Chương 112
Chúng ta cái gì cũng không nói tiếp, chỉ lẳng lặng ôm nhau, muốn hút lấy một ít năng lượng nàng mang tới cho ta, để cho ta có thể kiên trì một chút nữa, kiên trì một chút nữa. . . Nhưng chung quy, không thể ngây ngô quá lâu, hung hăng hôn môi nàng, liền dứt khoát xoay người rời đi, lưu lại thêm nữa sẽ càng không nỡ mà rời đi. . .
Sau ngày gặp mặt ngày đó, mụ mụ hình như cũng ý thức được lời nói của Nhiên Nhiên có lý, luôn luôn muốn dẫn ta đi vòng vòng, hít thở không khí, thế nhưng ta căn bản không muốn đi ra ngoài, không có cái tâm tình kia, ta trở nên quái gỡ, không muốn cùng mụ mụ nói chuyện, không muốn cùng ba ba nói chuyện, chỉ thích đứng ở trong phòng của mình, có đôi khi cái gì cũng không làm, ngồi lỳ ở trên giường đến đờ ra, ngẩn ngơ cho tới trưa, một buổi chiều, sau khi chờ nàng đến, thỉnh thoảng sẽ viết vài thứ ném xuống, thế nhưng chúng ta đã tận lực để không bị phát hiện nhưng vẫn bị mụ mụ phát hiện được, mụ mụ bao giờ cũng sẽ vô ý hay là cố ý mà đi đến phòng của ta "Bồi ta", ta rất bất đắc dĩ, lại không thể làm gì khác.
Ngoại trừ tâm tình không muốn nói chuyện ra, ta còn có thể cảm nhận được tình trạng thân thể mình không được tốt lắm, tức ngực, hụt hơi hiện tượng này càng ngày càng nhiều lần, luôn luôn vô duyên vô cớ xuất hiện, ăn nhiều đồ sẽ nôn ra, không nói gạt các ngươi, khi đó ta cũng có lo lắng cho bản thân mình, có thể hay không một ngày nào đó ta sẽ bị trầm cảm?
Có một ngày mụ mụ đi tới phòng của ta, gọi xuống lầu, ta không nói gì, theo bà đi xuống lầu, ba ba cũng đã trở về, ta ngồi xuống, chợt nghe thấy ba ba nói:
"Ba ba có một người bạn học cũ trong nhà có một nhi tử, gần đây vừa mới điều đến nơi này công tác, điều kiện gia đình cũng không tồi, rất có năng lực, ở chỗ này cũng đã mua được nhà, đứa nhỏ này ta đã gặp qua, rất hài lòng, hiện tại cũng chưa có bạn gái, ta thay ngươi hẹn ngày kia, các ngươi gặp một lần, tán gẫu một chút, thấy hợp, liền thử tìm hiểu nhau một chút, nếu không hợp, ta sẽ xem xét những cậu con trai khác cho ngươi."
Tốt rồi, rốt cục cũng ra chiêu, ba ba cho tới bây giờ không có can dự vào vấn đề cá nhân của ta, cho tới bây giờ cũng chưa can thiệt vào vấn đề yêu đương của ta, càng chư nói đến vấn đề tự mình sắp đặt mọi thứ, hẹn xong, buộc ta đi thân cận, hắn lần này thật là gấp rút, là sợ hãi sao.
"Ta không đi"
"Ngươi không đi? Ngươi không đi, vậy ngươi muốn thế nào? Ngươi không thử một chút làm sao ngươi biết được? Ngươi muốn lăn lộn cả đời như vậy sao? Ngươi nhìn một chút, ngươi bộ dạng bây giờ đều trở thành cái dạng gì đây?"
"Ta chính là không muốn đi, ta đời này ngoại trừ nàng, mặc kệ nam hay nữ ta đều không tiếp thụ, ta tình nguyện không kết hôn, cứ như vậy trải qua cả đời ta cũng nguyện ý"
Ba ba bị lời nói của ta làm cho kích động đứng lên, chỉa vào người của ta, nói, "Tô Ngôn, ngươi đến bây giờ vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ phải không? Tốt tốt tốt ~", hắn ở trong phòng khách đi tới đi lui, "Ngươi đừng cho là ta không có biện pháp với ngươi, ta chỉ là không muốn ép ngươi, muốn cho chính ngươi suy nghĩ cẩn thận, nếu đã như vậy, ta liền hỏi ngươi một chút, ngươi rốt cuộc không muốn chia tay phải không?"
Ta kéo dài trầm mặc, ba ba nói tiếp, "Không chia tay được, đúng không? Mộ Nhiễm nàng không phải làm ở đơn vị của ta sao? Nàng tới thế nào ta liền để cho nàng rời đi như thế đó, thậm chí có thể đem nàng điều đi nơi khác, ngươi cũng biết, công ty chúng ta ước chừng là ở địa phương nào cũng đều có phân bộ, chỗ thật xa không phải là ít, về phần ngươi. . . Nếu không phải ta và mẹ ngươi vẫn luyến tiếc ngươi, đã sớm muốn tống ngươi xuất ngoại, vừa vặn, đây cũng là một cơ hội, ngươi xuất ngoại cho ta, về sau đừng gặp mặt ta, ta cũng muốn nhìn các ngươi còn có thể kiên trì đến lúc nào?"
"Ba, ngươi làm sao có thể như vậy? Các ngươi đối với ta như thế nào đều được, thế nhưng ngươi làm sao có thể đem tiền đồ của người khác ra nói đùa? Nàng ưu tú như vậy, ngươi không thể không công bằng mà đối xử với nàng như thế" ta bị chọc tức đến nơi rồi, hướng về phía ba ba quát lên, hắn biết không thể lay chuyển được ta, nên mượn Nhiễm Nhiễm ra uy hiếp ta, bởi vì hắn biết Mộ Nhiễm hiện tại là điểm dao động duy nhất của ta.
"Có công bằng hay không cũng là vì ngươi, ngươi nhớ kỹ, nếu như có một ngày nào đó nàng bị trao quyền cho cấp dưới, đều là bởi vì ngươi, là ngươi làm hại nàng, đến lúc đó ngươi cũng sẽ xuất ngoại, đời này cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại, cho dù có một ngày ngươi lại trở về, đến lúc đó cảnh còn người mất, các ngươi còn có thể có tâm tình như bây giờ sao? Ngôn Ngôn, hiện thực chút đi, ba ba không muốn nhìn ngươi lâm vào lạc lối mà không quản"
Ba ba giọng nói bắt đầu có chút hòa hoãn xuống, "Ngươi nhìn lại mẹ của ngươi một chút đi, đã hơn một tháng nay, nàng trải qua như thế nào? Là không có đêm nào yên giấc, quay lưng lại liền len lén khóc không biết bao nhiêu lần, không nói gạt ngươi, nàng hiện tại mỗi ngày đều uống thuốc, những chuyện này ngươi đều biết sao? Nàng. . . "
"Lão Tô, ngươi nói chuyện này để làm gì? Đừng nói nữa" mụ mụ không muốn để cho ba ba nói tiếp.
Ba ba nhìn thoáng qua mụ mụ, không có nghe bà, tiếp tục nói với ta, "Ngươi bây giờ không ăn không uống, hậm hực không vui là muốn cho ai xem? Muốn cho mụ mụ ngươi xem sao? Hay là cho ta xem? Ngôn Ngôn, chúng ta suy cho cùng đều là người một nhà, người còn muốn để cho mẹ của ngươi vì chuyện của ngươi mà mặt ủ mày chau tới khi nào? Không phải là muốn đem chúng ta đều khí đến phát bệnh ngươi mới bằng lòng sao? Ngươi không thể ích kỷ như thế được, ngươi là nữ nhi Tô gia ta, ngươi không thể sống chỉ vì mình mà được."
Nghe xong lời nói của ba ba, ta nhìn mụ mụ, không biết là ảo giác hay là cái gì, đột nhiên cảm thấy bà giống như thoáng cái liền già đi rất nhiều, trên mặt mất đi hào quang của trước đây, ta khóc, không biết là vì loại tâm tình nào, vì mụ mụ? Hay là vì Mộ Nhiễm? Ta không biết. . .
Ba ba thấy ta như vậy, nói tiếp, "Ngôn Ngôn, chỉ cần ngươi chia tay, chỉ cần ngươi quay đầu lại, ba ba bảo chứng không động đến Mộ Nhiễm, ngươi cũng không cần đi ra nước ngoài, ba ba mụ mụ cũng sẽ không ép ngươi đi tiếp xúc kẻ khác, sau khi chia ta, chuyện của ngươi liền cứ thuận theo tự nhiên, thẳng đến khi chính ngươi nguyện ý tìm bạn trai, chúng ta nói được thì làm được"
Ba ba vừa đấm vừa xoa, ta hai tay bụm mặt, thống khổ, quấn quýt, lời của ông ở trong đầu của ta không ngừng lập lại, chia tay. . . Xuất ngoại. . . Điều đi. . . Thân cận. . . Ích kỷ. . . Chia tay. . . Xuất ngoại. . .Điều đi. . . Thân cận. . . Ích kỷ. . . Sau đó sẽ vĩnh viễn không gặp lại. . . Vĩnh viễn không gặp lại. . . Ngực đều từng đợt quặn đau, che ngực, hít sâu một hơi, khó khăn nói:
"Cho ta thời gian, hai ngày."
Đây là lần đầu tiên ta thỏa hiệp sau một thời gian dài như vậy, đúng vậy, ta có dự định thỏa hiệp tìm cách. . .Nói xong ta trở lại phòng mình, một đêm này ta không biết làm sao mà qua được, mở to mắt, lẳng lặng đợi đến tờ mờ sáng. . .
Rời giường, rửa mặt chải đầu, thay áo quần, xuống lầu, mụ mụ đã sớm ở trong phòng khách chờ ta, đem điện thoại di động trả lại cho ta, ta nhận lấy, khởi động máy, tin tức đều không ngừng vang lên, ta không nhìn thấy, liếc nhìn ba ba, lại nhìn mụ mụ, nói với bà:
"Ta hiện tại muốn đi tìm nàng, sau khi trở về sẽ cho các ngươi một kết quả hài lòng."
Ra cửa, xuống lầu, ta không có lái xe, bởi vì ta nghĩ trạng thái của mình hoàn toàn không thích hợp để lái xe, đón xe đi tới nhà nàng, lấy ra chìa khóa mở cửa, trong phòng yên lặng, không thấy được thân ảnh của nàng, chắc là vẫn chưa rời giường, giữa lúc ta chuẩn bị cởi giày vào nhà, ta thấy nàng vọt ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng ngủ, sững sờ nhìn ta, ta không nói gì, chỉ là hướng nàng mỉm cười, đi tới gần nàng, ôm nàng, nàng mang theo giọng nói không thể tin được mà nói với ta:
"Ta điều không phải đang nằm mơ chứ? Ngươi làm sao sẽ trở về? Nhà ngươi. . ."
Ta không để cho nàng nói xong, "Đúng vậy, ta đã trở về, cái gì cũng đừng hỏi, bảo bối, để ta ôm ngươi một lúc"
Nàng không nói gì thêm, chỉ là khẽ gật đầu, một lát sau, ta nói:
"Chúng ta ngày hôm này đi ** đi [chúng ta đây là đến công viên giải trí.], có được không? Ngươi điều không phải vẫn luôn muốn để ta bồi người đi sao?"
Nàng do dự một chút, vẫn là đồng ý, trước đây nàng vẫn luôn la hét muôn ta theo nàng đi chỗ đó chơi, ta bởi vì sợ ngồi trên mấy cái trò chơi này, tàu lượn siêu tốc, con lắc lớn, xe bay hay đại loại mấy trò đó, cho nên vẫn không có dũng khí theo nàng đi, muốn trước khi rời đi thỏa mãn nàng một nguyện vọng nhỏ, chỉ sợ sau này không có cơ hội.
Nắm tay, lên xe xuất phát, ngồi ở chỗ kế bên tài xế, si ngốc nhìn nàng, tóc tự nhiên rơi xuống, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, khuôn mặt của nàng vẫn là làm ta động lòng như vậy, chúng ta giống như là thương lượng xong, không có đề cập đến chuyện giữa chúng ta, chuyện ở trong nhà ta, tại sao ta lại đột nhiên chạy đến? [Nàng sau này nói cho ta biết nàng khi đó đã nhận ra, dự cảm được, nàng hơi sợ, cho nên không dám đi hỏi.]
Công viên giải trí rất nhiều người, từng trò chơi đều có một hàng người thật dài xếp hàng, mỗi lần trước khi đi lên chơi nàng đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn ta, ta đều sẽ cười cười nói:
"Ta được"
"Ta có thể"
"Ta không thành vấn đề"
Ấn tượng sâu nhất chính là, chúng ta chơi một trò chơi tên gì không nhớ rõ, cao 50 mét, xoay tròn 360 độ, thả rơi tự do, kéo dài 5 phút, ta phát thệ, đời này ta cũng sẽ không chơi lại cái trò này nữa, cái trò chơi này cảm giác mất đi trọng lượng, đem hồn vía của ta hù dọa, ở phía trên cao có một loại cảm giác bất lực "Kêu trời trời không biết, kêu đất đất cũng chẳng hay", những người chơi cũng đều lớn tiếng hét lên, chỉ có ta và nàng không có hét lên, nàng lo lắng ta xảy ra vấn đề, luôn luôn sẽ ở bên tai ta kêu tên của ta:
"Ngôn Ngôn"
"Ngôn"
"Sợ sao?"
Nắm tay nàng thật chặt, đáp lại nàng, ta không phải là không muốn nói, mà là nói không nên lời, ta khóc, không biết là do sợ, hay là đa sầu đa cảm, thật không dám tưởng tượng ta thế nào lại bắt đầu can đảm mà đi chơi cái trò chơi này, là vì nàng, cũng là vì yêu nên mới có thể chiến thắng tất cả, có thể chiến thắng cảm giác sợ hãi của ta, nhưng lại bại bởi hiện thực, thật là trào phúng, đau lòng một chút, lúc xuống tới, trốn tránh nàng, không muốn để cho nàng biết ta đã khóc, nhưng nàng chung quy vẫn là phát hiện:
"Khóc?
"Không có"
"Nước mắt của ngươi đều rơi xuống trên tay của ta"
"Ta. . .Sợ"
"Ừ, chúng ta không chơi nữa, nghỉ ngơi một chút đi, ta đã rất vui vẻ rồi."
Đúng vậy, ta cũng rất vui vẻ, những trò chơi kích thích này có thể làm cho chúng ta tạm thời quên hết mọi thứ, chỉ muốn bên người có nàng, nàng ở bên cạnh ta, cũng rất thỏa mãn, nhìn đi! Quả nhiên. . . Cùng với nàng thời gian đều là vui vẻ nhất. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com