13.43 Thảm họa thiên thạch + cà ri (1593)
Ba đêm liền, mọi thứ rung chuyển không ngừng và Hoji đã bớp cò của đại bác; thiên thạch vẫn lao thẳng về trước.
"Tạm biệt--"
Tim anh đập mạnh ồn ào mặc dù anh đã cố gắng giữ lại sự bình tĩnh để mà tìm cách giải quyết nào đó, rồi chỉ biết được một cách duy nhất.
"Lúc ở bên anh, tôi rất vui--tôi ước là--" Giọng này văng vẳng trong tai.
"--gọi tôi là cộng sự--"
Anh không thở được. Anh không thấy được mặt của Ban dưới áo giáp của cậu.
"--tiếc là chúng ta không có thêm thời gian--"
Anh không thấy Ban nữa khi đường dây liên lạc đã bị cắt, Deka Wing tách ra, một nửa quay và phóng đi.
Anh không sợ chết, vì đã chuẩn bị từ ngày đeo lên huy hiệu cảnh sát đặc nhiệm--nhưng giờ thì anh khóc, khẩn ai đó, cái gì đó, thân run rẩy trên ghế vì anh chưa bao giờ chuẩn bị cho cái này--
"Muốn anh biết là--" Anh lại thất bại, lần này hậu quả là Ban.
"Tôi yêu--" Ban biến mất, bao trùm trong màu cam cháy mắt của vụ nổ, để lại tĩnh điện trong tai, và Hoji gào lên tiếng thét vô dụng.
Đêm thứ tư mà anh giật mình, không tài nào ngủ lại được, anh chịu thua, gõ lên cửa phòng Ban, người quấn trong cái mền.
Anh gõ vì có phần nào trong anh không muốn Ban mở cửa, để rồi thấy cảnh anh tệ như thế này vì hành động của cậu ta.
Hoji không muốn Ban thấy có lỗi gì mà buộc bản thân phải lo cho anh.
Nhưng cậu ta mở cửa, nhìn cũng tương đương với trạng thái của anh, tóc tai bù xù, quầng mắt thâm đen, vậy mà nói cho cùng thì họ cũng không ngủ bao nhiêu vì phân tâm với máy thứ khác.
Quyết định này hiện là sai lầm vì đến lúc mà Ban thở lại được thì lại lẩm bẩm vớ vẩn.
"Này, có thật là từ đây tụi mình ngủ với nhau sau mỗi lần bị dọa chết khiếp không?" Cậu nói. "Vì thích cỡ nào đi nữa, hình như kiểu này hơi có vấn đề đấy, cộng sự."
Hoji phì ra một hơi dài, lăng khỏi giường vì có muốn thảnh thơi cũng không được với cậu này. "Tôi ưa hơn khi cậu không nói gì."
"Hồi nãy anh đâu có nói vậy."
Ban cười khúc khích, cứ nhìn Hoji chằm chằm lúc anh cúi để lượm quần áo vứt trên sàng. Đúng là không hổ thẹn gì khi chỉ có riêng họ. Anh đảo mắt, ném cái quần đùi về cậu ta như trả đũa, rồi kéo cái quần thun SPD lên. Dĩ nhiên anh nhớ rõ mình đã nói gì.
Mặt cậu ta coi thấy ghét quá, Hoji nên đi về cho rồi, nếu may thì sẽ tìm đâu được giấc ngủ rất cần thiết.
Nên thì nên, nhưng anh chỉ bò lại ụp mình trần lên giường mà ôm cái gối, hướng mặt về phía Ban. Vì thật là cái giường giờ rất ấm, rồi Ban, đúng theo danh tiếng là một quả cầu lửa, cũng phát hơi nóng hừng hực cạnh anh.
Ban khép mắt, anh tưởng cậu ta lim dim rồi nhưng cậu lại nói. "Xin lỗi, tôi làm anh lo nữa rồi, cộng sự."
Cậu ta xem vẻ rất thanh bình, nằm ngửa không nhút nhít , tay đặt ngay ngắn trên bụng--như người chết trong quan tài--không có xác để mà chôn nếu trò lều của cậu ta đã sai sót.
"Nói xin lỗi chi khi cậu không thấy mình có lỗi chút nào."
Ban ngẫm rồi đồng ý. "Không, nếu chọn lại, thì vẫn chọn làm vậy."
Hoji đã có nhiều thời để mà nuốt sự thật này rồi. Ban đã làm pha này hai lần, cũng không có gì ngăn cậu tự ý đến rồi đi lần sau. Hoji không còn giận nữa, chỉ mệt, phải chịu thôi.
Anh cũng không muốn nghĩ gì về thất bại của mình, hay xuýt nữa là Ban mất cái mạng, chỉ tập trung về thực tế là bản thân giờ đã có chút chuẩn bị khi lần sau mà Ban chọn đi--việc này có ảnh hưởng gì với tinh thần của anh thì anh cũng không nghĩ đến nó.
"Theo kiểu cậu nói, vậy khi xong là cứ thảo luận cảm xúc à?" Hoji đùa mà kéo họ về hiện tại, bỏ đi mấy cái thứ nặng nề kia.
"Gì đây, anh là người bắt đầu vụ này mà." Ban khịt mũi. "Chỉ là làm theo anh thôi."
"Giá như cậu có thể làm vậy trong công việc, nhưng nhìn thì biết rõ là trận đó tôi thua."
Cậu ta ậm ừ khi không muốn trả lời, vì đề tài này chẳng đi đến đâu được.
Vì Ban sẽ khẳng định là mình có theo lệnh, anh thì sẽ lôi chuyện thiên thạch ra làm bằng chứng để đối lại. Rồi cậu ta sẽ nhất quyết là lúc đó tình huống khác, cần sử sự khác, rồi hai đứa cãi chắc tới năm sau vẫn chưa xong.
Hoji đổi tàu sớm mà ngỏ lời khác.
"Miwa cũng muốn cậu đến dự đám cưới."
"Dĩ nhiên là dự, hôm bữa có gửi thiệp mời cho tôi và mọi người--"
"Không, không phải tham dự như khách, mà là đi cùng tôi với tư cách là--" Hoji ngừng lời.
Là gì anh cũng không biết. Họ có bao giờ mà bận tâm mấy thứ như xưng hô hay gì đâu. Bạn thì không đủ, bạn trai cũng không đúng cho lắm, với lại nghe trẻ con quá, người yêu cũng không ưng ý anh. Ban là Ban. Nhưng ai mà đi giới thiệu, 'đây là Ban của tôi,' nghe tếu kinh khủng.
"Là gia đình của cô dâu, sui gia với nhà Kitayama đấy." Anh kết, tạm gác lại vấn đề kia.
Miwa chỉ gặp Ban có một lần thôi mà đã gật đầu đồng ý.
Câu đó làm Ban mở tung mắt mà nhìn anh, miệng há hốc rõ trong bóng tối. "Cái gì? Thật à?"
"Cậu có bộ com lê nào không?" Hoji hỏi. Cậu này buồn cười nhỉ, có gì đâu mà kinh ngạc, vì có đi dự như khách đi nữa thì Miwa chắc cũng xếp cho ngồi kế bên anh, gần gia đình chú rể.
Rồi tới lúc anh đi tiếp khách hay làm nhiệm vụ gì của anh trai cô dâu ấy, thì cũng chẳng dám bỏ Ban một mình. Bảo đảm dưới mười phút là cậu ta sẽ chán mà đi phá.
"Miwa-chan muốn tôi là--khoan đã, việc này có ổn với ông bà bên kia không?"
"Thì ổn, dĩ nhiên rồi."
"'Dĩ nhiên?'" Ban giễu, ý hỏi là mấy thứ này mà là dĩ nhiên sao. Nhưng Miwa bảo ổn thì anh tin thôi. Cậu ta nói thêm. "Tôi đúng là cần một bộ, bộ cũ không hạp đâu, cũng không có cái cà vạt nào--làm sao đây, cộng sự, để tóc như mọi thường được không, giày thì sao, này, tụi mình đeo khăn cài túi ngực giống nhau đi--"
"Ban, nó trong sáu tháng, cậu dư thời gian để lo."
"Không, Jasmine và Umeko đã đi săn đầm bữa giờ! Đi với anh thì phải ăn mặc cho đàng quàng! Nghĩa là không có thời gian đâu."
Trời ạ, mở đề tài này bây giờ thì đúng là sai lầm. Hai phút trước thì cứ tưởng là ngủ thiếp rồi, mà giờ cậu ta tinh thần thích thú, loi choi trên giường.
Khổ ghê, cái giường bé vầy mà còn lục đục không chịu yên, anh chỉ phì một hơi, xoay mình lại đổi tư thế nằm sao cho dễ chịu.
"Thôi được rồi, cuối tuần tôi dắt cậu đi sắm đồ, được chưa?" Anh bảo, kiên quyết nhắm mắt lại, không trò chuyện nữa.
"Ừ, vậy đi nhá." Hoji biết cậu ta đang cười cái cười tự mãn vì đã được chiều.
Sau đó Ban rất cố gắng ngủ, có thể để chứng minh rằng cậu dư sức làm theo ý anh, nhưng cậu ta cứ trở qua trở lại, loay hoay, anh thì lim dim, lơ lửng với chút nhận thức, cũng bị phân tâm khó mà ngủ.
Hoji cố chấp gần một tiếng trước khi chịu thua mà mở đôi mắt cay xè ra, thở dài.
"Muốn ăn cà ri giờ không?" Anh thì thầm trong họng, biết rõ là cậu kia cũng còn thức.
"Cứ tưởng là anh không hỏi đấy chứ." Ban vừa cười vừa hôn lên má anh rồi bật dậy với năng lượng không biết từ đâu ra lúc hai giờ sáng.
Hoji nấu cho cậu ta món cà ri mà anh đã hứa từ đời nào--nó là một trong những cái Ban đã hối tiếc khi họ trên không trung--chỉ dùng hành tây, khoai tây, và cái bột cà ri thừa trong tủ lạnh.
Thật không phải thứ ngon nhất mà anh đã làm, hơn nữa là cơm đã nấu vội vàng, nhưng Ban ăn đến ba dĩa như nó là đồ ăn đẳng cấp không bằng.
"Uii, tôi giờ chết cũng thỏa mãn." Ban nói, liếm sạch cái muỗng. Hoji đánh cho một phát lên đầu cậu ta cho chừa cái tội phát biểu lung tung.
Anh bắt Ban rửa chén để mà xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com