Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116

Ta luôn luôn có chút khiết phích, đoạn thời gian đó hoàn toàn lại có thể chịu đựng được sau khi về nhà không thay quần áo liền trực tiếp ngã xuống giường đờ người ra, cũng không biết là nghĩ cái gì, có khi suy nghĩ một chút liền ngủ, ngày đó cũng giống như vậy, cứ như thế mà ngủ một đêm, hôm sau cơ thể có chút không khỏe, ta biết bản thân có thể là dằn vặt đến bị cảm, liên tiếp phát sốt vài ngày, cao nhất hơn 39 độ, thời điểm phát sốt trong đầu đều là khuôn mặt của nàng, sau khi tỉnh lại mới biết đều là mụ mụ một mực bên cạnh chiếu cố ta. Sau đó sốt cũng đi qua, cảm mạo cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, lại nhận được một tin tức, tin tức này lại một lần nữa đánh bại ta. . .

Đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, chúng ta cũng xem như chưa có gì phát sinh, thẳng đến một ngày, tin tức Mộ Nhiễm từ chức truyền đến tai ta, đại não ta bùng nổ, nàng muốn từ chức? Nàng phải rời đi? Tại sao lại như thế? Kết quả ta mong muốn không phải như thế, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, đầu óc rối loạn, ta bức thiết muốn đi gặp nàng, ta muốn từ chính miệng nàng chứng thực, vì vậy ta liền xung động mà phát cho nàng một tin nhắn:

"Sau giờ cơm trưa, gặp ở chỗ cũ, ta chờ ngươi"

Chỗ cũ là chỗ trước đây sau khi ăn cơm trưa chúng ta sẽ đi tản bộ ở đó, ở đơn vị chúng ta có một sân thể thao bị bỏ hoang, bình thường có rất ít người đi vào trong đó, đây là lần đầu tiên ta chủ động liên lạc nàng sau khi chúng ta chia tay, nhưng mà nàng không có nhắn lại cho ta, không có tâm tình đi ăn cơm, trực tiếp đi đến chỗ đó chờ nàng, ta biết nàng sẽ đến, đợi không bao lâu ta liền thấy được nàng, rất xa đang hướng chỗ ta đi tới, đi tới trước mặt ta có chút lãnh đạm nói:

"Ngươi tìm ta?"

"Ừ"

Nàng hỏi ta, "Tại sao lại không đi ăn cơm?"

[Nàng sau này nói với ta, kỳ thực ngày đó nàng cũng không có ăn, nàng vốn là đi phòng ăn, thấy ta không có ở đó, liền đoán được ta nhất định tới trước chờ nàng, cho nên nàng cũng không có tâm tình ăn, đi tới tìm ta, quả nhiên ta bị nàng đoán trúng.]

Ta không trả lời nàng, mà trực tiếp hỏi nàng, "Nghe nói ngươi muốn từ chức? Là thật sao?"

Nàng cũng đồng dạng bỏ qua vấn đề của ta, "Sau này ta không có ở đây, ngươi phải biết tự chăm sóc chính mình biết không? Đáp ứng ta điều đó được không?"

"Xem ra là sự thật, sau khi từ chức thì đến chỗ nào?" Hai chúng ta đều trốn tránh vấn đề của đối phương.

"Rời đi nơi này, về nhà"

"Vì sao?" Ta có chút nóng nảy, lớn tiếng chất vấn nàng.

"Vì sao? Ngươi còn hỏi ta vì sao? Ngươi thật sự không biết sao?"

"Vì ta? Bởi vì ta, ngươi mới rời khỏi thành phố ngươi vẫn luôn thích sao? Có thể đừng đi được không?"

"Ngươi bây giờ có thể lấy thân phận gì để giữ lại ta? Bằng hữu?"

". . ." Ta bị nàng hỏi á khẩu không trả lời được.

"Không đi, ta còn có thể làm sao đây? Tô Ngôn, ngươi nói cho ta biết, trong khoản thời gian này ngươi cảm thấy tốt sao? Chúng ta thời điểm vừa mới bị phát hiện, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng ít ra ta còn có ngươi, ngươi vẫn luôn cùng ta kiên trì chống đỡ, nhưng bây giờ ngươi đều đã vứt bỏ ta, ta đây còn có thể dựa vào cái gì để chống đỡ đây? Có trời mới biết ta có bao nhiêu đau khổ cùng chật vật, mỗi ngày trôi qua đều giống như một năm, ta cũng đã từng nghĩ qua, như vậy cũng được, cho dù chia tay, chí ít hiện tại có thể bồi ở bên cạnh ngươi, nhưng ta đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi, ta phát hiện thời điểm đối mặt với ngươi ta căn bản không kiềm chế được lòng của mình, chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, lòng ta sẽ nổi lên rung động, mỗi ngày thấy ngươi, lại muốn đến gần, nhưng lại không dám, cứ như vậy mỗi ngày đều ở trong mâu thuẫn, thống khổ, ta thật sự rất sợ, có một ngày sẽ không khống chế được chính mình, lại một lần nữa làm tổn thương đến a di và thúc thúc, ngươi đã từng hỏi ta, còn có thể làm bằng hữu sao? Ngôn, chúng ta không nên gạt mình, ta làm không được, đoán chừng ngươi cũng làm không được, chúng ta không thể trở về giống như trước đây được nữa, có cố gắng cũng chỉ là uổng công, chúng ta không nên duy trì như hiện tại nữa, nếu không cẩn thận lại phải hãm sâu lần nữa, cho nên. . .Cho dù có nghìn vạn lần không muốn, nhưng ta rời đi đối với chúng ta mà nói là lựa chọn tốt nhất."

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, nàng giống như nghẹn ngào, nói tiếp, "Có thể sau một thời gian dài, không nhìn thấy ngươi, chúng ta liền sẽ dần dần lãng quên được nhau, cũng sẽ không đến mức thống khổ chật vật như bây giờ, ngươi nói đúng không?"

Ta lúc này lệ đã rơi đầy mặt, khóc nói, "Cầu ngươi, ở lại, ta đi. . .Có được không?", suy nghĩ đơn giản nhất trong lòng ta lúc đó là mặc dù không ở cùng một đơn vị công tác, mặc dù sau này không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng là ta còn có thể cùng nàng sinh sống trong cùng một thành phố, như vậy cũng tốt.

Nàng tới gần ta, ôn nhu lau nước mắt trên mặt ta, nói, "Đừng ngu, ta cuối tuần liền không đi làm, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng ta, ngươi cảm mạo còn chưa khỏe hẳn, sớm một chút mà đi về nghỉ ngơi đi, ta đi về trước."

Nàng nói xong cũng xoay người rời đi, không chút dừng lại, mà ta nhìn bóng lưng rời đi của nàng, sau đó ngồi xổm xuống ôm đầu khóc nấc lên, câu nói cuối cùng của nàng một mực xoay quanh trong đầu ta:

"Đừng ngu, đừng ngu, đừng ngu. . ."

"Ta cuối tuần liền không đi làm, không đi làm, không đi làm. . ."

Trong lòng bị đè nén, tìm không được chỗ phát tiết, bỗng nhiên đứng lên, bắt đầu chạy vòng quanh sân bóng, một vòng lại một vòng lại một vòng, ta muốn sử dụng hết toàn bộ khí lực của mình, thế nhưng không đợi khí lực tiêu hao hết, ta đã cảm thấy đầu càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng nặng, tốc độ dần dần chậm lại, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, sau đó cái gì cũng không biết. . .

Chờ lúc ta tỉnh lại, thấy được gương mặt phóng đại của Nhiên Nhiên, mà trên mặt của ta còn mang theo vật gì đó, ta đang ở bện viện sao? Giống như còn đang thở bằng khí o-xy? Có chút khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhiên Nhiên, nghe Nhiên Nhiên quay đầu lại nói:

"A di, a di, Ngôn Ngôn tỉnh"

Tiếp theo đó ta liền thấy mẹ của ta, vẻ mặt lo lắng nhìn ta, sau đó mụ mụ nói với Nhiên Nhiên:

"Tiểu Nhiên, con trông coi nàng, ta đi tìm bác sĩ đến"

"Được"

Ta vẫn là giữ nguyên cái biểu tình nghi hoặc hồi nãy nhìn Nhiên Nhiên, ta muốn biết ta rốt cuộc làm sao? Nhiên Nhiên nói:

"Ta nói ngắn gọn a, ngươi bây giờ đang ở bệnh viện, bởi vì ngươi vừa mới ngất ở đơn vị, ta là nhận được điện thoại của Nhiễm Nhiễm mà tới, ta trước khi tới vẫn là nàng cùng một người đồng sự khác của các ngươi ở chỗ này, lúc ta đến, nàng để cho ta báo tin cho mụ mụ ngươi tới, sau đó nàng liền rời đi, nói sợ nhìn thấy a di lại cảm thấy xấu hổ, là như vậy, về phần ngươi tại sao té xỉu, một hồi bác sĩ sẽ tới, xem hắn nói như thế nào, có thể phải làm một ít kiểm tra"

"Ừ" gật đầu, biểu thị đã biết.

Nhiên Nhiên nói tiếp, "Nói đi, ngươi tại sao lại ngất xỉu? Nhiễm Nhiễm cũng chưa kịp cùng ta nói tỉ mỉ, chỉ nói ngươi tự ngược đãi chính mình, ngươi sao lại tự ngược đãi chính mình a? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ta ngược đãi chính mình sao? Đã xảy ra chuyện gì? Hồi ức thoáng cái liền trở về, nàng phải đi? Chua xót khổ sở trong nháy mắt kéo tới, không trả lời Nhiên Nhiên, nhắm mắt lại, khóe mắt lại chảy ra những giọt lệ. . .

Nhiên Nhiên thấy ta như vậy sốt ruột, "Ai ~ Ngôn Ngôn, ngươi thế nào còn khóc a? Hảo hảo hảo ~ ta không hỏi nữa, ngươi bây giờ không thể kích động"

Nhiên Nhiên đang nói, mụ mụ và bác sĩ liền tiến vào, mụ mụ hỏi Nhiên Nhiên làm sao vậy? Nhiên Nhiên nói:

"Không biết, nói một hai câu xong bắt đầu khóc lên"

Bác sĩ hỏi ta các triệu chứng gần đây, mà ta một chút cũng không muốn nói chuyện, hỏi cái gì cũng coi như không có nghe thấy, ta thấy mụ mụ và Nhiên Nhiên lo lắng, thấy mụ mụ giống như gấp đến sắp khóc lên, thoáng cái liền không đành lòng, đơn giản mà nói một vài tình trạng gần đây, thỉnh thoảng tức ngực, ngực đau nhức, đầu choáng váng, luôn cảm thấy khó thở, ăn uống không được, ăn cái gì cũng đều nôn ra, nói đến đây mụ mụ có chút tức giận mà nhìn ta, rồi hướng bác sĩ bổ sung một chút:

"Mấy ngày hôm trước còn có cảm mạo phát sốt"

Bác sĩ sau khi nghe xong nói:

"Vừa nhìn kết quả kiểm tra, cùng với những triệu chứng nàng vừa nói đến, chuẩn đoán sơ bộ là triệu chứng viêm cơ tim, cụ thể nghiêm trọng mức nào còn phải làm thêm một vài kiểm tra nữa mới biết được, các ngươi tốt nhất khuyên nàng phối hợp điều trị, phòng ngừa bệnh tình nặng thêm, nàng tạm thời cần phải ở lại bệnh viện theo dõi"

Bác sĩ đi rời, mụ mụ giọng nói có chút trách cứ nói với ta:

"Ngươi từ khi nào bắt đầu như vậy? Tại sao không nói sớm với mụ mụ?"

"Là từ ngày đó bắt đầu, ta cũng không nghĩ nhiều đến như vậy"

Nhắm mắt lại không nói gì thêm nữa, viêm cơ tim, hừ ~ ta có thể làm gì? Bệnh trong lòng của ta so với cái này còn nghiêm trọng hơn. . .

Tận lực bồi tiếp đi làm một loạt các công việc, rút máu, xét nghiệm, kiểm tra, kết quả đúng như lời bác sĩ nói, cộng thêm triệu chứng kén ăn, bác sĩ nói, cũng may không có nghiêm trọng, nhưng vẫn là cần nằm viện trị liệu, điều dưỡng, phải tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt.

Tự ta cũng biết, ta bị bệnh cũng đều là do chính mình làm, nhưng ta xin thề, ta thật là không có đem bản thân mình ra đùa giỡn, tâm tình không tốt trong một thời gian dài, mất ngủ, nghỉ ngơi không tốt, ăn ít, nôn mửa, dinh dưỡng không đầy đủ, những thứ này ít nhiều không phải là nguyên nhân chủ yếu, mà nguyên nhân chủ yếu nhất chính mấy ngày hôm trước sốt cao cùng với lần kia kịch liệt vận động, mới phải xuất hiện bệnh tình. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com