Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một Quyết Định Khó Khăn

Lén nhìn từ cánh cửa phòng khách, nơi tôi thấy Mikoya-oneesan đang ăn bánh uống trà trong đó một cách thoải mái.

Hai cô hầu gái cứ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, cũng phải vì tôi không muốn vào trong đó dù đã được mời.

Nhưng lần này có thêm một nhân vật quen thuộc nữa: Miyuki-oneesan ngồi kế bên Mikoya-oneesan và cả hai đang trò chuyện rất thoải mái.

Người phụ nữ thanh lịch đó ngồi đối diện với hai chị ấy nên tôi chỉ nhìn thấy phần lưng mảnh khảnh của người phụ nữ đó.

“Cậu đang làm gì thế ?.” (Tsukasa)

“Kyaa !! Giật cả mình.”

Đột nhiên Tsukasa xuất hiện sau lưng như một con ma làm tôi giật mình vì tôi tập trung nhìn hai chị ấy quá.

Hai cô hầu gái đứng hai bên cửa đang cười khúc khích, tôi biết mà...

Mà khoan ! Tiếng tôi vừa phát ra hai chị ấy có nghe được không ?!

Mọi chuyện đã quá muộn rồi...

“Mii-chan ! Mm~” (Mikoya)

Cảm nhận hơi ấm từ sau lưng, người ôm tôi từ sau là Mikoya-oneesan. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu sang Tsukasa.

“K-Không công bằng Onee-chan ! Em cũng muốn ôm Mii-chan nữa !” (Miyuki)

“Ai đến trước thì được quyền thôi.” (Mikoya)

Chị ấy cọ má tôi trong khi nói thế, Tsukasa đưa ánh mắt bất lực sang tôi như một câu trả lời. Mà khoan đã !

“Tại sao hai chị lại ở đây vậy ? Công việc thì sao ?”

“Bố nói là tự lo được, vì thế hai chị sẵn tiện đến đây luôn.” (Mikoya)

Sau một lúc chị ấy đã thả tôi ra, tưởng rằng mình đã được an toàn nhưng không...

Đến lượt Miyuki-oneesan bắt tôi ngồi lên đùi chị ấy và chải tóc cho tôi.

Một cảm giác thoải mái khi mỗi khi chiếc lược chạm đến tóc tôi, không giống như lúc trước chút nào.

“Hoàn hảo ! Onee-chan nhìn này, Mii-chan dễ thương không ?” (Miyuki)

Chị ấy bế tôi lên trong khi nói thế.

Mãi chìm đắm trong cảm giác thoải mái từ Miyuki-oneesan mang lại, chiếc nơ màu hồng hình con mèo đã được cài trên tóc tôi lúc nào chẳng hay.

“Kawaii ! Em đúng là thiên tài mà Miyuki !!” (Mikoya)

“Đ-Đừng ôm em nữa, ngạt thở chết mất.”

“Umu~” (Tsukasa)

Tôi cảm thấy một ánh mắt ghen tị hướng về phía tôi. Đó là Tsukasa đang phồng má và người phụ nữ đó vẫn cười khúc khích.

Sau một thời gian tra tấn đó, mặc dù rất ngắn nhưng đối với tôi như một tuần vậy.

Một cảm giác mệt mỏi cả cơ thể lẫn tinh thần khiến cho tôi cảm thấy đói bụng.

Người phụ nữ đó bắt đầu lên tiếng.

“Ta quên chưa giới thiệu, ta là mama của Tsukasa. Mọi người có thể gọi ta là Tsushima.” (Tsushima)

Như đã tập từ trước, lời giới thiệu vô cùng mượt mà cùng với những cử chỉ dịu dàng nhưng vô cùng chính xác.

Tôi cảm thấy Tsushima-san có chút gì đó căng thẳng.

“Mọi người đói bụng rồi đúng không ? Đây là món mà gia đình tôi chuẩn bị, hãy ăn thật nhiều vào nhé.” (Tsushima)

“Vâng~” (Mikoya/Miyuki)

Hai chị ấy tự nhiên như ở nhà vậy, nhưng thái độ của Tsushima-san đã thay đổi so với lần đầu tôi gặp.

Hai chị ấy đã làm gì Tsushima-san đúng không ?

Trong lúc tôi nghĩ thế, tất cả món ăn trên bàn đã được trang trí xong.

Toàn những món đắt tiền tôi có mơ cũng không bao giờ ăn được, nhà giàu có khác nhỉ ?

“Ăn món này đi Mii-chan, là thịt bò bít tết đó.” (Mikoya)”

“Mii-chan ăn món này đi, là trứng đà điểu đó.” (Miyuki)

Chưa đầy một phút, chén thức ăn của tôi đã đầy, nhiều như thế này tôi ăn không nổi đâu !!.

“Miyona phải ăn rau vào mới cao lên được.” (Tsukasa)

“N-Này, tớ ghét rau lắm !”

Tôi đưa lại rau cho Tsukasa, nhưng món rau đó lại trở về chén của tôi, lần này là Mikoya-oneesan.

“Đúng rồi đó Mii-chan, ăn vào mau lớn ngực mới to như bọn chị~” (Mikoya)

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng sát khí lại không như vậy, ánh mắt của chị ấy nhìn tôi như thể nếu tôi không ăn thì sẽ chết với chị ấy vậy.

Tôi im lặng mà ăn phần của mình, lúc này im lặng là an toàn nhất.

Món bít tết được đưa vào miệng tôi, cảm nhận độ giòn tan của nó. Món ăn đắt tiền có khác.

“Cay, Cay quá !”

Tôi đã ăn trúng phần ớt của bít tết, cay chết đi được.

Miyuki-oneesan đưa nước cho tôi uống ngay lập tức như một phản xạ.

Tôi đã uống gần hết chai nước đó.

Sau đó ba người đều nhìn vào chai nước tôi vừa uống xong.

“Tự nhiên chị lại khát nước quá, cho chị xin~.” (Mikoya)

“Có một chai nước ngay kia mà, chị tha hồ mà uống~.” (Miyuki)

Hai chị ấy nhìn nhau tạo nên một tia sét trông vô cùng đáng sợ.

Trong khi hai chị ấy đang cãi nhau, chai nước đã về tay của Tsukasa lúc nào chẳng hay.

Có lẽ hai chị ấy đã nhận ra rồi.

Tsukasa bắt đầu uống chai nước đó.

“Đừng mà ! Đó là báu vật đấy !.” (Mikoya)

Đã quá muộn, Tsukasa đã uống hết chai nước đó cùng với nụ cười thỏa mãn trên môi.

Tôi tự hỏi chai nước đó có gì đặc biệt nhỉ ? Chẳng lẽ mấy người đã ăn trúng phần ớt giống tôi à ?

———

“No căng cả bụng.” (Miyuki)

“Đúng thật, đã lâu rồi không được ăn như thế này.” (Mikoya)

“A !!” (Tsukasa)

Tsukasa hét lên như vừa phát hiện điều gì đó.

“Tớ quên mất, tớ chưa chuẩn bị phòng cho cậu Miyona ! Làm sao bây giờ !” (Tsukasa)

“Vậy thì Mii-chan sẽ qua phòng chị ngủ đêm nay~” (Miyuki)

“Không Mii-chan, em sẽ qua phòng chị ngủ !” (Mikoya)

“Không công bằng, Miyona sẽ qua phòng tớ ngủ đúng không ?” (Tsukasa)

Tất cả nói gần như cùng một lúc. Ba người nhìn nhau với ánh mắt đầy sát khí như xem người kia là kẻ thù cần được loại bỏ vậy.

“Nào Mii-chan/Miyona, em/cậu sẽ chọn ai nào ?” (Mikoya/Miyuki/Tsukasa)

“Haha...”

Thật là rắc rối !.

*

Dạo này có phong trào ghép tác với edit -.- nó vui lắm à ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com