Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Tam Hoa Thí Nghiệm, Tương Khắc Hiểm Sinh

Có được ba loại hoa quý trong tay – Tâm An Điệp Hoa từ Mạc Lục sự, Bạch Hạc Linh Vũ từ dược viên bí mật của Nội Y Viện, và những nụ Ngọc Lan Thanh Khiết vừa được hái – Diệp Hạ Thanh không dám chậm trễ một khắc. Yến tiệc "Xuân Hoa Thu Thực, Tứ Quý An Khang" của Hoàng hậu Diệu Nghi đang đến rất gần, và trọng trách tạo ra những món điểm tâm "tịnh tâm, an thần" độc đáo hoàn toàn đặt lên vai nàng.

Nàng biết, mấu chốt của sự thành công nằm ở việc làm sao để ba loài hoa này có thể "tương hợp" một cách hoàn hảo, phát huy tối đa công dụng mà không gây ra bất kỳ sự "tương khắc" nguy hiểm nào như lời cha nàng và Mạc Lục sự đã cảnh báo. Đây không chỉ là thử thách về kỹ năng ẩm thực, mà còn là thử thách về sự thấu hiểu sâu sắc bản chất của từng loại dược liệu.

Đầu tiên, Hạ Thanh cẩn trọng xử lý từng loại hoa riêng biệt. Với "Tâm An Điệp Hoa", nàng nhớ lại lời Mạc Lục sự dặn về việc "khai khiếu", dùng một chút nước sương sớm thanh khiết đã thu thập được để nhẹ nhàng đánh thức linh tính tiềm ẩn của nó. Với "Bạch Hạc Linh Vũ" mang "khí thuần âm", nàng quyết định không dùng nhiệt độ cao mà thử nghiệm phương pháp ngâm chiết lạnh bằng "ngọc tuyền" (nước sương sen đã được chuẩn bị kỹ lưỡng) trong một khoảng thời gian nhất định, hy vọng thu được phần tinh túy thanh khiết nhất, giữ trọn vẹn cái "khí thanh tịnh" của loài hoa mọc trên vách núi cao. Còn với "Ngọc Lan Thanh Khiết", nàng muốn giữ trọn vẹn hương thơm tao nhã, thanh thoát của nó, dự định sẽ dùng kỹ thuật ướp hương vào đường phèn hoặc chiết lấy tinh chất hoa cô đặc.

Sau khi đã có được những tinh chất ban đầu từ mỗi loại hoa, Hạ Thanh bắt đầu công đoạn thử nghiệm kết hợp chúng. Nàng dùng những chiếc chén sứ nhỏ, tỉ mỉ đong đếm, gia giảm từng giọt tinh chất, cố gắng tìm ra một tỷ lệ vàng. Nàng vận dụng tối đa khả năng "Thực Cảm Thông Linh" và "Vị Giác Phân Tượng", hy vọng có thể "nhìn thấy" và "cảm nhận" được sự tương tác của chúng.

Lần thử đầu tiên, nàng kết hợp tinh chất "Tâm An Điệp Hoa" với một chút tinh chất "Ngọc Lan Thanh Khiết", hy vọng sự dịu nhẹ của điệp hoa sẽ được hương ngọc lan thanh thoát nâng đỡ. Nhưng khi dùng "Thực Cảm Thông Linh" để cảm nhận, nàng thấy có một sự "xung đột" rất nhẹ, một luồng khí không hoàn toàn hòa hợp, dường như hương ngọc lan có phần lấn át, làm mất đi sự tĩnh tại vốn có của điệp hoa. Dù mùi hương bên ngoài rất thơm, nhưng "khí" bên trong lại không thuận.

Nàng lại thử kết hợp tinh chất "Bạch Hạc Linh Vũ" với "Tâm An Điệp Hoa". Lần này, cảm giác có phần tốt hơn, một sự thanh mát, nhẹ nhàng lan tỏa. Nhưng vẫn thiếu một chút gì đó để thực sự "dẫn thần, định tâm", nó có vẻ hơi đơn điệu, thiếu đi một tầng hương dẫn dắt.

Hạ Thanh chợt nhớ lại lời cha dặn trong mảnh giấy cũ: "Tam hoa tương hợp, khí thông thần minh... Cẩn trọng tương khắc, họa khởi bất kỳ." Nàng cũng nhớ đến những nguyên lý về "quân, thần, tá, sứ" trong việc phối hợp dược liệu mà Triệu Vĩnh Thăng từng trao đổi. Có lẽ, sự "tương hợp" không chỉ đơn thuần là cộng gộp các công dụng, mà còn phải dựa trên vai trò chủ đạo và phụ trợ của từng thành phần, thứ tự kết hợp, và cả môi trường xúc tác, thậm chí là "tâm ý" của người bào chế.

Nàng ngồi lặng đi một lúc lâu, nhắm mắt lại, cố gắng dùng "Vị Giác Phân Tượng" để hình dung sự tương tác của ba loại hoa này như một bản hòa tấu của hương vị và linh khí. Nàng hình dung "Tâm An Điệp Hoa" với tính chất ôn hòa, nền nã của nó sẽ đóng vai trò như một vị "quân", một chất nền dịu dàng, bao dung. Tinh chất "Bạch Hạc Linh Vũ" mang "khí thuần âm" sẽ là vị "thần", giúp làm lắng đọng, thanh lọc tâm trí, mang lại sự tĩnh tại sâu sắc. Còn hương thơm của "Ngọc Lan Thanh Khiết", với sự thanh thoát, có chút bay bổng nhưng không kém phần quý phái của nó, sẽ là vị "sứ", vừa dẫn dắt những dược tính kia đi vào tâm thức một cách nhẹ nhàng, thư thái, vừa tạo nên một dấu ấn hương thơm khó quên.

Một ý tưởng chợt lóe lên. Có lẽ mấu chốt nằm ở cách chiết xuất và thứ tự kết hợp, cũng như cách dùng hương làm dẫn.

Hạ Thanh quyết định làm lại từ đầu với một sự tập trung và thành kính cao độ hơn. Nàng dùng một lượng rất nhỏ "Tâm An Điệp Hoa" đã "khai khiếu", ngâm trong "ngọc tuyền" cùng với một chút mật ong hoa rừng tinh khiết (loại mật mà nàng đã dùng trong món cháo dâng Hoàng Thái hậu, có vị ngọt thanh và hương thơm rất nhẹ) để tạo thành một dung dịch nền có vị ngọt thanh và tính chất dịu nhẹ, đây sẽ là "quân dược". Sau đó, nàng mới từ từ thêm vào vài giọt tinh chất "Bạch Hạc Linh Vũ" đã được chiết lạnh – vị "thần dược" mang khí thuần âm. Nàng khuấy đều một cách vô cùng nhẹ nhàng, gần như không tạo ra gợn sóng. Cuối cùng, với vai trò của "sứ dược", thay vì trộn lẫn trực tiếp tinh chất ngọc lan, nàng dùng một kỹ thuật đặc biệt mà cha từng ghi lại về cách "phong hương" (ám chỉ việc giữ và dẫn hương thơm một cách tinh tế): dùng một tấm lụa Hàng Châu mỏng đã được ướp hương hoa ngọc lan khô qua đêm, phủ lên miệng chén dung dịch trong một khoảng thời gian nhất định, để hương thơm từ từ, nhẹ nhàng thẩm thấu vào mà không làm biến đổi dược tính cốt lõi của hai loại hoa kia.

Khi nàng cẩn thận mở tấm lụa ra, một mùi hương phức hợp nhưng vô cùng hài hòa, thanh khiết lan tỏa khắp gian bếp nhỏ. Đó là sự tĩnh tại của điệp hoa, sự thanh lọc của bạch hạc, và sự tao nhã, quyến rũ của ngọc lan, tất cả quyện lại thành một tầng hương vừa có khả năng làm dịu thần kinh, vừa mang lại cảm giác sảng khoái, nhẹ nhõm đến lạ thường. Nàng cẩn thận dùng chiếc thìa ngọc nhỏ, nếm thử một giọt. Vị ngọt thanh, hương thơm lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận tâm trí. Quan trọng nhất, "Thực Cảm Thông Linh" của nàng cảm nhận được một luồng "khí" vô cùng bình hòa, viên mãn, không còn chút gợn nào của sự xung khắc.

Hạ Thanh mừng rỡ. Nàng đã tìm ra được bí quyết của sự "tương hợp". Đó không chỉ là sự kết hợp của ba loài hoa, mà còn là sự kết hợp của kiến thức cổ xưa, sự kiên nhẫn vô hạn, và cả một tấm lòng thành kính, một "tâm quyết" muốn tạo ra những gì tốt đẹp nhất.

Nàng biết, với tinh chất "Tam Hoa Tịnh Tâm" này, nàng có thể tạo ra nhiều loại điểm tâm khác nhau cho yến tiệc của Hoàng hậu, có thể là một loại thạch trong veo, một loại bánh mềm xốp, hoặc một chén chè thanh mát.

Đúng lúc Hạ Thanh đang cảm thấy một niềm vui và sự tự tin dâng trào, thì Diệu Hoa ma ma của Khôn Ninh Cung bước vào, trên tay cầm một cuộn giấy lụa màu vàng nhạt được niêm phong cẩn thận bằng sáp ong có hình phượng hoàng. "Diệp Nữ Tú Tài," Diệu Hoa ma ma nói, gương mặt vẫn giữ vẻ mực thước thường ngày, nhưng trong ánh mắt có một chút gì đó khó đoán. "Đây là danh sách các vị khách mời sẽ tham dự yến tiệc 'Xuân Hoa Thu Thực' của Hoàng hậu nương nương, cùng với một vài 'lưu tâm đặc biệt' mà người muốn cô chú ý khi chuẩn bị điểm tâm."

Diệu Hoa ma ma trao cuộn giấy cho Hạ Thanh. "Hoàng hậu dặn, cô hãy nghiên cứu kỹ. Buổi tiệc này rất quan trọng."

Hạ Thanh kính cẩn nhận lấy. Khi Diệu Hoa ma ma đã rời đi, nàng từ từ mở cuộn giấy ra. Bên trong là danh sách gần hai mươi vị mệnh phụ phu nhân, quận chúa, công chúa. Và đúng như Hoàng hậu đã nói, bên cạnh tên của một vài vị khách đặc biệt, có những dòng ghi chú nhỏ bằng mực son.

Khi đọc đến ghi chú dành cho một vị Đại Trưởng Công chúa (em gái của Tiên đế, một người có vai vế và tiếng nói rất lớn trong hoàng tộc, lại là người Hoàng Thái hậu rất mực kính trọng), người mà Hoàng hậu "gợi ý" nên dùng một món điểm tâm "đặc biệt tốt cho người lớn tuổi hay mệt mỏi, giúp ngủ sâu không mộng mị", tim Hạ Thanh chợt se lại, một cảm giác bất an khó tả dâng lên trong lòng. Nàng nhớ lại lời cảnh báo của cha về sự "tương khắc", và cả lời Mạc Lục sự về việc "Tâm An Điệp Hoa" nếu dùng không đúng có thể gây tác dụng ngược. Liệu sự kết hợp "Tam Hoa Tịnh Tâm" mà nàng vừa tìm ra, nếu dùng với một liều lượng không phù hợp, hoặc trên một cơ địa đặc biệt nhạy cảm của người lớn tuổi, có thực sự chỉ mang lại "giấc ngủ sâu không mộng mị" hay còn có thể gây ra một trạng thái nào đó nguy hiểm hơn, một sự "an thần" quá mức mà Hoàng hậu Diệu Nghi đang ngầm mong đợi?

Yến tiệc của Hoàng hậu, giờ đây không chỉ là một thử thách về tài năng, mà còn là một ván cờ đạo đức đầy cam go.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com