Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bốn

dừng xe trước cửa quán bia, sanghyeok xuống trước rồi vòng sang bên kia mở cửa cho minseok. hắn vô tình liếc qua thấy ở đôi mắt em ngấn nước, cứ như rằng chỉ cần những gì hắn nghĩ về minhyung là đúng thì ryu minseok này sẽ một lần nữa không kiềm được lòng mà tuôn trào dòng lệ.

"đến rồi."

em khẽ gật đầu, gương mặt hồn nhiên ngày nào giờ sao chỉ còn thấy nỗi u sầu. em đang thầm cầu mong, cầu mong cho những gì em mơ thấy sẽ chỉ là cơn ác mộng, mong sao cho người em yêu sẽ bình an vô sự.

"hai người tới rồi à. mau vào trong đi."

hyeonjun nhìn sanghyeok rồi nhìn tới minseok, đã bao lâu kể từ lần cuối gã gặp em thế? có lẽ là rất lâu về trước, là kể từ khi cả hai chia tay. đúng rồi, từ khi ấy hai người họ làm gì có cơ hội chạm mặt nhau đâu chứ, cũng chỉ tới khi em và minhyung quen nhau thì gã mới lại lần nữa nghe thấy tên em.

nhìn minseok thế này bổng gã cũng thấy có chút sót sa, ngày trước vốn em ngây thơ hồn nhiên thế nào thì giờ đây trông em lại ưu phiền bấy nhiêu. thầm trách bạn mình đã gây ra loại chuyện gì mà khiến em trở thành thế này và còn khiến sanghyeok lo lắng đến thế?

đêm qua quả thật minhyung đã đến tìm gã, hắn tâm sự với gã về chuyện món nợ mà mình đang gánh trên vai. nói rằng hắn thật sự không thể tiếp tục trả nợ rồi, nói rằng có lẽ phải buông tay người hắn yêu để em có thể tìm được chỗ dựa khác tốt hơn mình.

xuyên suốt cả đêm qua, hắn chỉ mải kể lể về những điều ấy. khi ấy gã nghĩ hắn chỉ là say quá nên nói đùa, cho đến sáng nay khi mà gã nhận được cuộc gọi từ sanghyeok, gã mới tin lời hắn nói là thật.

sau cuộc trò chuyện ấy cũng chẳng có thêm được thông tin gì của minhyung hiện tại, ngược lại lại giúp em biết được bí mí mà người em yêu luôn cất giấu bấy lâu nay.

sanghyeok đưa em trở về căn nhà ấy, nhưng em nói em không muốn về.. vì nơi ấy chẳng còn minhyung, em không muốn trở về nơi gọi là nhà nhưng lại thiếu mất hơi ấm của người thương.

biết được trước khi dọn qua ở với em, minhyung từng sống chung với sanghyeok và cũng biết rằng căn phòng của người em yêu vẫn còn nguyên đấy. em bèn xin qua ở đấy, em nói lỡ đâu lee minhyung chỉ đang cố tránh mặt em, rồi ngày mai sẽ đến nhà sanghyeok ở thì sao? em muốn hai mặt một lời với minhyung, muốn nói cho hắn biết rằng cho dù mọi chuyện có tệ đến nhường nào em cũng sẽ cùng hắn vượt qua, sẽ không để hắn phải một mình khổ sở.

em cứ ôm cái hy vọng ấy.

để rồi, ngày thì em nhớ em trông, đêm thì em tự trách chính mình. em trách vì sao ở bên nhau lâu như thế, nhìn thấy minhyung sáng tối bận rộn như thế mà em lại chẳng mảy may hay biết gì về những thứ người ấy phải gánh vác. hay là em đã quá thờ ơ rồi?

nghĩ đến thế em lại ôm mặt khóc nấc lên, đến cả khi mơ em cũng mơ thấy hắn gặp chuyện không may rồi bỏ lại em. mọi khi tỉnh dậy sau đêm đen, em lại lo sợ, nhỡ đâu minhyung của em sẽ không trở về thì sao? nhỡ đâu hắn..

mọi chuyện một lúc trở nên căng thẳng hơn vào năm ngày sau, trên báo đưa tin trôi dạt ở bờ sông hàn có xác một người đàn ông được người dân kéo vào bờ.

khi tin tức đến tai, cả sanghyeok và minseok quay qua nhìn nhau ánh mắt lo sợ, có lẽ cả hai đã ngầm hiểu được nỗi sợ của người kia.

không thể đợi thêm được nữa, sanghyeok liền đưa em đến hiện trường, thấy nơi đó được bao vây bởi rất nhiều người. khuất sau lớp người dày đặc ấy, em thấy có tấm vải trắng bọc lấy thi thể người nam.

lúc này chân tay em đã bủn rủn cả rồi.

"con lạy ông trời, làm ơn đừng là anh ấy. làm ơn đừng là người con yêu."

ryu minseok cũng chẳng biết bản thân đã thầm cầu xin trời cao biết bao nhiêu lần, em sợ lắm, sợ nhỡ đâu người đó thật sự là minhyung của em thì phải làm sao đây?

"minseok bình tĩnh đã, vẫn chưa thể biết được người nằm dưới lớp vải đó là-"

nhưng em không nghe sanghyeok, em gào lên:

"không! nhất định là không, chắc chắn người đó không phải là minhyung, chắc chắn không phải anh ấy!"

nói rồi em gục mặt xuống khóc lớn, thu hút những cặp mắt nhiều chuyện của người quá đường. em dường như chẳng thể kiềm nén được gì nữa rồi.

những ngày qua, chỉ cần nghĩ đến chuyện minhyung của em xảy ra chuyện đã đủ khiến tim em thấp thỏm lo sợ huống hồ chi là ngay lúc này, khi mà thứ khiến em sợ lại một lúc một gần hơn. cứ như thể.. không thể cứu vãn gì nữa.

"làm ơn đấy.. làm ơn đi mà, là ai cũng được xin đừng là lee minhyung mà.."

rồi em bám víu lấy vạt áo sanghyeok.

"chú, chú mau nói với tôi đi. chắc chắn không phải là minhyung mà đúng không.."

sanghyeok không nói gì, chỉ lặng im cho em mặc sức la gào. bản thân hắn phải làm sao đây? trong khi cả hắn cũng đang lo sợ rằng người nằm ở đó là thằng cháu mình luôn chăm sóc đây? lee sanghyeok cũng sắp không đứng vững rồi.

"chú làm ơn nói gì đi mà.. hức.. làm ơn nói minhyung anh ấy sẽ không gặp phải chuyện gì đi mà.. tôi xin chú.."

hôm đó em khóc đến độ ngất vào lòng sanghyeok, hắn cũng không muốn phải đứng thêm ở đấy nên đành đưa em về nhà.

và cũng trong màn đêm hôm ấy, có một lee sanghyeok nhốt mình trong phòng cầm ảnh chụp của hai chú cháu, thầm rơi lệ.

phải nói thế nào đây, hắn có dự cảm thi thể sáng nay rất có thể là của minhyung và hắn tin chắc ryu minseok cũng có cùng suy nghĩ với mình. chỉ tiếc là, giữa hai con người này, chẳng kẻ nào có đủ can đảm để chấp nhận sự thật ấy.

có lẽ là phải đợi đến khi bên phía cảnh sát gọi thì họ mới chịu tiếp nhận nỗi mất mác này.

mà cũng chẳng xa đâu, chỉ ngay hai hôm sau bên phía kia đã gọi cho sanghyeok. nói hắn hãy đến xác nhận danh tính của nạn nhân.

minseok và hắn như đã chôn chân cấm rễ khi đứng trước thi thể ấy. hắn không dám giở tấm vải trắng ấy lên, ryu minseok thì lại càng không. bởi lẽ, cả hai người đều có cùng mỗi nỗi sợ.

"đ-để tôi.." minseok cất giọng trước sự bất ngờ của sanghyeok, hắn vốn nghĩ em sẽ chỉ dám đứng từ xa nhìn.

còn minseok - em thầm mong cho người ấy không phải là minhyung, rồi chầm chậm em giở tấm vải ấy lên.

nhìn thấy gương mặt ấy em như chết lặng, quỳ thụp bên cạnh thi thể người nam.

gương mặt dù đã có vài chỗ lỡ loé khó nhìn, nhưng làm sao em lại có thể không nhận ra gương mặt ấy chứ? làm sao mà lại không nhận ra.. minhyung của em chứ..

minseok cắn chặt môi để không phát ra tiếng động, em nín thở không thể chấp nhận được sự thật đớn lòng này. người đàn ông em yêu, tình yêu của em đang ở trước mắt em rồi. thế mà sao em lúc này chỉ muốn hét lên thế này? làm ơn đi, chẳng phải em chỉ mong cho người em yêu sẽ bình an thôi sao? tại sao lại như thế này rồi.

làm ơn ai đó hãy nói là em nhìn nhầm rồi đi, hãy nói rằng ryu minseok em yêu minhyung lâu như thế mà giờ lại nhận nhầm người khác thành anh đi.

rồi em gào lên, tiếng em khóc vang cả căn phòng khiến người nghe cũng phải đớn lòng.

phía sau em còn có sanghyeok - hắn ta sau khi xác nhận người kia quả thật là cháu mình thì không vững chân mà té xuống, hắn nghiến răng như muốn nói ra những gì mà bản thân đã giấu kín trong lòng mấy ngày qua, nhưng nhìn lại minseok đang đau đớn gào lên bên cạnh hắn lại kiềm lòng.

đứa cháu hắn chăm sóc mấy năm qua, người cùng hắn bầu bạn lúc buồn tuổi giờ chẳng còn nữa rồi.

minseok vì chịu cú sốc quá lớn mà ngất đi, còn sanghyeok thì đi nhận lại xác rồi chuẩn bị tang lễ cho người kia.

mà kể từ khi chuyện này xảy ra đã là bao lâu rồi thế?

mười năm nhỉ?

đã mười năm rồi, ryu minseok vẫn sống trong sự dày vò suốt mười năm qua. không đêm nào là em có thể ngủ nếu thiếu đi thuốc an thần, không đêm nào là em không mơ thấy ngày đôi mình chia xa.

[...]

seoul, ngày 0x tháng yy năm 20xy.

báo đưa tin có thi thể một người đàn ông tầm tuổi trung niên sau khi thuê phòng ở một khu chung cư thì đã gieo mình tự vẫn. được biết người đó nằm ở phòng số 55 tầng 10.

5 năm ta yêu nhau, mười năm em đợi chờ.

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com