghiêm Lễ Chi một mặt phải hướng dẫn quy trình dự án mới, còn phải nghĩ ra cách để thương lượng với các đối tác của dự án này, tìm đủ mọi cách để kéo dài thời gian, mỗi ngày hầu như chỉ nghỉ ngơi có bốn tiếng.

Nhưng anh bận chút cũng không sao, cái Nghiêm Lễ Chi thật sự để ý là nếu như vậy thì không thể về nước theo thời gian ban đầu. Khó khăn lắm mới chờ được tới ba năm, ngay lập tức có thể gặp lại Dương Kiên, bây giờ kế hoạch đã bị phá vỡ, đương nhiên rất tức giận.

Nghiêm Lễ Chi không đoán sai một chút nào, sau khi 3 tháng trôi qua, công việc mới có thể kết thúc.

Trên đường lái xe trở về nơi ở của mình, Nghiêm Lễ Chi đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng. Trong khoảng thời gian này, anh bận đến mức hầu như không có thời gian rảnh để nói chuyện với Dương Kiên, mà Dương Kiên cũng rất khác thường không liên lạc với anh, tuy rằng đối phương không thường xuyên chủ động chào hỏi, nhưng cũng không đến mức mấy tháng liền ngay cả một tin nhắn cũng không có, trừ phi hắn cũng bận giống mình.

Anh gọi cho Dương Kiên, nhưng không ai nghe máy.

Chẳng lẽ đang ngủ? Nghiêm Lễ Chi nâng tay xem đồng hồ, 3h chiều, có thể Dương Kiên thật sự vẫn chưa dậy.

Nghiêm Lễ Chi bỗng dưng có chút phiền muộn, anh hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh lập tức tràn vào trong xe, xen lẫn chút lạnh lẽo phả vào mặt anh.

Lúc này ở Seattle đang là mùa đông, hiếm khi có tuyết rơi, hai bên đường trước mặt Nghiêm Lễ Chi đều được phủ một lớp trắng mỏng, sạch sẽ. Khi sắp về đến nhà, anh theo thói quen liếc nhìn rừng thông bên đường.

Giây phút tiếp theo, Nghiêm Lễ Chi sợ tới mức suýt chút nữa tim ngừng đập, anh lập tức thắng xe, đột ngột dừng lại bên đường.

Khi mở cửa xe, Nghiêm Lễ Chi vẫn không thể tin vào mắt mình, anh chậm rãi đi về nơi đó, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, sợ rằng chỉ cần phát ra chút tiếng động thì anh sẽ tỉnh lại.

Trước mặt anh không xa, có một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da màu đen đang đứng dưới tán cây thông, người đó cúi đầu, đang tập trung nặn cục tuyết trên tay, không hề nhận ra Nghiêm Lễ Chi đang tiến lại gần.

Khi khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét, người đó dường như cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu lên.

Những bông tuyết rơi lặng lẽ và nhẹ nhàng rơi xuống, dính vào mái tóc ngắn, lông mày và lông mi của người đàn ông. Người đó có một đôi mắt sâu và sạch sẽ, khi phản chiếu Nghiêm Lễ Chi và tuyết, phảng phất như trên thế giới chỉ có lớp băng ấm ấp duy nhất.

Khi bốn mắt hai người chạm vào nhau, Dương Kiên ném quả cầu tuyết trong tay đi, chạy mấy bước tới trước mặt Nghiêm Lễ Chi, trực tiếp ôm lấy Nghiêm Lễ Chi.

Hơi thở của hắn ấm nóng và gấp gáp, từng chút đập vào cổ Nghiêm Lễ Chi. Nghiêm Lễ Chi vốn vẫn còn hơi trở tay không kịp, bây giờ khi hai người chạm vào da thịt, não anh lập tức trống rỗng, theo bản năng kéo tóc Dương Kiên, run rẩy cúi đầu chặn môi đối phương.

Dương Kiên đứng ở ngoài quá lâu, đôi môi lạnh lẽo, nhưng lại nhanh chóng bị Nghiêm Lễ Chi cắn đến nóng lên. Họ đã xa nhau đã quá lâu, nên bây giờ giống như hai con thú, ném hết tất cả các kỹ xảo của mình, chỉ gấp gáp liếm mút, gặm cắn nhau.

Những bông tuyết rơi lả tả giữa đôi môi của hai người, trong nháy mắt bị hơi thở nóng bỏng hoà tan. Dương Kiên ôm chặt lấy cơ thể của đối phương, tham lam đòi hỏi hơi thở và nước bọt của anh, như thể chỉ bằng cách này hắn mới có thể thật sự ý thức được bây giờ Nghiêm Lễ Chi đang ở bên cạnh mình.

Khi hơi thở của cả hai đều không ổn định, sắp không thở được nữa, Dương Kiên vẫn không chịu rời bỏ đối phương. Hắn áp lên trán Nghiêm Lễ Chi, điều chỉnh hơi thở của mình một lúc lâu mới nghe thấy Nghiêm Lễ Chi khàn giọng hỏi: "Làm sao anh tìm được nơi này?"

"Hỏi anh ba của em đi." Dương Kiên không nhịn được lại tới gần hôn anh, giọng nói mơ hồ không rõ: "Anh ấy cho anh đường đi của em."

Hai người lại hôn nhau, Nghiêm Lễ Chi dường như nhớ ra điều gì đó, áp lên môi Dương Kiên oán giận: "Sao không trả lời điện thoại của em."

Lỗ tai Dương Kiên đỏ lên, lúc đầu không muốn nói, nhưng cuối cùng bị Nghiêm Lễ Chi cọ vài cái, ngượng ngùng nói: "Em biết rồi thì con gì là thú vị nữa."

Nghiêm Lễ Chi lập tức phì cười.

Ba năm trôi qua, dung mạo của anh không chút thay đổi, khi cười thì đôi mắt đào hoa kia cong lên, đẹp đến mức tim Dương Kiên đập nhanh hơn mấy nhịp.

Nhẹ nhàng thả Nghiêm Lễ Chi xuống đất, Dương Kiên thò tay vào túi, vụng về tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng rút ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung.

Sau khi nhìn rõ thứ trong tay hắn, thân thể Nghiêm Lễ Chi cứng đờ, vẻ mặt hiện lên vẻ khó tin.

Dương Kiên bị đối phương nhìn đến lúng túng, những lời đã soạn sẵn từ trước cũng quên sạch. Hắn phải mở nhiều lần mới mở được cái hộp ra, bên trong quả nhiên là một chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản.

Hắn hít sâu mấy hơi, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Nghiêm Lễ Chi, không khỏi hắng giọng.

Em....... em có bằng lòng gả......." Vừa nói ra, Dương Kiên liền nhận ra mình đang tỏ tình với một người đàn ông, dùng câu này không thích hợp, liền vội vàng đổi lời: "Bằng lòng ở bên, ở bên cạnh anh không?"

Câu sau hắn nói cực kỳ nhanh nhưng vẫn bị vấp. Dương Kiên cảm giác như mình quay lại mười mấy năm trước, trở thành cậu bé ngốc nghếch cái gì cũng không biết trước kia, giờ khắc này đang đứng bên người trong lòng, hận không thể dùng tấm lòng của mình trải rộng khắp thế giới, rồi dâng chúng lên trước mặt đối phương.

Đáng tiếc khi trên tay hắn không có cả thế giới, chỉ có một chiếc nhẫn nhỏ, tinh xảo.

Kể từ khi hắn lấy chiếc nhẫn ra Nghiêm Lễ Chi vẫn đứng ngây ra đó, nhưng vết ửng hồng trên má càng ngày càng đậm, cuối cùng âm thầm lan đến tận tai, nhuộm cả vành tai trắng như ngọc của anh thành màu hồng sẫm.

"Này." Dương Kiên chờ đợi đến thấp thỏm, bất an, không nhịn được thúc giục đối phương.

Lúc này Nghiêm Lễ Chi như vừa tỉnh lại từ trong mơ, anh chớp mắt mấy cái, hiếm khi xuất hiện dáng vẻ luống cuống của anh.

Anh ngẩng đầu nhìn Dương Kiên, lại có chút xấu hổ cười cười, đưa tay trái ra: "Em nên nói cái gì...... em bằng lòng hả?"

Sau khi ánh mắt họ giao nhau và mỉm cười cùng một lúc, Dương Kiên lấy chiếc nhẫn ra, chủ động đeo cho đối phương: "Đương nhiên."

Giây phút chiếc nhẫn chạm vào đầu ngón tay của Nghiêm Lễ Chi, bàn tay của cả hai người đều hơi run lên. Nghiêm Lễ Chi chủ động xỏ ngón tay vào nhẫn, rồi nắm lấy năm ngón tay của Dương Kiên kéo về phía mình.

"Em bằng lòng." Trước khi đôi môi họ chạm vào nhau, giọng nói dịu dàng của Nghiêm Lễ Chi nhẹ nhàng vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com