Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 134: Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết và heo biển ngoài đời thực

"Đoàng"

Một tiếng nổ lớn thình lình vang lên, ngọn lửa đỏ rực cũng bùng lên từ phía hàng rào bao bọc quanh hòn đảo. Mọi người lập tức sửng sốt, bởi vì họ đều hiểu đây chính là phát súng khởi đầu cho lệnh hủy diệt Buster Call.

Ở nơi xa xa, hạm đội mười tàu chiến dùng để thi hành lệnh Buster Call đã dần dà đến gần. Sớm hay muộn, Enies Lobby rồi cũng sẽ là một đống tan hoàng.

"Tới nhanh khiếp". Hope trợn mắt. "Mới gọi đây thôi mà giờ đã đến rồi, tốc độ làm việc gì mà nhanh ghê."

"Hàng rào bao quanh hòn đảo đã bị phá hủy rồi nhỉ?". Zoro nhướng mày. "Mà quả thật đòn tấn công vừa rồi đúng là có sức hủy diệt rất lớn."

"Đợi tới khi tất cả tàu chiến đều tới đây thì bom đạn sẽ còn dồn dập hơn". Sanji gật đầu. "Tới lúc đó mà chúng ta còn chưa rời khỏi hòn đảo là hết cứu luôn."

"Cũng sắp rồi còn gì". Zoro đáp. "Thế có kế hoạch nào để thoát khỏi đây chưa?"

"Trước hết hãy nhìn ra ngoài biển đã". Sanji nói. "Các cậu hãy nhìn đi, xoáy nước khổng lồ được tạo ra để ngăn không cho tàu thuyền rời khỏi vùng biển này đã biến mất rồi. Đây là do Cổng Công Lý đã được mở ra hoàn toàn, chính vì cánh cổng có thể cản được dòng hải lưu tạo nên những xoáy nước đó nên giờ nó mở ra thì xoáy nước cũng biến mất luôn."

"Ra là vậy". Hope gật gù. "Sau khi cổng được mở ra và cho dòng hải lưu chảy qua, mọi thứ đã trở lại bình thường và mấy cái xoáy nước cũng biến mất luôn. Nhờ vậy bọn chúng có thể mở đường cho những chiến hạm dễ dàng tiến vào đây và phá hủy Enies Lobby."

"Thông minh ra rồi nha". Zoro khẽ cong môi. "Xem ra em cũng không phải là một đứa trẻ ngốc nhỉ?"

"Gì mà ngốc?". Hope bĩu môi. "Em đây là bạn nhỏ ngây thơ."

"Sogeking, mau nhảy xuống đi". Sanji hướng lên đỉnh tháp mà gọi. "Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, chậm trễ hơn nữa là chết cả lũ đấy."

"Sao mà tôi nhảy xuống được?!!". Usopp đáp. "Tôi là người bình thường mà, không có võ công quái vật như các cậu thì nhảy xuống là chết đấy. Leo lên đây đã mệt lắm rồi mà giờ leo xuống còn khó hơn, tôi là một hải tặc bình thường, tôi không có ăn trái ác quy-"

"Đùng"

Còn chưa nói xong, một trận bom đạn khác đã nhắm thẳng vào tháp tư pháp mà bắn. Sức công phá vô cùng dữ dội, tháp tư pháp chỉ hứng một đòn đã trực tiếp gãy đôi, Usopp đang đứng trên đỉnh tòa tháp cũng theo đó mà rơi xuống biển.

"USOPP!!!!!!!"

Trong lúc cả bốn người đang hốt hoảng vì Usopp đã bị bắn hạ, kết quả trên trời lại rơi xuống một bóng người mặc áo choàng đỏ. Hope vẫn chưa bay nhưng chập chờn nhảy cao thì vẫn được. Thế là em vội nhảy lên, động tác trơn tru bế bổng Usopp an toàn đáp đất.

"Làm hết hồn". Usopp nằm trong vòng tay Hope không khỏi thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn em nhiều lắm."

"Không có gì đâu ạ". Hope đặt Usopp xuống đất. "Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

"Anh không sao". Usopp đáp. "Chụp hay lắm Hope, độ chính xác của em ngày càng tốt rồi đấy."

Hope cười hì hì. "Anh quá khen rồi ạ."

"Alo alo, tôi là Franky, mấy cậu có ai bị thương không đó?"

Tiếng của Franky vang lên qua chiếc ốc sên truyền tin mà Sanji vẫn giữ trên tay. Nãy giờ bận rộn suy nghĩ chuyện hạm đội của hải quân nên vẫn còn chưa ngắt kết nối giữa hai bên.

"Tôi là Sanji". Sanji đáp lại. "Đừng lo, bọn tôi đều không sao. Hai người ráng trụ vững, bọn tôi sẽ qua đó liền đây."

Có tiếng Robin thở phào nhẹ nhõm. "Thật là may quá."

"Chờ bọn em nha chị Robin". Hope nói vào sên truyền tin. "Khi chúng ta an toàn trở về, nhất định bọn mình sẽ mở một bữa tiệc lớn thật lớn để ăn mừng."

Robin cười khúc khích. "Được, chị rất trông chờ."

Ngắt kết nối giữa hai bên, năm người Hope, Salem, Zoro, Usopp và Sanji cũng bắt đầu công cuộc tẩu thoát. Salem xốc cô chủ của mình lên lưng, tốc độ chạy thật nhanh để không mất dấu khỏi ba người đi trước. Usopp không nghĩ tới Salem giờ đã khỏe đến mức này, có chút trông chờ nhìn nó.

"Giờ mày khỏe dữ vậy hả?". Usopp nói. "Có chở được hai người không? Tao cũng muốn lên."

"Meo meo". Đợi tôi lớn hơn chút nữa đi chứ giờ tôi chở được có một người thôi anh trai.

"Salem giờ lợi hại lắm đấy ạ". Hope tự hào nói. "Khi nãy nó giúp em chiến đấu, đánh cho kẻ địch không kịp trở tay luôn."

"Dữ dị sao!". Usopp ồ lên. "Xem ra dòng tộc báo bất tử không phải chỉ là một con mèo béo ú hết ăn rồi ngủ nhỉ!"

"Salem còn biết phóng điện nữa". Hope lại nói. "Giờ nó còn có cánh luôn, bay còn nhanh hơn em nữa đó."

Zoro nhướng mày. "Phóng điện?"

Sanji cũng thế. "Cánh?"

Usopp không khỏi hiếu kỳ. "Nó là báo bất tử hay là pokemon thế???"

Salem đầy kiêu ngạo ưỡn ngực trước ba cặp mắt đang chăm chú quan sát mình. Kết quả vì hất đầu quá cao, nó lỡ sái chân vấp té, thế là cả nó lẫn Hope đều té lăn ra sàn.

Zoro + Usopp + Sanji. "..." Nghĩ nhiều rồi, nó vẫn là con mèo ngốc thường ngày thôi!

"Mà anh Luffy và chị Nami đâu rồi ạ?". Hope hỏi. "Nãy giờ em không thấy hai người họ đâu cả."

"Luffy hẳn vẫn còn đang chiến đấu với tên người báo". Zoro nói. "Nami thì đã đi xuống đường hầm để qua chỗ cây cầu rồi."

"Đường hầm?"

"Chimney đã vô tình tìm thấy một đường hầm có thể đi tới chỗ cây cầu nhanh hơn". Sanji nói. "Chúng ta sẽ sử dụng nó để chuồn khỏi đây."

Nhanh chóng xuống được đường hầm mà Sanji đã nói, cả bọn vẫn như cũ co giò lên mà chhajy. Nhưng khi xuống hầm, Hope bắt đầu nghe thấy tiếng nước chảy xiết, cứ như là đường hầm này đã bị sập và nước đang tràn vào đây vậy.

"Sao mà em nghe thấy tiếng nước ấy nhở?". Em nói. "Có phải đường hầm này bị nước tràn vào rồi không?"

"Cứ kệ nó, chạy tiếp đi". Zoro nói. "Phải mau chóng thoát khỏi đây trước khi hạm đội hải quân hủy diệt nơi này."

Nhưng càng chạy thì tiếng nước càng lớn, ầm ầm vang khắp cả đường hầm làm đau hết cả tai. Chạy thêm một quãng, cả nhóm nhanh chóng nhìn thấy nhóm 5 người gồm Nami, bà Kokoro, Chopper bị trói trên đầu bà Kokoro, Chimney và Gonbe lại đang liều mạng chạy ngược về phía họ. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì dòng nước xiết hung mãn đang ồ ạt đuổi sát phía sau bọn họ.

Usopp. "TRỜI ƠI NƯỚC TRÀN!!!!"

Nami đang chạy tới cũng hét lên. "MAU LÀM GÌ ĐÓ ĐI CÁC CẬU!!!!"

Sanji vui sướng vẫy tay. "Mau chạy vào vòng tay của tôi nè tiểu thư Nami ơ!"

Usopp. "GIỜ NÀY MÀ CÒN MÊ GÁI ĐƯỢC HẢ BA?!!!"

"Làm gì được cơ chứ?". Zoro nhíu mày. "Với dòng nước đó thì cả đường hầm này đều sẽ bị nhấn chìm thôi."

"Công nhận". Hope bình tĩnh gật gù. "Có chạy cũng không kịp nữa là."

Usopp. "ĐỪNG CÓ BI QUAN NHƯ VẬY CHỨ!!!!"

Zoro vội rút kiếm chém thử mấy nhát lên tường để mở đường thoát. Mặc dù sức chém của anh rất mạnh, xong đường hầm nhiều lắm cũng chỉ có mấy vết trầy xước chứ không hề bị chém nứt ra.

"Vậy là sao?". Zoro nhíu mày. "Chỉ là tường đá bình thường thôi mà sao lại kiên cố như vậy chứ?"

"Đây là đường hầm dưới biển". Sanji đáp. "Hẳn nó đã được gia công sao cho đủ kiên cố để chống lại áp lực nước nên không dễ chém đứt vậy đâu."

"Với lại dù anh có chém thì chúng ta cũng sẽ văng ra ngoài biển thôi". Hope nói. "Biển ở đây động rất mạnh, ra ngoài đó dù có ăn trái ác quỷ hay không thì cũng chết như thường."

"Ầm ầm"

Hết giờ nghiên cứu khoa học, giờ chết chìm đã tới. Dòng nước cuồn cuộn xô tới, sức nước dữ dội cuốn trôi toàn bộ mọi người. Hope thì khỏi phải nói, dân ăn trái quỷ mà rơi xuống nước, hậu quả mọi người cũng biết rồi đó, hết cứu.

Dòng nước nhanh chóng nhấn chìm ý thức của em, mỗi lần rơi vào biển Hope đều thấy vô cùng khó chịu, ý thức cũng mất nhanh hơn người thường. Nhưng kể cả vậy, một bóng hình quá sức nổi bật bỗng dưng lướt qua và gom tất cả mọi người vào một cái bọc để kéo đi cùng lúc đã khiến Hope giật mình tỉnh táo hơn nửa.

"Đừng chết, ta tới cứu mọi người đây."

Một cái đuôi cá?

Nhưng sao lại có cá ở đây? Đây là đường hầm cơ mà? Không lẽ cá dưới biển cũng đã tràn vào đây?

Cơ mà chờ đã, sao con cá này lại lớn dữ vậy?

Nhìn cái đuôi cá màu hồng dập dờn bơi nhanh trước mặt, Hope dù có mệt mỏi bao nhiêu thì cũng ráng trợn to mắt mà nhìn cho kỹ. Bởi vì hình như em thấy phần thân trên của cái đuôi cá này, là người.

Nghĩ tới một giả thuyết khôn lường, tinh thần của Hope không khỏi phấn chấn lên.

Lẽ nào, có lẽ nào, đó chính là mỹ nhân ngư trong truyền truyền thuyết?!!

Nhìn xem, mái tóc dài thướt tha, làn da trắng mịn như ngọc trai tinh khiết, chiếc đuôi cá xinh đẹp lấp lánh dưới dòng nước dữ, quả thật chính là mỹ nhân ngư-

"Ta sẽ cố gắng bơi nhanh hết mức có thể cứu mấy đứa cho nên không đứa nào được chết đâu đấy!!!"

Chất giọng say xỉn ồm ồm của bà Kokoro đã nhanh chóng mang Hope và mọi người đồng loạt trở về thực tại. Không sai, mỹ nhân ngư trong truyền thuyết mà họ tưởng bở nãy giờ chính là bà lão thích say xỉn, bà Kokoro. Vẫn là mái tóc dài và làn da trắng cùng chiếc đuôi cá xinh đẹp, nhưng phần thân trên lại không lả lướt thướt tha mà tròn vo như một quả bóng lớn, nhìn chả khác gì một con heo biển.

Khỏi phải nói, phản ứng của mọi người khi nhìn ra mỹ nhân ngư thình lình xuất hiện rốt cuộc là ai, quả thật là sốc tới tận óc.

Zoro be like:

Usopp be like:

Chopper be like:

Nami be like:

Cả cháu ruột là Chimney và Gonbe cũng be like:

Sanji, người khao khát được nhìn thấy mỹ nhân ngư nhất trong cuộc đời càng be like:

Với cú sốc quá lớn này, ai cũng sốc đến mức sùi cả bọt biển. Hope dứt khoát kéo Salem cùng chìm vào giấc mộng đẹp, trong mơ vẫn nghĩ về vẻ đẹp thật sự của các mỹ nhân ngư mà người đời thường hay nhắc đến. Còn về con heo biển ở ngoài thực tại, nó chính là heo biển, không hề có liên quan gì tới mỹ nhân ngư đầy kiều diễm trong truyền thuyết cả.

Đúng, đó chính là heo biển. Họ đã được heo biển cứu, không có liên quan gì tới mỹ nhân ngư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com