Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Sau khi phát bảng công tác và danh sách lớp, trong phòng Hội đồng lúc này giọng thầy Hiệu Trưởng vẫn vang lên đều đều để nhắn nhủ những việc cần làm, cần lưu ý đến các thầy, các cô. Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe và ghi chú đầy đủ khiến thầy Hiệu Trưởng rất hài lòng. Cuộc hợp kết thúc bằng câu chúc tốt đẹp cho một năm học mới của thầy Hiệu Trưởng và tiếng vỗ tay của toàn thể giáo viên trong phòng.

Từng đợt, từng đợt người rời khỏi phòng để đi đến lớp mình - Đoan Trang gần như là người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp. 

"Trang này! Em đã biết lớp mình ở đâu chưa? Có cần tụi chị đưa em lên lớp không?" - cô Hồng Nhung phụ trách môn Văn lên tiếng hỏi thăm cô em đồng nghiệp mới đến của mình.

Đứng bên cạnh cô Hồng Nhung lúc này là cô Xuân Diệp phụ trách môn Toán cũng cười tiếp lời: "Phải đó. Có điều gì không biết cứ hỏi tụi chị, em đừng ngại".

Đoan Trang kéo khóe môi làm lộ ra hàm răng trắng đều tạo thành một nụ cười thật đẹp, cô nhìn hai chị đồng nghiệp rồi nói: "Dạ em cảm ơn hai chị, em đã tham quan trường một lần rồi và vẫn còn nhớ lớp của em nằm ở đâu". Nói đoạn Đoan Trang nhấc chân bước đến gần cô Hồng Nhung và cô Xuân Diệp hơn rồi đưa tay choàng nhẹ lên vai mỗi người vài ba giây rồi tiếp: "Chị em mình lên lớp thôi các chị, em còn phải làm phiền các chị dài dài đó. Đến lúc đó đừng thấy là là trốn đi mất nhen".

Tiếng cười khe khẽ phát ra từ nơi ba người cô giáo vì sự pha trò của Đoan Trang, họ vui vẻ đi cùng nhau trên hành lang với tà áo dài thướt tha trong gió. Tới chiếc cầu thang ở giữa mỗi người lại đi một hướng về lớp của mình...

Trên lớp 10A1 lúc này đã im lặng và nghiêm túc đến lạ thường, cả lớp tụi nó ai đã vào chỗ nấy ngồi ngay ngắn, thẳng lưng chờ đợi. Chờ đợi điều gì hả?! Tất nhiên là chờ đợi xem ai sẽ là chủ nhiệm của lớp tụi nó! Còn lý do tại sao lại im lặng và ngoan ngoãn đến thế hả?! Là do cách đây vài phút, thằng Chuyên - cây thời sự của lớp - chức danh mà anh chàng mới được cả lớp phong cho, vừa hóng hớt được từ lớp bên cạnh một chuyện. Lớp bên cạnh được một ông thầy râu tóc còn đen nhưng nhìn đã trạc ngoài bốn mươi chủ nhiệm, ông thầy vừa lên đến lớp thì bị tiếng ồn ào làm cho phát bực nên bây giờ cả lớp bên cạnh vẫn còn đang bị trách phạt. Vậy đó, nên vốn là đang đùa giỡn hăng say với mấy người bạn mới quen nhưng vì sợ phải chịu chung số phận với tụi lớp bên nên mạnh ai người nấy đều tự âm thầm quay về chỗ ngồi mà ổn định ngay ngắn.

Tụi Trúc Vân và Hương Thảo lúc này đang ngồi ở cái bàn đầu của dãy bàn đối diện bàn giáo viên còn Thành Trung vì chiều cao quá nổi bật nên nó tự giác xuống phía bàn cuối của dãy mà ngồi, "Đằng nào cũng bị đổi xuống bàn cuối, thôi thì tự giác để đỡ mất thời gian" - cậu chàng thầm nói trong lòng.

Cả lớp im phăng phắc, chỉ có thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thì thầm khe khẽ rồi thôi ngay. Cái lớp này sợ giáo viên đến thế à?

Vì hai lớp bên cạnh đã có giáo viên vào nên im lặng, lớp 10A1 thì vì sợ nên cũng lặng im thành ra dãy hành lang trước ba lớp lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Mà cũng nhờ vậy nên mấy đứa trong lớp tụi nó mới nghe rõ mồn một tiếng "lộp cộp" đang phát ra ngoài kia, đó là tiếng đế guốc va chạm với sàn nhà. Những tiếng kêu khe khẽ vang lên như người mang đôi guốc ấy đang cố gắng di chuyển nhẹ nhàng hết sức có thể để tránh làm ồn đến mọi người. 

Tiếng guốc phát ra ngày càng gần và đi cùng với đó là sự hồi hộp của cả bọn học sinh lớp 10A1, chỉ cho đến khi bóng dáng thướt tha đầy mê hoặc của Đoan Trang xuất hiện trước của thì trong lớp dường như đồng loạt buông ra tiếng thở nhè nhẹ như trút được sự căng thẳng trong lòng. 

Đứng ở cửa lớp nhìn bao quát xung quanh chừng vài ba giây rồi mới khẽ nhấc tà áo dài bước lên bục giảng, "Cả lớp này ngoan nhỉ? Lớp nhất của trường có khác" - Đoan Trang vừa bước lên bục vừa nghĩ.

Thấy cô giáo đi vào, cả bọn dưới này tự giác đứng dậy nghiêm túc chào cô mà không cần phải có sự nhắc nhở nào. Nhìn một lượt nhanh từng gương mặt rồi khẽ cười hài lòng, Đoan Trang cất tiếng nói: "Chào các bạn, có lẽ các bạn cũng vừa được biết tên cô lúc nãy rồi nhưng cô vẫn giới thiệu một lần nữa cho đúng thủ tục nhé?! Cô tên Võ Khiết Đoan Trang, sẽ là chủ nhiệm ba năm tới đây và kiêm luôn việc dạy môn Lý của lớp mình. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt cùng nhau".

Cô giáo vừa dứt lời thì bên dưới lớp đã vang lên tiếng vỗ tay không dứt, tụi học trò phấn khích vì được một người vừa trẻ, vừa đẹp, giọng nói lại còn hay chủ nhiệm và dạy luôn môn Lý - môn học mà tụi nó thầm cho là khó nuốt. Tất cả sự phấn khích nhưng không dám thể hiện quá đà đã được dồn hết cả vào những tràng vỗ tay như pháo nổ của cả lớp 10A1.

Mấy giây sau Đoan Trang ra hiệu cho cả lớp dừng lại ổn định còn mình thì tiến về phía bàn giáo viên, đặt chiếc cặp sách đen lên một góc bàn phía cửa sổ rồi kéo nhẹ chiếc ghế ra, mấy ngón tay thon dài cầm hai tà áo vén sang một bên rồi ngồi xuống, một loạt động tác của cô giáo trẻ được cả lớp theo dõi không sót thứ nào. Tụi nó như ngẩn ngơ theo cái dịu dàng man mác nơi cô giáo.

Mà ngẩn ngơ nhất lúc này phải kể tới Trúc Vân, từ lúc bóng dáng Đoan Trang xuất hiện ở cửa lớp là tim nó lại đập liên hồi không theo một nhịp điệu nào cả. Giọng nói của Đoan Trang đến lúc này nó mới được nghe rõ, nó thầm than sao ông trời có vẻ ưu ái cho con người đang ngồi trên bàn giáo viên kia đến vậy. Từ gương mặt tựa như sen, làn da trắng hồng mịn màng, dáng người yểu điệu thướt tha và còn cả giọng nói ngọt ngào như mật ngọt nữa.

Trúc Vân cứ như ngây dại đưa đôi mắt mông lung nhìn về phía cô giáo chủ nhiệm của mình...

 "Trúc Vân! Trúc Vân! Mày làm sao vậy? - Hương Thảo khe khẽ gọi bạn. Trúc Vân lúc này như mới hoàn hồn đáp lại: "Tao có làm sao đâu!" rồi còn bỉu môi nói tiếp: "Cái con nhỏ này, làm tao hết hồn".

Hương Thảo làm bộ nhăn mặt tỏ vẻ hung ác: "Mày mới là đứa làm tao giật mình. Từ nãy giờ cứ ngẩn người ra đó". 

Cô nàng Trúc Vân nghe bạn mình trách thì đuối lý chỉ biết cười xuề xòa cho qua chuyện. Nhưng nó đâu biết rằng ở cái bàn đối diện, con người mà nó cho là được ông trời ưu ái kia cũng vừa bất giác kéo nhẹ khóe môi khi nhìn thấy nụ cười cùng hai cái đồng tiên trên đôi má của nó. 

"Cô bé lúc này đây rồi! Cô bé có đôi mắt sâu và trong veo" - Đoan Trang đưa mắt nhìn từng đứa học trò một và rồi cuối cùng dừng lại ở cái bàn ngay trước mắt mình, ánh nhìn rơi lên người con Trúc Vân vài giây rồi âm thầm đưa ra nhận xét. "Cả nụ cười cũng đẹp nốt" - Đoan Trang một lần nữa bổ sung vào nhận xét về cô học trò nhỏ của mình khi vô tình nhìn thấy nụ cười của nó.

"Các bạn tập trung nghe cô nói này" - sau một hồi quan sát, Đoan Trang cất giọng để thu hút sự chú ý của cả lớp. "Cô đã xem qua danh sách và điểm số của các bạn ở năm học vừa rồi nhưng để tạo sự công bằng thì cô sẽ không dựa vào những con điểm đó để bầu ra ban cán sự lớp. Chúng ta hãy cùng nhau quan sát trong vòng một tuần, đến tiết sinh hoạt của đầu tuần sau các bạn cứ mạng dạng đề cử bất kỳ ai mà các bạn thấy đủ năng lực, cô cũng sẽ theo dõi tình hình thông qua các giáo viên bộ môn khác. Cả lớp có đồng ý không?" - cô giáo trẻ đang tạo ra sự dân chủ rõ ràng cho lớp học.

Mấy đứa học trò không bị áp đặt nên dĩ nhiên là đồng ý ngay và còn tăng thêm vài phần hảo cảm với cô chủ nhiệm của mình, rồi chẳng có một dấu hiệu nào nhưng cả lớp tụi nó đều đồng thanh đáp lời cô giáo: "Dạ đồng ý". 

Đoan Trang nở nụ cười hài lòng rồi tiếp tục: "Tốt lắm! Bây giờ mỗi bạn hãy tự đứng lên giới thiệu về mình cho cả lớp biết. Sau đó cô sẽ cho cả lớp ghi thời khóa biểu và dặn dò thêm một số thứ rồi chúng ta ra về. Ngày mai mới là ngày bắt đầu vào học".

Bắt đầu từ cái dãy bàn ở ngay cửa lớp, mỗi một đứa đứng lên tự giới thiệu về mình đều được Đoan Trang lắng nghe và tặng cho một nụ cười làm say đắm lòng người. Cô giáo trẻ lắng nghe và cố gắng ghi nhớ tên từng đứa học trò của mình.

Trúc Vân thì lại bắt đầu thả hôn trên mây khi bắt gặp nụ cười của cô giáo chủ nhiệm rồi. Đến khổ với nó thôi! Người ta mới vừa cười một chút mà nó đã như vậy, sau này thì moi hết cả tim gan ra cho người ta luôn sao?!

"Trúc Vân! Tới lượt mày giới thiệu kìa" - Hương Thảo quay sang lay người bạn mình khi thấy nó lại rơi vào trạng thái mất hồn lần thứ n trong buổi sáng nay.

Bị tiếng gọi và cái lay của Hương Thảo làm giật mình, Trúc Vân lúc này mới để ý thấy cả lớp đang nhìn mình chăm chú còn người con gái ngồi trên bàn giáo viên kia đang chống tay, hơi nghiêng đầu và cười nhẹ, kiên nhẫn chờ mình nói.

Bỗng dưng ngay lúc đó Trúc Vân cảm giác cả người mình nóng rang, nó còn biết chắc rằng lúc này mặt mình đang đỏ như con tôm luộc vậy. Chỉ có điều nó không biết người mình nóng, mặt mình đỏ là do bị cả lớp chú ý hay do cái nhìn dịu dàng như nước của người con gái trên kia.

"Chào...chào cô và các bạn...Mình tên là Trúc...Trúc Vân" - Trúc Vân bình thường ăn nói lưu loát tự nhiên hôm nay lại cà lăm bất thương. Nói dứt câu con nhỏ ngồi vụt xuống rồi cuối gầm mặt vì xấu hổ. Cô giáo và cả lớp cũng không làm khó nó, sau khi nó ngồi xuống thì đứa bạn phía sau tự giác đứng lên nói để cứu nguy cho cô bạn mới quen trước mặt mình. 

"Trúc Vân sao? Dễ ngại ngùng đến vậy đó hả?!", Đoan Trang ghi nhớ tên cô học trò nhỏ khá đặc biệt kia và tự hỏi lòng mình.

Hương Thảo không thể tin được nhìn chằm chằm Trúc Vân, "Trúc Vân! Hôm nay mày sao vậy? Còn nói lắp nữa chứ" -  Hương Thảo lên tiếng thắc mắc.

"Chắc do bị mọi người nhìn nên tao hơi căng thẳng đó mà" - Trúc Vân tìm cớ đáp lại cô bạn mình cho qua chuyện.

Từ lúc đó Trúc Vân không dám đưa mắt nhìn lên bàn giáo viên một lần nào nữa, nó sợ những cảm xúc lạ lẫm không tên lại trở về lần nữa!

Sau màn giới thiệu của cả lớp, Đoan Trang ghi nhanh thời khóa biểu lên bảng cho tụi học trò chép vào tập. Nét chữ của cô giáo trẻ cũng đẹp như người, thanh thoát, dịu dàng và đầy chuẩn mực.

Thấy cả lớp đã chép xong thời khóa biểu, Đoan Trang nhẹ giọng dặn dò một số điều cần thiết nữa. Trước khi cho cả lớp ra về cô giáo của chúng ta cũng không quên nhắc bọn học trò ngày mai nhớ đi học đúng giờ và đầy đủ. 

Dưới sân trường lúc này đã vắng lặng hơn hẳn vì các lớp học đã lần lượt ra về. Một vài đứa học sinh trong tà áo dài đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới góc cây bàng, cây phượng. Những cơn gió thỉnh thoảng lướt qua làm một vài chiếc lá rời khỏi thân cây rơi nhè nhẹ xuống mặt đất.

Ở ngoài nhà xe dành cho học sinh lúc này bộ baTrúc Vân, Thành Trung và Hương Thảo đang từ từ chậm rãi dẫn xe ra về. Vừa đi Thành Trung vừa lên tiếng thắc mắc: "Hôm nay con Trúc Vân bị làm sao đó hả? Đừng nói là bị anh nào hớp hồn thật nha?".

Nghe vậy, như được gãi trúng chỗ ngứa, Hương Thảo vội vã nói: "Đúng đó! Đúng đó! Từ lúc dưới sân trường con Trúc Vân đã bắt đầu kỳ lạ".

"Tao có làm sao đâu! Do mới lạ quá nên tao chưa quen thôi mà" -  Trúc Vân cất giọng phân bua với hai đứa bạn thân của mình. 

Đang đi thì chợt Hương Thảo và Thành Trung dừng lại, làm cô nàng Trúc Vân đang lơ đãng nên đã đâm sầm vào bạn mình. Vừa tính mở miệng ra thắc mắc thì đã thấy hai đứa tụi nó nhìn về hướng nhà xe giáo viên rồi cuối đầu chào, Trúc Vân lúc này cũng đưa mắt nhìn theo.

Thì ra là cô Đoan Trang - chủ nhiệm lớp của tụi nó. Cô Đoan Trang đứng cách tụi nó không xa lắm, hai tà áo dài đã được cô cầm hờ trên tay, cô đội một chiếc nón rộng vành màu trắng, chiếc xe đạp cô đang dắt đi được sơn một màu tím nhẹ và cái cặp sách của cô thì đang yên vị trên chiếc rổ màu đen ở phía trước đầu xe.

"Đáng yêu thật" - Trúc Vân nhìn cô Đoan Trang rồi tự nói với lòng. 

Dẫn chiếc xe tiến dần về phía ba đứa học trò đang đứng, Đoan Trang nhìn từng đứa một, ánh mắt dừng lại trên người con Trúc Vân vài ba giây rồi mới cất tiếng nói: "Các bạn về cẩn thận nhé! Hôm sau nhớ chuẩn bị sách vở đầy đủ và đến lớp đúng giờ", rồi Đoan Trang nghiêng nhẹ chiếc xe đạp để ngồi lên. "Thôi chào các bạn! Cô về trước đây" - trước khi đạp xe ra về cô giáo còn lên tiếng chào và tặng cho ba đứa tụi nó một nụ cười như nắng. Cô giáo quay lưng đi để lại ba đứa học trò hãy còn ngơ ngác vì nụ cười của mình.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng thướt tha ấy cho đến khi khuất dạng, "Cô ấy đi về cùng hướng với mình" - Trúc Vân âm thầm rút ra kết luận.

Tối đó ngồi trước hiên nhà Trúc Vân chầm chậm nhớ lại những điều kỳ lạ đã xảy ra với mình hôm nay. Nó chẳng biết tại sao lại như vậy nữa, nó bị bệnh gì chăng?! Thở dài một hơi rồi nó cũng đứng dậy đi vào buồng chuẩn bị tập sách để ngày mai còn đi học. Nếu còn ngồi đây suy tư thì chắc đến khuya nó cũng chưa ngủ được!

Còn cô giáo Đoan Trang ở bên này đâu hề hay biết dáng hình và nụ cười của mình đã vô tình đi theo cô học trò nhỏ có đôi mắt và nụ cười rất đẹp kia vào cả trong giấc ngủ.

Ngay hôm đầu tiên gặp gỡ mà đã có những cảm xúc không tên, liệu rằng ngày tháng tới đây sẽ còn xảy ra điều gì với con tim của hai người trong cuộc...

_________________________________________

Bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa

Dáng em lã lướt, nhành hoa chẳng bằng

Giọng nói em ngọt ngào như hủ mật

Rót đến tim tôi thoang thoảng, dịu dàng.

_________________________________________

P/s: Mọi người đọc và góp ý cho mình nhé! Cảm ơn mọi người rất nhiều.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com