Chương 3
Điếu thuốc được đưa lên miệng, rít một hơi thật sâu, làn khói trắng phả ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô gái cô độc ngồi trước ban công. Cô nghiêng người, dựa đầu vào lan can, nhìn xuống phía dưới, nơi con người vẫn nhộn nhịp qua lại.
Đã từ rất lâu rồi, việc ngồi giữa ban công vào ban đêm hút thuốc thế này đã trở thành thói quen của Linh Ngọc Đàm, đôi khi sẽ được thay bằng bia hoặc rượu. Tóm lại, những thứ có thể giúp cô giải sầu.
Đưa mắt nhìn sang căn hộ bên cạnh, đó là nhà của Misthy, người cô yêu. Chắc cũng hơn 2 năm cô chuyển vào Sài Gòn sống, từ khi ở nhờ nhà Uyên Pu cho đến khi tự mình mua nhà, cô chuyển nhà cũng không ít lần. Cuối cùng, quanh đi quẩn lại.. vẫn là gần người con gái đó.
Có phải do Trái Đất tròn hay không?
Có thể là có... cũng có thể là không!
Bởi vì việc dọn đến sống gần Misthy là do cô ấy đề nghị, còn cô thì không chối từ lời đề nghị ấy. Nhưng không nghĩ cả trung cư lớn thế này, hai người lại sống ngay bên cạnh nhau.
Tuy nhiên... trái tim lại không gần nhau!
Giờ này Misthy đang làm gì nhỉ? Còn chơi game? Hay đang bên cạnh vui vẻ cùng người yêu cô ấy nhỉ?
Linh Ngọc Đàm cười khinh bỉ, dù thế nào thì người đó cũng không phải là cô!
"Giờ này vẫn ngồi đây hút thuốc à?"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người vừa cất tiếng. Một chàng trai mà mọi người vẫn hay gọi với cái tên Quang Cuốn, một người anh em chí cốt của cô. Cả hai gắn bó với nhau cũng khá lâu nhỉ, cô cũng chẳng nhớ rõ.
Quang trên tay cầm theo hai lon bia, một lon đưa cho cô, lon còn lại đưa lên miệng mà uống ừng ực.
"Mày cũng chưa ngủ à?"
"Ừm, buồn chán không ngủ được! Ra tìm đồ ăn thì thấy mày ngồi đây đây! Sao nào, có tâm sự gì?"
"Không có gì!"
Linh gạt đi điếu thuốc, cầm lon bia lên mà uống, hơi thở nặng nề phát ra, đôi mắt lại lơ đảng nhìn sang phía bên kia.
Quang theo đôi mắt của cô mà nhìn theo, nhìn sang ban công bên cạnh. Cậu cũng thở dài một cái, nhìn Linh cảm thông.
"Còn yêu sao không nói? Việc gì lại cứ thích hành hạ mình như thế? Đây không phải lần đầu tao thấy mày ngồi đây và nhìn sang bên đó đâu!"
"Mày nghĩ đơn giản như thế hả? Nếu có thể thì ngay khi tao đặt chân đến Sài Gòn tao đã chạy thẳng để tìm chị ấy, chứ không phải là ngồi đây mà uống bia cùng mày!"
"Hừ!" Quang khinh khi cười nhìn Linh châm biếm: "Đàm tổng oai phong thường ngày hay sao? Cô gái luôn thẳng thắn và chủ động từ bao giờ lại nhát gan và hèn yếu như thế vậy?"
"Từ khi Thy không còn yêu tao nữa!"
Lời nói của Linh thì thầm vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, dưới cái bóng của hai con người ngồi ở đây, tựa như được cơn gió đêm cuốn đi, đem hết yêu thương, tiếc nuối mà biến mất.
Quang nhìn sâu vào đôi mắt của Linh, cậu chẳng thấy gì trong đó ngoài cô đơn và đau thương. Sự hối tiếc, ân hận vì buông rơi người mình yêu. Đau đớn, tủi thân nhìn người đó hạnh phúc bên người khác mà không phải mình.
Từ lúc cậu quen biết Linh Ngọc Đàm cũng như Misthy, biết được câu chuyện giữa hai người, biết được cô gái nhỏ này vẫn còn yêu sâu đậm người kia như thế nào. Thì chưa có đêm nào mà Quang không nhìn thấy cô ngồi trước ban công, để màn đêm và cô độc chiếm lấy mình.
Sự cô độc ấy, chẳng có ai có thể xóa bỏ, trừ một người.
Quang đưa mắt nhìn sang căn hộ bên cạnh. Chắc là người cũng chẳng biết đâu, rằng ở đây vẫn còn một trái tim vì sự tồn tại của người đó mà đập.
"Còn yêu hay hết yêu, trừ khi là chính miệng người ấy nói ra. Đừng vì suy nghĩ của mình rồi tự cho rằng là đúng!" Quang quay đầu lại nhìn cô, nở nụ cười an ủi: "Dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, đó mới là Linh Ngọc Đàm mà tao biết!"
"Mày muốn tao đi cướp bồ người khác à? Mày nên nhớ Diệp Anh cũng là chị em tốt của tao!" Linh nhếch môi cười nhạt, cái trò hèn hạ đó.. cô sẽ không bao giờ làm.
"Làm gì cũng được! Nhưng nếu không làm, cả đời này mày sẽ mãi tự trách mình! Nhìn bộ dạng của mày hiện giờ đi.. không phải là vì yêu không thể nói nên mới đau đớn tự dày vò mình hay sao?" Cậu đưa tay, vỗ nhẹ vào vai Linh: "Là bạn thân, cũng như là người thân của mày, tao khuyên mày! Một lần yêu hết mình, để không phải hối hận! Vậy nha, ngủ ngon!"
Ngay khi cả Quang Cuốn đã đi vào phòng, Linh Ngọc Đàm vẫn ngồi ở ban công, trầm tư suy nghĩ. Cô nghĩ về 5 năm trước, nghĩ về khoảng thời gian cô đã yêu một người hết lòng.
Đúng rồi!
5 năm trước, cô còn dám bỏ người yêu của mình để đến với Misthy sau khi chỉ tiếp xúc với cô ấy vài lần. Cô sẵn sàng nói cho cả thế giới biết người cô yêu là Lê Thy Ngọc. Còn tự tay thiết kế nên hình xăm đôi cho cả hai.
Đưa tay chạm vào cổ chân, nơi còn in rõ hình xăm mà cô đã cùng Misthy xăm. Hà Nội gửi thương nhớ bay đến Sài Gòn. Phải! Linh Ngọc Đàm đã từng hết mình yêu một người như thế. Người đó là Lê Thy Ngọc.
Và bây giờ, thời gian ấy đã không thể trở lại. Lê Thy Ngọc hiện tại đã không còn là Lê Thy Ngọc của ngày trước. Cô cũng không phải là Linh Ngọc Đàm lúc trước. Nhưng... tình cảm của cô so với 5 năm trước vẫn nguyên vẹn như thế. Và... lần này, cô sẽ một lần nữa yêu hết mình vì tình yêu của mình. Một lần nữa, cho thế giới biết, người cô yêu là Lê Thy Ngọc!
----------------------------
Linh Ngọc Đàm bước vào công ty, ngay lập tức được sự chào đón của các đồng nghiệp. Cô cười chào mọi người, lại bước đến chỗ team của mình thảo luận công việc. Ngồi được một lúc cô thấy chút mệt mỏi, liền xin phép vào phòng nghỉ ngơi một chút, xong sẽ tiếp tục.
Nhưng bất ngờ thay, cô vừa mở cửa phòng của mình liền thấy con người với cái đầu hồng hồng nằm như xác chết trong phòng mình.
Linh cẩn thận đóng cửa lại, tránh tạo ra âm thanh dù nhỏ nhất để con người kia không thức giấc. Cô bước đến gần, ngồi xuống ngắm con heo hồng đang nằm ngủ.
Phòng stream này rất ít khi cô dùng đến, chủ yếu là dùng để nghỉ ngơi là nhiều. Còn mấy cái livestream hay chơi game, reaction gì đó cô thường ở nhà cơ. Tuy nói là chủ nhân ít dùng, nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện vào. Thế mà con heo này lại nhân lúc cô không có ở đây lại chiếm tiện nghi phòng cô, còn giành mất cái giường duy nhất trong phòng cô.
Chỉnh lại chăn giúp Misthy, Linh ngồi bệt hẳn xuống đất, cô ngồi chống cằm cứ thế mà ngắm người kia. Lâu lâu lại tự cười như con dở hơi. Cô đưa tay chạm lên gương mặt Misthy, vuốt ve từng đường nét trên ấy, vén lại mái tóc cho cô ấy gọn gàng, cuối cùng lại tinh nghịch gõ nhẹ vào chóp mũi người kia.
"Thy Ngọc đáng ghét! Chị là đồ đáng ghét nhất! Con heo đáng ghét, ngu ngốc!"
Linh Ngọc Đàm cứ ngồi đó mà mắng con heo ngủ say kia. Mắng cho đến khi con người kia giật mình tỉnh dậy.
"Linh hả?"
Misthy đưa tay dụi mắt nhìn người đang có biểu cảm không mấy thân thiện mà nhìn mình. Cô biết là cô bạn thân mình đang bực cô vì đã chiếm mất phòng cô ấy. Nhưng biết làm sao được, phòng Linh Ngọc Đàm gọn gàng thoải mái hơn phòng cô, cả cái giường cũng êm hơn cái sofa ở chỗ cô. Chỉ đành qua đây ngủ ké thôi.
"Không tao thì ai? Tao định vào đây ngủ, ai ngờ bị con heo nhà mày chiếm mất!"
Linh khoanh tay liếc xéo Misthy. Cô cũng chẳng có khó chịu gì khi người nằm đây là Misthy đâu, chỉ là cô muốn kiếm chút chuyện để người kia làm nũng với mình thôi.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Misthy cười xòa cầu hòa, nhưng cũng không có ý định mà nhường chỗ lại cho Linh Ngọc Đàm, cô đơn giản chỉ là nhích vào trong một tí, rồi đưa tay vỗ vào chỗ trống: "Lên đây!"
Linh trố mắt nhìn hành động cũng như ý muốn của Misthy muốn cô nằm chung với cô ấy. Cô bất ngờ, kinh ngạc! Thứ nhất là cô ngại ngùng khi mà cả hai cùng nằm trên một chiếc giường như thế. Và thứ hai là, cái giường này chỉ có đủ cho một người nằm, cho dù cố nhích vào trong thì khoảng trống chẳng có bao nhiêu, thân hình cô nhỏ thì có nhỏ thiệt, nhưng để nằm vừa khoảng trống này thì là chuyện bất khả thi đấy.
"Mày điên à! Làm sao tao nằm vào đấy được!"
"Mày phiền quá đó!" Misthy thở hắt ra, trực tiếp kéo tay Linh về phía mình.
Cả người Linh Ngọc Đàm đổ về trước, kết quả lại nằm gọn trong vòng tay của Misthy. Tuy rằng không mấy thoải mái, nhưng người kia lại ôm cô rất chặt, không để cô phải lăn xuống đất.
"Thế nào? Giờ có được chưa?"
Linh đơ người chớp mắt, bên tai lắng nghe âm thanh của Misthy vang lên phía trên đỉnh đầu. Cánh mũi phập phồng tận hưởng mùi hương trên người cô.
"Thật ra tao cũng muốn trả chỗ lại cho mày, nhưng mà hiện tại tao còn rất buồn ngủ. Hôm qua tao ở lại công ty cả đêm, nên là cho ngủ ké nhé bạn yêu! Ai bảo giường của mày lại êm quá làm chi!"
Linh Ngọc Đàm hé môi còn định phản bác, nhưng người kia đột nhiên lại im bặt. Cô ngước mắt lên, lại thấy con heo hồng lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Khóe môi kéo thành đường cong hoàn hảo, cô đưa tay vòng qua eo Misthy, ôm lấy cô ấy thật chặt, đầu vùi sâu vào hỏm cổ, tận hưởng từng chút một hơi ấm của người kia.
Con người này quả nhiên vô cùng ấm áp, cứ thế này làm sao cô hết yêu được cơ chứ?
"Ngủ ngon, Thy Ngọc! Yêu chị!"
Hơi thở đều đặn của Linh bắt đầu phả vào cổ Misthy, cho thấy cô đã ngủ say. Người đang ôm cô cũng đã ngủ say, chỉ là khóe môi bất chợt cong lên, một nụ cười thật đẹp hiện lên gương mặt của hai người con gái.
Ở đâu đó bên ngoài cửa kính phòng Linh Ngọc Đàm, lại có một người đôi mắt đỏ ngâu, cắn chặt răng nhìn hai người âu yếm nhau. Cuối cùng lại cô độc mà quay người rời đi.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com