Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nhị Ca Cho Em Theo Với

Ngô Kiến Huy mở mắt dậy, vết thương bên phía bả vai bị động đến khiến cậu nhăn mặt.

Biết thế không chọn cách này rồi, đau chết đi được!

Ôm lấy vết thương liếc mắt nhìn xung quanh. Trần nhà sáng trưng với những bóng đẻn được thiết kế âm tường, kiến trúc của căn phòng cũng được làm theo phong cách thời trung cổ, đủ biết chủ nhân của nó không phải hạng tầm thường. Một làn khói thuốc xộc vào mũi khiến Ngô Kiến Huy ho khan, bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn, vô cùng có uy lực.

"Nhìn đủ chưa?" Trần Minh Hiếu ngồi quan sát con người đang nằm trên giường, vừa tỉnh dậy mắt đã láo liên. Dáng người không hề ăn khớp với mùi pheromone đang toả ra trên người. Không mạnh mẽ và có tính áp đảo như alpha, nhưng lại không có sự quyến rũ mềm mỏng của omega, chính một alpha như hắn ngửi vào cũng không phân biệt được.

Cơ địa đặc thù của alpha, cho dù là dạng thấp kém nhất cũng cao lớn hơn beta và omega. Còn người này, tuy không phải là dạng ẻo lả, mảnh khảnh nhưng để được xếp vào hàng alpha thì có phần hơi chênh lệch, săn chắc nhưng đứng kế một alpha thuần như hắn thì trông vô cùng nhỏ bé.

"À, đủ rồi." Ngô Kiến Huy ngượng ngùng né tránh ánh mắt của hắn, ho nhẹ vài tiếng do không quen với mùi thuốc lá. Trần Minh Hiếu thấy thế liền dụi nó đi.

"Tên?"

Ngô Kiến Huy nghệch mặt ra mất một lúc sau mới phản ứng mà trả lời hắn,

"Tiểu Bát."

"Tuổi?"

"26"

"Nhà ở đâu?"

"Không có"

Một người hỏi một người đáp đến khi căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Ngô Kiến Huy trước đó đã gọi cho Nhậm Hiên nhờ điều tra thêm một chút tin tức của Trần Minh Hiếu. Nhờ chút quan hệ của Gà Lôi, Ngô Kiến Huy trà trộn vào quán bar thuộc quyền quản lý của Xích Ưng, thuê một gã đâm thuê chém mướn giả vờ là người có xích mích với Trần Minh Hiếu tạo ra màn kịch như vừa rồi. Tuy có hơi cũ, tỷ lệ thành công cũng thấp, bởi một đại ca hắc đạo như hắn làm gì có chuyện lơ là đến mức không đỡ được một đòn đó. Quả là ăn may.

Lúc nãy khi bác sĩ băng bó vết thương cho Ngô Kiến Huy cậu đã tỉnh rồi, nhưng đợi mọi người đi hết mới dám động đậy, ai ngờ vừa mở mắt ra đã thấy tên mặt than này ngay bên cạnh.

"Không có? Tại sao lại không có?" Nghe tới đây, Trần Minh Hiếu liền nhướng mày, nhưng liếc thấy Ngô Kiến Huy cứ cúi gầm mặt, liền hiểu đã đụng tới điều người ta không muốn nói, tằng hắng vài cái chuyển chủ đề.

"Tôi..."

"Dù gì cậu cũng đã cứu tôi, muốn gì cứ nói."

Hả? Mình còn chưa kịp nghĩ lý do đã được cho qua vậy sao?

"À, ừm....Nhị Ca, cho tôi theo anh đi, tôi không cha không mẹ không người thân, tuyệt đối trung thành." Ngô Kiến Huy ngồi thẳng người dậy, cái chăn bông thuận thế rơi khỏi người, có điều lúc này Ngô Kiến Huy chỉ mặc độc một cái quần. Hốt hoảng kéo chăn lên che chắn.

"Ngại cái khỉ gì, lúc nãy đã thấy hết rồi."

"Thấy...thấy cái gì?"

"Những gì cần thấy." Thân hình cũng rắn chắc, eo nhỏ, còn có xương quai xanh rõ từng nét một.

Trần Minh Hiếu đi ra ngoài một lát sau quay lại, quẳng cho Ngô Kiến Huy một cái áo phông.

"Ngại thì mặc vào đi."

Ngô Kiến Huy nhận lấy rồi mau chóng chồng áo vào người. Đến cả áo cũng đậm mùi alpha như vậy.

"Nhị Ca, chuyện lúc nãy..."

"Cậu làm được gì?"

"Gì cũng làm được."

Trần Minh Hiếu đăm chiêu suy nghĩ, nhìn người nọ từ đầu tới chân. Tính tới tính lui, gằn giọng một cái,

"Nghỉ ngơi đi."

"Nhị Ca, Nhị Ca không thu nhận tôi sao, Nhị Ca là thần tượng lớn nhất của tôi đó. Tôi lấy mạng ra đảm bảo không có chuyện phản bội anh đâu Nhị Ca. Tôi..."

"Nói nhiều quá, tôi có nói là không nhận cậu sao."

"ò."

Trần Minh Hiếu chỉnh lại cổ áo vest rồi vặn tay nắm cửa đi ra ngoài, bỏ lại con người nói nhiều ngồi ngơ ngác trên giường.

Mọi việc có đang dễ dàng quá không? Ngô Kiến Huy thầm nghĩ, bởi mọi việc xảy ra quá dễ dàng. Cái gì dễ có sẽ dễ mất, kể từ giờ phút này cậu không còn là Ngô Kiến Huy nữa, trên thế giới này chỉ tồn tại một Tiểu Bát của Xích Ưng. Ngồi suy tư trong phòng được một lát thì có người bưng đồ ăn vào, nói là làm theo lời của Trần Minh Hiếu, chăm sóc cho trợ lý mới của hắn.

Dù gì cũng đang đói, chưa đầy hai mươi phút bàn đồ ăn đã bị Ngô Kiến Huy ăn sạch sẽ. Đã rất lâu rồi cậu không dám ăn các món xa xỉ này. Người giúp việc dọn dẹp xong bàn ăn thì có người đem vào một bộ quần áo mới cho Ngô Kiến Huy, không cần phải mặc cái áo rộng thùng thình kia nữa.

"Cậu ăn xong rồi thì thay đồ, rồi đi theo tôi." Người vừa nói là Lâm Hải Miên, trợ lý thân cận của Trần Minh Hiếu, cũng là bạn thân của hắn.

"Đi đâu?"

"Ơ. Thì đi gặp Nhị Ca của cậu chứ đi đâu!" Hên là bạn thân không giống nhau, chỉ một tên mặt than là đủ rồi. Tên này nhìn có vẻ hoạt bát hơn con cá đông lạnh kia nhiều. Có điều, trai đẹp đều chơi chung sao?

———-

Thay xong quần áo, Ngô Kiến Huy được Lâm Hải Miên đưa đến một căn phòng được canh gác nghiêm ngặt trong biệt thự. Cả hai đi tới thì một tên đàn em mở cửa cho họ. Trần Minh Hiều ngồi bên trong, nghe có tiếng mở cửa thì bình thản xoay ghế lại.

"Nhị Ca!" Ngô Kiến Huy thấy hắn thì hai mắt sáng bừng, vui vẻ chạy lại, nhưng đi chưa được ba bước đã bị Lâm Hải Miên nắm cổ áo kéo về. Trần Minh Hiếu liếc mắt sang Lâm Hải Miên, Lâm Hải Miên liền hiểu ý gật đầu. Một tờ giấy được đưa đến trước mặt Ngô Kiến Huy, cậu cầm lên và nheo mắt đọc.

"Khế ước bán thân? Gì đây chứ, anh tưởng đây là thời cổ đại sao? Tôi không ký."

"Được thôi, tôi chưa ép buộc ai bao giờ. Không ký thì đi."

"Khoan khoan, tôi ký là được chứ gì." Ngô Kiến Huy cầm lấy cây bút bên cạnh, mạnh tay ký xuống.

Trần Minh Hiếu nhếch mép cười, phẩy tay một cái, một tên đàn em đến đưa Ngô Kiến Huy đi về phía những tên alpha đã trải qua huấn luyện, đứng thành một hàng, còn Trần Minh Hiếu và Lâm Hải Miên thì chễm chệ ngồi trên phòng kính ở trên cao mà quan sát.

Ngô Kiến Huy nhìn về phía phòng kính, chỉ thấy hắn nhếch mày một cái, cậu liền ngầm hiểu đây là thử thách dành cho cậu. Dễ thôi, lúc thì vài trường cảnh sát đã trải qua biết bao nhiêu đợt huấn luyện rồi. Bây giờ đứng trước cậu là mười tên alpha to lớn ai nấy đều cao hơn cậu một cái đầu.

"Thắng được tám trên mười tên alpha này tôi sẽ nhận cậu."

Ngô Kiến Huy nheo mắt nhìn người ngồi khoanh tay trong phòng kính ở trên cao kia,
"Được, anh chờ đó." Đối mặt với mười tên alpha, Ngô Kiến Huy ngoắc ngoắc tay, nhướng mày thách thức.

Mười tên alpha lần lượt xông đến, Ngô Kiến Huy lợi dụng thân hình có phần nhỏ bé của mình len lỏi né được không ít đòn giáng xuống. Bị một tên kẹp cổ, Ngô Kiến Huy thuận thế đu lên người hắn đạp vào bụng một tên khác trước mặt, cùi trỏ thúc vào mạn sườn của tên đang kẹp cổ cậu, thành công loại đi hai tên, nhưng vết thương trên vai cũng bị ảnh hưởng.

Khẽ nhíu mày một cái, trán rịn một tầng mồ hôi. Trần Minh Hiếu ngồi trên đài quan sát, mặt vẫn lạnh như tiền, toàn bộ cái nhíu mày được hắn thu vào mắt.

Trần Minh Hiếu liếc mắt sang Trịnh Nhĩ Di, đội trưởng của mười mấy tên alpha dưới kia. Trịnh Nhĩ Di hiểu ý, bấm vào nút trên tai nghe, thông báo với đội alpha mạnh mẽ dưới sàn đấu.

Nhận được lệnh, từng đòn đánh ra được giảm bớt vài phần sức, phòng thủ cũng được nới lỏng bớt. Ngô Kiến Huy hào hứng, cứ tưởng bọn alpha này sức bền không đủ, tranh thủ lúc bọn họ lơ là hạ gục được thêm vài tên nữa. Chiếc đồng hồ được treo giữa sân đấu reng lên một tiếng, mười mấy con người đang hăng máu chiến đều dừng lại.

Hóa ra alpha cũng chỉ có vậy.

Ngô Kiến Huy hí hửng chìm đắm trong suy nghĩ chiến thắng của mình. Trần Minh Hiếu nheo nheo mắt nhìn gương mặt đắc thắng của người kia, bắt gặp ánh mắt to tròn của người đang nhìn về phía mình, vẻ mặt vô cùng tự hào.

"Đấu xong sao còn đứng đó?"

Ngô Kiến Huy nhận ra bản thân vẫn còn đứng chống nạnh ở dưới sàn đấu, được nhắc nhở liền xỏ lại giày vào chân, tung tăng chạy lên chỗ đài quan sát, khoanh tay đứng trước mặt Trần Minh Hiếu,

"Nhị Ca, biểu hiện của em thế nào?"

Trần Minh Hiếu không trả lời mà chỉ đưa tay quẹt đi giọt máu còn vương trên khoé miệng cậu do ban nãy trúng một đòn của một tên alpha. Ngô Kiến Huy liếc nhìn ngón tay của hắn rồi lại dời mắt đến gương mặt lạnh như băng kia, ánh mắt vô cùng mong chờ.

"Không tồi, cam kết đã ký thì mai bắt đầu làm việc."

"Nhị Ca nhận em thật sao? Áaaaaa!"
Ngô Kiến Huy nhảy cẫng lên ôm lấy cánh tay Trần Minh Hiếu lắc qua lắc lại, nhìn lại gương mặt như con cá đông lạnh kia thì chợt nhận ra bản thân quá phận nên vội vã buông ra, mím mím môi né tránh ánh mắt của hắn, tay chân dư thừa không biết nên để đâu.

"Dắt cậu ta về phòng đi, tôi mệt rồi." Trần Minh Hiếu dặn dò đàn em đứng kế bên rồi quay người đi, đưa tay gỡ cà vạt trên cổ ra.

"Tôi được ở lại đây sao?"

"Cậu ta đã nói thì không bao giờ có chuyện giỡn. Cứ ở lại đi. À còn nữa, tên này thần kinh không bình thường." Lâm Hải Miên vỗ vỗ vai cậu rồi cũng đi ra khỏi phòng. Ngô Kiến Huy được một tên đàn em dắt đi về phía bên kia của biệt thự, là căn phòng cậu đã nằm nghỉ trước đó. Vừa đi vừa ráng dùng kỹ năng đã được học ở trường cảnh nghiệp ghi nhớ lại đường đi trong căn biệt thự này, nhưng có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, căn biệt thự này quá lớn.

Cũng đã gần mười hai giờ khuya, Ngô Kiến Huy đi đến tủ đồ lựa một bộ quần áo thoải mái, vắt khăn lên vai, thong thả đi vào phòng tắm.

Lúc nãy khi cậu còn đang đấm đá thì người giúp việc đã vào dọn dẹp phòng, quần áo cũng được lấp đầy tủ. Có điều, phong cách mua đồ của tên này có phần không hợp với phong cách thanh tra cao cấp của cậu trước đây, chỉ có áo thun và quần cargo để tiện vận động.

Toàn là đồ đắc tiền thôi.

Lương thanh tra có cao cũng không đủ mua những thứ hàng hiệu này. Sờ vào đã biết vải cao cấp rồi.

Tắm rửa xong Ngô Kiến Huy liền leo lên chiếc giường êm ái rộng rãi, chăn mền đều được thay mới, không còn là miếng drap giường trắng đơn giản mà được thay bằng drap giường chất liệu satin.

Mùi alpha trên người mình cũng đã nhạt đi bớt, Ngô Kiến Huy lấy ra một cái túi bóng nhỏ đựng những viên thuốc dùng để ức chế pheromone omega của cậu. Cái lọ kia tuy nhỉ nhưng nhét vào túi quần sẽ gây chú ý nên cậu đã chia nhỏ nó ra, bỏ vào từng cái túi bóng nhỏ để tiện cất giấu, cũng may lúc khám vết thương cho cậu cũng chỉ có áo bị cởi ra. Uống thuốc xong, cẩn thận giấu đi rồi liền ngã lưng, ngủ một giấc đến sáng. Lâu lắm rồi cậu mới ngủ ngon như vậy, hình như trên gối và drap giường có thứ mùi khiến cậu dễ chịu, cũng đi vào giấc ngủ nhanh hơn.
——
Trần Minh Hiếu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa cao cấp, ngồi trên giường nhìn vào màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng.

Tại sao không có tí thông tin gì, cậu ta là trẻ mồ côi thật à?

Vài phút trước, Lâm Hải Miên vừa gửi cho hắn toàn bộ thông tin điều tra được về người con trai tên Tiểu Bát kia. Toàn bộ không có tí thông tin gì, chỉ có tên tuổi, nguyên quán, nghề nghiệp, thông tin mà bất kỳ người dân cư trú hợp pháp đều có. Nhưng Trần Minh Hiếu cứ cảm thấy cậu con trai này có gì đó lạ lạ, đôi mắt trong trẻo với cái răng khểnh đó làm hắn chú ý, trong một khoảnh khắc nào đó muốn giữ cậu lại, từ từ tìm hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com