Chap 15
Đã gần một tháng kể từ kỳ phát tình lần trước, dưới sự giúp đỡ của Santa, Riki đã không còn che giấu thân phận của mình. Bắt đầu từ bỏ thói quen dán miếng che mùi và sử dụng thuốc khử mùi, đương nhiên là không thể bỏ một cách hoàn toàn chỉ là không dùng một cách tiêu cực như ngày trước. Hơn nữa cũng sắp đến kỳ phát tình tiếp theo, Riki cũng rất nghe lời bác sĩ mà chỉ loanh quanh trong tiệm may nhỏ của mình.
Tuần trước Santa có báo thằng bé phải ra nước ngoài thi đấu, nhưng chắc chắn sẽ quay lại trước kỳ phát tình của anh nên anh cũng không có gì phải lo lắng, cứ an tâm ở đây chờ Santa về là được.
Đúng là đôi khi anh cũng cảm thấy như mình đang lợi dụng Santa vậy đó. Anh hiểu rất rõ sức hấp dẫn giữa cặp AO lên đối phương, còn không nói anh còn trong kỳ phát tính, pheromone lúc đó có thể nói là chết người đối với Alpha, vậy mà anh không những không né xa thằng bé còn bắt thằng bé phải giúp đỡ mình. Anh thấy như vậy là quá quá đáng với bé cún con đó. Nhưng Bá Viễn lại nói với anh đó là điều bình thường, hơn nữa đây còn là một dạng điều trị đối với tình trạng bệnh của cả hai. Còn Yumeri ấy hả? Con bé nói thẳng rằng muốn thằng bé dám đánh dấu vĩnh viễn anh trước khi có được sự cho phép, thì cô cũng mặc kệ tất cả mà tế sống thằng bé luôn.
Khỏi phải nói cũng hiểu Santa khi đó phải thề thốt đến mức nào mới miễn cưỡng được sự đồng ý của em gái anh.
Nhớ lại Riki lại bật cười. Nhìn cái cảnh tượng đó ai có thể tin được Santa hơn phân cấp Yumeri cơ chứ? Trông không khác một đứa trẻ làm sai và phải quỳ gối nhận sai vậy đó.
"Anh Riki!" Tiếng của Patrick vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Riki.
"Paipai hả? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm anh vậy? Tưởng em phải bám lấy bác sĩ Viễn của em chứ?" Riki mỉm cười chào đón cậu nhóc.
Patrick bĩu môi "Anh Viễn chê em phiền nên bắt em qua đây lấy cái áo hôm trước ảnh mới đem qua chỗ anh để sửa nè." Paipai tỏ vẻ đáng thương "Có ai lại nói vậy với Alpha của mình không cơ chứ?"
"Được rồi mà." Riki đưa tay vỗ vỗ đầu cậu nhóc thay cho lời an ủi "Em cứ dính chặt lấy Bá Viễn như vậy sao cậu ấy có thể khám cho bệnh nhân được."
Một thông tin khá là giật mình, Patrick đã đánh dấu vĩnh viễn Bá Viễn, khiến anh bác sĩ đã hoang mang lại càng thêm hoang mang hơn. Ngày đó là kỳ dịch cảm của thằng bé, mà bản thân Patrick cũng biết Bá Viễn ngày đó được nghỉ nên đã dụ anh đến nhà mình. Và rồi xảy ra chuyện gì thì chắc không cần tả mọi người cũng hiểu giữa hai người xảy ra chuyện gì mà đúng không? Sau đó Patrick đã bị Bá Viễn nện cho một trận nên thân và phạt cấm túc không được đến gần anh trong vòng hai tháng. Nhưng đối với một Alpha trẻ như Paipai mà nói, vừa mới đánh dấu bạn đời lại bị cấm túc là một chuyện không thể, thế là một trận gà bay chó sủa đã xảy ra ở bệnh viện, náo loạn đến độ viện trưởng phải đứng ra để giải quyết. Vậy nên bây giờ Patrick đang hạnh phúc chuẩn bị tiệc cưới. Còn Bá Viễn ấy hả? Anh ấy đã dần chấp nhận chuyện mình biến thành Omega và đang giảm bớt một số công việc để chiều theo ý của bạn đời nhà mình.
"Áo đây, mau quay về với anh người yêu của em đi." Riki đưa cái túi trong tay cho Patrick, cũng nhanh chóng đuổi thằng bé đi. Ai biết được khi nào Santa sẽ quay lại chứ, cho dù bản thân Patrick đã có bạn đời và là bạn của cả hai người nhưng cái tính ghen tuông bất chấp của bé cún nhà anh nó đáng sợ lắm. Đến cả Bá Viễn khi khám mà phải chạm vào người anh thằng bé cũng ghen cho được. Cái ánh nhìn đó có thể nói là vô cùng đáng sợ nhưng đồng thời cũng vô cùng thiếu đòn nữa.
Ai mà ngờ được ngay lúc này kỳ phát tình của Riki lại tới.
Patrick vội vàng bịt mũi rồi lùi lại "Anh mau dùng thuốc ức chế đi!" Nhưng rất nhanh cậu nhóc nhớ ra Riki bị dị ứng thuốc ức chế "Santa? Anh Santa đâu rồi? Mau gọi anh ấy đến đi!!!"
"Santa em ấy còn ở nước ngoài, chưa biết khi nào sẽ về nữa." Riki lắc đầu vài cái để duy trì tỉnh táo. Anh thấy mình sắp không giữ được thanh tỉnh nữa rồi. Quả thật Bá Viễn đã từng cảnh báo anh, sau khi bị đánh dấu tạm thời thì kỳ phát tình sau sẽ rất khủng khiếp, chỉ là anh không ngờ nó lại đến mức này.
Mà ở phía bên kia Patrick cũng bắt đầu thấy không ổn. Theo lý mà nói sau khi có bạn đời, bất kể là O hay B thì cậu nhóc sẽ không bị pheromone của những Omega khác ảnh hưởng, nhưng không rõ là vì lý do gì, hiện tại cậu nhóc thực sự bị pheromone của Riki kích thích.
Dù cho lý trí không ngừng gào thét cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng giây phút cắn xuống tuyến thể của Riki một phần nào đó trong cậu lại cảm thấy vô thỏa mãn. Chỉ là cậu không ngờ tới được hậu quả khủng khiếp của chuyện này.
Riki bị sốc pheromone. Do là một Omega đã tiếp xúc một thời gian dài với bạn đời của mình nên cơ thể Riki đang không ngừng bài xích mùi pheromone lạ đang chạy trong người. Nghe tin này Bá Viễn vứt luôn công việc trong tay mà chạy vội đến phòng bệnh của cậu bạn thân, hoàn toàn bỏ qua cậu nhóc Alpha đang quỳ trước mặt.
Ở trong phòng bệnh, cả người Riki nóng sốt, dù đã được điều trị đơn giản nhưng cảm giác khó chịu trong người vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn có xu hướng tệ hơn.
"Bây giờ chỉ có lựa chọn cắt bỏ tuyến thể, nếu không có thể cậu ấy sẽ bị pheromone nuốt chửng." Bá Viễn quay qua nhìn Santa và Yumeri mà nói "Nhưng dạng phẫu thuật này vốn đã tiềm ẩn rủi ro, với tình trạng này của cậu ấy rất có thể sẽ không qua khỏi."
Nhận được điện thoại của Bá Viễn, việc đầu tiên khi Yumeri đến bệnh viện là cho Patrick một đấm, không chút nương tay, khiến thằng bé suýt nữa bị va đập vào tường mà nhập viện. Cũng may là lúc đó Santa vẫn còn tỉnh táo mà cản cô lại được, dù cho chính bản thân cậu cũng muốn chôn sống Patrick lắm rồi, nhưng cậu biết hiện tại điều cần được ưu tiên là Riki. "Thực sự không còn cách khác sao?" Santa lo lắng, tuy cậu không muốn trên người bạn đời của mình có mùi hương của bất kể ai khác nhưng loại phẫu thuật tiềm ẩn đủ loại nguy hiểm cậu vẫn không dám liều.
"Giờ một là nhìn Riki chết dần trong đau đớn, hai là liều một phen may ra còn có cơ hội thành công." Bá Viễn từ đầu đến cuối đều không liếc mắt đến Patrick ở đằng sau, cũng không rõ anh lúc này đang cảm thấy thế nào.
Yumeri nhìn Santa rồi lại nhìn anh trai mình đang không ngừng thở gấp nằm trên giường, cuối cùng quyết định cắn ký lên tờ đơn đồng ý phẫu thuật. Dù có một phần trăm cô cũng phải liều một lần!
Khoảng thời gian chờ đợi luôn là khoảng thời gian đáng sợ nhất, Yumeri đang không ngừng cầu nguyện, cô chỉ cần anh trai có thể chịu đựng được qua cuộc phẫu thuật này thôi, còn tất cả những chuyện khác cô không quan tâm, kể cả sau này anh ấy có yếu ớt nhiều bệnh, cô cũng dùng hết khả năng để yêu thương và chăm sóc cho anh ấy. Chỉ xin anh ấy có thể qua khỏi.
Nhưng chuyện tồi tệ một khi đã xảy ra thì nó sẽ đeo bám bạn mãi.
Ngay khi Bá Viễn vừa mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật Yumeri lập tức lao đến để hỏi kết quả nhưng cái cô nhận được chỉ là một cái lắc đầu đầy đau khổ của bác sĩ Viễn. Thế giới như sụp đổ trước mắt Yumeri, cô gần như mất lý trí mà xông đến chỗ của Patrick từng cứ đánh cứ thế rơi xuống người cậu nhóc. "Sao cậu có thể làm thế với anh ấy? Anh ấy khó khăn lắm mới bước ra khỏi ám ảnh ngày trước để tiếp nhận một Alpha! Vậy mà cậu lại cưỡng ép anh ấy!? Sao cậu có thể làm như vậy được chứ?!" Từng cú đánh mất dần lực, Yumeri đau đớn gào khóc trong tuyệt vọng. Cô đã mất đi người thân duy nhất còn lại của mình.
"Em xin lỗi. Em thành thật xin lỗi." Giờ ngoài những lời xin lỗi sáo rỗng Patrick không biết phải nói gì. Cậu biết chuyện này là mình sai, không những hại Riki mà còn hại cả Santa, người vốn phải dựa vào pheromone của Riki để điều trị căn bệnh của mình. Nói đến Santa, thằng nhóc đột nhiên vùng dậy.
Santa bên này từ lúc nhận được thông báo Riki không qua khỏi, cơn cuồng bạo trong cơ thể bắt đầu mất kiểm soát. Thật ra ngay từ lúc nghe tin cậu đã cảm nhận được phần Alpha trong mình đang không ngừng kêu gào muốn giết chết Patrick để giành lại Omega của mình nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế nó. Chỉ là giờ cậu thực sự không kiểm soát nổi nữa.
"Mau gọi thêm người đến!!!" Bá Viễn vội vàng hét lên trong khi Patrick đang chật vật chống đỡ một Alpha đang phát cuồng.
Sức tàn phá của một Alpha phân cấp A có thể nói là vô cùng khủng khiếp, dù bản thân Patrick cũng cùng phân cấp với Santa nhưng do thời gian phân hóa chưa dài, đã vậy Santa còn mắc chứng hưng cảm pheromone. Hơn hết, Patrick lại còn là nguồn cơn của tất cả, càng khiến cho Santa điên cuồng hơn, hai mắt đỏ ngầu liên tục tấn công một Paipai thương tích đầy mình.
Phải mất một hồi nhân viên của bệnh viện mới chạy đến được, mọi người phối hợp để khống chế Alpha mất kiểm soát kia lại. Giây phút mũi kim chứa thuốc an thần lượng cao tiêm vào cơ thể của Santa, Patrick mới dám buông lỏng cảnh giác. Vừa nãy nếu cậu lơ là dù chỉ một giây hẳn đã tan xác rồi.
"Đưa cậu ấy vào phòng cách ly, đều đặn tiêm thuốc an thần khống chế." Bá Viễn chí huy mọi người xong liền rời đi, không thèm để ý đến Alpha của mình đang bị thương.
"Anh Viễn." Patrick vội níu Bá Viễn lại.
"Cậu đi đi, tôi không muốn dính dáng gì đến cậu nữa."
"Anh! Anh đừng như vậy!" Paipai sợ hãi gào lên. Anh ấy đang chối bỏ cậu, Omega của cậu đang chối bỏ cậu.
Bá Viễn đau khổ nhếch mép cười khổ. Trong cùng một ngày, anh không những mất đi người bạn thân mà người gây ra chuyện này lại Alpha của anh. Alpha từng hứa sẽ chỉ yêu anh lại phản bội anh. Tinh thần của anh đã phải chịu quá nhiều đả kích, anh thực sự không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh Patrick được nữa. "Chúng ta không tiếp tục được đâu, cậu vẫn là tìm một ai khác đi."
"Không! Em xin anh đừng làm vậy!" Patrick quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy cánh tay Bá Viễn cầu xin "Sau em sẽ đeo vòng, sẽ không tiếp xúc với bất cứ Omega nào nữa. Nên em xin anh đừng chối bỏ em. Em xin anh!"
Bá Viễn cắn chặt môi, quả quyết giật tay mình ra mà bỏ đi thẳng.
"Anh Viễn!!!!" Anh ấy thực sự chối bỏ cậu, anh ấy không cần cậu nữa. Omega của cậu không cần cậu nữa. Patrick đau đớn gào lên, khiến nhân viên quanh đó vừa mới kéo một Alpha vào phòng cách ly lại phải khống chế một Alpha khác.
Bá Viễn cũng biết cảm giác đau đớn khi bị bạn đời chối bỏ là thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Nếu anh tiếp tục mối quan hệ này với Patrick thì cả đời chắc anh không thể thanh thản được, cũng không có mặt mũi nào mà đối mặt với Riki.
Sau đưa đơn từ chức cho viện trưởng, Bá Viễn nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi bệnh viện. Anh không thể nào tiếp tục công việc đã lấy đi tất cả của mình này được nữa, anh đã quá mệt mỏi rồi.
—---------------------------------------------------------------------------------------
Người tà ác thì thưởng sống thảnh thơi, nhưng mà mọi người đừng ném đá tôi vì sao lại bẻ lái gắt như thế này mà hãy tế con người đã cho tôi cái ý tưởng người người đau đớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com