Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

🍀🦁🐰🍀

Ngày hôm sau, A Tiêu nhìn phòng trọ bị dọn trống không, vẫn cảm thấy quá khoa trương, nếu đối phương không phải là Trần Thước thì bây giờ anh đã chuẩn bị báo cảnh sát rồi.

"Dọn toàn bộ sao?" Đã sắp đến nhà Trần Thước rồi, anh vẫn xác nhận nhiều lần, "Rốt cuộc anh phải ở bao lâu a?"

Xe vận tải ở phía trước, Trần Thước lái xe mang theo anh đi theo sau xe, có vẻ tâm trạng không tệ.

"Anh ở bao lâu cũng được." Cậu nói như vậy.

Không phải a, bây giờ là vấn đề anh muốn ở bao lâu sao? Cũng không phải đi nghỉ phép...... Anh còn công việc mà.

Nói đến công việc, hôm nay A Tiêu xin nghỉ, bình thường anh đều không nỡ nghỉ phép, lúc thật sự quá mệt mới có thể xin nghỉ một ngày, làm việc này, làm nhiều mới có thể nhận được nhiều, muốn kiếm tiền thì không thể nghỉ ngơi.

Sáng sớm Trần Thước đã đến chuyển nhà cho anh, anh lại ngại nói gì, nhưng mà trong lòng tính nhẩm xem hôm nay kiếm thiếu mấy trăm đồng, liền cảm thấy ẩn ẩn đau.

Xem một chút, nếu buổi sáng có thể thu dọn xong thì buổi chiều anh liền đi nhận đơn như bình thường.

Anh ngồi ở ghế phụ, siết chặt ngón tay, đôi mắt liến thoắng, Trần Thước đều thấy, không biết anh có tâm sự gì, hỏi anh: "Sao vậy?"

"Hả?" A Tiêu lắc đầu, "Không sao, không có gì." Đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh quay đầu nhìn Trần Thước, hỏi cậu: "Có phải em ở tiểu khu hạng sang không? Có chỗ chứa xe điện của anh không?"

Xe...... chạy bằng điện sao?

Vấn đề cũng không lớn.

Trần Thước dành riêng một chỗ ở gara cho anh, để Yadea của anh và Maybach của mình đỗ song song, nhìn phong cách vô cùng tương xứng.

Sau đó dẫn A Tiêu về nhà.

Nhà của Trần Thước nhìn rất mới, cậu nói với anh vừa về nước không lâu, chắc là nhà cũng mới mua, gia cụ bên trong vẫn chưa đầy đủ đâu.

Nhưng mà thật lớn a, cửa sổ sát đất, phòng hướng sông, lúc trước A Tiêu từng ship cơm hộp đến đây, cũng hâm mộ người có thể ở chỗ này, không ngờ mình cũng có ngày có thể vào ở, đều là mượn hào quang của Tiểu Thước.

"Thật đẹp a." Anh đứng trước cửa sổ sát đất, kính quá sạch, anh không dám sờ, sợ làm dơ, hai tay móc trước ngực, cười ngây ngô nhìn xuống dưới.

Lần trước đến ship cơm, bảo an lầu một không cho anh lên lầu, anh không biết phong cảnh trên lầu lại đẹp như vậy.

"Thích không." Trần Thước đi đến bên cạnh anh, anh ngắm phong cảnh, Trần Thước ngắm anh.

"Ừm." A Tiêu dùng sức gật đầu, trong ánh mắt sáng lấp lánh, "Thật hâm mộ em, được ba mẹ tốt như vậy nhận nuôi, không giống anh, chỉ có thể thuê nhà nhỏ ở." Lúc A Tiêu nói những lời này không hề cảm thấy bất bình, chính là thật lòng thật dạ mừng thay Trần Thước.

"Nhà này là em tự mua." Trần Thước nói.

"Thật sao?" Đôi mắt của A Tiêu càng sáng, "Em lợi hại vậy!"

Vui thì vui thay Trần Thước, nhưng mà vẫn hơi thương cảm, anh còn phải cố gắng bao lâu nữa mới có thể mua nổi nhà như vậy đây? Hình như chẳng được, anh kém quá nhiều.

Chính là chuyện gì cũng đều viết trên mặt, lúc nhỏ là vậy, trưởng thành vẫn là vậy, Trần Thước liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của anh, thử thăm dò hỏi anh: "Người nhà sau này của anh, đối tốt với anh không?"

"Tốt." A Tiêu không hề do dự, "Ba mẹ đều đối tốt với anh, còn có bà ngoại, bà ngoại đối với anh tốt nhất."

Nếu có thể để bà ngoại cũng nhìn thấy phong cảnh nơi này thì tốt rồi, chắc chắn bà sẽ rất vui, nhưng mà đây là nhà của Tiểu Thước, anh không thể tùy tiện mời người khác đến, quá không lễ phép.

Anh cười, Trần Thước cũng không tự chủ mà theo cười, nói chung mấy năm nay, vẫn có người thương anh.

Các công nhân dọn từng món từng món đồ của A Tiêu vào nhà, hỏi Trần Thước: "Boss, để ở đâu?"

Trần Thước không trả lời, ngược lại đi hỏi A Tiêu: "Anh muốn để chỗ nào, nói với họ đi."

A Tiêu nhìn một vòng trong nhà, chọn một gian có vẻ giống phòng cho khách ở, hỏi Trần Thước: "Anh ở đây được không?"

Trần Thước gật đầu, "Được."

Đương nhiên được.

A Tiêu lễ phép nói với công nhân: "Làm phiền giúp tôi đặt ở cửa này đi, cảm ơn."

"Dạ boss."

Công nhân cũng gọi anh là boss.

Gọi bậy nha, anh nào phải boss.

A Tiêu bị kêu ngượng ngùng, cắn môi nhìn lén Trần Thước một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn anh, nụ cười trên mặt rất có hứng thú.

Vì sao vẫn luôn cười anh, vừa rồi trên đường cũng vậy, A Tiêu đều phát hiện, sao lại vậy a, kêu anh đến giúp mà vẫn luôn giễu cợt anh, anh đã rất chú ý rồi, chưa nói sai gì a.

Né tránh ánh mắt của Trần Thước, A Tiêu nhìn nhìn trong nhà, hỏi cậu: "Chó đâu?"

Không phải kêu anh đến giúp nuôi chó sao? Ở đâu, không thấy.

"Chó..." Sao Trần Thước lại có biểu cảm mất trí nhớ như vậy? Như thể mình chưa từng nhắc về chó vậy.

"Chó a." A Tiêu nhắc cậu: "Ở đâu vậy?"

Chó, có, chắc chắn là có.

Trần Thước giơ tay lên, mặt không chút thay đổi mà chỉ chỉ một phòng khác, "Bên kia."

A Tiêu đi đến căn phòng mà cậu chỉ.

Có sao nói vậy, con chó này, không quá giống trong tưởng tượng của anh.

Chó nhỏ này, cũng quá quá quá nhỏ đi?

Chính là nhỏ đến mức, như thể vừa mới được mẹ sinh ra vậy, một trái banh tròn vo, A Tiêu nâng nó lên bằng một tay.

"Con này......"

Đáng yêu thì thật sự rất đáng yêu, nhưng mà cảm thấy nó không quá quen Trần Thước.

A Tiêu thật sự không nhịn được, hỏi: "Em nuôi nó bao lâu rồi?"

Bao lâu? Trần Thước sờ sờ mũi, "Khụ, không lâu lắm."

Vậy sao?

Được rồi.

A Tiêu không nghĩ nhiều, bị vật nhỏ tròn vo bắt giữ trái tim rồi, quá đáng yêu, anh ôm nó vào lòng, dùng mặt xoa cọ, nói chuyện với nó: "Ba ba phải đi a, mấy ngày nay anh đến chăm sóc em, em phải ngoan, biết không."

Trần Thước đứng bên cạnh, cậu cảm thấy người còn đáng yêu hơn cún.

"Mua thức ăn cho chó chưa?" A Tiêu ôm nhóc con kia hỏi.

Trần Thước đang nhìn anh đến xuất thần, bỗng nhiên A Tiêu xoay người lại, ánh mắt của cậu chợt lóe lên vô thức.

"Mua rồi, ở trong ngăn tủ."

A Tiêu lại hỏi: "Sữa bột đâu? Cũng mua rồi sao, nó quá nhỏ, thức ăn cho chó cần phải ngâm sữa mới có thể ăn."

"Có, đều ở chung."

"Tốt." A Tiêu gật gật đầu, "Em ôm nó trước nha, anh đi thu dọn đồ đạc."

Anh đưa chó vào trong lòng Trần Thước.

Sao lại thế này, chủ nhân của chó động tác không thạo, vốn không biết phải ôm thế nào.

Nhóc con bị làm cho không thoải mái, xoắn người thoát khỏi vòng tay của Trần Thước, cẳng chân vùng vẫy chạy theo sau mông A Tiêu, cắn túi hành lý của anh quấy rầy anh.

A Tiêu bất đắc dĩ, "Em đừng bướng bỉnh, đi tìm ba ba chơi đi."

Ba ba là đồ ngốc, nào có ai xách cổ chó con như vậy.

"Không được cắn, aiz, em." A Tiêu vuốt đầu chó, muốn để nó ngoan một chút.

Trần Thước đi đến, ngồi xổm xuống, vươn tay, cùng A Tiêu cùng nhau sờ nó.

Hai người chạm tay, A Tiêu né một chút.

Trần Thước lại đang nhìn anh.

Không biết đang khẩn trương cái gì, A Tiêu không thể nói rõ loại cảm giác này, tuy nhiều năm không gặp như vậy, nhưng ở trong lòng anh, Tiểu Thước mãi mãi là người bạn tốt nhất, bạn tốt hẳn là rất tin tưởng rất thoải mái khi ở chung, nhưng khi Trần Thước vừa nhìn anh như vậy, anh liền cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Lúc khẩn trương A Tiêu sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện, "Nó tên là gì a?" Anh hỏi Trần Thước.

"Tai Nhỏ." Trần Thước bật thốt lên nói.

A Tiêu mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu, khóe miệng nghẹn cười, gào thét như làm nũng, "Không được, anh là Tai Nhỏ mà!"

🍀🦁🐰🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com