|3|
Trở thành "người của Điền Gia Thụy" không có nghĩa là Lâm Tử Diệp được hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Ngược lại, cánh cửa vừa mở ra đã dẫn cậu thẳng vào những ngõ cụt nguy hiểm nhất của thế giới ngầm, nơi mỗi nhiệm vụ là một trò chơi thử thách sinh tử, được định đoạt dưới ánh mắt sắc lạnh của tên trùm. Đây là lúc Điền Gia Thụy thực sự thử Lâm Tử Diệp, đẩy cậu vào những tình huống mà chỉ một chút sai lầm cũng đủ phải trả giá bằng mạng sống.
Lâm Tử Diệp bắt đầu dấn thân vào những công việc đòi hỏi cả trí óc lẫn bản lĩnh, vượt xa những gì cậu từng hình dung. Cậu phải tham gia vào các cuộc giao dịch ma túy quy mô lớn, khi thì đóng vai trò người kiểm tra chất lượng hàng, khi thì giám sát quá trình vận chuyển qua những con đường bí mật nhất. Mùi tiền, mùi máu, và cả mùi thuốc súng ám ảnh trong từng phi vụ. Cậu chứng kiến những màn thanh trừng đẫm máu khi có kẻ phản bội hay làm ăn gian dối, những cảnh tượng ghê rợn mà trước đây cậu chỉ đọc trong hồ sơ tội phạm. Từng ngày trôi qua, cậu càng lún sâu vào bùn lầy tội ác, và vỏ bọc của cậu càng trở nên chân thực đến đáng sợ, gần như hòa lẫn vào chính cậu.
Không ít lần, Lâm Tử Diệp phải đối mặt với các băng nhóm đối thủ, hoặc những kẻ muốn lật đổ quyền lực của Điền Gia Thụy. Những cuộc đấu trí căng thẳng, những màn phục kích bất ngờ buộc cậu phải vận dụng tối đa sự thông minh, khả năng ứng biến nhanh nhạy và cả kỹ năng võ thuật đã được tôi luyện. Cậu phải giải quyết mọi việc một cách dứt khoát, không để lại bất cứ dấu vết nào của một cảnh sát, chỉ là một tay xã hội đen lạnh lùng và hiệu quả. Đôi khi, cậu bị buộc phải ra tay, không phải là kết liễu mạng sống, nhưng là những hành động đủ tàn nhẫn để thị uy, để khiến đối phương khiếp sợ. Những cái bóp cổ cảnh cáo, những cú đánh gãy xương không gây chết người nhưng đủ để tạo ra nỗi đau thể xác và tinh thần dai dẳng. Mỗi lần làm vậy, cậu lại tự nhủ trong đầu: Đây là một phần của nhiệm vụ. Đây là một màn kịch cần thiết. Nhưng đôi tay cậu lại run lên khe khẽ khi đêm về, và sợi dây Lâm Tử Diệp trong tâm trí cậu ngày càng thắt chặt, nhắc nhở cậu về cái giá của sự hóa thân, về ranh giới mong manh giữa vai diễn và bản ngã.
Mỗi thông tin thu thập được, dù là nhỏ nhất, đều được cậu mã hóa và gửi về cho đội trưởng Trần. Đó là sợi dây liên kết duy nhất của cậu với thế giới cũ, với công lý. Cậu phải cực kỳ cẩn trọng, không để lộ bất kỳ sự nghi ngờ nào từ Quỷ Diện hay những tay chân khác của Điền Gia Thụy. Cậu sống trong sự cảnh giác tột độ, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng, bởi chỉ một sơ hở, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Dần dà, Điền Gia Thụy bắt đầu giữ Lâm Tử Diệp ở gần hắn hơn. Không chỉ trong những phi vụ quan trọng, mà cả trong những khoảnh khắc ít ngờ tới, khi bầu không khí của quyền lực và tội ác tạm lắng xuống. Hắn không phải là kẻ nói nhiều, nhưng ánh mắt hắn luôn dõi theo Lâm Tử Diệp, như một thợ săn đang quan sát con mồi, hoặc một nghệ nhân đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật kỳ lạ.
Đôi khi, Điền Gia Thụy sẽ gọi Lâm Tử Diệp đến văn phòng riêng của hắn vào đêm khuya. Không phải để giao việc, mà chỉ để uống trà hoặc rượu, giữa không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Trong những khoảnh khắc đó, không có những tay chân khác, không có tiếng súng hay những giao dịch bẩn thỉu, Điền Gia Thụy lại hiện lên một khía cạnh khác – trầm tư, khó hiểu, như một bức tượng điêu khắc tinh xảo nhưng chứa đựng quá nhiều bí ẩn. Hắn có thể chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh như những vết thương hở trong đêm. Hoặc đột nhiên, hắn sẽ hỏi Lâm Tử Diệp một câu bâng quơ, một câu hỏi chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn. "Cậu làm tất cả những chuyện này vì cái gì?" Hắn từng hỏi, ánh mắt vẫn hướng về màn đêm. Lâm Tử Diệp đã đáp lại, giọng điệu bất cần đã tôi luyện, nhưng lại chất chứa một phần sự thật: "Vì sống sót. Vì không muốn bị ai chà đạp nữa." Câu trả lời đó không sai, nhưng nó chỉ là một nửa sự thật.
Những ánh mắt chạm nhau cũng dần mang theo một ý nghĩa khác. Không còn là sự dò xét thuần túy, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn. Một sự nhận biết ngầm. Hắn dường như có thể nhìn thấy xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lùng của Lâm Tử Diệp, chạm đến phần nào đó của con người thật bên trong. Và ngược lại, Lâm Tử Diệp cũng bắt đầu nhận ra những điều ẩn giấu sau vẻ tàn độc của hắn – có thể là sự cô độc, một nỗi ám ảnh, hay một gánh nặng vô hình mà hắn đang gánh vác. Có lần, sau một phi vụ thành công vang dội, Điền Gia Thụy chỉ gật đầu với Tử Diệp, rồi ném cho cậu một bao thuốc lá mới. Một cử chỉ nhỏ bé, nhưng lại mang theo một sự công nhận, một sự tin tưởng mà Lâm Tử Diệp chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được từ một kẻ như hắn.
Càng ngày, Điền Gia Thụy càng tin tưởng và phụ thuộc vào Lâm Tử Diệp nhiều hơn, giao phó cho cậu những công việc quan trọng, bí mật. Điều này cho phép Lâm Tử Diệp tiếp cận sâu hơn vào trung tâm của Tứ Long Hội, vào những bí mật đen tối nhất của hắn. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cậu trở nên không thể tách rời khỏi Điền Gia Thụy, như hai mảnh ghép của một bức tranh méo mó. Khoảng cách giữa cảnh sát và tội phạm dần bị xóa nhòa bởi sự gần gũi chết người, bởi những khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi mà họ dành cho nhau.
Lâm Tử Diệp biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Mỗi giây phút ở bên Điền Gia Thụy là một bước tiến gần hơn đến mục tiêu, nhưng cũng là một bước lún sâu hơn vào vực thẳm của cảm xúc. Nhiệm vụ vẫn là ưu tiên hàng đầu, là chiếc phao cứu sinh duy nhất của cậu. Nhưng trái tim cậu, dù đã cố gắng chai sạn, vẫn bắt đầu bị lay động bởi một con người mà lẽ ra cậu phải căm ghét đến tận xương tủy.
//
Một đêm mưa tầm tã, đen kịt như mực, thành phố S chìm trong sự im lặng đáng sợ. Đó là đêm Điền Gia Thụy đích thân dẫn một nhóm nhỏ, bao gồm cả Lâm Tử Diệp, thực hiện một phi vụ quan trọng. Mục tiêu là một kho hàng của băng nhóm đối thủ – nơi chúng cất giấu những bằng chứng quan trọng có thể uy hiếp Tứ Long Hội, và cũng là nơi ẩn chứa một kho vũ khí lậu khổng lồ.
Hành động diễn ra chớp nhoáng. Tiếng súng vang lên xé toạc màn đêm, hòa cùng tiếng mưa rơi xối xả. Lâm Tử Diệp di chuyển nhanh nhẹn, thuần thục trong bóng tối. Cậu bắn hạ từng mục tiêu, mỗi phát đạn đều chính xác, không thừa thãi. Cậu làm việc như một cỗ máy, lạnh lùng và hiệu quả, đúng như cái cách mà Điền Gia Thụy mong muốn.
Khi gần đạt được mục tiêu, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên từ phía cuối kho hàng. Đó là một cái bẫy. Băng nhóm đối thủ đã đoán trước được động thái của Điền Gia Thụy và chuẩn bị một cuộc phản công tàn khốc. Lửa bùng lên, khói đặc quánh bao trùm, biến kho hàng thành địa ngục trần gian. Tiếng súng trở nên hỗn loạn hơn, tiếng la hét của những kẻ bị thương vang vọng.
Điền Gia Thụy, dù là một kẻ mưu mô xảo quyệt, cũng không lường trước được tình huống này. Hắn bị dồn vào chân tường bởi một nhóm sát thủ được trang bị tận răng. Hắn chiến đấu dũng mãnh, nhưng số lượng quá chênh lệch. Một tên bất ngờ xuất hiện từ phía sau, vung dao tấn công Điền Gia Thụy.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, Lâm Tử Diệp - người đang ở vị trí có thể an toàn rút lui để đảm bảo nhiệm vụ - đã không ngần ngại lao tới. Cậu rút khẩu súng lục, nhắm thẳng vào tên sát thủ. "Đoàng!" Tiếng súng của cậu vang lên chói tai giữa mưa và khói lửa. Tên sát thủ gục ngã. Nhưng cũng chính lúc đó, một viên đạn lạc xuyên qua vai Lâm Tử Diệp.
Máu thấm nhanh qua lớp áo đen, cảm giác nóng rát lan tỏa khắp bả vai. Lâm Tử Diệp khụy xuống, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vững khẩu súng. Điền Gia Thụy quay lại, ánh mắt hắn chạm vào cậu. Không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là một sự ngạc nhiên thoáng qua, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng vẻ vô cảm thường trực. Hắn không chần chừ, lao đến, không phải để cứu, mà để dọn đường thoát. Hắn bắn trả điên cuồng, dọn sạch con đường ra ngoài.
"Đồ ngu!" Điền Gia Thụy gầm lên, giọng hắn đầy vẻ khó chịu và lạnh lùng khi nhìn thấy vết thương của Lâm Tử Diệp. Đối với hắn, hành động đỡ đạn không phải sự hy sinh, mà là một sự mạo hiểm vô ích, một sai lầm chết người cho một con cờ quý giá. Hắn gần như vác cậu dậy, kéo đi một cách thô bạo nhưng dứt khoát.
Lâm Tử Diệp không đáp, cơn đau nhức nhối khiến cậu đổ mồ hôi lạnh. Cậu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, không biết là vì cơn đau hay vì sự gần gũi bất ngờ với Điền Gia Thụy.
Khi đã ra đến ngoài, dưới màn mưa như trút nước, Điền Gia Thụy ném Lâm Tử Diệp vào chiếc xe gần nhất. Ra lệnh cho tay sai: "Đưa nó về chỗ Quỷ Diện. Bảo thằng đó tìm bác sĩ. Giữ mạng nó lại cho tao." Giọng hắn lạnh băng, đầy vẻ ra lệnh, không chút quan tâm cá nhân. Hắn thậm chí không nhìn lại Lâm Tử Diệp một lần nữa.
Lâm Tử Diệp cảm nhận được sự lạnh lẽo từ ánh mắt và lời nói của hắn. Cái hy vọng mỏng manh về một chút tình người trong hắn bỗng chốc tan biến. Cậu là một công cụ. Một con cờ. Một tài sản cần được bảo toàn vì giá trị sử dụng.
//
Lâm Tử Diệp tỉnh dậy trong một căn phòng khá kín đáo, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Vết thương ở vai vẫn nhức nhối, nhưng đã được băng bó cẩn thận. Quỷ Diện ngồi ở một góc, ánh mắt sắc lẹm không rời khỏi cậu. Một bác sĩ già, tay nghề cao nhưng mặt mày bẩn thỉu, đang lúi húi dọn dẹp dụng cụ y tế.
"Ông chủ bảo giữ mạng mày lại." Quỷ Diện nói, giọng đều đều, không cảm xúc. "Mày là một con chó săn có giá trị. Đừng để phí công của ông chủ."
Lâm Tử Diệp không đáp. Cậu biết rõ vị thế của mình trong mắt những kẻ này. Kẻ như Điền Gia Thụy đã thấy không ít thuộc hạ chết vì hắn, và sự vô cảm của hắn với cái chết, với máu tanh là điều cậu đã được cảnh báo. Lý trí cậu hiểu rõ điều đó. Nhưng ở một góc khuất trong tâm hồn, Lâm Tử Diệp vẫn cảm thấy một sự hụt hẫng mơ hồ, một nỗi thất vọng không tên, như thể có một kỳ vọng vô thức nào đó đã bị dập tắt. Cậu không ngờ, dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, sự thật trần trụi vẫn có thể để lại vết xước sâu đến vậy.
Những ngày sau đó, Lâm Tử Diệp nằm dưỡng thương dưới sự giám sát chặt chẽ của Quỷ Diện. Hắn không đích thân chăm sóc cậu, mà sai những tên đàn em thô kệch mang đồ ăn, thay băng. Bữa ăn của cậu thường là những món ăn nặng mùi, không có chút nào gọi là "chăm sóc đặc biệt". Đó là sự phục hồi của một công cụ, không phải một con người.
Tuy nhiên, dù không trực tiếp xuất hiện, Điền Gia Thụy vẫn luôn dõi theo. Quỷ Diện sẽ định kỳ báo cáo tình hình của Lâm Tử Diệp cho hắn qua điện thoại. Đôi khi, bóng dáng cao lớn của hắn cũng sẽ xuất hiện chớp nhoáng ở ngưỡng cửa, không nói một lời. Ánh mắt hắn sắc lạnh và thâm trầm, lướt qua Lâm Tử Diệp đang nằm trên giường, như thể đang đánh giá một món hàng quý giá đang được sửa chữa. Hắn không bao giờ ở lại quá lâu, chỉ một cái liếc nhìn rồi lại biến mất, để lại trong lòng Lâm Tử Diệp một khoảng trống không tên, lẫn lộn giữa sự lạnh lẽo và một sự tò mò không rõ nguyên do.
Hành động của Lâm Tử Diệp – việc lao ra đỡ đạn – không phải là lòng trung thành trong mắt Điền Gia Thụy. Nó là một sự tính toán ngu ngốc, hoặc một bản năng sinh tồn khó hiểu của một kẻ mới gia nhập. Hắn đã thấy vô số kẻ "trung thành" chết vì hắn, và hắn đã vô cảm với điều đó từ lâu. Nhưng Lâm Tử Diệp có gì đó khác. Sự dứt khoát khi xông lên, và đặc biệt là ánh mắt kiên định khi hắn kéo cậu đi, không có một chút sợ hãi hay van lơn. Hắn không hiểu. Hắn tò mò. Sự tò mò này không phải là tình cảm, mà là một dạng hứng thú lạnh lùng của một kẻ kiểm soát đối với một món đồ chơi mới, một con thú săn mồi vừa được thuần hóa. Hắn vẫn ra lệnh: "Giữ mạng nó. Đừng để nó chết. Tao còn việc cần dùng đến nó." Giọng điệu của hắn luôn dứt khoát, không chút lay động.
Sự lạnh lùng của Điền Gia Thụy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Lâm Tử Diệp, dập tắt đi những tia hy vọng mong manh về một chút nhân tính mà cậu, trong vô thức, có thể đã mong đợi. Nó nhắc nhở cậu về bản chất thực sự của thế giới này, và về bản chất của chính hắn. Lâm Tử Diệp là cảnh sát, lý tưởng của cậu vẫn vẹn nguyên, và nhiệm vụ lật đổ hắn, đưa hắn ra trước pháp luật là mục tiêu tối thượng. Cậu không được phép dao động, không được để những cảm xúc mơ hồ này làm mờ đi lý trí. Cậu phải mạnh mẽ hơn, phải khôn ngoan hơn, để không bao giờ trở thành một con cờ bị vứt bỏ mà không thể phản kháng.
Điền Gia Thụy ngồi trong văn phòng sang trọng của mình, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ mun bóng loáng. Trước mặt hắn là một tập hồ sơ mới, dày hơn, về "Lâm Tử Diệp". Hắn đã sai người điều tra về cậu từ rất lâu rồi, ngay từ khi Lâm Tử Diệp bắt đầu chứng tỏ bản lĩnh và lọt vào tầm mắt hắn. Mọi thông tin ban đầu đều hoàn hảo: một quá khứ bất hảo được dựng nên một cách tỉ mỉ, không một chút sai lệch, được mã hóa cẩn thận trong những hệ thống dân sự phức tạp. Hắn đã hài lòng với kết quả ban đầu đó.
Thế nhưng, sau cuộc đột kích đẫm máu ở bến cảng, đặc biệt là ánh mắt kiên định không chút sợ hãi của Lâm Tử Diệp khi cận kề cái chết, và cả sự bình tĩnh lạ thường của cậu trong thế giới hỗn loạn của hắn, đã khiến Điền Gia Thụy không khỏi bận tâm. "Lâm Tử Diệp" này quá hoàn hảo. Quá khớp. Giống như một vở kịch được dàn dựng công phu, từng chi tiết đều được trau chuốt.
"Tìm thêm. Đào sâu hơn nữa." Hắn ra lệnh qua điện thoại, giọng nói lạnh lùng đến rợn người, chỉ đủ để Quỷ Diện ở đầu dây bên kia hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của yêu cầu.
Điền Gia Thụy nhìn vào bức ảnh "giả" của Lâm Tử Diệp trong tập hồ sơ. Một gương mặt trẻ tuổi, ánh mắt kiên nghị pha lẫn chút mệt mỏi của kẻ từng trải. Hắn không thể phủ nhận Lâm Tử Diệp có một sức hút kỳ lạ, một sự khác biệt so với những kẻ khác trong giới. Đó không chỉ là sự thông minh, mà là một sự cứng cỏi, một trí tuệ sắc bén, và một bản năng sinh tồn đáng nể. Hắn muốn kiểm soát Lâm Tử Diệp. Muốn biết rõ tất cả về Lâm Tử Diệp. Vì nếu không, thứ sức hút bí ẩn này có thể trở thành một mối nguy hiểm khôn lường.
Sự xuất hiện của Lâm Tử Diệp đã làm xáo trộn thế giới vốn dĩ luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Hắn, kẻ luôn coi mọi người là những con cờ, bỗng cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ về quân cờ mới này. Cuộc điều tra chuyên sâu này không chỉ để xác minh, mà còn là một cách để Điền Gia Thụy thỏa mãn sự hứng thú lạnh lùng của mình, để hắn chắc chắn rằng mình đang nắm giữ một con cờ hoàn hảo, không có bất kỳ bí mật hay mối đe dọa tiềm ẩn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com