Chương 16
Lại một tuần nữa trôi qua, mọi việc như được đưa về đúng quỹ đạo của nó. Cuộc sống trôi qua vô cùng yên bình như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Misthy vẫn âm thầm ở phía sau quan sát Linh, cô không xuất hiện, nhưng vẫn nghĩ ra đủ cách giúp cô ấy mỗi khi cô ấy gặp khó khăn. Cô theo Linh một tuần, một tuần này cô ấy như chưa từng có gì. Vẫn chăm chỉ làm việc, xong việc ở công ty lại chạy đến quán cà phê. Vẫn đi chơi, trò chuyện cùng bạn bè, vẫn luôn nở nụ cười trên môi. Nhìn cô ấy bây giờ, chẳng giống như Linh Ngọc Đàm đã từng vì cô mà thống khổ vô cùng.
Và cho đến một ngày đẹp trời ở Sài Gòn. Misthy theo chân Linh đi đến con đường, xung quanh toàn là các cửa hàng Hàn Quốc. Cảm giác đi đến đây, rất giống như bản thân đang ở Hàn Quốc. Cô theo cô ấy rẽ vào con hẻm, đi được một đoạn, Linh bất ngờ dừng lại, thấy cô ấy nhìn qua lại các cửa tiệm, còn tưởng cô ấy muốn tìm thứ gì, cô vội vàng núp vào một góc tránh cô ấy nhìn thấy. Nhưng không ngờ, giọng nói của Linh lại đều đều vang lên:
"Đi cả buổi rồi, không thấy mệt sao?"
Misthy vô thức nén lại hơi thở, hai tay siết chặt. Ở xung quanh không có người, khả năng Linh độc thoại lại càng không có. Cô ấy chính là đã phát hiện cô đi ở phía sau. Cô trấn an bản thân, thả lỏng cơ thể, dù sao cũng không thể trốn cả đời.
Từng bước nhẹ nhàng đi đến phía sau Linh, cách cô ấy một khoảng liền dừng lại. Nhìn tấm lưng nhỏ bé của Linh, Misthy chỉ biết thở dài cúi đầu.
Linh biết được người kia ở phía sau mình, liền từ tốn quay lại. Ánh mắt không nóng không lạnh đối diện. Cô đã từng nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh nếu như Misthy trở về mà đứng trước mặt cô. Tuy nhiên, cô không nghĩ bản thân có thể như bây giờ bình thản đứng đối diện với cô ấy.
Không vui mừng, không ủy khuất, không tức giận. Chỉ là trong tim có chút nhói.
"Trở về từ bao giờ?"
Cả tuần này cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, dường như những người xung quanh cô luôn xuất hiện vào những lúc rất cần thiết mà đôi khi cô không nghĩ họ sẽ đến. Những việc mà cô muốn giấu, họ thế nào lại vô tình biết được.
Cho đến hôm nay lúc cô từ toilet công ty đi ra, vô tình lại nhìn thấy Misthy vội vàng chạy vào phòng cô ấy. Chính là cô cuối cùng cũng ngộ ra, thì ra là có người đã luôn giấu cô suốt thời gian qua. Chính là muốn trốn cô.
"Lúc mày đi cũng không nói một tiếng, ngay cả lúc về cũng không muốn tao nhìn thấy. Nếu thật sự muốn tránh tao, vậy thì cứ nói một tiếng, tại sao lại phải làm mấy trò trẻ con này?"
Misthy ban đầu vì câu hỏi không lưu chút cảm xúc của Linh mà không có can đảm trả lời, càng không dám nhìn cô ấy. Cho đến khi câu nói tiếp theo của Linh, cô liền ngẩng đầu lên, gấp gáp mà lắc đầu.
Cô chưa từng nghĩ muốn trốn cô ấy, càng không muốn tổn thương cô ấy. Chỉ là chính bản thân cô không thể cho mình một câu trả lời thỏa đáng nhất. Chính là tự mình rơi vào vòng lẩn quẩn, cũng khiến người bên cạnh mình chịu không ít thương tổn.
Nhìn Misthy cái gì cũng không nói, uất ức tích tụ trong lòng Linh suốt thời gian qua như giọt nước tràn ly. Cô không những tổn thương, đau đớn, mà còn là vô cùng thất vọng. Cuối cùng tình yêu mình luôn vun vén, chờ đợi đã nhận lại được gì?
Cô... đã mệt rồi.
Hít một hơi thật sâu, đem nước mắt chưa kịp trào chảy ngược vào trong. Bình thản tựa như con tim đã chai lỳ với thương đau mà cất lời:
"Nếu mày khó suy nghĩ, thì tao sẽ quyết định giúp mày. Tao từ nay... sẽ không yêu mày nữa, không chờ đợi mày nữa, cũng không khiến mày khó xử nữa. Tao từ nay.. sẽ chân chính làm một người bạn của mày. Còn mày, trở về làm một người yêu chân chính của Diệp Anh, một lòng yêu thương em ấy, chăm sóc em ấy, và chân chính là bạn thân của tao."
Từ lời nói ra, tựa đem trái tim mình giẫm nát. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức chịu đựng phi thường mà nói ra hết. Cô chỉ biết khi mình dứt lời, không phải là nhẹ nhõm, mà là vô cùng đau đớn. Tâm can cô như vạn tiễn xuyên tim, thống khổ vô cùng.
Bản thân Misthy cũng không mấy vui vẻ. Cô lắng nghe từng lời của Linh, cũng như cô ấy mà kịch liệt đau đớn. Cô không muốn, hoàn toàn không muốn cả hai rơi vào kết cục này. Cô là muốn bù đắp, yêu thương cô ây. Không phải để cô ấy rời xa cô.
Bất động một lúc lâu, cho đến khi Linh quay đầu muốn rời đi, Misthy lập tức bừng tỉnh, bước chân gấp gáp đi đến, hai tay dùng sức ôm trọn cô ấy từ phía sau. Một chút cũng không muốn cô ấy đi.
Vòng tay siết chặt người phía trước, đầu tựa lên vai, hơi thở gấp gáp, cô phi thường lắc đầu, tay càng lại dùng sức. Cô biết nếu bây giờ bản thân buông lỏng một chút, Linh sẽ rời khỏi cuộc đời cô mãi mãi.
Cô nhắm mắt ổn định tâm tình, lời nói thì thầm bên tai Linh, chính là muốn đem hết lòng mình nói cho một mình cô ấy biết.
"Tao không cho phép mày rời đi, cũng không cho phép mày ngừng yêu tao. Từ trước đến giờ, tao luôn nói mày là bạn thân tao, nhưng bây giờ... tình bạn này tao không cần nữa. Bây giờ, mày không cần phải chờ đợi nữa, cũng không còn là bạn thân tao nữa. Bởi vì... tao yêu mày! Tao muốn mày đường đường chính chính làm người yêu tao! Muốn mày mãi mãi ở bên tao. Chúng ta... không xa nhau nữa!"
Đối với những lời tâm tình của Misthy, một chút cảm động Linh cũng không có. Cô chỉ cảm thấy bản thân như đang làm trò cười, rất nực cười. Cô hừ lạnh, nụ cười nhếch môi hờ hững:
"Mày đang làm gì? Người yêu? Mày thấy tao làm người thứ ba chưa đủ hèn hạ hay sao? Mày chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến Diệp Anh hay sao?"
"Tao đã chia tay với Diệp Anh rồi! Người tao yêu là mày!" Misthy có chút kích động xoay người Linh lại. Khiến cô ấy kinh ngạc với thông tin mình vừa tiếp thu: "Tao yêu mày! Tao kết thúc với Diệp Anh, chính là cho em ấy cơ hội tìm hạnh phúc với, cũng như cho chúng ta cơ hội để tìm lại hạnh phúc của mình!"
Chia tay rồi!
Đối với loại chuyện này Linh càng không thể nào chấp nhận được. Hai người ấy chia tay, không phải nguyên do vì cô sao? Bây giờ, cô có phải trở thành tội đồ rồi không? Cướp mất người yêu của chị em tốt, cô làm sao có thể chấp nhận? Cô làm sao có thể mỗi ngày yên bình mà sống, mà hạnh phúc được? Đây chính là một loại dằn vặt, khiến cô mỗi ngày đều phải hận mình.
Gạt tay Misthy ra khỏi người mình, Linh nhìn cô cười nhạt. Cô... không có khả năng chấp nhận đoạn tình này.
"Cho dù mày và em ấy chia tay... chúng ta.. cũng không thể nào nữa..."
Chết lặng nhìn Linh Ngọc Đàm dứt khoát lướt qua người mình, cả người Misthy đều vô lực, muốn đưa tay giữ cô ấy lại cũng không có khả năng nữa.
Cô đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi, trái tim dưới lồng ngực không ngừng run rẩy đau đớn. Cái cách Linh lướt qua cô, thật giống với 5 năm trước. Cô lần nữa để cô ấy rời đi mà không thể giữ lại.
Đây thật sự là báo ứng của cô hay sao? Bởi vì cô tổn thương cô ấy, nên bây giờ cô ấy muốn trả thù hay sao?
Nhưng mà như thế... có quá tàn nhẫn hay không?
Khoảng khắc lướt qua người Misthy, Linh Ngọc Đàm cũng đau đớn không kém gì cô. Bức tường mà cô phòng bị vẫn sụp đổ, giọt nước mắt yếu đuối cuối cùng vẫn rơi xuống. Chấp nhận buông tay người mình yêu sâu đậm, hỏi ai có thể vượt qua?
Cô là con người, biết yêu và biết đau. Nhưng tình yêu này lại khiến cô quá thương tâm. Cô không thể nào gồng mình được nữa, cô đã mệt lắm rồi.
Gạt đi giọt nước mắt chưa kịp lăn xuống. Hít một hơi thật sâu, lần này cô sẽ quay lại làm một Linh Ngọc Đàm thật kiêu ngạo, sẽ không vì bất cứ điều gì mà đau buồn nữa.
Cô sẽ là một Linh Ngọc Đàm mà mọi người vẫn nhìn thấy. Sẽ không phải vướng bận với bất cứ mối tình nào.
...
Ngồi một góc ở phòng làm việc, khi mà tất cả mọi người trong công ty đã về hết, chỉ còn lại một mình cô điên cuồng uống rượu. Cũng chẳng biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết hiện tại cái gì cô cũng không nhìn rõ, điên điên ngốc ngốc ngồi lẩm nhẩm cái tên Linh Ngọc Đàm.
Ngay sau khi Linh bỏ đi, Misthy cũng chẳng biết đi đâu. Cô lang thang trên đường rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định quay về công ty. Mọi người ai cũng nhìn cô như người mất hồn, nhưng bọn họ nhìn nét mặt của cô cũng không dám lại hỏi. Cô cũng không quan tâm lắm. Cho đến khi bọn họ về hết, cô một mình lại lục tủ lạnh của công ty, cuối cùng tìm được vài thứ cho mình giải sầu.
Cũng chẳng biết giải được bao nhiêu, nhưng càng uống cô lại càng nhớ người kia. Nhìn bất cứ chỗ nào cũng đều là hình ảnh của người đó.
Sau đó lại cười, rồi lại khóc, bộ dạng không thể nào thảm hơn.
"Thy??"
Misthy mơ hồ ngẩng đầu, nhìn thấy có người đứng trước cửa phòng. Nhưng hiện tại cô chẳng thể nhận diện rõ người đó là ai nữa. Cô ngây ngốc cười, rồi lại cúi mặt nhìn nền nhà.
Người kia mím môi nhìn Misthy, phát ra một tiếng thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đến chỗ cô ngồi xuống.
"Chị đã hứa với em những gì mà bây giờ lại ngồi đây rồi biến mình thành con sâu rượu thế hả?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Misthy lờ đờ dùng chút ý thức của mình nhìn lên. Cũng may nhờ có chút đèn màu trong phòng, cô có thể nhìn rõ người kia, cô liền cười ngốc nghếch.
"Mễ Mễ?? Sao em biết chị ở đây? Nào, uống với chị đi.. chị uống một mình cũng buồn lắm..."
Misthy huơ chai rượu đã vơi đi một nửa cho Mễ Mễ, cô dứt khoát giật lấy chai rượu đặt sang một bên, ép Misthy đối diện với mình.
"Chị tỉnh lại đi có được không?? Chẳng phải chị đã hứa với em sẽ bù đắp cho Linh hay sao?? Bây giờ chị nhìn chị ra bộ dạng gì??"
Mễ Mễ thập phần tức giận khi nhìn thấy tình cảnh này của Misthy. Cũng bởi vì chuyện của hai người mà cô phải nán lại đây thêm một thời gian, chờ mọi thứ êm đẹp với trở về. Tuy nhiên buổi chiều khi Linh trở về nhà, cô nhìn thấy chị ấy như bị cướp mất hồn, hỏi gì cũng không nói, một mình nhốt mình ở trong phòng. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Misthy mới khiến chị ấy như thế.
Dự định gọi điện hỏi người kia cho ra chuyện, cuối cùng lại không ai bắt máy. Cô hỏi rất nhiều người, cũng hỏi rất lâu mới biết được người này ở công ty.
Sau đó lại dùng danh của Linh mà mượn chìa khóa công ty của đồng nghiệp. Đến được tới đây, nhìn thấy bộ dạng của Misthy, cô không những tức giận, còn muốn đánh cho con người này một trận.
Cái tên Linh Ngọc Đàm luôn gây ảnh hưởng đến Misthy. Ngay sau khi Mễ Mễ nhắc đến tên cô ấy, Misthy dường như tỉnh ra, cô thẩn thờ một lúc lâu, cuối cùng lại bật ra tiếng cười nhạt.
"Bù đắp?? Bù đắp ra sao?? Cô ấy không cần chị nữa... cô ấy muốn rời xa chị... Em nói xem.. chị bù đắp bằng cách nào đây??"
"Lê Thy Ngọc! Có phải em nhìn lầm chị không?? Chỉ mới có một chút khó khăn, chị liền muốn bỏ cuộc??? Vậy thì 5 năm chờ đợi của Linh có ý nghĩa gì chứ?? Chị ấy muốn rời xa chị, chị liền chấp nhận buông tay để chị ấy đi hay sao?? Tại sao con người chị lại yếu đuối, hèn nhát như thế??"
Misthy ngờ nghệch nhìn Mễ Mễ, dường như sau lời trách mắng của cô ấy cô cũng đã nhận ra được bản thân nên làm gì.
Phải rồi. Linh đã bỏ ra rất nhiều thời gian để chờ cô, cũng chịu không ít tổn thương. Còn cô lại vì một câu nói của cô ấy liền muốn bỏ cuộc.
Còn nói là bù đắp? Thật sự cô chẳng xứng đáng mà.
"Haha... phải! Là chị hèn nhát... chị sai rồi... là chị sai.. haha!! Mễ Mễ, cảm ơn em, cám ơn em!!"
Misthy bật cười điên dại, Mễ Mễ chăm chú nhìn cô, nhưng không phải vì lo cho cô, mà là tin tưởng cô sẽ biết tiếp theo mình lên làm gì. Cô tin tưởng bà chị ngốc của mình sẽ làm thật tốt.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com