📦 26
Cơn mưa đầu mùa trút xuống thành phố như một lời báo trước cho những chuyện sắp đến. Đường phố ngập trong nước, ánh đèn vàng vỡ ra từng mảng nhỏ nhòe nhoẹt, và tiếng sấm cuộn lên từ chân trời xa xôi. Trong một quán cà phê nép mình dưới tán cây già, Tóc Tiên ngồi tựa đầu vào vai Thy Ngọc, cả hai chẳng nói gì, chỉ lắng nghe tiếng mưa gõ nhịp ngoài hiên. Sự im lặng giữa họ không nặng nề, nó như một lớp chăn mềm phủ lên những nỗi buồn chưa kịp nói ra. Gặp nhau trong một lần tình cờ ở phòng trà nhỏ, nơi tiếng hát của Tóc Tiên len lỏi qua từng góc tối, Thy Ngọc khi đó chỉ là một khán giả lặng lẽ trong đám đông, nhưng ánh mắt cô hướng về Tiên sáng rực đến mức không thể không nhận ra.
Những cuộc trò chuyện vụng về ban đầu nhanh chóng trở thành những lần nhắn tin suốt đêm, rồi những cái nắm tay vội vàng, những nụ cười chỉ dành cho riêng nhau. Trong vòng tay của Tiên, Thy Ngọc tìm thấy sự che chở mà cả cuộc đời cô chưa từng có. Còn trong ánh mắt của Thy Ngọc, Tiên tìm thấy niềm tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng họ đều hiểu, hạnh phúc này không dễ dàng được chấp nhận. Bên ngoài thế giới nhỏ bé của họ là những ánh mắt nghi ngờ, những lời thì thầm to nhỏ, và cả những vết thương vô hình mà chỉ người trong cuộc mới thấu.
Đêm ấy, ngồi bên nhau, cảm giác an toàn cũng chẳng thể xóa đi nỗi lo đang lớn dần trong lòng. Mưa không ngớt rơi, như thể bầu trời cũng biết chuyện tình này sẽ phải đi qua những trận cuồng phong dữ dội nhất. Thy Ngọc siết chặt tay Tóc Tiên hơn, và Tiên, dù trái tim cũng ngổn ngang, chỉ khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ, như một lời thề không thành tiếng: "Dù thế nào, chị cũng sẽ không buông tay em."
⸻
Những ngày sau đó, cuộc sống của Thy Ngọc và Tóc Tiên như đi trên sợi dây mỏng manh căng giữa hai bờ vực. Gia đình, vốn đã khó chấp nhận tính cách khác biệt của họ, giờ như một bức tường kiên cố không thể lay chuyển. Mẹ của Thy Ngọc khóc cạn nước mắt, mỗi lần cô về nhà chỉ để nghe những lời khuyên bảo, trách móc nặng nề như những tảng đá đè lên ngực. "Con làm như vậy thì còn mặt mũi nào nhìn họ hàng, nhìn thiên hạ?" – tiếng mẹ vọng theo sau mỗi bước chân cô đi xa dần, lạnh lẽo hơn cả cơn gió cuối mùa.
Còn Tóc Tiên, dù bề ngoài mạnh mẽ hơn, nhưng cũng không tránh khỏi những vết xước trong lòng. Ba cô, người từng đặt kỳ vọng lên cô như niềm tự hào duy nhất, giờ đây chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, như thể sự tồn tại của cô đã trở thành một điều sai trái. Bữa cơm gia đình vắng đi tiếng cười, chỉ còn tiếng dao thìa va vào đĩa vang lên khô khốc.
Ban đầu, cả hai còn cố gắng chống chọi, nắm tay nhau trong mỗi lần bị đẩy ra xa. Họ tin rằng chỉ cần đủ yêu thương, mọi thứ rồi sẽ qua. Nhưng từng ngày trôi đi, những vết thương chồng chất, những lời nói vô tình như mũi kim sắc nhọn, dần dần khoét sâu vào lòng tự trọng của họ. Tóc Tiên nhìn Thy Ngọc ngày càng im lặng, ánh mắt cô không còn ánh lên tia lửa như trước, mà dần nhuốm màu hoang mang và mệt mỏi.
Một tối, ngồi bên nhau trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên bức tường trắng những vệt dài buồn bã, Thy Ngọc rúc vào lòng Tiên, thì thầm:
– Em mệt quá rồi, Tiên à.
Tóc Tiên không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn, như sợ rằng nếu buông tay ra, người con gái này sẽ tan biến vào khoảng không lạnh lẽo ngoài kia.
Giông bão không chỉ ở ngoài trời. Nó đã ngấm vào trong tim, trong những nhịp thở nặng nề mỗi đêm, trong những giấc mơ chập chờn không lối thoát. Và họ bắt đầu hiểu, đôi khi yêu thôi là chưa đủ để thắng được tất cả.
⸻
Thành phố bước vào những ngày mưa triền miên, những cơn giông đến bất chợt như vết thương không kịp băng bó. Một tối nọ, khi những tia chớp rạch ngang bầu trời tím ngắt, Thy Ngọc kéo Tóc Tiên đi dọc theo bờ kè, nơi từng là góc hẹn hò thân thuộc của hai người. Cả hai mặc kệ mưa trút xuống, để nước thấm ướt tóc, trôi dọc theo cổ áo lạnh buốt. Dường như cơn mưa hôm đó cũng hiểu lòng người, cứ thế đổ xuống không ngừng, rửa trôi cả tiếng thở dài lẫn những giọt nước mắt âm thầm.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt và lấp lóa nước mưa, Thy Ngọc quay người lại, đôi mắt đen ánh lên vẻ quyết tuyệt mà Tiên chưa từng thấy trước đó.
– Hay là... mình rời khỏi đây đi chị. – Cô nói, giọng run lên không rõ vì lạnh hay vì xúc động – Em không chịu nổi nữa, mỗi ngày như sống mà không thở được.
Tóc Tiên nhìn cô thật lâu. Bao nhiêu ngày tháng họ gồng mình chống chọi, bao nhiêu hy vọng cứ lần lượt tan vỡ. Trong ánh mắt Ngọc lúc này, Tiên thấy mình phản chiếu – nhỏ bé, mong manh và mỏi mệt. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng của người mình yêu, môi mấp máy nhưng không biết phải nói gì cho phải.
Mưa vẫn cứ rơi, lạnh buốt cả hai bờ vai gầy.
– Nếu thế giới này không có chỗ cho mình, vậy thì mình đi tìm một nơi khác... – Tiên thì thầm, siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ kia – Em đi đâu, chị theo đó.
Quyết định ấy không phải bột phát, nó được ủ trong những ngày dài đằng đẵng của sự tuyệt vọng, lớn lên trong từng ánh nhìn bị khước từ và từng giấc mơ vỡ vụn. Đêm đó, dưới trời mưa như trút, hai người họ nắm tay nhau bước đi, không cần ô, không cần áo mưa, như những kẻ điên dại đang bấu víu lấy mảnh tự do cuối cùng của mình.
Cả thành phố như mờ đi sau lưng họ, chỉ còn lại tiếng mưa nện xuống mặt đường và nhịp tim đập hỗn loạn trong ngực. Thy Ngọc không ngoái đầu lại, Tóc Tiên cũng không. Vì cả hai biết, nếu nhìn lại, sẽ chẳng đủ can đảm bước tiếp.
⸻
Đêm ấy, sau khi rời khỏi bờ kè quen thuộc, họ đi bộ thật lâu, xuyên qua những con phố vắng người, chỉ có ánh đèn mờ hắt lên từng vũng nước đọng loang loáng. Không ai nói với ai một lời nào, nhưng tay vẫn nắm chặt, như sợ rằng chỉ cần buông ra thôi, tất cả sẽ tan biến mất. Tóc Tiên dẫn Thy Ngọc đến một căn phòng trọ nhỏ nằm khuất sau một dãy phố cũ kỹ. Họ đã thuê nó từ trước, như một kế hoạch âm thầm chỉ dành cho hai người, một nơi không ai biết, không ai cấm cản.
Trong căn phòng trống trải chỉ có một cái giường đơn bé nhỏ và một chiếc bàn gỗ cũ, Tiên lặng lẽ lấy ra hai phong bì đã chuẩn bị sẵn, đặt lên mặt bàn. Một phong bì dành cho gia đình cô, một cho gia đình Thy Ngọc, bên trong là những dòng chữ run rẩy, nguệch ngoạc, như thể mỗi từ đều được viết ra bằng nước mắt. Ánh đèn vàng yếu ớt chiếu xuống khuôn mặt Ngọc, để lộ vẻ bình thản lạ thường, chẳng còn sự sợ hãi nào trong mắt cô, chỉ còn sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng buông được gánh nặng đè nén bấy lâu.
Tóc Tiên cầm tay cô, giọng khẽ như gió:
– Em chắc chứ?
Thy Ngọc mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến xót xa.
– Chị thì sao?
Tiên không trả lời. Cô chỉ kéo Ngọc vào lòng, ôm thật chặt, như muốn khắc ghi từng nhịp tim, từng hơi thở, từng chút ấm áp còn sót lại.
Gần nửa đêm, mưa vẫn chưa ngớt. Họ rời căn phòng trọ, để lại hai bức thư nằm gọn trên bàn, rồi nắm tay nhau bước ra con đường đẫm nước. Thành phố lúc ấy như nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp vào lòng đường. Không cần bàn bạc, không cần lời từ biệt, họ biết điểm đến cuối cùng đã chờ sẵn ở cuối con đường.
Đứng trên cây cầu cũ, nơi nước sông đục ngầu cuộn xoáy dưới chân, Thy Ngọc quay sang nhìn Tóc Tiên, ánh mắt bình yên lạ kỳ. Tóc Tiên vuốt nhẹ má cô, khẽ cười:
– Ở đâu có em, ở đó có chị.
Và thế là, dưới ánh chớp lòe sáng giữa nền trời tối om, hai bóng người nhỏ bé cùng nhảy xuống, như hai chiếc lá cuối cùng từ chối rơi theo lối định sẵn.
Không ai chứng kiến khoảnh khắc ấy. Chỉ có bầu trời giông bão biết rằng, họ đã chọn yêu nhau đến tận cùng.
⸻
Ba ngày sau, biển vẫn âm u như nuốt hết cả sắc trời. Những người đánh cá sớm hôm ấy phát hiện hai thi thể trôi dạt vào một bãi cát hoang, cách cây cầu cũ cả chục cây số. Họ vội vã kéo hai thân thể nhỏ bé ấy lên bờ, đôi tay đan chặt vào nhau, như thể ngay cả khi đã rời khỏi cuộc đời này, họ cũng chưa từng buông tay.
Trên khuôn mặt cả hai, dù làn da tái nhợt và đôi môi lạnh cứng, vẫn phảng phất một vẻ thanh thản kỳ lạ, như những đứa trẻ vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài. Trong túi áo Thy Ngọc, người ta tìm thấy một mảnh giấy nhàu nát, dòng chữ run run thấm đẫm nước mưa, mực nhòe loang lổ nhưng vẫn đủ để đọc được.
"Gửi Mẹ và Ba.
Chắc khi ba mẹ đọc được lá thư này thì con không còn trên đời nữa.
Mong ba mẹ đừng hận con, vì con cũng rất đau khổ.
Con hy vọng, nếu có kiếp sau, con sẽ sống thật với chính mình."
Những người dân quanh đó thì thầm với nhau về câu chuyện buồn như một truyền thuyết nhỏ của mùa mưa năm ấy. Không ai biết rõ danh tính của hai cô gái, chỉ biết họ yêu nhau đến tận cùng, và cùng nhau biến mất khỏi một thế giới không dành cho mình.
Bầu trời trên bãi cát xám xịt, gió thổi phần phật những mảnh giấy báo cũ ai đó vứt lại. Những người đứng chứng kiến hôm ấy, dù chưa từng biết Thy Ngọc hay Tóc Tiên, cũng thấy lòng nặng trĩu, như vừa mất đi điều gì đó rất đẹp, rất mong manh.
Và sóng, vẫn nhẫn nại vỗ vào bờ, mang theo những câu chuyện chưa từng được kể trọn vẹn.
⸻
Tin tức về hai cô gái trẻ qua đời trôi nổi khắp các mặt báo địa phương mấy ngày sau đó, chỉ là những dòng tin nhỏ bé nằm gọn nơi cuối trang, nhưng đủ khiến một vài trái tim rúng động. Ở một góc thành phố khác, mẹ của Thy Ngọc ngồi lặng trước màn hình ti vi, hai tay run run cầm lấy mảnh giấy in ảnh mờ nhòe từ bản tin. Bà nhận ra chiếc vòng cổ bạc nhỏ xíu lấp ló nơi cổ cô gái, món quà mà chính tay bà đã tặng con gái năm cô mười tám tuổi. Bà òa khóc, tiếng khóc xé toạc căn nhà vốn đã lạnh lẽo suốt bao năm.
Ba của Tóc Tiên thì ngồi bất động trong căn phòng cũ, mắt nhìn xa xăm ra khung cửa sổ mờ bụi. Trên bàn, khung hình gia đình vẫn còn đó, ảnh Tiên ngày còn bé mặc váy công chúa, cười toe toét trong vòng tay ông. Ông nhớ rõ từng lần Tiên về nhà, ánh mắt lấp lánh kể về cô gái tên Ngọc, giọng nói thì thầm xen lẫn hy vọng. Khi ấy, ông đã lạnh lùng quay đi, mặc kệ ánh nhìn cầu xin của con gái mình. Giờ đây, những ký ức ấy bỗng trở thành những mũi dao cùn đâm sâu vào lòng ông, từng nhát, từng nhát một.
Cả hai gia đình đều lần lượt tìm đến bãi biển nơi người ta tìm thấy họ, đứng trước hai nấm mộ nhỏ nằm cạnh nhau, không bia, chỉ cắm vội những cành hoa dại. Mẹ của Thy Ngọc quỳ xuống, bàn tay vốc từng nắm cát ướt phủ lên nấm mộ, nức nở trong gió biển lạnh buốt:
– Mẹ xin lỗi, Ngọc à... Mẹ xin lỗi con...
Gió thổi mạnh đến mức người ta tưởng như trời đất cũng đang khóc. Ba của Tóc Tiên chỉ đứng im, không nói một lời, chỉ có hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống rãnh má, hòa vào từng hạt mưa phùn lạnh lẽo. Họ cuối cùng cũng hiểu rằng, thứ họ đánh mất không chỉ là hai đứa con, mà còn là cơ hội duy nhất để chấp nhận, yêu thương chúng đúng như cách chúng muốn được yêu.
Nhưng tất cả đã muộn rồi.
Gió vẫn thổi, sóng vẫn vỗ bờ, và ở nơi nào đó xa xôi, có lẽ hai cô gái ấy đang mỉm cười, tay vẫn nắm chặt nhau, không còn gì có thể chia lìa họ được nữa.
⸻
Sau đám tang vội vàng bên bờ biển, những người thân trở về với cuộc sống thường nhật, nhưng lòng họ không còn nguyên vẹn như trước. Mỗi đêm, mẹ Thy Ngọc lại mơ thấy con gái mình. Trong giấc mơ, Ngọc mặc chiếc váy trắng giản dị, chạy nhảy trong khu vườn nhỏ đầy hoa tím, miệng cười hồn nhiên, đôi mắt sáng ngời như thuở nào còn bé. Mỗi lần bà đưa tay ra định ôm con, Ngọc chỉ khẽ lùi lại, mỉm cười buồn rồi quay lưng chạy vào màn sương mờ mịt.
Ba của Tóc Tiên thì thỉnh thoảng ngồi trước bàn học cũ của con gái, lần giở từng trang sách cũ, từng cuốn sổ nhật ký Tiên giấu kín. Ông tìm thấy những dòng chữ nắn nót, đầy ắp yêu thương dành cho Thy Ngọc, những ước mơ nhỏ bé về một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười, về những buổi tối nằm bên nhau kể chuyện, về những chuyến du lịch chỉ có hai người. Mỗi dòng chữ là một nhát dao khắc sâu thêm sự hối tiếc trong lòng ông, nỗi đau mà suốt quãng đời còn lại cũng không cách nào gột rửa.
Dù thế giới đã tiếp tục quay, người ta đã quên đi câu chuyện buồn của hai cô gái trẻ, nhưng với những kẻ ở lại, vết thương ấy vẫn mở toang, âm ỉ rỉ máu. Không ai nói ra, nhưng trong lòng họ, ngày hôm ấy, cùng với cơn mưa không dứt, cả một phần linh hồn cũng đã mục ruỗng theo.
Có những buổi chiều, người ta thấy một người đàn bà già ngồi trên bãi cát, trước hai nấm mộ nhỏ, thì thầm kể những câu chuyện không ai nghe rõ. Có những đêm, ánh trăng bạc soi xuống mặt biển mênh mông, như phản chiếu bóng hai cô gái tay trong tay, nụ cười còn vương lại, đẹp đẽ và đau lòng đến lạ.
Những giấc mơ dang dở, những lời chưa kịp nói, tất cả đều bị chôn vùi dưới làn sóng bạc đầu, để rồi, năm tháng trôi qua, chỉ còn lại một lời nhắn nhủ lặng lẽ gửi vào gió:
"Xin hãy yêu thương, khi còn có thể."
⸻
Một năm sau, vào một ngày nắng hiếm hoi sau mùa mưa dài, bãi biển ấy lại đón những đợt sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát. Bầu trời xanh ngắt, mây trắng trôi lững lờ như những dải lụa mềm mại. Ít ai còn nhớ tới câu chuyện năm nào, chỉ có một vài khách du lịch tò mò ghé ngang hai nấm mộ cũ, để lại đóa hoa dại ngắt vội bên đường như một lời chào lặng lẽ.
Và ở một nơi rất xa, nơi ánh nắng luôn ấm áp và gió chỉ thì thầm những lời dịu dàng, Thy Ngọc và Tóc Tiên ngồi bên nhau trên một triền đồi phủ đầy hoa. Cả hai mặc những bộ váy nhẹ nhàng, tay nắm tay, chân trần nghịch cỏ xanh. Không còn tiếng gắt gỏng, không còn ánh mắt dè bỉu, không còn những giằng xé mệt mỏi. Chỉ còn lại tiếng cười trong trẻo, những cái ôm thật chặt, và ánh mắt nhìn nhau đầy tin cậy.
– Chị thấy không? Ở đây, mình chẳng cần trốn chạy nữa. – Thy Ngọc quay sang, cười tít mắt, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ.
– Ừ, ở đây, chỉ có em và chị thôi. – Tóc Tiên mỉm cười, đưa tay gạt đi một cánh hoa vừa rơi lên mái tóc mềm của Ngọc.
Mặt trời rọi xuống những tia nắng óng ả, soi sáng đôi bóng nhỏ đang tựa vào nhau. Dưới thung lũng xa kia, tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió đùa nghịch bên những tán cây, và tiếng cười của hai cô gái vang lên trong trẻo như chuông gió.
Thế giới này, cuối cùng cũng có một góc nhỏ chỉ dành riêng cho họ, nơi mà yêu thương không còn bị phán xét, nơi mà tay trong tay là chuyện đương nhiên, nơi mà họ có thể sống trọn vẹn với chính mình.
Và nếu có ai đó tình cờ ngước lên nhìn những áng mây trôi lững thững trên trời cao hôm ấy, có lẽ sẽ thấy hai bóng hình đang cười với nhau, tay nắm tay, tự do như những cánh chim nhỏ đang tìm thấy nhà.
Hạnh phúc, có lẽ, đôi khi chỉ đơn giản như vậy: được sống, được yêu, và được là chính mình, ở một nơi rất xa mà không ai có thể làm tổn thương được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com