Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181-182

Chương 181 : Bác sĩ tâm lý - Quá trình tẩy não.

Sau khi bị đánh một trận , Cố Hải ngồi ăn điểm tâm với khóe miệng đau đớn sưng vù, Cố Uy Đình ngồi ở đối diện bất động thanh sắc nhìn cậu.
" Cha sẽ không tính toán cứ như vậy mà nhìn con cả một đời chứ ?"
Cố Uy Đình lạnh lùng mở miệng, " Không đến mức phải một đời , tao cũng không sống được đến ngày mày chết , dù sao lúc tao còn sống , mày cũng đừng có hi vọng đạt được tự do. "
Cố Hải dừng lại động tác nhấm nuốt trong miệng , ánh mắt âm trầm nhìn qua Cố Uy Đình.
" Cha đừng có ép con quân pháp bất vị thân * ."

Cố Uy Đình đứng lên, sửa sang lại quần áo , gương mặt nhẹ nhàng mà bâng quơ nói : " Nếu mày có thể thật sự giết tao , tao sẽ vì mày mà kiêu ngạo ."
" Lão già điên ... " Cố Hải lầu bầu.
Bàn tay Cố Uy Đình ở trên áo dừng lại , ánh mắt phát ra khí thế sắc bén liếc nhìn Cố Hải , " Mày vừa rồi nói cái gì ? "
" Con nói .... Con sẽ cố gắng ! " Cố Hải bướng bỉnh giơ lên nắm đấm của mình.
Rồi sau đó , ở trong lòng tự phỉ nhổ bản thân .
Cố Uy Đình sửa sang gọn gàng quần áo , đi giày , trước khi đì còn hướng Cố Hải nói một câu ," Tao phải đi công tác một tuần ."
Hai mắt Cố Hải sáng lên.
" Tao sẽ phái người giám sát mày ." Cố Uy Đình còn bồi thêm một câu.
Ánh mắt sáng trưng của Cố Hải pha tạp thêm vài phần cáu giận , đúng lý hợp tình mà phản bác, " Con chả nhẽ không phải đi học sao ? Không thể bởi vì việc này mà bỏ học chứ ?"
" Việc này mày không cần lo lắng , tao đã giúp mày mời một gia sư giỏi , giảng bài chuyên nghiệp , phục vụ 1 - 1 , được 100% khen ngợi , cam đoan mày có thể được điểm cao ."
Khóe miệng sưng tím của Cố Hải khẽ giật lên hai cái ," Ông không phải là bị trung tâm gia sư nào lừa đảo chứ ?"
" Nếu bọn chúng có thể lừa được tao , thì nhất định có thể lừa được mày lên con đường đúng đắn ."
Cố Hải lộ ra biểu tình khinh thường.
Cố Uy Đình trước khi đi lại nói vào một câu , " Kiên nhẫn của tao không có nhiều , tao chỉ cho mày thời gian một tuần , sau một tuần , tao sẽ đến nghiệm thu thành quả. Nếu lúc đó mà mày vẫn còn chấp mê bất ngộ , chúng ta sẽ phải dùng biện pháp khác ' tốt ' hơn ."
Nói xong , tiếng bước chân mạnh mẽ dần dần đi xa.
Cố Hải vội vàng đứng lên , cầm lấy hộp thuốc mỡ đã giấu cả đêm qua lên , đi thẳng ra cửa.
" Cố thiếu gia , mời ! "
Hai tên bộ đội đặc chủng lưng đeo súng trường , làm một tư thế mời đi.
" Cảm ơn . " Mặt Cố Hải đầy vẻ hờ hững.
Vừa muốn cất bước , đột nhiên có hai bóng đen xông đến , mỗi tên giữ chặt lấy một cánh tay Cố Hải , mạnh mẽ kéo lấy cậu . Cố Hải làm sao có thể chịu được loại trói buộc như vậy , ngay lập tức động thủ , ba người loạn ẩu quấn lấy nhau .
Hai tên bộ đội đặc chủng cũng không phải là ăn chay , có thể để Cố Uy Đình đích danh gọi tên đến đây , khẳng định là tinh anh trong tinh anh , đối phó với Cố Hải vẫn là dư thừa . Cố Uy Đình trước khi đi cũng đã nói , không cần phải để ý nó là ai , chỉ cần không tuân theo mệnh lệnh thì cứ việc dùng vũ lực mà giải quyết . Nhưng hai gã này vẫn hiểu được , nếu đánh hỏng là không bồi thường nổi , cho nên chỉ có thể áp chế một phần sức lực , tuy rằng quá trình thực gian khổ nhưng lại bảo đảm Cố Hải không hề bị thương .
Hai người sợ chọc giận Cố Hải , đối với bản thân cũng không có lợi , cho nên lúc còng tay cậu ta lại còn nói một câu , " Không hổ là con trai của thiếu tướng , thật sự là nhân trung chi long ! "
Khốn kiếp , lão già kiếm hai thằng ngốc này ở chỗ nào vậy .... Cố Hải ở trong lòng hung ác mắng một câu.
Sau đó, hai tên bộ đội đặc chủng áp giải Cố Hải vào một gian phòng , Bạch Lạc Nhân cũng đang ở đó. Ánh mắt hai người vừa gặp nhau , nhất tề sửng sốt , Cố Hải nhịn không được mà quay đầu rống lên , " Sao không nói sớm là tới đây nhìn cậu ấy ?"
Một tên bộ đội đặc chủng trong đó ngẩng đầu ưỡn ngực , dứt khoát lưu loát trả lời, " Cậu cũng không hỏi tôi a ! "
" Được rồi , hai người cút ra ngoài đi ."
Hai tên bộ đội nhấc chân lui ra ngoài.
" Chờ đã , cởi còng tay cho tôi ."
, Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải bị áp giải đi vào giống như phạm nhân , trong lòng rất là khó chịu , lại nhìn những vết thương trên người cậu ấy , ánh mắt ủ dột như vỡ ra . Quả nhiên vẫn bị đánh , nơm nớp lo lắng nguyên một đêm , bị kịch vẫn là phát sinh.
" Không có tôi thì không ngủ được sao ? " Cố Hải cố giả bộ hoa hoa công tử liếc nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân giật giật khóe môi , nửa ngày cũng không nói gì.
" Đúng rồi ." Cố Hải móc thuốc mỡ ở trong túi ra đưa cho Bạch Lạc Nhân , " Tối hôm qua muốn mang sang cho cậu , lại bị cha tôi phát hiện , tí nữa thì bị tịch thu. "
Bạch Lạc Nhân giơ tay ra lấy , cùi đầu liến mắt nhìn chằm chằm thuốc mỡ , mở miệng hỏi : " Cậu cho tôi thuốc mỡ để làm gì ?"
" Tay cậu không phải bị roi quất hỏng sao ? "
Bạch Lạc Nhân ngây ngốc sửng sốt, chính mình cũng đã quên chuyện này , Cố Hải thế nhưng vẫn còn nhớ rõ.
" Cậu đều đã thành ra như vậy , còn muốn đưa thuốc mỡ cho tôi ?"
" Đối với tôi, những vết thương này chỉ như cơm bữa , giống như muỗi chích mà thôi , không có cảm giác gì ." Vứt dứt lời đã kéo lấy bàn tay Bạch Lạc Nhân xem xét , ánh mắt sưng huyết như muốn giết người , " Khốn kiếp , lão già ấy dám đánh vào tay cậu ! "
Thời điểm Cố Hải nói những lời này , Bạch Lạc Nhân cảm thấy như bị đâm một dao vào trong lòng.
" Trước lúc cậu đi , không phải đã hứa với tôi thái độ sẽ đoan chính , tuyệt đối sẽ không xung đột với cha của cậu sao ?"
" Thái độ của tôi rất đoan chính . " Biểu tình Cố Hải thực ủy khuất, " Tôi còn muốn cùng ông ấy hảo hảo nói chuyện , ông ấy cũng đã đáp ứng , tôi nói chuyện là cực kì khách khí , nhưng ông ta rất không phân rõ phải trái , vừa nói đã bắt đầu động thủ ."
Bạch Lạc Nhân híp lại hai mắt , thử hỏi :" Cậu có hướng ông ấy hỏi thăm tình trạng của tôi không ?"
Cố Hải nhếch lên khóe miệng , gian nan cười cười , " Vẫn là chỉ có cậu hiểu tôi ."
Trong nháy mắt, Bạch Lạc Nhân cái gì cũng không nói ra được.
" Đúng rồi , tôi đang muốn hỏi cậu , Tôn Cảnh Vệ an bài phòng cho cậu ở đâu ? Điều kiện ra sao ? " ( Cha nội lầy quá nha ="= )
" ... "
" Đêm qua cậu ngủ có ngon không ? Giường có thoải mái không ? Chăn có ấm áp không ? "
" Tôn Cảnh Vệ sẽ không làm công tác giáo dục tư tưởng gì với cậu chứ ? Có nói mấy ngày nay muốn đối với cậu như thế nào không ?"
Cố Hải nói huyên thuyện một đống , Bạch Lạc Nhân một câu cũng không trả lời , cứ ngồi ở đó, sắc mặt âm trầm , không hề liếc mắt nhìn xem Cố Hải. Trong lòng Cố Hải vốn rất gấp , hơn nữa nói chuyện lao lực , bây giờ lại không nghe được một câu đáp lại , tâm tình là hỏng bét.
" Cậu sao lại không nói câu nào a ? " Cố Hải tức giận vỗ nhẹ lên đầu Bạch Lạc Nhân.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân nhìn lên Cố Hải , " Cậu đừng quan tâm đến tôi ! "
Hôm qua, Cố Uy Đình nói nhiều lời đả kích người khác như vậy , Cố Hải cũng không hề để ở trong lòng , nhưng một câu này của Bạch Lạc Nhân , lại khiến cho cậu tổn thương .
" Hai chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau , cậu lại đối xử với tôi như vậy , không khỏi cũng quá ác độc ? "
Bạch Lạc Nhân ở trong lòng yên lặng đáp lại một câu , ai cũng không ác bằng cậu , cậu xem việc tốt mà cậu làm đi , thật con mẹ nó là ... Sợ cái gì đến cái đó !
Đợi đến khi gia sư đến, Cố Hải cũng không nói thêm một câu nào với Bạch Lạc Nhân.
Vị gia sư này cũng là quan quân ở bên trong quân khu , bằng cấp là nghiên cứu sinh , trước kia cũng từng phụ đạo cho một số binh lính , đều mang tính chất nghĩa vụ . Giống loại phụ đạo theo hệ thống dạy học này , vẫn là lần đầu tiên , đặc biệt còn là con trai của thiếu tướng , không khỏi có chút khẩn trương.
" Tự giới thiệu một chút , tôi tên Trương Hoa , nam , 26 tuổi , tốt nghiệp Đại học hàng không Bắc Kinh ."
Hai cái mặt than nhất tề nhìn hắn.
" Này, thật cao hứng có thể vì hai cậu giảng bài , trình độ của tôi có hạn , trong quá trình giảng bài nếu có gì không hiểu , các cậu tùy lúc có thể đưa ra ý kiến của mình ."
" Khụ khụ ... Các cậu cũng không cần gọi tôi là Trương lão sư , cứ gọi tôi là Tiểu Trương cũng được , ai cũng gọi tôi như vậy ."
" Được rồi , chúng ta trực tiếp vào bài đi ."
Lão sư ở phía trước tự quyết định , hai người đều đang có tâm sự , ai cũng không nghe vào tai được cái gì.
Cố Hải không hiểu , Bạch Lạc Nhân tại sao lại sinh khí ? Giận mình đem cậu ấy vào đây ? Cậu ấy ở trong này chịu ủy khuất ? Hối hận ? Muốn đi ra ngoài ? Hay vẫn là mình nói cái gì chọc giận cậu ấy ...
Bạch Lạc Nhân nhìn không được liếc mắt nhìn Cố Hải , cái khuôn mặt cau có kia , không biết là đang suy nghĩ cái gì đây. Nhìn thoáng qua , không nhịn được lại nhìn lần nữa , cảm giác đặc biệt đáng thương , tựa như mấy đứa trẻ nhặt đồng nát , càng xem càng lo lắng.
Bữa trưa cũng bị an bài ở trong phòng của mỗi người , có người chuyên môn đưa cơm vào.
Buổi chiều lại lên lớp , trên đường trở về , Cố Hải cuối cùng cũng nhìn thấy chỗ ở của Bạch Lạc Nhân , náo loạn nửa ngày , hóa ra cậu ta ở trong phòng của Tôn Cảnh Vệ, chỉ cách chỗ Cố Hải một con đường.
Nhưng liền là con đường này , Cố Hải cũng qua không được , chỉ có thể ngóng trông mà nhìn.
Ăn qua cơm tối , có người gõ cửa .
Cố Hải đi ra mở cửa , nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ , mặc áo blouse trắng , đeo kính mắt , một hình tượng bác sĩ điển hình.
" Đi nhầm phòng à ?"
" Đồng chí Cố Hải ?"
Không cần phải hỏi , đây chắc chắn lại là một đứa ngốc mà Cố Uy Đình tìm đến.
" Tôi là đồng chí, nhưng tôi không phải Cố Hải. "
Nữ bác sĩ cười uyển chuyển, " Vậy là được rồi , tôi chuyên trị bệnh cho các đồng chí , tôi tên là Vương Hiểu Mạn , bác sĩ tâm lý ."
Cố Hải vừa muốn đóng cửa lại , nữ thầy thuốc đã trực tiếp đi vào , động tác nhanh nhẹn như thiểm điện , rõ ràng đã trải qua huấn luyện.
" ... Cô bình thường đều như vậy tiến vào phòng bệnh nhân sao ? " Cố Hải mặt đầy hắc tuyến.
Nữ bác sĩ lộ ra nụ cười chuyên nghiệp , " Chúng ta vào việc chính luôn đi . "
"Cô ngồi đi ." Cố Hải nhếch nhếch cằm.
Nữ bác sĩ có chút thụ sủng nhược kinh.
" Đúng lúc trong lòng tôi có một vướng mắc , cô xem xem có thể giúp tôi trừ bỏ hay không ."
" Cậu cứ nói đi , đừng ngại ."
Cố Hải nhăn mày hỏi , " Cô nói xem , vì sao cậu ấy lại không để ý đến tôi ? "
" Xin hỏi ' cậu ấy ' là ai ?"
" Cô không phải bác sĩ tâm lý à ? Cô phải đoán được suy nghĩ trong lòng tôi chứ , còn muốn tôi phải nói rõ ra sao ?"
Nữ bác sĩ có chút xấu hổ , " Để tôi thử phân tích một chút ."
Cố Hải gật gật đầu.
" Tôi cảm thấy ' cậu ấy ' không để ý tới cậu , nguyên nhân có thể là vì cậu không nghe lời ."
" Tôi không nghe lời ? " Cố Hải biểu tình nghi hoặc , " Tôi như thế nào mà không nghe lời ? "
" Cậu tự nghĩ a , ở trong cuộc sống của ' cậu ấy ' , đại bộ phận đều là chấp hành mệnh lệnh cùng ra lệnh cho người khác , phương thức tự hỏi vấn đề của mỗi người cùng hoàn cảnh sinh hoạt của họ có liên quan rất lớn với nhau, tư duy của ông ấy thuộc về tính cách thẳng thắn , không lý tính cũng không cảm tính , gặp bất cứ vấn đề gì cũng phải tìm cho ra được đáp án . Mà cậu lại là con của ông ấy , lại cùng ông ấy sinh hoạt ở hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau..."
" Cô mới là con của ông ta ! " Cố Hải đột nhiên nổi giận , " Cả nhà các người đều là con của ông ta."
Nữ bác sĩ hoa dung thất sắc ,thanh âm khiếp nhược , " Cậu làm sao có thể nói ra những lời như vậy ?"
" Người cô nói và người tôi nói hoàn toàn không phải cùng một người ! "
" Tôi ..."
" Cái gì gọi là bác sĩ tâm lý , bản lĩnh ngắt lời người khác lại không hề nhỏ." Mặt Cố Hải đen ngòm phất phất tay, " Nhanh chóng cút đi , đừng để tôi phải đuổi cô đi ! "
Nữ bác sĩ . " ... "
____________________
Chương 182 : Chuột thành tinh !
Bác sĩ tâm lý vừa đi được một lúc , Cố Hải đã bị hai tên bộ đội đặc chủng dẫn đến một lễ đường nhỏ , tham dự một show biểu diễn văn nghệ . Nói là đến tham dự , nhưng cả lễ đường trống trải cũng chỉ có một mình cậu ngồi xem , diễn viên ngược lại không hề thiếu, đều là nữ , tất cả đều mông to ngực lớn , một người tiếp một người đi lên trên sân khấu , cứ như là hoàng thái tử đang tuyển phi.
Cố Hải nhìn ra , lần này Cố Uy Đình thực sự đã dốc hết vốn liếng của mình.
Cũng không biết tìm đâu ra một đám nữ diễn viên , loại hình nào cũng có , tiết mục nào cũng có ,nhưng đều không ngoại lệ là khoe ra dáng người hoàn mĩ . Rất nhiều người còn biểu diễn rất lộ liễu ,lộ ra chỗ cần lộ , may mà là Cố Hải ngồi ở đây , nếu là đám binh lính kia , thì mấy nữ diễn viên này , ngày mai đừng hòng có thể đi lại được. ( Phụt .... )
Từ đầu tới cuối, Cố Hải đều cúi đầu , cho dù ngẫu nhiên nâng lên , mắt cũng là nhắm.
Không phải không muốn xem , mà là không có tâm trạng mà xem.
Người tổ chức tiết mục thấy Cố đại thiếu gia bộ dáng không có hứng thú , quay ra quở trách những nữ diễn viên ở trong hậu trường , " Các cô làm cái gì vậy ? Nhiều người như vậy mà không có ai làm cho cậu ta hứng thú ,không thấy xấu hổ khi mình là phụ nữ sao ! Không phải đã bảo các cô động tác phải mạnh mẽ lớn mật hơn sao , biểu tình phải gợi cảm hơn sao ? Nhìn bộ dạng ỉu xìu của các cô kìa , một chút hứng thú cũng không có ! Đừng nói cậu ta , đến tôi xem cũng buồn ngủ ! "
" Động tác còn muốn lớn mật như thế nào nữa a ? " Các nữ diễn viên kêu oan , " Chúng tôi biểu diễn là múa ba lê , đi tới đi lui cũng chỉ có mấy động tác này, đã thay đổi sao cho thật quyến rũ , sửa tiếp thì lại chẳng ra thể thống gì cả ."
" Im miệng hết cho tôi ! " Người tổ chức đen mặt , " Tiếp mục kế tiếp là gì ?"
" Đơn ca nữ ."
" Bỏ qua , trực tiếp cho vũ công múa cột lên ."
Cột vừa được đưa lên sân khấu , Cố Hải liền đem mí mắt ngẩng lên , cậu cho rằng tiết mục này là đáng để xem nhất.
Sau đó, cả tiết mục là những động tác nhảy múa nóng bỏng , một đám phụ nữ thiếu vải uốn éo ở trên cột, cứ nâng lên mí mắt là sẽ nhìn thấy những cặp ngực đẫy đà to lớn đang hoàn toàn bại lộ . Trong lòng Cố Hải quả thực muốn cười , Cố Uy Đình có phải là bị rút não rồi không ? Phô trương lãng phí như vậy , còn không bằng trực tiếp mang vào trong phòng của mình 2 cái DVD , chẳng phải là càng đơn giản mà hiệu quả hơn sao ?
Trở lại trong phòng ,tắm rửa rồi nằm sấp lên giường , Cố Hải cầm lấy di động đùa nghịch.
May mắn, Cố Uy Đình cũng không tịch thu cái này.
" Nhân tử ... " Thanh âm ngọt lịm mềm nhũn của Cố Hải truyền qua.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu , sau đó mới ân một tiếng .
" Cậu đang làm gì ?"
"Đợi ."
Nghe thanh âm của Bạch Lạc Nhân , Cố Hải đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta lúc này có bao nhiêu ngạo kiều.
"Còn giận tôi sao ?"
Đầu bên kia không lạnh không nóng ," Tôi giận cậu làm gì ?"
"Không sinh khí a , không sinh khí thì theo ' anh ' trò chuyện một lát ."
" Cậu đổi giọng cũng không khỏi quá nhanh đi ! "
Cố Hải cười ha ha , " Cậu muốn nghe tôi gọi là tiểu tức phụ sao ?"
Thật ra, hiện tại Bạch Lạc Nhân đang đứng bên cửa sổ , tiếng cười của Cố Hải theo gió đêm phiêu đãng chui vào lỗ tai của cậu , nghe rất rõ ràng , Bạch Lạc Nhân nhìn không được mà nhếch lên khóe miệng.
" Vết thương trên người cậu đã bôi thuốc chưa ?"
Cố Hải giả bộ chua xót, " Tôi làm gì có thuốc mà bôi ? Cậu có người đau lòng cho mình , tôi còn chả có ai quan tâm a ."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, " Vậy cậu cứ ở đó mà chờ chết đi ! "
" Cậu nỡ để tôi chết sao ?"
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, cố ý chuyển cuộc nói chuyện sang hướng khác.
" Vừa rồi , cậu đi đâu mà lâu như vậy ? "
Cố Hải cố ý hỏi , " Cậu đang oán thầm tôi không gọi sớm cho cậu sao ?"
" Ukm." Bạch Lạc Nhân rốt cuộc cũng hào phòng mà thừa nhận một lần.
Niềm hạnh phúc của Cố Hải chẳng phải điều gì xa xôi cả , chỉ cần như vậy thôi.
Qua một lúc lâu , Cố Hải mới chậm rì rì nói : " Vừa rồi đi coi biểu diễn, do cha tôi sắp xếp."
" Biểu diễn , biểu diễn cái gì ?"
"Ha ha ... Cha tôi vì muốn tôi khôi phục hứng thú với phụ nữ , cố ý mời một đám nữ diễn viên . Từng cặp ngực sữa cứ rung rinh ở trước mặt tôi , cậu là không thấy thôi , mấy cái mông uốn éo đó , đều uốn éo đến trên lão Nhị nhà tôi , cực kì dâm đãng , cũng do cậu ở đây , nếu cậu mà không ở trong này , tôi đã sớm..."
Còn chưa nói xong , đầu bên kia đã ngắt điện thoại.
Máu ghen còn không nhỏ ... Cố Hải gợi lên một khóe môi.
Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa sổ, châm một điếu thuốc , ở giữa lông mày anh tuấn nhăn lại thành một cái thập tự , trong lòng thầm nghĩ: Nêu không có con đường này thì tốt bao nhiêu ! Không có nó ngăn cản , mình nhất định sẽ nhảy vào từ cửa sổ của cậu ta , đánh nát mông của cậu ta !
Đêm hôm khuya khoắt , Cố Hải vẫn không ngủ được , đẩy cửa ra , bên ngoài cửa đã đổi thành hai người khác , có lẽ là trực đêm.
" Người anh em , đi vào ngủ một lát đi ." Cố Hải vỗ vỗ bả vai một người trong đó.
Người nọ cương ngạnh mà chuyển cổ qua , phát ra tiếng ca ca.
" Cảm ơn, tôi không mệt ."
Nói xong lại đem cổ chuyển về vị trí cũ , tiếng ca ca lại vang lên.
Chuyên nghiệp như vậy ! .... Cố Hải đấm một cái lên cửa.
Đi đến cửa sổ ngóng nhìn sang hướng đối diện , cái gì cũng không nhìn thấy , hai căn phòng tuy rằng đối diện nhau , nhưng hai cái cửa sổ lại hướng sang hai phương hướng khác nhau , chỉ có thể nhìn thấy sân huấn luyện trống rỗng . Giây phút này , Cố Hải có bao nhiêu hi vọng mình là cái gã gác binh kia , tuy rằng đứng trong gió lạnh, tuy rằng không thể động đậy , nhưng ít nhất mình còn có thể ngắm nhìn cảnh tượng bên trong cửa sổ của Bạch Lạc Nhân.
Một tuần ! Cố Hải cảm thấy , mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
---------------------------------------
Ăn qua cơm tối , như thường lệ , hai tên bộ đội đặc chủng đến thay ca , kết quả lại nhìn thấy có 3 binh lính đi đến bên này.
" Đi đâu ? Nơi này là cấm địa , không có sự phê chuẩn không thể đi vào ."
Một gã binh lình có khuôn mặt tròn vo trong đó mở miệng , " Cố thiếu gia gọi chúng tôi tới."
" Cậu ta gọi các người tới ? Cậu ta gọi các người tới làm gì ?"
" Cố thiếu gia nói cậu ta rất nhàm chán, muốn ba chúng tôi bồi cậu ấy đánh bài."
Còn đang nói, cửa phòng bỗng mở ra , khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Cố Hải xuất hiện trước mặt hai tên bộ đội đặc chủng.
" Là tôi cho bọn họ đến đây ."
Hai tên bộ đội đặc chủng còn muốn nói gì đó , Có Hải đã giơ giơ lên cằm , ba người kia liền nghênh ngang mà đi vào. Lúc Cố Hải tâm tình tốt , đối với ai cũng rất tốt , nhưng lúc tâm tình không tốt , chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cho tim ngươi đập thình thịch. Đây là chân truyền của cha cậu ta , hai tên bộ đội đặc chủng còn đang do dự muốn hay không ngăn trở , kết quả vừa nhìn thấy ánh mắt của Cố Hải , lập tức đánh mất ý nghĩ này . Dù sao thiếu tướng cũng không nói rõ ngoài Bạch Lạc Nhân ra không có ai được phép tiến vào , tận lực không chọc giận cậu ta thì hơn !
" Cái gì ? Cậu muốn đào địa đạo ở trong này ?"
Cố Hải gật đầu , " Đúng vậy , có vấn đề gì sao ?"
" Này... Đào đường hầm thì không có vấn đề gì , chúng tôi cũng đã từng đào qua . Chỉ cần cậu nói muốn đào đến đâu , khẳng định có thể đào được , mấu chốt chính là vấn đề thời gian."
" Các người dự tính đại khái phải tốn thời gian bao lâu mới có thể đào ra ngoài ?" Cố Hải hỏi.
Ba người , tôi nhìn cậu , cậu nhìn tôi , đều là một bộ biểu tình nói không ra thời gian chính xác.
" Theo ba người chúng tôi , phỏng chừng phải mất một tháng ."
" Một tháng ? " Mặt Cố Hải tái đi , " Một tháng sau tôi đã sớm không còn ở đây , còn muốn nó làm gì ?"
Một người trong đó cẩn thận hỏi : " Cậu muốn lúc nào thì đào xong ?"
" Trong vòng 3 ngày ."
" Ba ngày ?!" Ba người cùng lúc kêu to. " Vậy cậu phải tìm nhiều người hơn rồi ."
Ngày hôm sau , hai tên bộ đội đặc chủng theo thường lệ lại đến thay ca , ai ngờ lại nhìn thấy một đám binh lính dài lê thê hướng bên này đi tới, trên lưng mỗi người đều có một cái bao lớn.
" Đứng lại hết cho tôi ! " Một tên bộ đội đặc chủng hét lên, " Đang định làm gì ?"
Một gã đầu lình cao giọng trả lời :" Cố thiếu gia nói cậu ấy rất nhàm chán , muốn bọn tôi tối nay cùng cậu ấy liên hoan , chơi đến khi mệt mỏi thì ở lại trong này ngủ , cho nên bọn tôi mang theo đồ dùng của mình đến đây."
Hai tên bộ đội đặc chủng trao đổi cho nhau một ánh mắt , một tên trong đó dùng khẩu khí đông cứng nói :" Các người đã xin chỉ thị của thượng cấp chua ? Ban đêm không trở về ngủ là vi phạm nghiêm trọng nội quy ! Các ngươi nhiều người như vậy tự tiện rời khỏi ký túc xá , không bị trực ban phát hiện mới là lạ ! "
" Không sao , không phát hiện được , chúng tôi ở những liên đội khác nhau."
Hai tên bộ đội đặc chủng nhất tề bạo hãn , Cố đại thiếu gia rất biết tìm người !!
Cố Hải lại đem cửa phòng mở ra , biểu tình hờ hững cho một đám binh lính này đi vào.
Liên tiếp 3 ngày , nơi ở của Cố Hải hàng đêm diễn ra ca múa ăn mừng , âm thanh mở lớn hết cỡ , ngay cả chỗ của Bạch Lạc Nhân cũng nghe được rõ ràng.
" Cậu nói xem , Cố thiếu gia cả ngày ép buộc như vậy , cậu ta không mệt sao ? "
" Ai, nếu cậu bị giam cả ngày như cậu ta , thì tinh thần cũng thất thường như vậy thôi. Không có việc gì, thì cứ để cậu ta náo loạn , chỉ cần cậu ta không chạy ra bên ngoài , muốn thế nào cũng được , ít nhất còn tốt hơn so với tìm đến cái chết."
" Cũng phải , mà cậu nói xem, sao tôi cứ nghe thấy âm thanh của cái xẻng nhỉ ? "
"Chắc là một loại nhạc cụ đặc thù nào đó."
Sáng sớm hôm sau , tất cả đám binh lính lại kết thành một tiểu đội đi ra ngoài , mỗi người trên lưng đeo một bao đầy đất , bên trong cắm một cái xẻng.
Bạch Lạc Nhân chịu đựng 3 ngày tạp âm , mỗi lần hỏi Cố Hải có chuyện gì , Cố Hải đều câm như hến. Mãi cho đến ngày thứ 4 , tạp âm mới ngừng lại , Bạch Lạc Nhân đứng ở giữa phòng ở, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.
Ngay tại lúc cậu đang miên man suy nghĩ , dưới chân đột nhiên truyền ra thanh âm con chuột đào hang.
Phòng tốt như vậy cũng có chuột ?
Bạch Lạc Nhân lòng tràn đầy hoài nghi , âm thanh càng ngày càng rõ ràng , có vẻ còn có tiếng nói chuyện , rõ ràng là từ dưới chân truyền lên.
Chuột thành tinh ?
Bạch Lạc Nhân mạnh mẽ lùi lại một bước lớn , đột nhiên , khối đất mình vừa để chân kia , nứt xuống lộ ra một lỗ hổng !! Theo sát sau đó , khe nứt càng lúc càng lớn , biến thành lỗ thủng, một bàn tay dính đầy bùn đất thò ra.
Mẹ ơi ! Bạch Lạc Nhân kém chút nữa kêu to.
Rất nhanh sau đó , con chuột thành tinh kia đi ra !
Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người , đại não trong nháy mắt đình chỉ hoạt động , cậu có cảm giác mình đang sống trong thế giới thần thoại.
" Nhân tử ! "
Cố Hải kích động ôm lấy Bạch Lạc Nhân , mang theo mùi bùn đất đập vào mặt cậu ta.
" Nhìn thấy gì chưa ? Đây là ' Địa đạo tình yêu ' của chúng ta ."
Một lúc lâu sau , Bạch Lạc Nhân mới phản ứng lại, đẩy mạnh Cố Hải , biểu tình giận dữ.
" Cậu điên rồi à ? Có thể có một chút lý trí được hay không ?"
Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân , biểu tình đột nhiên trở nên thực nghiêm túc.
" Nếu như tôi dùng lý trí yêu cậu , thì cảm xúc cùng nhiệt tình sẽ chậm lại , cậu nguyện ý sao ?"
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày như thế, tình cảm của chúng ta sẽ bắt đầu bình thản , tôi trở nên thành thục ổn trọng , cậu trở nên cơ trí rộng rãi , thời gian sẽ mài giũa từng góc cạnh của tình cảm , chúng ta sẽ trở nên càng ngày càng hài hòa . Tôi sẽ không bao giờ còn vì một vết sẹo ở trên tay cậu mà ngạc nhiên , cậu cũng sẽ không bao giờ vì một câu nói của tôi mà xù lông giơ chân lên... Nếu như thật
t sự sẽ có ngày đó , sao chúng ta không làm việc gì đó để hoài niệm ? Không thì làm sao có thể giữ được đoạn tình cảm này để đi đến cuối đời với nhau.
Oanh oanh liệt liệt cũng tốt , bình thản nhẹ nhàng cũng thế, thời điểm khi nó tự nhiên mà đến, chúng ta không phải nên hảo hảo hưởng thụ nó hay sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com