Những Kẻ Phản Bội
"Tiệc Trà Của Những Kẻ Phản Bội"
Căn phòng đóng kín cửa, không ánh sáng, chỉ có màu âm u của những bức tường xám tro và một chiếc bàn tròn phủ khăn trắng, gọn gàng đến vô cảm.
Sáu chiếc ghế, sáu chén trà, khói bốc lên mỏng như một lớp sương mù.
Mùi hương thơm nhè nhẹ của lài quyện với chút vị đắng chát đầu lưỡi — thứ vị không dành cho những kẻ vô sự.
Sáu người ngồi vào chỗ, im lặng.
Không có lời giới thiệu, không cần lời chào.
Bởi nếu phải dùng lời mà giải thích cho vết nứt đã từng chia đôi một lòng tin, thì lời nào đủ?
Họ ngồi đó, cách nhau chỉ vài gang tay, mà tựa như ngăn bởi trăm nghìn dặm dối lừa.
Một người đàn ông trung tuổi cầm tách trà lên, tay ông ta vững như ngày còn cầm súng băng rừng vượt suối.
Nhưng mắt ông thì chao đảo.
Đối diện, một người phụ nữ với gò má gầy rộc, ánh nhìn xoáy sâu vào vết sẹo chạy dài bên cổ tay áo ông.
Họ từng là những người giữ mật lệnh cuối cùng của tổ chức. Khi mọi đường dây bị cắt, khi chiếc radio chỉ còn tiếng rè rè của sấm sét, ông là người duy nhất cô tin.
Nhưng ông đã để lại một dòng chữ trên tường, rồi biến mất cùng tài liệu mật.
Người ta nói ông bị bắt, nhưng khi kẻ địch dùng đúng chiến thuật mà chỉ nhóm của họ biết.
Cô đã hiểu — ông không bị bắt, ông đã bán họ.
Bảy người trong đội chết trong cơn mưa rừng không bao giờ dứt, chỉ mình cô sống.
Không phải nhờ may mắn, mà vì ông đã báo trước: “Một người nên sống sót để kể lại."
Người phụ nữ cười rất nhẹ, không cay độc, cũng không oán hận.
Cô chỉ rót thêm trà vào tách của mình, như thể sự phản bội ấy đã trở thành cặn bã dưới đáy chén.
Ở phía bên kia bàn, một cậu trai trẻ lặng thinh nhìn người ngồi kế mình — một gã đàn ông có đôi mắt thăm thẳm, khắc khổ.
Mặt gã lấm tấm tàn nhang cháy nắng, bàn tay gân guốc run lên mỗi khi chạm vào gốm sứ.
Họ từng leo núi cùng nhau, cùng cõng một thi thể đồng đội xuống dốc dựng đứng.
Nhưng trong một nhiệm vụ gần biên giới, chỉ một cú trượt chân, chỉ một cái với tay, người kia đã không nắm lấy tay cậu.
Gió thổi cuốn theo tiếng hét rơi xuống đáy vực.
Nhưng cậu không chết.
Một nhánh cây nào đó, một phiến đá nào đó đã giữ mạng cậu lại.
Cậu đã lết về căn cứ, và từ ngày đó, chưa bao giờ hỏi tại sao người kia lại không níu mình.
Giờ đây, họ ngồi cạnh nhau, im như tảng đá dưới lòng sông, chỉ ánh mắt là nói.
Không phải thù hận, mà là sự lạnh nhạt đến buốt xương.
“Anh đã lựa chọn."
"Tôi cũng đã sống sót."
"Chúng ta là hai đầu của một quyết định.”
Chiếc đồng hồ treo tường khẽ tích tắc.
Không ai nói về quá khứ, nhưng căn phòng như có thể nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên xác lá khô, tiếng dây truyền tin vang trong đêm, tiếng tim đập gấp gáp khi chạy trốn trong lòng đất.
Một cô gái trẻ với đôi môi khô nứt, ngón tay dính đầy vết mực cũ, cúi đầu nhìn tách trà.
Cô từng là người truyền tin, kẻ gõ mật mã.
Và người ngồi bên cạnh cô — một người lính từng bị bắt — là người duy nhất biết vị trí trạm chuyển tin ngầm của đội cô.
Không ai tra khảo được hắn, không ai ép được một lời từ miệng hắn.
Nhưng chỉ một tuần sau khi hắn được thả về, toàn bộ trạm phát nổ.
Cô là người duy nhất không có mặt đêm đó.
Cô không biết ai đã phản bội, nhưng hắn là người duy nhất còn sống, và hắn lại không chết vì trúng mìn như bao đồng đội khác.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô mỉm cười.
Một nụ cười nhạt nhòa, không ác ý, không tức giận, chỉ như một lời mời.
“Cùng uống một chén"
"Cho những người đã không còn được ngồi bên.”
Sáu người.
Ba lời phản bội.
Ba niềm tin gãy vụn.
Trong căn phòng ấy, trà nguội dần theo thời gian.
Không có tiếng súng, không ai đứng lên chỉ tay, không ai kể lại chi tiết câu chuyện mình đã bị phản bội ra sao.
Mọi thứ đều rõ ràng trong im lặng.
Nhưng ở giữa bàn, dưới tấm khăn trắng, có một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Và khi người cuối cùng đặt tách trà xuống, chiếc hộp tự mở ra.
Bên trong, không có vũ khí, không có tài liệu.
Chỉ có ba viên đạn.
Không ai nói gì.
Căn phòng dần tối lại.
Họ đứng lên, từng người một, ra khỏi bàn tiệc.
Chỉ có tiếng gió len qua khe cửa, lùa qua tấm khăn trắng như một lời thì thầm cuối cùng.
“Phản bội, không giết chết một người. Nó giết chết phần người trong mỗi chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com