Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Nhị Ca, Anh Là Chó Hả?

9 giờ sáng, Ngô Kiến Huy vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường êm ái thì cửa được mở ra, Trần Minh Hiếu đút tay vào túi quần đi đến bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn con người đang ngủ say như chết. Tay chân dang thành hình chữ đại (大), miệng còn chép chép như được ăn món ngon gì đó trong mơ.

Trần Minh Hiếu thẳng tay ném cái mền ra một góc. Không khí lạnh bao trùm lấy làm Ngô Kiến Huy khẽ nhíu mày, dụi dụi mắt, lăn lộn vài vòng rồi lại co người tiếp tục ngủ.

Trần Minh Hiếu thở dài, tay xoa xoa thái dương, bật cười vì sự ngốc nghếch đó, suy nghĩ không biết người hôm qua vừa hùng hổ đi chân đất một chọi mười tên alpha dưới võ đài kia và con sâu ngủ đang tạo kén trên giường này có phải một không, nhưng rất nhanh đã lấy lại nét mặt nghiêm nghị,
Mình nhặt cái gì về thế này.

"Này! Còn ngủ được hả?"

"Uhm, ai vậy?"

"Mở to mắt ra xem tôi là ai."

Ngô Kiến Huy dụi dụi mắt, lần nữa nhìn kỹ người đang đứng bên giường của mình, khi nhìn rõ gương mặt lạnh như băng ấy thì hốt hoảng ngồi bật dậy.

"Nhị Ca....chào buổi sáng." Ngô Kiến Huy nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ đành gãi đầu cười hề hề cho qua. Trần Minh Hiếu tiến đến cửa sổ lớn vươn tay kéo tấm rèm nhung ra.

"Dậy đánh răng rửa mặt theo tôi ra ngoài."

"D...dạ."

Ngô Kiến Huy chạy tọt vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt theo lời hắn bảo, 30 phút sau bị tảng băng kia không nói không rằng nhét vào xe. Xe lăn bánh, hai hàng cây xanh bên đường dần dần biến mất là lúc xe rời khỏi con đường yên tĩnh gần ngoại thành tiến dần vào trung tâm thành phố, đúng là Hương Cảng, cho dù là sáng sớm hay đêm xuống thì nó vẫn sầm uất như thế.

Xe dừng lại ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại. Ngô Kiến Huy còn ngái ngủ đi lạch bạch theo sau Trần Minh Hiếu, cửa hàng nào hắn cũng vào lượn vài vòng, mua xong thanh toán lại quăng cho cậu cầm. Chưa được bao lâu trên tay cậu đã cầm gần chục cái túi.

"Nhị Ca anh mua gì lắm thế."

"Cậu dám ý kiến?"

"Dạ không."

Ngô Kiến Huy miệng thì nói không nhưng môi thì bĩu ra, mắt dán vào sàn nhà. Trần Minh Hiếu nhướng mày nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu, nhìn dáng vẻ cậu bây giờ hoàn toàn đối lập với người đối đầu với mười tên alpha ngày hôm qua.

"Công việc của cậu là làm trợ lý cho tôi, bảo vệ an toàn cho tôi. Tôi sai gì cậu phải làm nấy."

"Dạ..."

Không nỡ nhìn con mèo ủ rủ nên Trần Minh Hiếu vơ lấy hơn phân nửa giỏ đồ tự xách lấy, chỉ để cho cậu cầm vài cái tượng trưng. Ngô Kiến Huy đỡ được gánh nặng liền trở nên hớn hở, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. Trần Minh Hiếu kéo cậu vào một cửa hàng quần áo, ép cậu lựa vài bộ đồ mới.

Ngô Kiến Huy cứng đờ người đứng yên nhìn hắn ướm từng cái áo lên người mình rồi lại lắc đầu trả nó về nguyên vẹn trên giá đỡ,
"Nhị Ca, anh mua cho tôi sao?"

"Người của tôi không được phép ăn mặc xề xoà, mất mặt tôi."

Ngô Kiến Huy bị Trần Minh Hiếu ép mặc thử đến hơn chục bộ đồ, nhưng không có cái nào vừa ý hắn. Đến lúc được cái hắn gọi là tạm được thì cậu đã mệt lã người.

Hai người cùng nhau lượn vài vòng quanh trung tâm thương mại nhưng đâu biết được từ xa có một gã đàn ông đeo kính đen, âm thầm chụp lại toàn bộ khoảnh khắc này.

Hơn nửa tiếng sau cuối cùng hai người cũng rời khỏi trung tâm thương mại, trên tay Ngô Kiến Huy còn cầm thêm một cây kem, ăn ngon lành.

"Là tôi làm việc cho cậu hay cậu làm việc cho tôi thế?"

"Hề hề...Nhị Ca anh ăn không?"

"Tôi không ăn ngọt."
————
Hai người sau khi rời trung tâm thương mại liền ghé ngang một nhà hàng sang trọng nhưng lại nằm sâu trong một con hẻm. Nơi này dành riêng cho những sếp lớn bởi không phải ai có tiền cũng được vào, sở dĩ nó nằm sâu trong hẻm là để đảm bảo sự yên tĩnh và riêng tư, một thế giới đối lập với Hương Cảng náo nhiệt ngoài kia.

"Ở đây mắc lắm đó."

"Cậu nghĩ Nhị Ca này thiếu tiền?"

"Em có nói gì đâu?"

Kệ đi, đằng nào cũng là hắn ta trả tiền. Ngô Kiến Huy thầm nghĩ, suy tính lộ hết ra mặt.

Một bàn đầy ấp đồ ăn được dọn lên, thái độ phục vụ phải nói là vô cùng tốt, toàn bộ nguyên liệu đều là loại đắt tiền, thảo nào nơi đây nói có tiền cũng chưa chắc dám đến, phải có thẻ đen được chính ông chủ nhà hàng cấp mới được.

"Chủ tịch còn gì căn dặn?"

Trần Minh Hiếu không trả lời mà chỉ phẩy tay, người quản lý hiểu ý lui ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.

Ngô Kiến Huy đang hút vài cọng mỳ ý nghe người quản lý gọi vậy liền ngẩng đầu lên.

"Chủ tịch? Nhị Ca đây là nhà hàng của anh hả? Woa, Nhị Ca anh giàu dữ vậy?"

"Ăn mau đi!"

"Mà sao cả quán bar tới nhà hàng đều cùng một tên Soleil thế?"

"Lười nghĩ tên."

Từ lúc bắt đầu đến đây, Ngô Kiến Huy đã cố ghi nhớ đường đi, đợi khi về nhà sẽ báo cáo lại với Trần Tiêu Bằng ở sở cảnh sát.

Lúc cậu cầm ly rượu lên uống thì bị một nhân viên đụng trúng, rượu trong ly đổ hết lên áo.

Người phục vụ kia rối rích xin lỗi, Trần Minh Hiếu đang ăn cũng không muốn rước phiền phức nên chỉ hất tay một cái bảo tiền đền bù cái áo mới trừ vào lương tháng này của cậu ta.

Áo Ngô Kiến Huy bị ướt một mảng lớn, dính sát vào người, Trần Minh Hiếu vô tình nhìn thấy được dáng người săn chắc bên dưới, nhìn đến ngẩn người. Hắn còn nghĩ mình điên rồi, lẽ nào lại bị thu hút bởi một alpha, nhưng thật sự là cơ thể rắn chắc của cậu khiến hắn không để nào rời mắt được. Mất ba giây bắt lại lí trí vừa bay đi trở về, tiếp tục dùng nũa chọt chọt con tôm trên dĩa.

"Vừa hay có dịp mặc đồ mới."
Trần Minh Hiếu tỏ ra bình thản ăn tiếp.
———-

"Nhị Ca, Xích Ưng có chuyện cần anh giải quyết."

"Được rồi, tôi về ngay."

Trần Minh Hiếu cúp điện thoại, giọng nghe có vẻ cáu gắt, vừa ra đến xe đã vội phóng đi, Ngô Kiến Huy còn chưa kịp cài thắt an toàn đã bị tốc độ nhanh của xe làm giật mình, bám víu vào tay nắm cửa, mặt cắt không còn miếng máu. Trần Minh Hiếu còn không biết sợ vượt mấy cái đèn đỏ, Ngô Kiến Huy cố gắng với lấy dây an toàn cài vào vừa cầu nguyện, lỡ gặp đồng nghiệp chặn xe lại thì thân phận bại lộ hết.

———-

Trần Minh Hiếu ấn ngón cái lên thiết bị quét vân tay trên một cánh cửa sắc, sau khi vân tay được thông qua, cánh cửa sắc nặng nề tự động di chuyển. Trần Minh Hiếu thong dong đi vào trong, Ngô Kiến Huy vội vã bám theo sau lưng.

Bên trong nội thất chỉ có hai chiếc ghế sofa đặt đối diện nhau, chính giữa có một bàn trà nhỏ. Tuy nhìn đơn giản nhưng chất liệu hoàn toàn là đồ mắc tiền, nhìn có vẻ rất tương đồng với nội thất ở biệt thự của Trần Minh Hiếu.

Hoá ra đây cũng là một mật thất của Xích Ưng.

Trần Minh Hiếu ngồi xuống ghế, Ngô Kiến Huy vòng qua đứng sau lưng hắn.

"Nhị Gia! Sắp tới Bạch Hạc có một chuyến hàng từ Đại Lục tới, có điều...để có đủ tàu thuyền vận chuyển hàng thì cần một số vốn. Tôi muốn vay mượn của Xích Ưng một khoảng tiền."

Người đàn ông trung niên ngồi khép nép, đối diện với Trần Minh Hiếu có phần sợ sệt nhưng trong đáy mắt có nét không phục. Xét về tuổi tác, gã đáng tuổi cha chú Trần Minh Hiếu, nhưng giờ đây phải gọi hắn một tiếng "Nhị Gia".

"Giúp ông thì Xích Ưng được gì?"

"Dạ..nếu Nhị Gia muốn, tôi đồng ý trả gấp rưỡi tiền lời."

Sở dĩ gã cần số hàng này đến vậy là do Bạch Hạc đang tranh giành số hàng này với các bang hắc đạo khác, chỉ cần số vốn mượn được từ Xích Ưng thì Bạch Hạc có thể kiếm được lợi nhuận rất lớn. Còn Xích Ưng không tranh giành đơn giản là vì người sống trong núi vàng hà tất phải lụm vài đồng bạc lẻ.

"Nếu Nhị Gia còn không đồng ý thì..."
Gã nhìn sang người phụ nữ ngồi kế bên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Trần Minh Hiếu nghe đến đây thì liền hiểu ý gã muốn nói gì, chẳng buồn nhìn người con gái ngồi kế bên, độ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc không hở chỗ này thì khoét chỗ kia, còn thêm cả đối cao gót màu đỏ chói, thứ hắn ghét nhất trên đời. Cô đứng lên đi về phía ghế sofa hắn đang ngồi, đưa tay vuốt ngực hắn một cái. Trần Minh Hiếu chán ghét vô cùng, trước giờ lăn lộn trong hắc đạo, có gì hắn chưa thử qua, hàng nguyên đai nguyên kiện cũng không đúng, nhưng hiện tại nhìn mấy cô gái ăn mặc lẳng lơ, mặt hoa da phấn này lại thấy chán ghét.

Cái gì vậy trời? Ngô Kiến Huy từ đứng sau lưng hắn, bước lên gạt một tên đàn em ra chuyển sang đứng kế bên hắn, chủ yếu để nghe rõ hơn, càng nghe càng không ngừng dè bỉu.

"Không cần! Tôi không cần ông trả thêm tiền lời, tôi muốn năm phần trăm lợi nhuận của chuyến hàng lần này. Còn về cô gái kia, Nhị Gia đây không thiếu nhân tình..." ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt Ngô Kiến Huy, hiện đang nhìn chằm chằm người con gái kia, biểu cảm vô cùng buồn cười. Trần Minh Hiếu suy nghĩ gì đó, liền một tay kéo mạnh cậu một cái, Ngô Kiến Huy mất trớn té lên đùi của hắn, hắn nhếch mép một cái rồi nói với người đàn ông kia, ánh mắt vẫn dán chặt trên người cậu.

"Ông thấy đó, người còn đang nằm trong lòng tôi, ông lại mang tới một người nữa, muốn chọc cho người của tôi không vui?"

Ngô Kiến Huy giãy giụa muốn thoát ra khỏi cánh tay như gọng kiềm ấy nhưng bất lực, hắn quá mạnh, còn nhéo cậu một cái cho cậu ngồi im. Ngô Kiến Huy không niệm tình ném cho hắn một cái liếc mắt, còn hắn thì mặt gợi đòn không quan tâm.

Người con gái quan sát Ngô Kiến Huy từ trên xuống dưới, thân người nhỏ nhắn như omega, nhưng mùi pheromone toả ra lại là alpha, rốt cuộc cậu là cái gì. Thêm cả mục đích ả đến đây bị một tên alpha hay omega bất phân phá tan nát, cô nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng bừng. Đứng lên về lại chỗ của mình, mất hết thể diện, đệ nhất hoa khôi ở Hương Cảng chưa bao giờ bị ai khước từ.

"Nhị Ca anh thả tôi ra đi." Ngô Kiến Huy nói nhỏ vài tai Trần Minh Hiếu, trước mặt bao nhiêu người như vậy bắt cậu ngồi lên đùi hắn, cậu đến làm trợ lý chứ đâu phải làm nhân tình của hắn.

"Ngồi im, tôi lên lương cho cậu." Đã thế thì cậu không thèm nói nữa, chuyển sự chú ý qua hộp bánh nằm chơ vơ trên bàn, bốc từng miếng bánh bỏ vào miệng ăn ngon lành, vụn bánh rớt trên tay hắn, hắn cũng chì liếc nhẹ rồi phủi xuống đất.

Hắn lười nhác hỏi người đàn ông kia một câu.
"Thế nào, chuyến hàng này rất quan trọng với Bạch Hạc, ông suy nghĩ cho kỹ."

"Được được, năm phần trăm thì năm phần trăm." Dù gì cũng chỉ trong vòng hai năm.
Câu cuối dĩ nhiên là gã chỉ dám nói lí nhí trong miệng.

"Vậy đi, Tiểu Bát của tôi mệt rồi. Đưa cam kết cho ông ấy ký, không có gì nữa thì tôi đi đây."

Ngô Kiến Huy cuối cùng cũng được đứng lên, nhưng chạy chưa được ba bước đã bị hắn nắm cổ áo lại, tay trượt một đường xuống eo cậu, ôm cậu từ từ đi ra ngoài.
———-
Ngô Kiến Huy bị tay hắn ghìm ở eo bị nhột nên suốt đường đi từ mật thất ra đến xe cứ giãy đành đạch như cá nằm trên thớt. Ra đến chỗ xe được đậu sẵn Trần Minh Hiếu mới buông cậu ra, nhưng trong góc mắt thấy gã đàn ông kia và cô gái ấy cũng vừa rời khỏi, không nói không rằng kéo cậu lại gần, ghé sát vào tai cậu,

"Đứng im."

Bị âm thanh trầm khàn của hắn làm giật mình, cậu như bị xịt keo nên chỉ đứng im, nhất thời chưa kịp phản ứng, mà nói đúng hơn là tay của trên lưu manh kia ghìm chặt thắt lưng muốn quay trái quay phải đều không được. Từ chỗ đứng của hai người kia sẽ thấy như hắn đang hôn má cậu.

Không nằm ngoài dự tính của hắn, màn kịch ấy thành công lọt vào mắt cô ta, mặt đỏ bừng bừng, giậm chân không cam lòng bước lên xe.

"Nhị Ca anh sao vậy?"

"Không có gì, chỉ thấy cậu thơm nên ngửi thôi."

"Nhị Ca anh đâu phải chó."

Trần Minh Hiếu giây trước mặt còn đang hả hê vì chọc tức được ả kia, giây sau đã bị cậu làm cho nói không nên lời, trở lại làm con cá đông lạnh nhét cậu vào xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com